Đọc truyện Hải Yêu – Chương 15: Cướp biển không biết bơi
Type: thuyleminh520
Đội trưởng Nick khỏi bệnh, lại dũng mãnh như xưa.
Mối quan hệ đặc biệt của cậu và thuyền trưởng ngấm ngầm lan truyền ầm ĩ, đám cướp biển đều cho rằng thuyền trưởng sẽ vì thế mà càng sủng ái cậu nhóc này hơn, ai ngờ Hayreddin lại thay đổi dáng vẻ thân thiết hòa nhã dễ gần lúc trước, cũng không tươi cười đẩy những món chính và rượu ngon trước mặt mình sang trước mặt Nick nữa, thái độ trở nên xa cách thờ ơ.
Vì thế tin đồn từ “bọn họ phát sinh quan hệ” dần dần biến thành “thuyền trưởng muốn phát sinh quan hệ, nhưng đội trưởng Nick thà chết không chịu, kết quả là bị thương, từ đó thất sủng”.
Đội trưởng Nick thân thể yếu ớt mảnh mai, tính cách lại vô cùng đàn ông kiên quyết không theo ra sao, thuyền trưởng nổi giận thế nào, vặn cánh tay cậu ra sau lưng, xé rách sơ mi đè xuống chiếc bàn dài trong phòng thuyền trưởng, sống lưng thắng nõn của cậu thiếu niên run rẩy trước cơn cuồng phong bão tố, máu tươi chảy men từ đùi xuống đến mắt cá chân…
Quá trình đồn đại như có tai có mắt, mỗi một tình tiết đều sống động như thật, giống như thể đã tận mắt chứng kiến. Trên thực tế, đội trưởng Nick chưa bao giờ cởi trần, lưng cậu nhóc trắng hay đen nào ai biết. Chẳng qua là cuộc sống trên biển quá khô khan nhàm chán lại không có phụ nữ, chỉ có những đề tài cấm kỵ hấp dẫn hơn cả rượu rum mới khiến cho tinh thần đám cướp biển hưng phấn.
Cứ như vậy, vị thuyền trưởng đã bị gian thương tống tiền (không thành công), lại còn phải cõng trên lưng tội danh cường bạo oan uổng. chẳng ra đâu vào đâu.
Thực ra Hayreddin không định tiếp tục giận dỗi nữa. Hắn đã lăn lộn trong giới cướp biển bao nhiêu năm rồi, sao phải so đo tính toán với một con nhóc chứ? Chẳng qua là đã nghĩ thông một chuyện, kèm cặp trẻ con cũng như nuôi thú cưng, không thể chiều được, hễ chiều là sinh hư.
Hayreddin vốn cho rằng Nick ngây ngô sẽ là một thuộc hạ ngoan ngoãn, không nói nhiều trước mặt người khác, không bao giờ chơi trội, trong cả đám thuộc hạ xấu xa từ suy nghĩ cho đến hành động của mình không thể tìm ra một ai như vậy. Cấp dưới thành thực nghe lời lại có năng lực làm việc là những gì ông chủ thích nhất, vì thế Hayreddin rất coi trọng Nick, thậm chí chiều chuộng nàng.
Nhưng vấn đề dần dần xuất hiện, Nick không có cá tính ổn định giống các thuộc hạ khác, rõ ràng là vẫn còn mang tính cách của một đứa trẻ. Đối tốt với nàng, nàng liền được đà làm tới, chiều chuộng nàng, nàng dám cưỡi luôn lên đầu mình lắm. Đặc biệt là cái thái độ với tiền bạc, quả thực là gian xảo vô sỉ tới nỗi khiến người ta tức đến trào máu não.
Hayreddin hiểu rất rõ, đối với cô nhóc này nên sử dụng chiêu cây gậy và củ cà rốt, vừa đấm vừa xoa thì mới khuất phục được.
Thêm nữa, còn một vấn đề cấp bách cần phải giải quyết…
Nick đang thừ người ngồi trên một cây cột buồm khá cao, nói dễ nghe là ngồi suy ngẫm về đường đời, nói khó nghe là ngồi ngơ ngẩn. Khuôn mặt Karl đỏ bừng nhìn theo lòng bàn chân nhỏ nhắn xinh xắn một trước một sau đung đưa đá lên đá xuống, rất muốn bắt nàng mang giày tất vào cẩn thận, nhưng sợ lải nhải nhiều quá lại bị ghét. Đang trong lúc rối rắm, Hayreddin đi tới, ngẩng đầu hết lên với cô nhóc đang ngẩn ngơ kia:
“Xuống đây!”
Nick tung người nhảy từ trên cột buồm xuống trước mặt Hayreddin, ngoan ngoãn giơ tay lên chạm trán chào: “Thuyền trưởng”.
“Đưa lưỡi hái cho tôi”. Hayreddin chìa tay ra, Nick liền rút lưỡi hái từ phía sau lưng giao nộp cho cấp trên.
“Dao găm”. Một con, hai con.
Nick rất nghe lời, vì biết rằng dạo gần đây ông chủ không thích mình, không cẩn thận không chừng cái chức vị lương cao này sẽ biến thành bọt nước mắt.
Hayreddin đặt số vũ khí lên một chiếc thùng gỗ bên cạnh, tóm cánh tay Nick kéo đến mép thuyền, nhấc tay lên dứt khoát ném một cú, thẳng thừng quăng nàng xuống biển.
Karl sợ đến tái mặt, xông tới định nhảy xuống.
“Đứng bên cạnh nhìn thôi”. Hayreddin thản nhiên nói, “Cứu một lần, nhưng cậu có thể đi theo cô ấy cả đời này một phút không rời không? Làm cướp biển lại không biết bơi, không phải sẽ khiến người ta cười rụng răng sao?” Vừa nói, vừa từ từ cởi quần áo.
Trên người Nick không mang thứ gì nặng, liều mạng đạp chân, gắng gượng ngóc được đầu lên khỏi mặt biển một chút, rồi lại chìm xuống uống nước tiếp. Hayreddin cởi áo sơ mi và giày, mình trần nhảy từ trên thuyền xuống, bơi đến phía sau lưng Nick kéo nàng lên. Nick nổi lên khỏi mặt nước ra sức hít thở, Hayreddin lại thả tay ra để nàng chìm xuống. Làm đi làm lại mấy lần liền, Nick nốc đầy một ngụm nước biển, tranh thủ lúc nổi lên cuống quýt xin tha: “Tuyền trưởng! Khụ khụ… tôi biết lỗi rồi… khụ…”.
“Ừ, biết lỗi rồi thì phải sửa, ấy mới là trẻ ngoan”. Hayreddin tóm lấy gáy của nàng, cuối cùng cũng nở nụ cười mà suốt mấy ngày rồi không thấy, “Học cho tốt, biết bơi rồi sẽ trả lại áo giáp vàng cho cô”. Xong lại thả tay ra để nàng chìm xuống.
Hắn cũng không thèm giảng lý thuyết cơ bản, những đứa trẻ lớn lên trên bờ biển đều chưa từng học khóa bơi lội nào cả, dựa vào cảm giác của bản thân mày mò tự học là cách nhanh nhất và tốt nhất. Hơn nữa, vào giây phút liên quan đến vấn đề sống còn, con người càng bộc lộ những tiềm lực trước giờ chưa thể hiện.
Hayreddin ung dung nhàn nhã bơi đứng tại chỗ dưới nước, Nick cảm thấy mình sắp chết đến nơi rồi, trong mũi trong mắt đều là nước, ra sức giãy dụa trồi lên khỏi mặt nước, không cầm cự nổi hai, ba giây lại chìm xuống. Karl tóm chặt mép thuyền nhìn xuống, xót xa nhưng không thể giúp gì, cuống quýt đến sắp phát điên, nhưng ở trên thuyền, hắn không có tư cách để phản bác lại thuyền trưởng, trong lòng cũng hiểu rằng Nick bơi được thì càng an toàn cho nàng hơn.
Thể lực của Nick ở mức bình thường, giãy giụa trong làn nước lạnh một hồi chân liền bị chuột rút, Hayreddin thấy động tác nàng xiêu xiêu vẹo vẹo, liền bơi tới ôm nàng vào lòng rồi xoa bóp giãn cơ cho. Nick bám lấy không quan tâm đến bất cứ thứ gì khác nữa, sống chết ôm chặt cổ Hayreddin không chịu buông tay.
“Khụ khụ! Tôi không được rồi … thật sự không được rồi … hu hu… thuyền trưởng thuyền trưởng…”.
Con người khi đối mặt vưới cái chết, những thứ như lòng tự trọng hay thể diện đều có thể không cần tới nữa.
Nick không sợ chết, nhưng không chịu được sự giày vò chết đi sống lại như vậy, cổ họng khan rồi, hốc mắt cũng đỏ ửng lên rồi, dụi vào hõm cổ Hayreddin khóc lóc cầu xin, giọng nói như một con mèo con bị ngược đãi. Hayreddin vỗ vỗ lên lưng nàng tỏ ý động viên, trong lòng nhủ thầm con bé này gầy đến khiếp, hai mảnh xương bả vai gồ lên đâm cả vào lòng bàn tay.
“Lần sau không dám nữa, giờ lên thuyền được không?” Nick ngẩng đầu lên, đôi mắt đen lay láy tràn đầy vẻ đáng thương.
Hai người đối mặt, Hayreddin nhìn nàng một lúc rồi cười mắng: “Còn lừa người nữa, lần trước tôi bỏ qua cho cô, cô giả vờ đến nghiện rồi à?” Sau đó kéo nàng ra.
Nick lập tức thu lại nước mắt, quấn lấy thuyền trưởng như một con bạch tuộc sống chết không chịu thả tay ra, lòng thầm ngạc nhiên chiêu này sao lại đột nhiên không còn tác dụng nữa. Phần thân trên cường tráng của Hayreddin để trần, hai người chỉ cách nhau một lớp áo sơ mi ướt đẫm, da thịt dính sát vào da thịt truyền đi nhiệt độ của cơ thể. Tay chân quấn chặt lấy nhau vừa túm vừa kéo, âm thầm sinh ra một thoáng mờ ám.
Đương nhiên Nick nhỏ bé ngờ nghệch chẳng cảm nhận được điều gì, nước biển lạnh như băng, nhiệt độ trên cơ thể thuyền trưởng chính là đại diện cho con đường sống. Hayreddin vất vả lắm mới kéo được nàng xuống, dùng sức đẩy ra xa, Nick lại không nơi bấu víu. Uống thêm mấy ngụm nước nữa, cơ thể Nick gắng gượng trồi lên khỏi mặt biển, đổi hướng cầu cứu người trên thuyền: “Karl! Karl!”
Cô chủ đã gọi tha thiết như thế, nhiệt huyết của chó săn Tóc Vàng lập tức sôi trào, đá văng giày chuẩn bị nhảy xuống ứng cứu. Hayreddin nổi cáu, dám ở trước mặt hắn gọi người khác, đúng là thèm ăn đòn, lập tức gầm lên với Karl: “Dám nhảy xuống chờ chết đi!”
Sư Tử Đỏ nổi tiếng là người nói được là làm được, nếu thật sự làm trái mệnh lệnh của hắn, tuyệt đối không có cửa cầu xin con đường sống. Karl cứng người đứng nguyên tại chỗ, hai tay nắm chặt đến nỗi các khớp ngón tay trắng bệch, hắn biết nếu mất công việc này, Nick sẽ không bao giờ đi cùng mình nữa.
Hoàn toàn không còn cách nào khác, Nick chìm nổi chìm nổi, tay chân vung lên loạn xạ ra sức quẫy đạp.
Ánh mặt trời dần dần ngả về phía Tây, Hayreddin cực kỳ kiên nhẫn, kéo lên ném xuống hết lần này đến lần khác, đợi đến khi thể lực của Nick tiêu hao kha khá rồi, liền ôm vào lòng một úc để nàng nghỉ ngơi, sau đó lại tiếp tục huấn luyện kiểu Sparta. Chịu đựng giày vò gần hai giờ đông hồ, Nick vẫn không có tiến triển nào đáng kể, nhiều nhát cũng chỉ có thể gắng gượng nổi trên mặt nước được một hai phút.
Ngước lên ngắm nhìn bầu trời từ dưới mặt biển, đó là một màu xanh thăm thẳm trong veo đến khó tin, bầy cá như những chú chim bay lượn lướt ngang qua bầu trời, thế giới yên tĩnh khiến trái tim con người dần đập chậm lại. Tứ chi lạnh toát, các ngón chân đều trở lên tê dại. Nick ngừng giãy giụa, để mặc cho nước tràn vào mũi vào miệng mình.
Hayreddin đợi một lúc, thấy nàng mãi không nổi lên, lập tức lật người lặn xuống nước. Chỉ thấy đôi mắt đen láy ngây ngẩn nhìn lên trên, tay chân duỗi thẳng, ánh mắt lặng lẽ không chút cảm xúc nhìn xuống dưới đáy biển. Trái tim Hayreddin rung lên cảnh báo, mạnh mẽ bơi tới tóm chặt lấy nàng. Nick cũng không còn ra sức bám chặt lấy hắn như lúc trước nữa, mà mềm rũ như thể đã mất đi tri giác, để mặc cho hắn bơi kéo mình lên khỏi mặt biển.
Hayreddin lo sợ, vừa nổi lên khỏi mặt nước liền ôm nàng vào lòng, sờ vào mạch máu ở cổ. Nick dựa đầu vào bả vai hắn, từ từ tìm một vị trí thích hợp…
Mạch đập rất bình thường, Hayreddin đang cảm thấy ngạc nhiên sao nàng lại đột nhiên trở nên bất động, thì bả vai chợt đau nhói, Nick giống như con thú nhỏ đang đói khát, phập một tiếng hung hăng cắn lên cơ thịt trên bả vai hắn.
“Nhóc con khốn khiếp! Nhả ra!” Hayreddin tách khỏi khớp hàm của nàng ra, vết răng cực sâu đã in lên đầu vai hắn, rơm rớm máu. Nick liếm liếm môi, vô cùng hài lòng.
Bị thương khi đang bơi ở dưới biển là chuyện cực kỳ xuẩn ngốc, có lúc chỉ một giọt máu thôi sẽ lôi kéo cả một đàn cá mập háu đói tìm tới. Hayreddin tức giận đến hai mắt bốc hỏa, nhưng bị chó cắn thì không thể quay lại cắn trả được, đành phải kéo nàng lên thuyền.
Karl đã chuẩn bị chăn từ trước, lao bổ tới cuốn chặt lấy Nick ôm vào lòng, tư thế như thể liều mạng cũng không để kẻ khác động vào nàng. Hayreddin vốn dĩ muốn đá cho Nick một cú, nhưng xem ra như vậy cũng không có gì hay ho, đành dặn dò lão đầu bếp đang hóng chuyện: “Theuriau, đi nấu một bát canh nóng, cho nhiều hạt tiêu vào”. Nói xong liền vơ chiếc áo sơ mi về phòng xử lý vết thương. Hạt tiêu là loại gia vị đắt tiền được vận chuyển từ phía Đông của Ấn Độ, đôi khi còn được sử dụng như một loại thuốc quý. Nếu không phải là mệnh lệnh của thuyền trưởng, lão đầu bếp cũng không dám tùy ý sử dụng.
Nick báo thù thành công, nhưng lại mệt đến lả người, tay chân đều mất sạch cảm giác. Karl dìu nàng đến mép thuyền nôn ra một đống nước, rồi lại trở về phòng đun nước nóng lau tay ủ chân, nốc một bát súp nóng đậm đặc hạt tiêu, Nick bị nghẹn ho hù khụ liên tục mới có cảm giác hồn vía quay về.
“Động vật hoang dã? Ồ…”. Khóe miệng Hayreddin nhếch lên tạo thành môt đường cong thâm hiểm, giọng nói tràn đầy ham muốn chinh phục, “Sớm muộn gì tôi cũng sẽ thuần hóa con nhãi đó thành vật nuôi trong nhà”.
Sự thực chứng minh, thiên tài cũng đều là những người có khiếm khuyết, võ nghệ cao cường trời cho không có nghĩa là khả năng bơi lội trời cho cũng cao cường như thế. Hayreddin đã làm thì làm cho chót tóm lấy Nick ngâm nước biển thêm vài ngày nữa, nàng vẫn chỉ có thể phun bong bóng ùng ục ùng ục rồi chìm xuống. Đến mức sau này, Nick cứ nhìn thấy thuyền trưởng là tái mặt, sau đó vắt chân lên cổ chạy trốn, Hayreddin không thể không thừa nhận, trên thế giới này có một kiểu người cả đời cũng không thể học bơi được.
Qua một tháng, thuyền Hải Yêu trở lại cảng Algiers.
Vừa cập bờ, Nick cùng đám cướp biển háo sắc điên cuồng chạy thẳng tới quán rượu Medusa, không phụ bản chất đàn ông đích thực, trước mặt bao nhiêu nguoif kéo Siera quay về nhà “ngủ một giấc thật say”.
Mặc định sau khi lên bờ được ba ngày là khoảng thười gian tự do cá nhân, trừ phi có việc gì khẩn cấp, còn không thuyền trưởng không bao giờ ra lệnh triệu tập. Nhưng thời gian nghỉ của Nick chỉ kéo dài nửa ngày, đến ngày thứ hai vừa mới tỉnh giấc, đã có thuộc hạ tới thông báo nàng phải tới lâu đài. Mệnh lệnh của thuyền trưởng không thể làm trái, Nick đành không cảm tâm tình nguyện đi lên núi.
Hayreddin nghe thấy tiếng động bên ngoài phòng khách, nhưng đợi rất lâu cũng không tháy người đâu, bèn cao giọng gọi: “Lề mề cái gì nữa, vào đây”.
Nick vém lớp rèm lụa mỏng lên, chầm chậm lê gót đi tới, nhưng không chịu đến gần chiếc giường mềm của Hayreddin. Nàng nhớ tới cái hồ trong phòng tắm rất sâu, chỉ sợ thuyền trưởng không có ý tốt, muốn tóm nàng quẳng vào đấy tiếp tục học uống nước.
Các loài động vật nhỏ rất cảnh giác, Hayreddin quyết định thả thính, thò tay mử chiếc hộp bạc tinh xảo trước mặt ra đẩy tới: “Bánh Pastilla, tôi vừa mới kiếm được của một tay đầu bếp mới tới từ chỗ Sultan”.
Ở Bắc Phi có một câu ngạn ngữ cổ rằng: Con người trên thế giới có thể chia làm hai loại, loại thứ nhất là những người đã từng được ăn món bánh Pastilla, loại còn lại là những kẻ đáng thương chưa được ăn món bánh Pastilla bao giờ. Bên trong chiếc hộp bạc đựng đầy những miếng bánh có nhân màu vàng óng ả nóng hôi hổi, lớp đường cát mịn màng phủ bên ngoài làm nổi bật hoa văn xinh xắn, thâm chí có thể nhìn thấy phần nhân đầy chặt với đủ màu sắc sặc sỡ bên dưới lớp vỏ bánh nửa trong suốt.
Ánh mắt Nick lập tức nhìn thẳng.
“Ăn đi, ăn xong rồi sẽ nói phải làm gì”.
Dựa vào sự hiểu biết của Hayreddin, con nhóc này trước giờ luôn ôm cái bụng rỗng đi lên núi, sau dó ăn xong còn mang về thắng lợi bội thu. Quả nhiên Nick đói rồi, cuối cùng nộp vũ khí đầu hàng trước miếng mồi hấp dẫn, vội vàng nhét một miếng bánh vào miệng ăn đến mức phồng mang trợn má.
Nhìn vẻ vừa lòng thỏa ý không chút nghi ngờ khi ăn của nàng, Hayreddin không nhị được mở miệng trêu: “Đầu bếp của Sultan còn có sở trường điều chế thuốc mê, chuyên khiến cho những cô gái không chịu nghe lời phải phục tùng”.
“Khụ khụ!!! Á hả…”. Nick quả nhiên bị nghẹn. Trừng mắt nhìn đầy phẫn nộ lườm tên đầu sỏ gây tội một cái, đối phương đang lười biesng ngả người dựa vào chiếc giường mềm, nở nụ cười vừa đắc ý vừa thâm hiểm.
Ăn xong miếng bánh lau tay sạch sẽ, lại uống thêm một cốc nước ép táo chua pha mật ong, Nick cũng không cảm thấy có gì khác thường. Nàng nghĩ thầm, nhan sắc cô hầu gái ở đây còn đẹp hươn Sierra, vóc dáng trẻ con của một dứa dậy thì muộn như ình, đương nhiên sẽ không bao giờ khiến thuyền trưởng có hứng thú đánh thuốc mê.
Hayreddin nói: “Ăn uống no nê chưa?”
Nick gật đầu.
Hayreddin ngồi thẳng lên một chút, ra lệnh: “Vậy bắt đầu vào việc chính thôi. Ngồi gần vào đây, bỏ khăn trùm đầu xuống, xõa tóc ra”.
“Hả?” Nick thấy khó hiểu.
“Bỏ khăn trùm đầu xuống”. Hayreddin lặp lại lần nữa, “Có phải bảo cô cởi sạch ra đâu”.
“Ồ…”. Nick ngoan ngoãn cởi khăn trùm đầu xuống, tháo sợi dây buộc tóc ra. Công việc tiền lường cao bên ngoài thì phô trương, nhưng trên thực tế thì có rất nhiều điều vất vả không thể nói với người khác. Trường hợp của nàng chính là ông chủ tính tình thất thường, thuồng xuyên làm những chuyện không ai hiểu nổi, nhưng trong khế ước đã viết rất rõ ràng rằng nhất định phải tuân theo mọi mệnh lệnh của hắn.
Mắt Hayreddin nhìn không chớp, đánh giá Nick, vốn tưởng rằng nàng xõa mái tóc dài ra sẽ giống con gái hơn, nhưng mái tóc màu hạt dẻ của nàng vừa nhìn thấy là biết ngay đang ở trong tình trạng thiếu dinh dưỡng dài hạn, nên rối bù không bóng mượt.
“Lau sạch mặt đi”. Hayreddin tiếp tục ra lệnh.
Nick kéo ống tay áo lên lau mặt, chùi sạch vết dầu mỡ còn sót lại do vừa nãy ăn bánh bên khóe miệng đi, nhưng vẫn còn một vệt bẩn trên mũi, cả khuôn mặt xám xịt khonog nhìn ra được màu da thật. Trên người mặc chiếc áo sơ mi rẻ tiền cùng chiếc khăn cuốn bằng vải bố rộng thùng thình, tuy đã được giặt giũ sạch sẽ, nhưng với loại chất liệu đó, cởi ra là có thể lập tức mang ra làm giẻ lau nhà.
Phần lớn cướp biển đều tuềnh toàng hơn cả nàng, nhìn quen rồi thì không tháy lạ, nhưng giờ có bối cảnh lâu đài hoa lệ để so sánh, lại quan sát bằng ánh mắt soi mói, nên đã lộ ra vẻ quá đỗi nghèo túng.
Hayreddin cau mày: “Trước giờ cô đi tắm mà không rửa mặt à? Trong tay cầm thêm cái chậu thủng nữa, thì chẳng khác gì đám ăn mày dưới chân tường. Cầm ba mươi đồng vàng tiền lương mà sao ngay cả một bộ quần áo tử tế cũng không có?”
“Mặc thế này thoải mái…”. Nick mất tự nhiên sờ sờ mũi, kết ủa xoa xoa lại khiến vết bẩn loang càng rộng hơn.
Hayreddin nghĩ thầm, nàng vẫn thường lỉnh vào phòng tắm của mình tắm rửa, cũng không phải là bẩm sinh đã lôi thôi lếch thếch, nhưng từ lớp da bên ngoài này, chẳng nhìn ra được sự sạch sẽ của nàng. Karl vẫn luôn đuổi theo thu dọn, chỉ chớp mắt đã không biết nàng lại cọ mũi vào đâu mà dính bẩn.
“Được rồi, hoàn toàn không đạt tiêu chuẩn”. Hayreddin cau mày thở dài, con nhóc này theo hắn lâu như vậy, mà thườn xuyên bị những người chưa gặp bao giờ coi là người hầu. Chỉ một câu thôi, dẫn theo ra ngoài thật xấu mặt.
“Á! Thuyền trưởng, tôi đâu có làm sai chuyện gì, đừng trừ tiền lương nữa!” Nick cuống đến mức bốc hỏa, nàng không biết gần đây nàng gặp vận đen gì, toàn chọc giận thuyền trưởng, cuối cùng đều là kết cục bị mất tiền.
Hayreddin không để ý đến nàng, vỗ tay gọi người: “Fatima, Lilith”.
Phía sau lớp rèm mỏng màu trắng xuất hiện hai cô gái tuyệt sắc thân hình uyển chuyển duyên dáng, mái tóc xoăn dài đến thắt lưng đen mượt óng ả, làn da rám nắng hoàn mỹ tuyệt đối. Những người đẹp Ba Tư thường có đôi mắt sâu thẳm như ảo mộng, lớp voan mỏng che mặt càng tôn vẻ thần bí rung động lòng người.
Nick mải nhìn đến ngây người, Hayreddin liền dặn dò: “Xử lý gọn gang mớ tóc dài rối bù của cô ta đi, tắm rửa sạch sẽ từ trên xuống dưới, thay một bộ quần áo tử tế rồi dẫn tới đây”.
Hai cô gái cười vâng lệnh, mỗi người một bên kẹp láy cánh tay Nick, vừa kéo vừa đẩy lôi nàng ra ngoài. Nick hơi giãy giụa, liền cảm nhận mình vừa chạm vào một khối đầy đặn mềm mại, toàn thân lập tức tê dại, liền bị kéo ra hành lang trong tâm trạng vui sướng lâng lâng như bước lên mây, sau đó được đưa tới phòng tắm lớn để trở lại làm người.
Đầu rồng bằng vàng ròng phun ra dòng nước nóng bốc hơi nghi ngút, hình cá voi ghép từ đá khảm trên sàn nhà ẩn ẩn hiện hiện trong hơi nước. Hai cô gái xinh đẹp không chút ngượng ngùng, xắn tay áo lên cởi quần áo của Nick. Nick liền rụt người lại, cuống quít nói: “Không tiện đâu, tự tôi tắm là được rồi”.
Cô gái tên Fatima tháo mạng che mặt xuống, cười dịu dàng: “Không sao đâu, chúng tôi biết cả rồi”.
Lilith trẻ trung hoạt bát hơn một chút tiếp lời: “Cô tự tắm, nếu ngài ấy không vừa ý, chúng tôi sẽ phải chịu tội mất. đội trưởng Nick, cô rủ lòng thương giúp đi ạ”. Nói xong liền chớp chớp mắt, hàng mi dày rậm cong vút tựa như những cách bướm đang dập dờn bay lượn.
Trong khi đội trưởng Nick đang bị những cánh bướm mê hoặc, thì loáng cái đã bị hai cô gái lột sạch, ấn xuống làn nước hưởng thụ màn phục vụ xa hoa mà trước giờ chưa từng nghe đến. Chỉ đáng tiếc ân tình mỹ nhân chính là thứ khó nhận nhất, nhìn tháy thứ hai cô gái đó dùng, Nick lập tức sợ hết hồn.
“Cái đó, cái đó là nước trái cây hả?”
“Đúng vậy, cam chua làm mềm da đấy”. Lillith vui vẻ đổ đầy nước trái cây tươi vào chậu tắm bằng đồng.
“Đừng cử động, phải làm ướt tóc trước đã”. Fatima nhẹ nhàng ấn đầu Nick xuống, một tay nhấc chiếc bình bạc lên, rót một chất lỏng màu trắng ngà xuosogn mái tóc của nàng.
“Á! Là sữa! Lãng phí thực phẩm sẽ bị sẽ bị sét đánh đấy, sao có thể…”. Nick con chưa nói xong, Lilith đã chạy tới kéo mấy lọn tóc của nàng, cau mày lắc đầu: “Cháy khiếp quá, bị khô xơ chẻ ngọn hết rồi, thêm mấy lòng trắng trứng vào nữa nhé?”
Fatima lập tức tỏ vẻ đồng tình, lại đổ thêm một hũ mật ong, không nói không rằng ngâm tóc Nick vào trong chậu. Tiếp theo là hơn nửa lít dầu ô liu giá ba đồng bạc, khiến tóc trở lên mèm mại bóng mượt hơn; nửa ounce nhựa cây mộc dược giá hai đồng vàng, có tác dụng mờ sẹo tan các vết bầm tím; nửa ounce cao thơm hạnh nhân giá sáu đồng vàng, giúp làn da trở nên mềm mại mịn màng hơn…
Đến khi được phép mặc quần áo thì ruột gan Nick xót đến phát run. Chất vải lụa mát rười rượi trơn tuột không dính vào cơ thể, mặc mà như không mặc, nàng khó chịu tới mức đi trên đường cũng thấy mất tự nhiên. Lúc quay lại phòng khách thì mặt trời cũng sắp xuống núi, Nick bước vào phòng không nhịn được hỏi: “Thuyền trưởng, ngài nuôi hậu cung nhiều như vậy, rốt cuộc tốn bao nhiêu tiền?”
“Trừ hết tôi tớ ra chỉ có hai người này, cũng không nhiều lắm”. Hayreddin cười đáp. “Đương nhiên là tốn nhiều hơn chút đỉnh so với bao nuôi cậu”.
Nick thầm nhẩm tính sơ sơ, chỉ riêng khoản chăm sóc da thôi đã khiến sắc mặt nàng tái nhợt: “Đây không phải là tiêu tiền như nước, mà là thác nước, thác nước!” Hayreddin nhún vai xòe tay, làm ra vẻ bất lực: “Hết cách, có một số món quà từ chối sẽ khiến người ta mất mặt”.
“Tặng thứ gì rẻ rẻ thôi không được à, chẳng phải đều giống nhau chỉ dùng để rửa mặt gội đầu thôi sao…”. Nick nhỏ giọng lầm bầm.
“Cô hiểu sai rồi, món quà ở đây là để chỉ những cô gái người khác mang đến tặng tôi”. Hayreddin phất tay tỏ ý vấn đề này sẽ kết thúc ở đây, hất hất cằm về phía Nick, “Tắm rửa sạch sẽ chưa? Đứng ra chỗ sáng, để tôi ngắm lại xem nào”.
Nick đi tới trước cửa sổ sát đất, để ánh hoàng hôn rơi trên người miifnh.
Khuôn mặt hình trái xoan đoan trang thanh tú, làn da trắng nõn, cần cổ thanh mảnh.
Thành thật mà nói dáng vẻ tuy không tồi, nhưng cũng không xinh đẹp đé mức khiến người ta choáng váng.
Hayreddin bình tĩnh nhìn thật kỹ, dung mạo này chỉ có một đặc điểm khiến người khác khó quên – chính là vẻ tao nhã trời sinh.
Từ lông mày xuống tới cằm, từng đường cong đều hài hòa vừa phải, ngũ quan tuy không quá sắc nét, nhưng lại đủ tinh tế. Loại tinh tế này không phải kiểu khoe ra một cách phô trương, mà là sự điềm đạm kiêu ngạo toát ra từ trong cốt tủy, là kết quả của sự giao phối giữa nhiều đời có mối quan hệ huyết thống với nhau. Giống như những món đồ sứ quý giá, có được vốn đã khó khăn, nhưng hễ chạm vào là vỡ. Tao nhã mà lại mong manh.
“Biết nói tiếng Pháp chứ?” Hayreddin hỏi.
“Biết một chút”.
“Khiêu vũ thì sao?”
“Đã từng nhìn thấy người ta nhảy rồi”.
Hayreddin gật gật đầu, đưa ra mệnh lệnh cuối cùng: “Bắt đầu từ bây giờ, cô không được phép rời khỏi tòa lâu đài này một bước. Mỗi câu nói đều phải sử dụng tiếng Pháp, Victor sẽ dạy cô lễ nghi và khiêu vũ. Ngày mai thợ may sẽ tới, váy sẽ trở thành trang phục duy nhất của cô”.