Hải Yêu

Chương 11: Chó săn mồi Tóc Vàng


Đọc truyện Hải Yêu – Chương 11: Chó săn mồi Tóc Vàng

Type: thienyet98

Hayreddin nói được là làm được.

Cái ngày mà nhóm người Moor đầu tiên đến được Algiers, cả thế giới Hồi giáo như sôi sục. Không tính toán đến việc sẽ được mất những gì khi cứu giúp những đồng bào Hồi giáo, chỉ như vậy thôi đã là đối đầu với giáo hoàng – đại diện của thế giới Kitô giáo rồi…

Bắt đầu từ mùa thu năm đó, gần như mỗi lần ra khơi, Hayreddin đều nhân tiện đến Tây Ban Nha một chuyến, chở đầy một thuyền những người Moor bị đe dọa tàn sát quay về Bắc Phi. Một ngàn người, hai ngàn người, ba ngàn người… bề ngoài thì giống như những hoạt động từ thiện không kiếm được một đồng tiền lãi nào, nhưng lại mang đến vinh quang và danh tiếng tối cao cho Hayreddin.

Aigiers, Tunisia, Tripoli, ven biển Bắc Phi đều lưu truyền hành động quả cảm và tấm lòng nhân hậu của hắn, thậm chí vang danh đến cả thủ đô của đế quốc Ottoman ở tận Biển Đen xa xôi – Constantinopolis. Thân phận của Sư Tử Đỏ từ một tên hải tặc khét tiếng phát tài nhờ bạo lực, lắc mình một cái biến thành anh hùng dân tộc được người người ngưỡng mộ.

Vô số người vì sùng bái hắn mà lao đến nương cậy, những nhóm cướp biển thế lực nhỏ cũng ào đến xin nhập bọn, đội thuyền của Hayreddin trong thoáng chốc mở rộng ra đến hơn ba mươi chiếc chiến hạm. Tổng đốc ngầm của Algiers, chính thức trờ thành vua hải tặc của Bắc Phi.

Đương nhiên, từ xưa đến nay Nick không bao giờ thèm hiểu những thứ “rất ảo” ấy. Nàng chỉ chú ý tới tiền công của mình đã tăng thêm mười đồng vàng, hơn thế, thân là đội trưởng đội xung phong đứng đầu thuyền số hai, nàng thực sự có thể tung hoành ngang dọc khắp đường phố ở Algiers. Ngày ngày cơm no rượu say ngủ trên cả đống vàng, thiên đường cũng chẳng bì kịp. Chỉ có duy nhất một vấn đề khá đau đầu chính là tên Tóc Vàng vừa lắm điều lại vừa phiền phức.

“Nick, những từ kiểu như ‘ông đây’, ‘anh mày’, ‘con mẹ nó’, ‘mày đi chết đi’ quá thô lỗ, một tiểu thư tuyệt đối không thể dùng những từ đó được”.

“Nick, phụ nữ thì phải uống rượu nhẹ, những thứ như rượu rum chỉ có những kẻ thô lậu không có phẩm vị mới uống thôi”.

“Nick, hay là dọn ra khỏi nhà Sierra đi, cô có biết danh tiếng của cô ta thực ra là… tôi không muốn tên của cô có bất cứ mối liên quan nào với người phụ nữ làm cái nghề đặc biệt ấy”. 

“Nick, buổi trưa đừng đội nắng ra ngoài như thế, sẽ bị cháy nắng đấy, phải biết là có thể nhìn ra được giai cấp và xuất thân của một người qua màu da”.

“Nick, Nick, Nick, Nick, Nick…”.

Anh chàng hiệp sĩ Karl cần mẫn khuyên bảo, cố gắng bồi dưỡng cậu nhóc cướp biển đàn ông đích thực trở thành nàng tiểu thư trong tâm tưởng.

‘Đủ rồi!!!”.

Nick hét lớn, cuối cùng cũng không thể chịu nổi.


Quay về Algiers liền thu nhận người mới, cứ bận rộn suốt nên không có thời gian rảnh đi bán người. Mùa thu bất tri bất giác trôi qua, bông, cam, quýt, nho toàn bộ đều đã thu hoạch xong, ruộng vườn không thiếu nhân công, thị trường mua bán người đã hạ nhiệt rồi.

Nick nghĩ bán Karl đi lúc trái mùa nhất định sẽ lỗ vốn, nên mới tính nuôi thêm một mùa đông nữa, đến vụ gieo trồng vào mùa xuân sang năm sẽ mang ra bán.

Ai ngờ tên Tóc Vàng này hoàn toàn không có chút ý thức nào về việc đã trở thành “vật thuộc quyền sở hữu cá nhân”, ngày ngày lải nha lải nhải, giống một bà vợ hơn cả Sierra. Trừ những lời lúc làm việc và nghỉ ngơi trong sinh hoạt hàng ngày ra, Karl không ngừng khuyên nàng rời khỏi tổ chức cướp biển, thực sự là không có nổi một ngày bình yên.

“Từ chức? Anh nuôi tôi nhé?” Nick mỉa mai, ăn cơm vẫn còn phụ thuộc vào ông đây, dựa vào cái gì mà mạnh miệng.

“Tôi nuôi cô, tuyệt đối không để cô bị đói”. Sống lưng Karl thẳng tắp, đôi mắt màu lam sâu thẳm có một vẻ kiên trì mà Nick không sao hiểu nổi.

Lính đánh thuê, người lao động, thuyền viên, nông dân, mấy năm nay hắn đã làm hết rồi, vừa làm thuê vừa đi tìm nàng, tuy rắng không thể phất nhanh như làm cướp biển, nhưng nuôi thêm một miệng ăn cũng không vấn đề gì. Karl nhìn lớp vải gạt quấn quanh dưới lớp áo sơ mi của Nick, cả đời nàng vốn dĩ nên sồng dưới sự yêu thương che chở của người khác, chứ không phải là lang bạt nghèo khổ như vậy.

“… Bỏ đi. Tôi thích tự nuôi mình hơn”.

Nick ngã vật ra giường, độ cứng của đống vàng dưới người khiến nàng thấy yên tâm. Tóc Vàng là người tốt. Tuy thế nàng vẫn không hiểu, tại sao một hiệp sĩ coi danh dự như mạng sống lại cam tâm tình nguyện làm người hầu của nàng, thay ga trải giường, phơi chăn, thậm chí dây giày của nàng bị tuột hắn cũng rất tự nhiên quỳ một gối xuống thắt lại.

Một người đối xử tốt với một người khác, nàng có thể cảm nhận được, nhưng lại không thễ hiểu được. Thế giới của Nick luôn luôn là mối quan hệ mua bán, trả giá, sau đó nhận thù lao, bất kể đó là vũ lực, tri thức, sinh mệnh hay thân thể. Trong mắt của nàng, làm cướp biển giống như trồng hoa màu, gặt hái sinh mệnh kẻ khác đổi lấy vàng, ngay cả tính mạng của nàng, chẳng qua củng chỉ là quả cân trong một cuộc giao dịch mà thôi.

Nếu nói hắn có ý đồ gì với nàng thì cũng không đúng. Cho dù là phải trải chăn đệm nằm trên sàn thuyền, Karl cũng tuyệt đối không ngủ trong phòng của nàng, chỉ một tấm thảm mà dựa ở ngoài cửa cả một đêm, bất kể là mưa to hay gió lớn. Ánh mắt cũng hoàn toàn thuần khiết ngay thẳng, trừ những lúc đỏ mặt một cách kỳ lạ ra, thì trước nay chưa bao giờ lộ ra hứng thú chòng ghẹo đầy ẩn ý của bọn đàn ông.

Sẽ không có người nào cho đi một cách vô duyên vô cớ như vậy hết, trừ chú Assa.

Nàng không thể hiểu được giá trị quan của Karl, loại suy nghĩ chỉ muốn cho đi không cần báo đáp này càng khiến nàng cảm thấy khó chịu một cách vô cớ. Vì thế, Nick dứt khoát quyết định, bán phứt hắn đi.

Nhưng…

Lần thứ nhất: Bán hắn cho một thương nhân Ả Rập đi Ai Cập. Ngày thứ hai trời còn chưa sáng, Tóc Vàng đã trở về nhà cỉa Sierra, chuẩn bị bữa sáng xong xuôi cho Nick.

Lần thứ hai: Bán cho đoàn trưởng của một nhòm lính đánh thuê đến Sicilia bắt người. Ba ngày sau, Tóc Vàng với một lớp da bị mòn vẹt ở cổ tay đã trở về nhà của Sierra, quét dọn nhà cửa mặt không đổi sắc.


Lần thứ ba: Bán cho một tay buôn nô lệ trồng mía đi Tân thế giới. Mười ngày sau, Tóc Vàng cả người gầy tọp đi, giống hệt một vị thần giữ cửa ngồi xổm trước phòng Nick như ngày thường. Hắn nhảy từ trên thuyền xuống, bơi hơn hai mươi hải lý quay về, dưới lớp quần áo rách rưới để lộ phần da thịt cháy nắng.

Nói như Sierra, nàng ta chưa từng nhìn thấy con chó săn mồi nào cố chấp như vậy.

Nick hoàn toàn bó tay.

Đành phài nghiến răng móc tiền ra mua kem dưỡng da và quần áo mới, Nick ỉu xìu nằm bò ra bàn nhìn Karl ăn cơm. Cho dù đã đói đến mức này rồi, hắn vẫn giữ “lễ nghi cao quý” không tài nào hiểu nổi ấy.

“Tiền bồi thường hàng hóa”. Nick bĩu môi trách móc.

Bán ba lần liền đều chạy về, uy tìn kinh doanh của nàng ở Algiers đã thấp đến mức thảm hại. Loại hành vi bị tình nghi lừa đảo này vốn dĩ sẽ bị kiện tới thương đoàn, cũng may là có danh tiếng của Sư Tử Đỏ chống lưng, nên cuối cùng chỉ cần trả lại tiền là êm chuyện. Nhưng tiền đã chi cho người trung gian và hoa hồng cho thương đoàn, bất luận thế nào cũng không lấy về được.

Nick nhìn chằm chằm vào Karl oán hận ngút trời: “Khế ước chỉ có thời hạn một năm, anh là người da trắng, đến thời hạn thì sẽ được tự do, ở Tân thế giới còn có thể được chia đất. Tôi cũng đâu có trả anh tiền công, Tóc Vàng, đầu anh có bị nhúng nước không thế?”

Karl nuốt số thức ăn trong miệng xuống, cười nhạt: “Cô bán tôi là quyền của cô, tôi muốn chạy về cũng là quyền của tôi. Còn nữa, cô ngồi ngay ngắn lại đi, thắng lưng lên, xiêu xiêu vẹo vẹo như thế còn ra thể thống gì nữa”.

Đảo mắt nhìn thấy chiếc áo sơ mi nhăn nheo nhàu nhĩ Nick mặc trên người, vạt nhét trong quần, vạt thò ra ngoài, hắn liền cau mày thể hiện vẻ không hài lòng: “Thế nên tôi mới nói Sierra không chăm sóc chu đáo cho cô, ăn mặc chính là nhân cách thứ hai của con người, cho dù trên người có mặc quần áo cũ, nhưng tình thần thì tuyệt đối không thể buông lỏng, giáo dục và phẩm hạnh hoàn toàn thông qua…”.

“Á á á!!!” Nick ôm đầu hết toáng lên, cảm giác bên tai toàn là tiếng kêu vo ve của lũ ruồi vàng, “Tôi không bán nữa là được chứ gì! Anh thích là áo sơ mi thì cứ là, thích gấp tất thì cứ gấp, muốn làm gì thì cứ làm cái ấy!! Chỉ xin anh đừng lải nhải nữa!”

“Không được”. Karl dứt khoát từ chối, “Trong ngày được sắc phong làm hiệp sĩ tôi đã từng thề rằng, phải chính trực thẳng thắn, thà chết chứ không nói dối! Cho dù cô có là chủ nhân của tôi, cô có chỗ nào sai tôi vẫn phải nói!”

“Vậy tôi không cần anh nữa, anh được tự do, hai người chúng ta hết nợ! Tôi sẽ cho anh lộ phí trở về châu Âu, đúng rồi, tối nay có thuyền đến Ý đấy…”. Nick sắp phát điên rồi, ngay cả giá cả cũng không thèm tính toán nữa, chỉ muốn vứt luôn hắn ta ra khỏi cửa, không bao giờ gặp lại nữa.

“Không được”. Karl lại một lần nữa từ chối, giọng điệu cố chấp khiến Nick dựng cả tóc gáy, “Tôi đã từng thề rằng, phải kiên trì với lý tưởng, không run không sợ! Trung thành quả cảm, không thẹn với Thượng Đế!”

“Vậy, nói vậy có nghĩa là…”. Nick nghe không hiểu lắm, chỉ cảm thấy một nỗi sợ hãi rất lớn đang trùm khắp, không thể chạy trốn.


“Nghĩa là, bất luận thế nào đi nữa tôi luôn sẽ ở bên cạnh cô, hơn nữa tôi tuyệt đối không từ bỏ quyền được nhắc nhở và khuyên nhủ của mình”.

Anh chàng hiệp sĩ đứng dậy, tay nắm chặt cây thánh giá trước ngực, ánh mắt giống như đang tuyên thệ vô cùng thành kính.

“Nick, tôi sẽ vĩnh viễn đi theo cô”.

“… Ma quỷ á!!!!!!”

Đội trưởng Nick, người đàn ông đích thực gặp biến không hoảng, vắt chân lên cổ ôm đầu chạy trối chết ra khỏi nhà “cô tình nhân Sierra”, thẳng một lèo đến tòa lâu đài màu trắng trên núi.

“Thủ lĩnh, mau cứu mạng…”. Nick chạy đến mức thở hồng hộc hụt cả hơi, xoay mấy vòng, mới nhìn thấy bóng dáng Hayreddin đang ở hành lang. Trong tay hắn là một chiếc đĩa đựng những mảnh thịt vụn, đang chơi cùng con sư tử.

Nhìn thấy Nick, con sư tử gầm gừ một tiếng trầm thấp, thằng nhóc kia dáng người nhỏ bé, nhìn qua thì rất hợp để làm đồ ăn, nhưng lại có một loại cảm giác uy hiếp kỳ lạ, khiến phán đoán của nó bắt đầu rối loạn.

“Hamm, ngồi xuống”. Hayreddin bình thản ra lệnh. Con sư tử lập tức ngậm miệng, ngoan ngoãn ngồi xuống bên cạnh hắn. Hayreddin nắm lấy cái bờm của nó, cười nói: “Tên nhóc đó còn mạnh hơn ngươi nhiều, nuôi ngươi lâu như vậy, mà lát nữa bị chém thì ta đau làng lắm”.

Nick thả lỏng bàn tay đang nắm lưỡi hái ra, phàn nàn: “Thuyền trưởng, tại sao thú cưng của ngài đều nghe lời thế?”.

“Bởi vì tôi chăm sóc dạy dỗ có phương pháp. Sao thế, Tóc Vàng không nghe lời cậu à?” Hayreddin tủm tỉm cười, đút một miếng thịt cho con sư tử, “Nghe nói cậu đã bán hắn rất nhiều lần rồi, nhưng lần nào cũng đều chạy về được, rất trung thành”.

Nick nản lòng: “Không phải là không nghe lời tôi, mà là muốn tôi nghe lời anh ta”. Vớ lấy một quả sung khô trên chiếc đĩa bạc bên cạnh nhét vào miệng, Nick nghĩ vẫn là thuyến trưởng tốt bụng, luôn để nàng chiếm được lợi thế. Không giống Tóc Vàng, đã lắm lời lại còn phải bồi thường tiền.

“Có những người như vậy, rất thích áp đặt quan điểm của bản thân lên đầu người khác…”. Hayreddin ngừng lại một lúc, cảm thấy đề tài này thật vô vị. Bèn hỏi: “Gần đây trong thành thế nào?”

“Thế nào á? Vẫn như vậy thôi. Mùa xuân vừa đến, thị trường liền náo nhiệt hơn hẳn”. Nick không biết thuyền trưởng có dụng ý gì.

“Cậu làm bảo kê ở quán rượu, không có ai tới gây phiền phức chứ?”

“Không có, sao có thể được”. Nick lại sờ đến mấy quả nho khô, “Toàn là mấy con ma men, đập ghế ném cốc, quăng ra ngoài là hết chuyện”.

“Như vậy…”. Hayreddin xoa xoa cằm, “Mấy ngày trước thuyền phó hai của thuyền số ba uống rượu say ra tay với người ta, vốn dĩ chỉ là chút chuyện vặt tranh giành ghen tuông thôi, kết cuộc lại bị người ta lén lút xiên cho một đao sau lưng”.

Nick gật gật đầu: “Tôi biết chuyện này, kết cục hỗn loạn một hồi mà không tim ra ai là kẻ đã động thủ”.


“Vậy có lẽ cậu không biết, sáng sớm hôm nay, bên bờ biển phát hiện thi thể của tay giám sát thuyền số bốn, thân thể đã trương phình lên rồi”.

Nick ngạc nhiên hỏi: “Jamal là tín đồ chỉ thích ở nhà, bình thường rất ít khi ra ngoài ướng rượu, không phải là đánh nhau chứ?”

Hayreddin vứt toàn bộ số thịt cho con sư tử, lau lau tay: “Bốn vết đâm, đều ở những bộ phận quan trọng. Nick, cậu đi lại trong thành, nhớ phải cẩn thận đấy”.

“Huênh hoang quá, bị người ta nhớ mặt hết rồi:. Karl đi phía sau Nick, nhắm mắt theo đuôi. Đây đúng la mảnh đất đầy thị phi, quả nhiên nguy hiểm trùng trùng.

“Nhớ thì cứ để cho nhớ đi, gieo nhân nào thì gặp quả ấy”. Nick không một chút để tâm, nhai đậu rang rôm rốp rôm rớp, nhìn sạp này một tí ngó hàng kia một tẹo, nhưng chẳng mua gì.

“Đội trưởng Nick, nhìn thử chất vải mới này đi! May cho ngài đây một bộ quần áo mới đi! Satin vàng lóng lánh, tay nghề thủ công ở Venice đấy, rất hợp với màu tóc của ngày ấy!”

“Đội trưởng Nick, viên đá xanh thiên thanh khảm trên thanh gươm quý của Ba Tư này, cực hợp với đôi mắt ngài, không lấy một đồng lãi nào hết, bán cho ngài giá gốc lun!”.

Gân xanh trên thái dương Nick gồ lên, quay đầu lại trừng mắt lên hung dữ nhìn karl: “Trông tôi giống mấy kẻ vung tay quá trán lắm hả?”

Karl mỉm cười bất lực: “Không giống, chưa từng thấy ai tiết kiệm như cô hết”.

“Thật là, ăn no mặc ấm còn chưa đủ sao, tiền vàng phải giữ lại để sinh sôi nảy nở chứ, mấy cái thứ satin gươm quý đó, người Do Thái chúng ta…”. Nick khựng lại, nhớ tới ông chú Assa còn tiết kiệm hơn thế, nhưng khi mua quần áo cho nàng trước giờ chưa bao giờ tiếc rẻ chuyện tiền bạc. Chẹp, đó đều là những chuyện từ rất lâu, rất lâu rồi…

Nhưng loáng cái, một đầu phố chợ đột nhiên trở nên hỗn loạn, giọng nói rất quen thét to: “Cướp! Các ngươi dám… tôi chính là bác sĩ của Sư Tử Đỏ đây!!!”.

Nick xoay người xông vào trong đám đông, lao nhanh đến chỗ mọi người đang tụ tập.

Chen vào giữa, từ đằng xa nàng đã nhìn thấy mấy người đàn ông che khăn trùm đầu Ả Rập đang vây lại, giơ đao lên đâm xuống. Còn người đàn ông thanh tú đang nằm bệt trên đất, chính là bác sĩ trên thuyền Victor.

Victor ra ngoài chọn mua một số loại thuốc, những thứ có thể cải tử hoàn sinh bình thường còn đắt hơn cả vàng, hàng giả hàng kém chất lượng nhiều không đếm xuể. Chọn trái chọn phải khó khăn lắm mới nhét đầy được hòm thuốc, cả một túi vàng cũng chỉ còn thừa lại vài đồng, đúng lúc định quay về thì bị một toán cướp mất cái hòm, còn kéo ngã xuống đất.

Victor nghĩ thầm ở Algiers này sẽ không có ai dám cướp đồ của Sư Tử Đỏ, bèn cao giọng hét toáng tên mình, ai ngờ đối phương cũng không thèm chớp mắt, lập tức rút đao ra chém. Anh chàng bác sĩ không còn hơi sức đâu để quan tâm đến căn bệnh sạch sẽ thái quá của mình nữa, cuộn người lăn tránh chỗ hiểm, nhưng lại bị mũi đao đâm vào bả vai.

Còn hơn ba mươi mét nữa, nhưng đây là phố chợ người người chen lấn, Nick dù có chạy thế nào cũng không đến kịp, mắt thấy Victor sắp mất mạng dưới lưỡi đao, nàng bèn sờ ra sau lưng, tháo rời một đầu lưỡi hái từ phần cán sắt ra, ném nó đi như một chiếc boomerang.

“Á” một tiếng thét thảm thiết vang lên, cả tay lẫn đao của tên cướp đang tấn công rơi luôn xuống đất. Những tên còn lại cả kinh, lập tức vứt lại con mồi lẩn vào trong đám đông. Nick chạy đến bên cạnh Victor quét mắt nhìn một lượt, thấy không có gì nguy hiểm, bèn ngoái lại hét to: “Karl, chăm sóc cho bác sĩ!” Nói xong liền đuổi theo dấu vết.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.