Hàm Đào

Chương 160: Dạy Dỗ


Đọc truyện Hàm Đào FULL – Chương 160: Dạy Dỗ


Tin tức mới vừa thả ra không lâu, Hoa hòa thượng Liễu Liễu đã đem hai chương tới Quạ Linh lâu.

Liễu Tịch hòa thượng bị thương đến nay chưa khỏi nên ông vẫn giữ chức chưởng môn.
“Vô Minh Tông mang tới hai chương.” Lam Sơn Vũ mặc áo bông xanh lam gắn lông hồ ly mới tinh từ bên ngoài vội vàng chạy đến, đem hai tấm da dê ố vàng trình lên Đan Y.
Thượng cổ thần khúc nguyên bản không có khúc phổ, chỉ truyền lại các đời bằng cách đàn, khoảng ngàn năm trước được một vị cầm sư viết lại nên mới có một phần lúc bản thảo này.

Ngàn năm trước giấy khá hiếm, khúc phổ lại quá mức trân quý nên đã khắc lên da dê.
Đan Y nhận lấy nhìn thoáng qua, là thể chữ cổ của ngàn năm trước, cuộn đầu tiên viết “Đại tư mệnh”, một cuộn khác viết “Đông quân”, hẳn là chương Tiêu Thiều thứ năm và thứ bảy.

Các hòa thượng tàng thư tương đối cẩn thận, hai tấm da dê này không có chút tổn hại nào, nhưng mà nơi Phật môn thanh tịnh giữ hai tấm da dê có tính là phạm giới không.
“Bọn họ hỏi cái gì?” Đan Y đưa da dê cho Lam Giang Tuyết bên cạnh.
Lam Giang Tuyết hôm nay cũng mặc một kiện áo choàng tuyết trắng đính lông hồ ly, kiểu dáng tương tự như của Lam Sơn Vũ, bên hông đeo một cái ngọc bội màu lam, lam ứng trắng, nhìn rất đẹp mắt.
“Vô Minh Tông cầu hai việc.

Thứ nhất, muốn Quy Vân Cung ra tay giải quyết hoàn toàn hoạ hàm trùng trên toàn bộ Đại Chương; thứ hai, hy vọng nhận lại Vô Minh Tông trấn tông chi bảo kim trượng Đạt Ma Tước.” Lam Sơn Vũ thuật lại trật tự rõ ràng yêu cầu của Vô Minh Tông, vừa nói vừa nhịn không được trộm ngắm Lam Giang Tuyết ngồi một bên bảo tọa.
Áo của hai người bọn họ là do Khinh Hàn chính tay làm ra, vốn dĩ muốn để tới tết sẽ mặc.

Hôm nay trời hạ tuyết, Lam Sơn Vũ liền lấy ra mặc trước, không nghĩ tới sẽ thấy Khinh Hàn mặc, nếu không phải cung chủ ở đây, hắn sẽ nhịn không được mà nhếch miệng đến tận lỗ tai.
Đan Y liếc Lam Sơn Vũ một cái, “Khinh Hàn kiểm tra nếu không có sai sót gì thì đồng ý đi.”
Hai  yêu cầu này chắc chắn không phải suy nghĩ của Liễu Liễu mà là ý của chưởng môn sư huynh của ông đi.
Lúc trước thả ra hai mươi chỉ Bạch Lan Cổ giúp giải quyết trùng hoạn cho các đại môn phái, sau đó không quản gì nữa.

Hàm trùng lây lan thật sự rất nhanh, nhờ mọi người đều kiên trì ăn muối mới giúp giảm bớt người phát điên, nhưng trùng thì vẫn có trong người, một ngày nào đó sẽ bùng nổ thôi.
Cũng chỉ có Lão hòa thượng tu vi cao mới có lòng dạ trách trời thương dân.
Hiện giờ ở Quy Vân Cung có ba chương mà Thần Tử Thích thuận tay lấy được ở chỗ lão ni, còn có “Thiếu tư mệnh” lần trước Liễu Liễu bắt được trong ngực Diêu Hùng, tổng cộng sáu chương.
Lam Giang Tuyết khoanh chân ngồi trong Thanh Vân Điện, đặt Cửu Tiêu Hoàn Bội cầm trên đầu gối, chỉnh âm, nhìn thoáng qua khúc phổ cũ kỹ kia, đầu ngón tay chạm đến cầm huyền*, chậm rãi gảy.
*Cầm huyền: Dây đàn
“Tranh ——” tiếng huyền cầm ngân dài như sóng nước từng đợt từng đợt lan ra, thượng cổ vui mừng, nhạc khúc trang trọng khác thường, theo chương nhạc dần dần chuyển động, như thể chớp mắt bay lên trên chín tầng trời.
Chương 5, Đại Tư Mệnh, nói tới cảnh tượng Phượng hoàng giang cánh, Thần Long phá mây bay lên Thiên môn tráng lệ.
Cửu Tiêu Hoàn Bội, thượng cổ danh cầm, gắn nội lực vào cầm huyền, theo tiếng cầm truyền khắp tòa Ngọc Sơn.
“Pi ——” lão phượng hoàng đang chơi cùng tiểu nhi tử trong rừng ngô đồng, nhịn không được kêu lên một tiếng, nháy mắt hóa thành thân điểu, cõng tiểu nhi tử xuyên mây bay lên.
“Kỉ kỉ kỉ!” Tiểu mao cầu mới đầu còn hoảng sợ, liều mạng trốn vào mao mao của cha, bay được một lát thì nhịn không được ló đầu ra ngoài, ngó trái ngó phải.
Lão phượng hoàng tốt xấu gì cũng còn nhớ trên lưng có nhi tử, chỉ xuyên qua mây một vòng lại hạ xuống rừng ngô đồng, đứng trên ngọn cây nghe tiếng đàn.
“Xem ra khúc phổ này là thật,” Thần Tử Thích đang dựa vào hành lang ngắm tuyết, vừa vặn nhìn thấy một màn vừa rồi, rất là kinh ngạc, nhìn lão phượng hoàng trên ngọn cây ngửa đầu kêu to, sờ sờ cằm, huých Đan Y, “Ngươi không có cảm giác gì à?”
“Bổn tọa tự có định lực.” Đan Y hơi hất cằm lên, kiêu ngạo nói.
Đang nói thì lão phượng hoàng cõng tiểu mao cầu bay tới, hóa thành hình người, “Đan Y a, cha nhớ ra, có chuyện muốn dạy con trước khi thành hôn.”
Chuyện cha muốn dạy trước khi thành hôn……!Thần Tử Thích khinh bỉ nháy mắt với Đan Y làm y đỏ cả lỗ tai.

Lâu lắm không thấy tiểu hồng điểu xấu hổ, Thần Tử Thích nhịn không được muốn trêu chọc y, liền cười nói: “Cha, con có thể học cùng không?”
Đan Túc nhíu mày nhìn Thần Tử Thích, liên tục lắc đầu, “Con học không được, Phượng Nguyên đi theo cha.” Dứt lời liền mang theo tiểu nhi tử xoay người rời đi.
“Pi kỉ!” Phượng Nhị ngồi xổm trên đầu lão cha hướng về phía Thần Tử Thích kêu lên một tiếng.
Đan Y mím môi, nhấc chân đuổi theo.
Thần Tử Thích tò mò không thôi, nhưng mà không thể đi theo nên đành ngứa ngáy ruột gan nhìn ba con phượng hoàng rời đi.

Nghĩ nghĩ, đột nhiên lộ ra một mạt cười xấu xa, nhấc chân đi tìm Thanh Tiêu phu nhân.
Thanh Tiêu đang ủ trúc hoa tửu, đây là rượu Đan Y thích uống nhất.
“Tới vừa lúc, con nếm thử xem.” Thanh Tiêu dùng một ống trúc nhỏ có tay cầm múc một chút rượu đưa cho Thần Tử Thích, đây là rượu ủ mấy năm trước, chôn dưới đất đã lâu, đến tết Đan Y thành thân vừa vặn đào ra dùng.
Thần Tử Thích nghe lời uống một ngụm, thanh thanh, thơm ngọt, uống rất ngon, nhịn không được uống hết rượu trong ống, “Uống ngon.”
“Vừa mới phong mười đàn rượu mới, về sau cứ chôn dưới cây này, khi nào Đan Y muốn uống rượu, con hãy dẫn nó đến đây đào.” Trong mắt Thanh Tiêu phu nhâ đầy ý cười, loại chuyện uy ấu tể này luôn là niềm vui của nàng.
Thần Tử Thích lặng nhớ kỹ cái cây này, định giúp đào hố lại bị Thanh Tiêu ngăn cản, lý do hắn vẫn là tiểu hài tử không cần làm việc, lát nữa thị nữ sẽ làm.

Ngoan ngoãn gật gật đầu, Thần Tử Thích ngó quanh, thần bí hề hề nói: “Vừa rồi cha đưa Đan Y đi, nói là trước khi thành hôn muốn dạy y một việc, nương có biết là chuyện gì không?”
“Ân?” Thanh Tiêu sửng sốt, ống trúc trong tay bộp một tiếng rơi vào lu rượu, “Không xong!”
Đan Y biến thành tiểu hồng điểu đứng ở đỉnh núi cao nhất Ngọc Sơn.

Gió núi mùa đông lạnh thấu xương thổi vào lông tơ mềm mại trên người, hai cái lông chim đỏ tươi trên đỉnh đầu theo gió bay bay.
“Muốn thành gia thì phải học bay!” lão phượng hoàng thân mình đỏ rực tỏa ra kim ngân, ngửa đầu ưỡn ngực đứng bên cạnh nhi tử, mào thật dài bay trong mây, không đung đưa theo gió núi, đây mới là bộ dáng vua của muôn loài chim.
“Kỉ kỉ kỉ kỉ!” Phượng nhị ngồi dưới hai chân của cha, bị đông lạnh đến run bần bật.
Điểu vương chậm rãi ngồi xuống, dùng lông vũ ấm áp bao lại tiểu nhi tử, tức khắc mất đi phong phạm vương giả, biến thành một con hồng kê đang ấp trứng.
Đan Y nhìn vực sâu vạn trượng dưới chân, chậm rãi mở ra đôi cánh non nớt.

Đuôi cánh đã mọc một tầng lông cánh nhỏ, nhìn tựa hồ có thể bay được.
“Đi thôi!” Đan Túc cúi đầu, đột nhiên dùng đầu đẩy đại nhi tử một cái.

Tiểu hồng điểu còn chưa chuẩn bị tốt, nháy mắt đã bị đẩy xuống huyền nhai.
“Pi pi pi!” Đan Y cố gắng vẫy cánh nhỏ, cuồng phong trên vách núi làm lông chim căng ra, thật sự có thể lượn một lát giữa không trung, nhưng ngay sau đó lại không khác gì như một cái lá rụng rớt thẳng xuống dưới chân núi, càng lúc càng nhanh.
“Đan Y!” Thần Tử Thích theo Thanh Tiêu đi tới sau núi, nhìn thấy một màn nguy hiểm như vậy, sợ tới mức quả tim như bị bóp nghẹn.

Cánh còn chưa dài hẳn, làm sao bay được a!
Thanh Tiêu đang muốn bay qua cứu nhi tử, đại phượng hoàng trên đỉnh núi đã động, dùng thế sét đánh không kịp bưng tai lao xuống, vững vàng đón được tiểu hồng trên lưng.

Đan Túc mang theo hai nhi tử cùng bay lên mây, sau đó xoay thân một cái.

Hai tiểu cầu cùng rớt xuống, lại được đại phượng hoàng xoay người tiếp được.
“Pi pi pi!”
“Kỉ kỉ kỉ!”

Hai tiểu điểu ở trên lưng phụ thân hưng phấn không thôi, phượng hoàng trời sinh đều muốn bay lượn cửu thiên, đối với trò bay bay này phi thường thích.

Đại phượng hoàng đang đắc ý, trước mặt nhìn thấy một mạt thanh ảnh, lập tức quấn lên.
Hỏa phượng cùng Thanh Loan quấn lấy nhau, cảnh tượng thực chi mỹ, khó có thể dùng từ nào để miêu tả, Thần Tử Thích trầm mê nhìn, liền thấy biến thành hiện trường rút lông.
Đan Y dựa theo tuổi tác của phượng hoàng vẫn còn quá nhỏ, căn bản không thể bay được.
“Chuyện trước khi thành thân phụ thân muốn dạy chính là bay bay sao?” Buổi tối trở lại tẩm cung, Thần Tử Thích nhịn không được đùa Đan Y.
Đan Y có chút xấu hổ, kỳ thật mới đầu y cũng tưởng cha dạy chuyện hành phòng.
“Ha ha ha ha……” Thần Tử Thích nhớ tới cảnh tượng kia liền nhịn không được mà bật cười, tiểu điểu lông cánh còn chưa dài sao có thể bay lên được, có thể theo gió lượn một lát cũng đã không tồi rồi.
“Không cho cười, bổn tọa có thể bay!” Đan Y thẹn quá thành giận mà đè Thần Tử Thích dưới thân, ở trên cần cổ trắng nõn gặm một ngụm.
“Hảo hảo hảo, ngươi có thể bay.” Thần Tử Thích buồn cười không dừng được, ôm đầu Đan Y cũng gặm một ngụm.
Tiêu Thiều tấu lên có thể dẫn phượng hoàng bay múa là thật, nhưng về cảnh giới huyền bí tối cao của võ học lại cái gì cũng nhìn không ra.
Thần Tử Thích trải ba tấm da dê lên trên bàn nhìn kỹ, bỗng nhiên đưa tay xếp chúng lại, các cạnh nhìn không đều nhau vậy mà lại khớp.
“Xem ra là một khối da hoàn chỉnh, hay là thật sự phải gom đủ chín chương mới có thể nhìn ra?” Đan Y nhíu mày.
Ba chương đầu trong tay bọn họ chỉ là bản dập, cuộn da dê ở trong tay Tố Tâm Tông.

Mãi cho đến trừ tịch, trong giang hồ cũng không có môn phái nào khác đến đổi Tiêu Thiều, Quy Vân Cung cũng không vội, ăn tết vô cùng náo nhiệt.
Qua mùng năm, người của các đại môn phái Huyền Đạo bắt đầu đuổi tới Quy Vân Cung.

Cung chủ thành thân chính là chuyện đại sự, quyết không thể bỏ lỡ.
Mười lăm tháng giêng, Quy Vân Cung giăng đèn kết hoa, hết thảy rèm cửa, khăn trải bàn đều đổi thành màu đỏ hoan hỉ.
Khách khứa tới dự lễ cũng mặc xiêm y màu sắc tươi sáng, cả thi khôi Tiểu Miên cũng buộc đai lưng màu đỏ.
“Sao không có ai đi đón kiệu hoa nhỉ?” Sáp Đao Giáo giáo chủ duỗi cổ ngó.
“Nghe nói tân phu nhân từ nhỏ đã ở trong Quy Vân Cung nên miễn nâng kiệu hoa, trực tiếp bái đường.” Hoàng Đằng hỏi thăm Thiên Độc Giáo giáo chủ, cười hì hì nói.
“Sao lại không thấy Vương gia đâu?” Nhậm Tung Diệt ở trong đám khách khứa tìm một vòng, ngoài mấy chưởng môn cùng trưởng lão Huyền Đạo, còn có mấy môn phái chính đạo cũng tới chúc mừng, nhưng từ đầu đến cuối đều không thấy Thần Tử Thích.

Làm bằng hữu tốt nhất của Đan Y, loại dịp này lại không đến sao?
“Ai, ngươi thì biết cái gì, nhìn người trong lòng cưới người khác làm sao chịu được, nếu là ta, ta chắc chắn đâm mỗi người ở đây một đao!” Cảnh Trực Quân tức giận mà khoa tay múa chân.
“Ngươi câm miệng.” Thạch Thi Giáo giáo chủ Thạch Canh trừng mắt nhìn hắn một cái.
Tiểu Miên cũng chen vào, “Cung chủ mới không phải là người phụ lòng, nói không chừng tân nương chính là Vương gia.”
“Lại nói bậy.” Thạch Canh đem kéo Tiểu Miên qua tới.
Nhậm Tung Diệt cùng Hoàng Đằng nhìn Thạch Canh lầm bầm lầu bầu, đồng thời lắc đầu.
Tác giả có lời muốn nói: 
Tiểu kịch trường:
《 Vòng bằng hữu Huyền Đạo hằng ngày 》
Thạch Canh: Tiểu Miên hôm nay nói ta tốt nhất, thật đáng yêu nha, sao sao pi
Trùng Trùng vô địch Nhậm Tung Diệt: Tự mình nói với mình mà cũng tính sao?
Phấn ngứa nửa giá cố ý trò chuyện riêng ( Hoàng Đằng ): Tự mình nói với mình mà cũng tính sao? +1

Cảnh Trực Quân chỉ nói chuyện không động đao: Quả nhiên cẩu độc thân vạn năm dễ có tâm lý biến thái
Thạch Canh phản hồi @Cảnh Trực Quân chỉ nói chuyện không động đao: Lăn!
———————————
Ngọc lâu minh sa ném 1 cái địa lôi
Ngọc lâu minh sa ném 1 cái địa lôi
Tưởng nuôi cá miêu ném 1 cái địa lôi
Tiểu dê béo ném 1 cái địa lôi
Ai ở loạn đặt tên ném 1 cái địa lôi
Vãn anh đêm phiêu ném 1 cái địa lôi
Nhàn vân dã hạc ném 1 cái địa lôi
Vừa mới trêu người trêu người ném 1 cái địa lôi
Vân thu ném 1 cái địa lôi
Lạo thủy ném 1 cái địa lôi
Quả táo vạn tuế ném 1 cái lựu đạn
Gió nổi lên vân thư ném 1 cái nước sâu ngư lôi
AuaAuayy ném 1 cái hoả tiễn
Hách vinh vinh ném 1 cái địa lôi
Người kể chuyện buổi trưa ném 1 cái địa lôi
Tử lê ném 1 cái địa lôi
Manh ai ai tiện lợi quân ném 1 cái lựu đạn
Miêu mễ luyến thượng cá ném 1 cái địa lôi
Miêu mễ luyến thượng cá ném 1 cái địa lôi
Miêu mễ luyến thượng cá ném 1 cái địa lôi
Đậu da nhi ném 1 cái địa lôi
Mưa rơi toái Giang Nam ném 1 cái địa lôi
Ảnh pháp sư ném 1 cái địa lôi
Diễm lệ tia chớp cỏ lau ném 1 cái địa lôi
Nháo nháo ix ném 1 cái địa lôi
Tô mục nhiễm ném 1 cái địa lôi
17119617 ném 1 cái địa lôi
A a a a A Ngạn tương ném 1 cái địa lôi
Lạo thủy ném 1 cái địa lôi
Ngươi não động ném 1 cái địa lôi
Vân thu ném 1 cái địa lôi
Ai ở loạn đặt tên ném 1 cái địa lôi
Miêu mễ luyến thượng cá ném 1 cái địa lôi
Miêu mễ luyến thượng cá ném 1 cái địa lôi
Miêu mễ luyến thượng cá ném 1 cái địa lôi
A nha nha ném 1 cái địa lôi
Chung tình vọng tưởng ném 1 cái địa lôi
Hi huyền ném 1 cái địa lôi
Vân thu ném 1 cái địa lôi
nanguatu ném 1 cái địa lôi

Thái Lan hươu cao cổ ném 1 cái địa lôi
Nháo nháo ix ném 1 cái địa lôi
Chín nghi, ném 1 cái địa lôi
Manh ai ai tiện lợi quân ném 1 cái lựu đạn
Địch địch ném 1 cái địa lôi
Địch địch ném 1 cái địa lôi
Địch địch ném 1 cái địa lôi
Miêu đường ném 1 cái lựu đạn
Vân thu ném 1 cái địa lôi
Tô mục nhiễm ném 1 cái địa lôi
Tím ngọc lan san ném 1 cái địa lôi
Ta lại tưởng cải danh ném 1 cái địa lôi
rico ném 1 cái địa lôi
Hô mưa gọi gió Thẩm hoa yêu ném 1 cái địa lôi
Vân thu ném 1 cái địa lôi
Mạch Mạch ném 1 cái địa lôi
Phất cờ hò reo ném 1 cái địa lôi
Mộc từ từ ném 1 cái địa lôi
Lẩm bẩm tự nói ném 1 cái địa lôi
Nháo nháo ix ném 1 cái địa lôi
18621906 ném 1 cái địa lôi
** mỹ ném 1 cái địa lôi
Tái kiến tiểu thiên sứ ném 1 cái địa lôi
Hách vinh vinh ném 1 cái địa lôi
Rút nha con thỏ ném 1 cái địa lôi
Đậu da nhi ném 1 cái lựu đạn
Pi kỉ chi miêu ngao ném 1 cái địa lôi
●═ băng tinh tiêu di ném 1 cái địa lôi
●═ băng tinh tiêu di ném 1 cái địa lôi
●═ băng tinh tiêu di ném 1 cái địa lôi
Người kể chuyện buổi trưa ném 1 cái địa lôi
Lạo thủy ném 1 cái địa lôi
Rượu rượu ném 1 cái địa lôi
Ta ném 1 cái địa lôi
Rưng rưng chờ đổi mới ném 1 cái địa lôi
AMON ném 1 cái địa lôi
nanguatu ném 1 cái địa lôi
Tử lê ném 1 cái địa lôi
Hủ thần nữ nhi ném 1 cái địa lôi
21030452 ném 1 cái địa lôi
Tích tích hiểu xấu ném 1 cái địa lôi
Chung tình vọng tưởng ném 1 cái địa lôi
Cảm ơn các đại nhân đánh thưởng ~ sao sao pi


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.