Hàm Đào

Chương 166: Đồ Đằng


Đọc truyện Hàm Đào FULL – Chương 166: Đồ Đằng


Tiên linh Phù Khánh cùng Cửu Tiêu Hoàn Bội cầm tạo thành một kiện danh khí, trong như gió mát hàn tuyền, thật là vật Cầm Tiên.
Xuân Sơn Chân Nhân hơi mỉm cười, lộ ra nụ cười mười phần nắm chắc.
“A,” Đan Y khinh thường mà cười lạnh một tiếng, “Chỉ là một món đồ cổ, căn cứ vào đâu mà nói hiểu thấu?”
Đồ cổ? Nội dung của Triệu Hà Thiên di thư mọi người đều biết, đều nói trong《 Tiêu Thiều Cửu Thành 》 có khả năng giấu một bộ tuyệt thế bí tịch.

Quy Vân Cung khắp nơi thu thập khúc phổ chẳng lẽ không phải để tìm thứ này sao? Xuân Sơn Chân Nhân tròn mắt một lát, “Cung chủ nói đùa.”
“Phù Khánh này, bổn tọa không cần,” Đan Y cầm chuông thưởng thức một lát, tùy tay ném lên trên bàn, “Nhạn Đãng Sơn phái từ trước đến nay cùng thế nhân vô tranh, chưa từng trở mặt với Quy Vân Cung, bổn tọa cho các ngươi hai chương đã là nể mặt rồi.”
Lam Giang Tuyết cầm lấy Phù Khánh trả lại Xuân Sơn Chân Nhân.

Lam Sơn Vũ cũng đem hai chương “Đại tư mệnh” và “Đông quân” cho ông.
“Đa tạ cung chủ,” Xuân Sơn Chân Nhân tiếp nhận, cẩn thận cuốn lại bỏ vào trong tay áo, nghĩ nghĩ, lại đưa chuông cho Lam Giang Tuyết, “Vật này để ở Nhạn Đãng Sơn cũng vô dụng, năm người chúng ta đã thương lượng, nên giao cho Quy Vân Cung dùng mới có ích, chỉ cầu nếu cung chủ tìm ra huyền cơ trong đó, thì có thể báo cho lão hủ đôi câu, lão hũ vô cùng cảm kích.”
Bí tịch có khả năng phá vỡ hư vô, tuyệt đối không phải chuyện mà người bình thường có thể tra được, Đan Túc làm đệ nhất võ lâm đương thời là người có hi vọng hiểu thấu đáo Tiêu Thiều nhất, năm vị phong chủ của Nhạn Đãng Sơn đã thương lượng, vẫn đưa Phù Khánh cho Quy Vân Cung là tốt nhất.
Đan Y hơi nhướng mày, không tỏ ý kiến.
“Bọn họ thật ra rất thông minh, biết bản thân xem không hiểu, chờ nhặt sẵn.” Tiễn Xuân Sơn Chân Nhân, Thần Tử Thích cầm chuông nhìn kỹ.


Chất chuông tựa bạc phi bạc, màu sắc tươi sáng, bên ngoài khắc hoa văn phượng hoàng phức tạp, khẽ lắc sẽ phát ra âm thanh như “Gió mát vi vu”, rất dễ nghe.
“Pi kỉ!” Phượng Nhị đang ở bên ăn ngọc trúc trùng ngẩng đầu đồng ý một tiếng.

Tuy rằng đã có thể biến thành hình người, nhưng hình người trước sau không tiện như lốt điểu, cho nên đệ đệ vẫn thường xuyên xuất hiện trong bộ dáng gà con, chỉ ngẫu nhiên cao hứng mới biến thành người, ê ê a a nói mấy câu.
Thanh Tiêu phu nhân cười khẽ, dùng ngón tay điểm điểm đầu tiểu nhi tử, “Con đồng tình cái gì.”
“Pi pi kỉ……” Phượng Nhị nuốt xuống đồ ăn, rất nghiêm túc lại kêu thêm vài tiếng, âm thanh đầy nhịp điệu tựa hồ mang theo vận luật.
“Nó nói cái vậy?” Thần Tử Thích nhỏ giọng hỏi Đan Y.
“Ngọc Sơn có bách linh.” Đan Y mặt vô biểu tình nói.
“Phốc……” Thần Tử Thích cười ra tiếng, đây là tiểu khúc khi còn nhỏ Linh Hòa hay xướng, phỏng chừng hai ngày này đều xướng cho Phượng Nhị nghe, tiểu gia hỏa liền học theo.
Đan Túc ngồi một bên, nhìn chằm chằm mấy tấm da hợp lại.

Chính diện nhìn không ra cái gì, nhưng đầu ngược lại thực sự có một bức vẽ hoàn chỉnh, năm chương đặt cạnh nhau đã ẩn ẩn có thể nhìn ra hình dạng, “Phượng Nguyên, con lại đây.”
Đan Y đi qua, hạ mắt nhìn đồ văn màu xanh nhạt, “Long phượng trình tường?”
“Không sai.” Đan Túc đặt miếng da trên một trương giấy Tuyên Thành lớn, đề bút, ở những chỗ khuyết thiếu vẽ thêm vài nét, giống y hệt pho tượng long phượng trình tường ở Chương Hoa Điện.
“Đây là ý gì?” Đan Y nhìn phụ thân, Đan Túc nhìn nhi tử.


Hai cha con đối diện một lát, đều thấy trong mắt người kia hai chữ “Không hiểu”.
Cứ tưởng rằng mặt sau giấu loại chữ khó hiểu gì, kết quả lại là một bức long phượng trình tường.
“Không nghĩ ra thì để lúc khác lại nghĩ tiếp, lại đây ăn đã.” Thanh Tiêu phu nhân đút cho Thần Tử Thích một hạt trúc mễ, lại gọi hai cha con đến ăn điểm tâm.
Ý muốn tìm hiểu cảnh giới võ học tối thượng tức khắc bị gián đoạn, trên bàn nháy mắt xuất hiệm thêm hai con phượng hoàng đỏ rực, đẩy đẩy tiểu gia hỏa mào xanh ra cùng ngồi.
“Kỉ?” Phượng Nhị quay đầu, nhìn ca ca bên cạnh lớn hơn mình một chút, lại ngửa đầu nhìn cha lớn hơn rất nhiều, chớp chớp mắt đậu đen nho nhỏ.
Thần Tử Thích nhịn không được cười thành tiếng, thiếu chút nữa bị sặc hạt trúc mễ.
“Khởi bẩm cung chủ, tông chủ Tố Tâm Tông tới chơi.” Người một nhà đang ăn uống vui vẻ, bỗng nhiên có thuộc hạ đến bẩm báo.
“Ân?” Thần Tử Thích quay đầu, “Triệu Tố Nhu sao?”
“Hồi phu nhân, là tông chủ mới nhậm chức.” Người này là chỉ huy đội rước kiệu Tê Đài nên tin tức cũng không biết nhiều.
Tông chủ mới nhậm chức sao? Đan Y hóa thành hình người đứng lên, cùng Thần Tử Thích nhìn nhau, kéo hắn tới triều phượng cung.
Giữa đại điện, tông chủ Tố Tâm Tông một thân váy lụa thuần trắng, tóc dài dùng một cây trâm lưu vân bế nguyệt bằng bạch ngọc, bên hông quấn một sợi dây bạc, đưa lưng về phía cửa điện, đứng thẳng tắp.

Phía sau có mấy đệ tử Tố Tâm Tông mặc y phục phấn hồng.

“Ngọc Hồ?” Thần Tử Thích liếc mắt một cái liền nhận ra người tới là ai.
Tông chủ chậm rãi xoay người, lộ ra gương mặt trẻ trung mỹ lệ, đúng là Ngọc Hồ đã lâu không gặp! Không giống như trước kia nhìn thấy Thần Tử Thích liền cười chạy tới, Ngọc Hồ chỉ đạm đạm cười, hơi gật đầu, “Tại hạ là tân nhiệm tông chủ Tố Tâm Tông —— Triệu Ngọc Hồ.”
Đan Y gật đầu đáp lễ, dắt Thần Tử Thích lên thượng vị, nhẹ phất vạt áo ngồi xuống bảo tọa, thỉnh Ngọc Hồ ngồi.

Ngọc Hồ cũng không khách khí, chậm rãi lên đài, nhẹ nhàng phất tay, ý bảo các đệ tử ra ngoài điện chờ.
Có thị nữ tiến lên đưa các đệ tử đến thiên điện dùng trà, “Chư vị nữ hiệp thỉnh đi bên này.”
Mấy đệ tử này đều là sư tỷ của Ngọc Hồ, chỉ có một tiểu hài tử là đồ đệ của Ngọc Hồ, nhưng cũng không dám lỗ mãng, ngoan ngoãn theo thị nữ đến thiên điện.
Mọi người rời đi, trong đại điện đột nhiên an tĩnh, Ngọc Hồ lúc này mới thả lỏng thân thể, nhếch miệng cười rộ lên, “Thường đại ca, Đan đại ca.”
“Lâu không gặp, sao muội lại thành tông chủ rồi?” Thần Tử Thích tò mò, quay đầu nhìn Đan Y.
Đan Y khẽ lắc đầu, quay mắt nhìn về phía Ngọc Hồ, “Có phải mới kế vị được hai ngày không?” Tố Tâm Tông cách Quy Vân Cung rất gần, qua lại cũng chỉ mất một ngày lộ trình.
“Đúng vậy, đêm hôm trước, sư phụ đột nhiên ra đi.” Ngọc Hồ nhắc đến chuyện này, trong lòng có chút mất mát.
Năm trước nàng nghe nói Liêu Tịch Sư Thái đã chết, liền nghĩ quay về tông môn xem sao.
Tố Tâm Tông càng ngày càng suy yếu, một đám đệ tử còn quá trẻ, không ai có thể ứng phó được chuyện xảy ra.

Triệu Tố Nhu để các đệ tử luận võ, chọn ra người có võ công tốt nhất, kết quả đều là kẻ tám lạng người nửa cân không quá nổi bật.

Ngay lúc này, Ngọc Hồ cầm roi bạc “Băng Tâm” bước vào đại môn Tố Tâm Tông.

Mấy năm ở Quy Vân Cung đọc nhiều sách vở, còn được cao thủ trong cung chỉ cho công pháp, lại ở trên giang hồ rèn luyện lâu ngày, tâm cảnh cùng công lực tăng lên nhiều, những sư tỷ muội kia không có ai là đối thủ của nàng.

Cứ như vậy mơ mơ hồ hồ lên làm tông chủ.
Tác giả có lời muốn nói:
Tiểu kịch trường:
Ngọc Hồ: Không ai có thể đánh, a tra ~
Sư tỷ giáp: Sư phụ, nàng gian lận
Triệu Tố Nhu: Gian lận thế nào?
Sư tỷ giáp: Chúng ta dùng dây thừng, nàng dùng roi kim loại
Triệu Tố Nhu: Khảo thí không phân biệt loại roi, Ngọc Hồ thắng
Sư tỷ giáp: QAQ
——————-
Ngao ngao, vẫn là bình thường canh hai buổi chiều 5 điểm, sao sao pi
Chương trước viết về nhạc phổ sai rồi, trở về sửa sửa
Vô Minh Tông giao giao Đại tư mệnh ( năm ) cùng Đông quân ( bảy )
Chú thích: tên chín chương lấy trong 《 Cửu ca 》của Khuất Nguyên, có tư liệu, Tiêu Thiều khúc chính là chín khúc ca, bất quá ta cũng không chắc lắm, dù sao Tiêu Thiều cũng đã thất truyền _(:з” ∠)_


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.