Hái Trăng

Chương 17: Không Phiền Cô Giúp


Bạn đang đọc Hái Trăng FULL – Chương 17: Không Phiền Cô Giúp


Vân Ly: “Cô thấy ok là được…”
“Nếu không phải trái tim tôi đã có chủ rồi thì tôi đã xếp Phó Thức Tắc đi lấy cơm cùng tôi rồi đó.” Hà Giai Mộng tỏ vẻ đau lòng, xót ruột, sau đó lại dùng ánh mắt một lời khó lý giải liếc Vân Ly: “Cô cũng đã từng tận mắt chứng kiến rồi đó.”
“Ít nhất Phó Thức Tắc có bề ngoài đẹp trai lai láng, hàng ngày được đi lấy cơm với một anh chàng ngon giai như vậy tâm tình cô cũng sẽ thoải mái, vui vẻ hơn, đúng không nào?” Cô ấy chỉ hận rèn sắt không thành thép não nề thở dài.
Sau khi bàn giao công việc xong, Hà Giai Mộng quay về bàn làm việc của mình.
Vân Ly lật xem đống tài liệu trên bàn.

Phần lớn là hướng dẫn sử dụng một số sản phẩm.

Chẳng mấy chốc cô đã đọc xong toàn bộ tài liệu, sau đó chẳng còn việc gì để làm.
Ngồi rảnh rang hơn một tiếng đồng hồ, Vân Ly đã lướt qua một lượt tất cả các tin hot nhất trong ngày, kể cả các bài báo lá cải, ké fame, bóc phốt giới nghệ sĩ, nhưng vẫn chẳng có người nào khác tới phân công việc cho cô.
Đang rảnh rỗi đến mức chuẩn bị mọc rêu thì Phương Ngữ Ninh thông báo cho cô tới trung tâm trải nghiệm để hỗ trợ sửa lỗi thiết bị.

Giờ này kỹ sư công nghệ có lẽ cũng sẽ tới.

Đó không phải chuyên môn công việc của cô, đoán chừng vì tạm thời chưa biết sắp xếp công việc gì cho cô nên chị Phương đành cử cô qua hỗ trợ bộ phận khác.
Quả đúng như những gì Hà Giai Mộng nói, có lẽ trong thời gian sắp tới cô thực sự phải chạy việc vặt khắp nơi rồi.
Sáng nay không phải ngày mở cửa của trung tâm trải nghiệm thực tế ảo EAW.

Vân Ly nhìn qua cửa kính, bên trong tối đen, trong ánh sáng lờ mờ của những ngọn đèn led le lói như có một dòng bụi lưu chuyển trong không khí.
Sau khi dùng thẻ nhân viên của Hà Giai Mộng quét cửa từ.

Vân Ly mở cầu dao điện ở gần cửa, phát hiện điện bên trong đã được bật lên, có lẽ kỹ sư công nghệ đang ở bên trong.
Bên trong trung tâm im lặng không tiếng động, chẳng hiểu vì sao, cô cũng vô thức thả nhẹ bước chân.
Đi hết một vòng tầng một, trong một gian phòng nằm tại góc khuất, Vân Ly nghe thấy âm thanh vật nặng bị kéo lê trên mặt đất vọng ra.
Vân Ly gõ gõ cửa, từ tốn nói theo đúng quy củ: “Chào anh, tôi là thực tập sinh mới tới, chị Ngữ Ninh cử tôi đến hỗ trợ anh sửa chữa thiết bị.”
Không có người bước ra mở cửa, bên trong lại vọng ra tiếng dụng cụ kim loại gõ xuống.
Vân Ly cảm thấy mình bị xem thường.
Nhưng người bên trong lại như thể cố ý, gõ búa xuống mạnh hơn.
Còn đứng đây gõ cửa nữa chẳng khác nào công khai đối đầu với người ta.
Trong lúc cô đang phân vân xem có nên tiếp tục gõ cửa nữa hay không thì một chất giọng trầm ấm nhưng lạnh nhạt vang lên: “Vào đi.”
Vân Ly đẩy cửa ra.

bên trong chỉ bật một ngọn đèn nhỏ màu vàng, không khí khô nóng, mùi đồ gỗ và mùi keo nhựa trộn vào nhau, gay gắt xộc thẳng lên mũi.

Một góc phòng có người đang ngồi xổm, quay lưng về phía cô, ống tay áo của anh xắn đến khuỷu tay, anh đang loay hoay tìm kiếm dụng cụ trong thùng đồ rồi cầm lên hai chiếc ốc vít, anh so sánh một lát, lại tiện tay ném qua bên cạnh.
“Tới EAW rồi à?” Giọng nói không lớn không nhỏ, không mặn, không nhạt, chậm rãi vang lên.
Vì trong môi trường công việc, nên Vân Ly đổi sang dùng kính ngữ: “Vâng.

Cảm ơn góp ý đợt trước của anh.” (*)

(*) ở đây từ 你- Ni đổi thành 您 -Nin
Trước khi tới đây, Vân Ly đã tưởng tượng rất nhiều đến khung cảnh khi cô gặp Phó Thức Tắc tại nơi làm việc, cô ngập ngừng hồi lâu mới kể chuyện mình bị bộ phận kỹ thuật từ chối tiếp nhận.
“Sau đó tôi bị điều đến phòng nhân sự, công việc không phù hợp với chuyên ngành của tôi lắm, hơn nữa tính cách tôi…” Vân Ly có cảm giác như đang tự vạch áo cho người xem lưng: “Có hơi hướng nội…”
Động tác trên tay Phó Thức Tắc dừng lại trong thoáng chốc, anh ngẩng đầu, ánh đèn vàng lấp lánh đậu trên gương mặt tuấn tú, thanh lạnh của anh, dường như anh không tin lắm, hỏi lại: “Thật sao?”
Bị anh đột ngột hỏi câu như vậy, Vân Ly ngây người mấy giây mới phản ứng lại được: “Nhìn… nhìn tôi không giống à?”
Phó Thức Tắc nhìn cô chăm chú hồi lâu, dường như thật sự đang nghiêm túc cân nhắc vấn đề này.
Dáng vẻ của anh khiến cô kìm lòng không đặng mà suy đoán phải chăng anh đang nhớ đến việc cô chủ động xin phương thức liên lạc của anh? Ban đầu Vân Ly xin anh một số chỉ điểm liên quan đến công việc, nhưng lúc này đây, cô chỉ mong chủ đề này mau chóng kết thúc.
“Chị Ngữ Ninh bảo tôi đến giúp anh.” Vân Ly chạy đến bên cạnh anh định bụng lảng sang chuyện khác, lúc này cô mới chú tới cách đó không xa có một chiếc bánh sừng bò bọc trong giấy nến và một cốc cà phê có vẻ đã nguội để bên cạnh.
Dù sao Vân Ly cũng không biết sửa thiết bị máy móc, trong lòng cô thoáng lo lắng.
“Tôi có thể giúp được gì cho anh không?” Vân Ly nhìn điểm tâm trên mặt đất, “Bữa sáng của anh nguội hết rồi kìa.

Anh cứ ăn sáng trước đi đã.”
Từ vị trí của cô nhìn sang, Phó Thức Tắc đang mặc một bộ quần áo nhân viên sửa chữa màu xanh đơn giản, đôi găng tay thợ điện màu vàng chiếm một diện tích lớn.
“Không sao.” Phó Thức Tắc không chịu để cô nhúng tay vào việc gì, cẩn thận bỏ hai bóng đèn vào túi, rồi leo lên thang.
Cái thang thoạt nhìn không được kiên cố cho lắm, tuy hình thể cao gầy, mỏng manh như Phó Thức Tắc leo lên mà vẫn gây ra tiếng động rất lớn.

Vân Ly vội chạy tới đỡ hai bên thang theo bản năng.
Anh cần thay bóng đèn bị cháy, Phó Thức Tắc thuần thục nắm lấy mũ đèn, vặn hai bóng cũ tháo xuống bỏ vào trong túi, chẳng bao lâu đã xong xuôi công việc.
Sau khi xuống khỏi thang, anh ném găng tay sang một bên, đi tới cửa, bật công tắc, trần nhà đang tối tăm, u ám bỗng nhiên sáng bừng lên.
Anh đứng ở cửa, thấy Vân Ly vẫn ngơ ngác nắm chặt chân thang, bèn cất giọng nhắc nhở: “Trên thang không còn người nữa.”
Lúc này cô mới giật mình hoàn hồn, bối rối buông tay ra.
Phó Thức Tắc cúi xuống nhặt chiếc túi giấy kraft trên đất lên, hai ba động tác đã bóc xong lớp giấy nến bọc bên ngoài chiếc bánh, chậm rãi cắn một miếng bánh mì, lại đi lên trước kiểm tra những bóng đèn khác.
“Để tôi làm cho.

Anh ăn sáng đi.” Vân Ly nhỏ giọng đề nghị, Phó Thức Tắc dừng chân, ngoảnh lại nhìn cô.
Cô nói sai gì rồi sao? Hay là trên mặt cô có dính gì? Vân Ly thầm vạch ra vài khả năng, thấy Phó Thức Tắc vẫn đứng nguyên tại chỗ, cô càng lo lắng hơn: “Anh đã vất vả cả buổi sáng rồi, việc còn lại cứ để tôi làm nốt.”
Không ngờ Phó Thức Tắc chỉ thản nhiên cắn thêm một miếng bánh mì nữa, bắt chước theo cách xưng hô của cô, xa cách đáp: “Không phiền cô giúp.” (*)
(*) Ở đây ông tướng này lại đổi từ 你- Ni thành 您 -Nin
“…”
Vân Ly vẫn đúng mực, lịch sự đáp: “Vậy anh ăn sáng trước…”
Các thiết bị chiếu sáng khác cơ bản đều bình thường, Vân Ly viết ra giấy một vài vấn đề nhỏ cần lưu ý, Phó Thức Tắc chậm rãi đi theo sau cô.
Sự tồn tại của người phía sau lưng khiến Vân Ly áp lực vô cùng, cô tỏ vẻ bình tĩnh, ngập ngừng hỏi, “Vậy hôm nay chúng ta còn cần làm việc gì nữa không ạ?”
Phó Thức Tắc “ừm” một tiếng, mãi về sau mới đáp lại: “Cô muốn làm cái gì?”
Vân Ly dừng động tác.
Câu này… Hỏi như thể cô muốn “làm gì” ấy?
Thôi tốt hơn hết vẫn là không nên hỏi anh vấn đề này.
Cũng may Phó Thức Tắc ăn xong bữa sáng, cũng không để ý câu trả lời của cô, đơn giản nói cho cô phần công việc còn lại của sáng nay gồm: kiểm tra toàn bộ các thiết bị trò chơi trong trung tâm.
Đều là những việc cô có thể làm được, Vân Ly thầm thở phào nhẹ nhõm.
So với lần đầu tiên cô tới, EAW đã thêm một số chủ đề về các bộ phim điện ảnh kinh điển vào, còn thêm một số hạng mục giải trí đường phố ví dụ như mô phỏng biểu cảm rút thăm trúng thưởng, trò chơi hộp pandora, v.v… Vân Ly vẫn chưa quen thuộc với trung tâm cho lắm, cô ôm tập tài liệu đi theo phía sau lưng Phó Thức Tắc.


Mỗi khi test xong một thiết bị, Vân Ly sẽ tích “V” lên dòng tên thiết bị tương ứng trên bảng kiểm tra.
Phần còn lại, hai người phân công nhau ra hoàn thành, Vân Ly phụ trách máy móc mô phỏng biểu cảm, rút thăm trúng thưởng.
Bộ máy móc này sử dụng công nghệ nhận dạng biểu cảm khuôn mặt, trên màn hình sẽ nhắc người chơi bắt chước theo cảm xúc, sau đó camera sẽ ghi lại biểu cảm của người chơi để tiến hành nhận dạng, điểm trùng khớp càng cao thì phần thưởng rút thăm trúng thưởng càng phong phú.
Trước kia Vân Ly chưa từng chơi cái này, cũng không biết có thật sự nhanh nhạy như quảng cáo không.
Cô ngồi trước máy quay, khuôn mặt xuất hiện trên màn hình, bên góc trái, phía trên màn hình có đánh điểm số của từng cảm xúc bằng những màu sắc khác nhau và tổng điểm.
Cô ấn vào nút “bắt đầu trò chơi”, hệ thống đưa ra yêu cầu: Vui vẻ, phấn chấn.
Cô nở một nụ cười nhạt, trên màn hình xuất hiện một hình chữ nhật màu vàng đóng khung chính diện khuôn mặt cô.

Sau đó hàng chữ màu sáng hiển thị số điểm nhảy – 20 điểm.
Hự…! Cái này khó thật!
Vân Ly nhấp lại lần nữa, sau khi khung màu vàng xuất hiện, cô lập tức thể hiện cảm xúc một cách khoa trương nhất: nhướng mày, trừng mắt, toét miệng hết cỡ.

Vô số hộp quà bắn tứ tung kèm theo dòng chữ: 100 điểm.

Bạn đã vượt qua 99% số người tham gia.
Có vẻ hơi cường điệu hóa thì phải?
Đối với những người không giỏi biểu lộ cảm xúc, trò chơi này không được thân thiện với người dùng cho lắm.
Sau khi đánh dấu vào vị trí tương ứng trên bảng kiểm tra, Vân Ly thao tác trên màn hình, đang chuẩn bị tắt máy.
Đột nhiên một ý nghĩ táo bạo chợt nảy ra trong đầu.
Ngay khi ý nghĩ này thoáng qua, Vân Ly đã cảm thấy bản thân có chút quá đáng.
Đúng lúc này Phó Thức Tắc hoàn thành xong phần việc được phân công, đi đến bên cạnh cô.Vân Ly lùi về phía sau một bước, đặt tập văn kiện sang bên cạnh đùi.
“Chiếc máy này hình như có vấn đề, độ nhạy khi bắt biểu cảm không chính xác lắm.” Cô vừa nói vừa quan sát biểu cảm của anh.
Cô….!Nói thế cũng không tính là nói dối nhỉ?
Cái máy này thực sự có vấn đề, cô phải làm biểu cảm quá lố quá mức mới có thể đạt được số điểm gần tuyệt đối.
Tự tẩy não bản thân xong, trong lòng Vân Ly có chút chờ mong, chờ xem phản ứng của Phó Thức Tắc ra sao?
“Vẫn thế mà.” Phó Thức Tắc chẳng chút hứng thú, mệt mỏi ngáp một cái, uể oải chọc chọc màn hình.
Trên giao diện nhảy ra mấy chữ: – Tươi cười như hoa.
Gương mặt u ám, nặng nề của anh hiện ra giữa màn hình, xương quai hàm căng chặt cuối cùng cũng chịu thả lỏng ra một chút, dường như anh đang cố gắng nặn ra một nụ cười kiên cưỡng.
Một chiếc hộp màu xám xuất hiện.
Điểm số của hai sắc thái biểu cảm [Phẫn Nộ] và [Bi Thương] Góc trên bên trái tăng lên vùn vụt.
[- 10 điểm bạn đã vượt qua 5% số người tham gia thử thách.]
Quả nhiên chiếc máy này chấm điểm rất chuẩn.
Vân Ly thầm nghĩ.
Thậm chí Phó Thức Tắc còn chẳng vì điểm số cao mà cố nở nụ cười, tính toán nhỏ ban đầu của cô cứ thế bị bóp nát ngay từ vòng để xe.
“Thiếu chính xác.” Phó Thức Tắc thẳng tay đánh một dấu X to đùng vào bảng đánh giá, sau đó thản nhiên đậy nắp bút lại, cài lên ngực.
Vân Ly vội vàng an ủi anh, “Độ chính xác của máy này có vấn đề, chắc phải gửi về xưởng để sửa chữa.”
Vừa vặn thời khắc này khuôn mặt Vân Ly bị camera bắt được.
Chỉ số vui vẻ, hạnh phúc đang từ 10 nhảy vọt lên 100.

“…”
Tình huống này giống như, một phút trước bạn vừa an ủi anh bạn thi bị điểm kém của mình rằng: Không sao đâu, mọi người đều làm bài không tốt cả, nhưng một giây sau, giáo viên chủ nhiệm đứng trên bục tuyên bố bạn là học sinh đạt hạng nhất toàn khối.
“Anh xem, anh vẫn vượt qua được 5% số người tham gia cơ mà.” Cô bắt đầu nói không mạch lạc, “5% nhân với tổng số người tham gia, đó cũng là một con số tương đối lớn rồi.”
Phó Thức Tắc liếc Vân Ly, không mặn không nhạt nói: “Cô có vẻ lạc quan đấy.”
“…”
Cũng may Phó Thức Tắc đã sớm quen thuộc với máy móc ở đây, hơn nữa cũng hiểu bản thân đến đâu.
Kiểm tra xong hết một lượt đã là giữa trưa.

Hai người tắt điện, dập cầu dao, lúc chuẩn bị rời đi, Vân Ly chú ý thấy bên cạnh ngoài của căn phòng có đặt một chiếc arcade game (1), bên trên phần giới thiệu có viết là những trò chơi thực tế ảo trong căn phòng này đều được cải biên và lấy cảm hứng từ những chiếc arcade game kinh điển, huyền thoại của biết bao thế hệ trẻ thơ.
Thời Vân Ly học tiểu học, arcade game cực kỳ phổ biến ở Tây Phục.

Mỗi giờ tan học, Vân Ly thường âm thầm cùng mấy bạn trong lớp lén trốn đi chơi, thậm chí còn hứa hẹn sẽ chơi trò này cùng nhau cả đời.
Khi ấy tiền tiêu vặt hàng tháng của cô không nhiều lắm, mỗi tuần chắt chiu, tích cóp lắm mới được một, hai đồng.

Lúc đó Vân Dã cũng đã lên tiểu học, Vân Ly bèn lấy toàn bộ số tiền tiết kiệm được đến giờ, chờ tới cuối tuần lại rủ em trai đi chơi.
Về sau công nghệ khoa học kỹ thuật ngày một phát triển.

Cô và Vân Dã mua máy chơi game cầm tay tại nhà, tiếp tục say sưa với những trò chơi hấp dẫn, còn những người bạn trước đây, không biết từ bao giờ đã dần biến mất, hoà vào dòng chảy thời gian vô tình.
Thấy Vân Ly đứng thất thần trước máy arcade game, Phó Thức Tắc nhàn nhạt mở miệng đề nghị: “Thử chút không?”
Vân Ly: “Dạ? Có được không?”
Anh chỉ khẽ “ừ” một tiếng.
Vân Ly ngượng ngùng nói: “Hồi còn bé tôi thường chơi cùng bạn bè.

Lúc ấy arcade game gần như trở thành món ăn tinh thần không thể thiếu của lũ trẻ con tầm tuổi tôi.

Mấy trò trong máy tôi đều biết hết.” Vân Ly ý thức được mình nói quá nhiều về bản thân, theo phép lịch sự hỏi lại Phó Thức Tắc: “Anh thì sao? Lúc bé, anh có từng chơi trò này không?”
“Không.”
“Vậy hồi bé bình thường anh giải trí bằng gì?”
“Phần lớn thời gian là trông cháu ngoại.”
Vân Ly: “Ồ… Thế anh với Phó Chính Sơ hay chơi trò gì?”
Phó Thức Tắc: “Nó thích chơi trò gia đình.”
“????”
Phó Thức Tắc bật cầu dao lên, bên trong đặt hơn mười chiếc mô hình moto lắp ráp, anh tới bàn điều khiển từ xa, kích hoạt hai chiếc máy, hai người thống nhất cô dùng máy bên trái, anh dùng máy bên phải.
Vân Ly ấn chọn chế độ [2p] (*), tiếp theo chọn quan hệ giữa hai người chơi, từ đó máy chủ sẽ đưa ra kịch bản trò chơi phù hợp.
(*) Hai người chơi.
Trên màn hình nhảy ra một số chế độ.

Vân Ly ngẩn người, nhìn chằm chằm vào ba sự lựa chọn:
Cha con
Vợ chồng
Người yêu
Chọn hai cái còn lại rất dễ khiến người ta hiểu lầm, vì thế cô quyết đoán ấn vào [Cha con].
Phó Thức Tắc: …
Anh hạ giọng nhắc nhở: “Vẫn còn lựa chọn khác ở trang sau.”
Vân Ly: …
Vân Ly chỉ muốn kiếm ngay đôi kính đít chai đeo vào, phía bên dưới màn hình có mũi tên chỉ sang bên phải to như vậy mà cô không nhìn thấy.


Tuy nhiên do đã chọn xong, Vân Ly không thể tiến hành thao tác chọn lại nữa, chỉ đành bấm sang tiến trình tiếp theo.
Máy chủ yêu cầu hai người phải chọn ra người giám hộ để tiến hành thao tác tiếp.
Vân Ly cực kỳ băn khoăn, người thiết kế game này không sợ trò chơi bị đánh giá kém hay sao mà lại nghĩ ra những yêu cầu kém duyên, rườm rà vậy.
Vân Ly tự chủ động cài đặt cho Phó Thức Tắc thành “cha”, còn mình là “con gái”.
Phó Thức Tắc lặng ngắt, không nói gì, nhưng ánh mắt anh như thể sắp xuyên thủng tấm lưng cô đến nơi, Vân Ly vừa luống cuống, vừa xấu hổ, ngại ngùng đề nghị: “Vậy hay là tôi làm mẹ, còn anh là…”
Hai chữ “con trai” làm sao cô cũng không nói ra miệng nổi.
Phó Thức Tắc: …
May mà các thao tác phía sau khá thuận lợi.

Sau khi tiến hành cài đặt cơ bản xong, hai người chính thức bắt đầu trò chơi.

Trong quá trình chơi, phải ngồi lên moto, bên dưới có lắp ráp động cơ mô phỏng hiệu ứng như khi lái xe thật.
Vân Ly chưa từng mặc trang thiết bị kèm theo thế này bao giờ, ngồi lên moto thì chẳng biết phải làm gì tiếp.

Thấy thế, Phó Thức Tắc bước xuống xe, đi đến bên cạnh chậm rãi nhắc nhở: “Tí nữa sẽ rung lắc mạnh lắm đấy.”
Anh khom người, gõ gõ lên bàn đạp cạnh chỗ cô để chân, “Giẫm lên đây.”
Vân Ly thuận thế đặt chân lên bàn đạp.
Anh nghiêng đầu hỏi: “Ok chưa? Tôi thắt dây cho cô nhé?”
Câu này thật khiến người ta mặt đỏ tim đập, Vân Ly “ừm” một tiếng nhỏ như muỗi kêu.
Cảm giác lúc này rất khác với lần đầu tiên tới EAW.

Lần đó phần lớn cảm xúc của cô bị sự sợ hãi, lo lắng chi phối.

Nhưng lần này, khi chăm chú nhìn Phó Thức Tắc nghiêng người cẩn thận thắt lại dây an toàn quanh gót chân cô, sau đó siết chặt lại, chẳng biết từ lúc nào ánh mắt cô đã dán chặt lên đường xương quai xanh đẹp đẽ, tinh tế của anh.
Giúp Vân Ly xong, anh ngước nhìn lên, bắt gặp vẻ mặt ngơ ngác của cô, anh khẽ chau mày: “Chặt quá à?”
Vân Ly đỏ mặt đáp: “Không.

Không…”
Sau khi thắt nốt dây an toàn bên chân kia, anh mới quay lại vị trí của mình, đợi đến khi cả hai đeo kính VR lên, trò chơi mới chính thức bắt đầu.
Trước mắt hiện lên một cửa hàng xe moto.
Vân Ly thấy có người đứng bên cạnh, đeo một cặp kính râm, mặc bộ đồ thể thao bó sát, có lẽ chính là nhân vật của Phó Thức Tắc trong trò chơi.

Sau khi đối phương chọn xong kiểu xe moto mình muốn còn khẽ gật đầu với cô.
Trò chơi bước vào thời gian đếm ngược.
Không phải cô còn chưa chọn kiểu moto mình muốn sao? Vân Ly khó hiểu nghĩ.
Đợi đến lúc trò chơi chính thức bắt đầu, cô mới phát hiện ra vấn đề…
Vì chọn chế độ cha con, hệ thống sẽ mặc định cô và “ba” Phó Thức Tắc sẽ lái chung một chiếc xe.
Tất nhiên “con gái” sẽ được ngồi sau lưng “ba”.

Trước mắt Vân Ly chính là bóng lưng của “ba”.
(1) arcade game: Trò chơi arcade (tiếng Anh: arcade game, nguyên văn coin-op game) là một máy giải trí hoạt động bằng tiền xu thường được cài đặt trong các địa điểm công cộng như nhà hàng, quán bar và khu giải trí.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.