Bạn đang đọc Hai Tờ Di Chúc: Chương 11
Ái Lan giơ tay tạm biệt cha, quay đầu xe hướng về phía Di Linh mở máy.
Chưa đầy năm phút sau, những căn nhà cuối cùng của thành phố Đà Lạt đã tụt lại phía sau xe, và Ái Lan ưỡn ngực hít một hơi dài khoan khoái.
Tuy sinh trưởng tại Đà Lạt, từ lúc ra đời cho tới nay, bao giờ cũng sống ở Đà Lạt, Ái Lan vẫn không hề phút nào giảm sút tấm lòng yêu mến nơi cắt rốn chôn nhau. Tuổi mới chưa đầy 16, em đã biết kiêu hãnh vì mảnh đất quê hương được nhiều người biết đến và tặng cho cái mỹ danh “Xứ anh đào trên đất Việt”. Danh từ đẹp quá, nhưng không chút ngoa ngôn nếu người ta đứng trước cảnh Hồ Xuân Hương trong nắng sớm đưa mắt lặng ngắm hàng hoa Anh Đào trên bờ đang nở rộ. Ai đi qua cây cầu xi măng cốt sắt có cái tên đặc biệt “cầu ông Đạo”, vừa là cầu vừa là đập ngăn nước hồ, cũng không thể không dừng chân, dựa tay vào hàng lan can sắt ngó xuống đáy đập để xem nước hồ, lách qua khe cửa sắt dày, đổ xuống những ghềnh đá, kêu ùm ùm, bọt tung trắng xóa. Rồi dòng nước trong vắt qui tụ lại, êm đềm xuôi chảy lững lờ, tản mát vào tưới ẩm những luống sà lách, bắp xu, những cụm glaieul trắng đỏ hồng, mimosa, cúc vàng tươi và những cành hoa hồng màu tiết dê cánh mướt như nhung mịn. Trên đồi thấp hàng thông hùng vĩ chen chúc mọc rồi kéo nhau soải dài liên tiếp ngút ngàn. Lá thông rung rinh hòa tấu vi vu điệu nhạc muôn đời trong gió sớm.
Cảnh đẹp là thế ! Ái Lan được ngắm nhiều nhưng không bao giờ biết chán. Nhưng buổi sáng hôm nay, việc hệ trọng do người cha giao phó trĩu nặng trên vai, em chăm chú lái xe, chốc chốc lại đưa mắt nhìn bầu trời phía tây lo ngại. Tuy nhiên mặt trời sáng ấm vẫn chiếu rải nắng đẹp trên con đường nhựa sạch sẽ như chùi. Đám mây khổng lồ màu xám tụ tập góc phía tây vẫn đứng im không nhúc nhích khiến em cảm thấy yên tâm. Ái Lan tự nhủ thầm : “Mình hy vọng chuyển xong xấp tài liệu của ba gởi cho ông Dự Thẩm Hải Ngân rồi quay trở về thật nhanh cho kịp tới nhà, trước khi ông Trời trở mặt !”
Và em gần như nói lên thành tiếng reo vui :
– May lắm ! Gió đâu có thổi về phía này !
Mười một giờ đúng, em đã tới Di Linh.
Ái Lan dựng và khóa xe xong, cầm chiếc phong bì chạy lẹ vào văn phòng ông Dự Thẩm Nguyễn Hải Ngân. Người tùy phái cho biết là ông mới đi ra Tòa được chừng mười phút. Em quay ra lái xe tới Tòa, hỏi thăm mãi mới được giáp mặt ông Hải Ngân. Ông Dự Thẩm, qua lời nói của Ái Lan, được biết em là con gái người bạn thân nhất của mình, tỏ ra vui mừng vô hạn. Ông nhất định lưu em ở lại, dẫn em về nhà ăn cơm trưa với vợ chồng ông. Ái Lan nhớ lời ba em thường dạy : “Đối với các vị trưởng thượng thì cung kính chẳng bằng vâng mệnh”, em vui vẻ tuân theo. Và em đã được một tiếng đồng hồ sống vui trong gia đình ông Dự Thẩm và bà vợ hiền hòa rất yêu trẻ. Nhất là vợ chồng ông lại hãy còn hiếm muộn chưa có con. Suốt bữa cơm, bà chỉ lo gắp thức ăn bỏ đầy chén của Ái Lan rồi vui cười ngồi ngắm em ăn. Và bà nói nhiều câu khôi hài mục đích làm cho Ái Lan cười để bà lại được nhìn ngắm hai cái lúm đồng tiền trên má.
Nhưng rồi bữa cơm, dù vui tới đâu, cũng tới lúc chấm dứt. Ái Lan đứng dậy xin phép ra về.
Bà Dự Thẩm bịn rịn nắm mãi tay em. Ông Hải Ngân thân dẫn em ra tận cửa, chỗ em dựng xe.
Ái Lan tươi cười nói với ông Dự thẩm :
– Thưa ông ! Cháu muốn về Đà Lạt bằng lối Lạc Dương để có dịp ngắm cảnh dọc theo hai bờ con sông nhỏ La Ngà, nhưng cháu chỉ ngại thời tiết sẽ đột ngột thay đổi. Thưa ông ! Liệu chừng trời có mưa được không ạ ?
Ông Hải Ngân ngẩng lên nhìn. Mặt trời vẫn le lói chiếu, nhưng tia sáng có vẻ dìu dịu hẳn đi và một vài cụm mây xám đang từ từ bốc cao từ phía chân trời.
– Nếu có mưa thì cũng phải hai hoặc ba tiếng đồng hồ nữa mới mưa. Những đám mây đen kia ngó bộ cũng không có vẻ gì là đe dọa lắm !
– Dạ ! Nếu vậy cháu về theo con đường đi qua Lạc Dương.
Ngót một tiếng đồng hồ sau, Ái Lan đã, thay vì cho xe chạy thẳng, lại rẽ vào con đường trải đá bên tay mặt : con đường khá lớn chạy lượn theo bờ sông La Ngà, cũng dẫn về Đà Lạt, nhưng qua ngả Lạc Dương.
Hai bên đường, hàng cây lớn rủ bóng xum xuê mát rượi. Đường lại vắng xe cộ qua lại. Lâu lắm mới gặp một chiếc xe vận tải từ các nông trại ở hai bên đường chạy ra, trên chở đầy nông sản. Ái Lan cho xe chạy chầm chậm để có thể thưởng thức phong cảnh đẹp như vẽ.
Có một quãng, tàn lá xanh um của rặng cây hai bên đường, chen chúc vươn lên, đan vào nhau tạo thành cái mái thiên nhiên che lấp một khoảng trời xanh. Ái Lan khoan khoái lướt xe êm êm bon đi dưới cái đường hầm râm mát đó. Chừng ba phút sau, ra khỏi bóng tối xanh um lành lạnh, em bỗng giật nẩy mình : Mặt trời đã biến đâu mất ! Đám mây đen xám, mới buổi sáng trông còn hiền lành vô hại là thế, giờ đây đột nhiên trở thành đe dọa hãi hùng. Nó tản ra rất nhanh, vây kín bầu trời với một tốc độ khủng khiếp. Trong thoáng mắt, cảnh vật tối sầm lại, đang sáng sủa tươi vui, bỗng biến thành tối tăm ảm đạm, thật mau lẹ như trong một giấc mơ kinh dị. Ái Lan lẩm bẩm :
– Biết thế, mình cứ về đường cũ cho xong ! Bây giờ quay trở lại cũng lỡ rồi mà tiến thẳng thì khó lòng về tới Đà Lạt trước khi trời mưa ! Rắc rối thật !
Em được biết từ trước : con đường đi Lạc Dương này chỉ trải đá và đất đỏ, về mùa tạnh ráo thì tốt lắm. Nhưng nếu bị mưa một trận lớn sẽ trở thành rất nguy hiểm cho các loại xe có động cơ, nhất là một bên dựa bìa rừng, núi đá, cây rậm, một bên là con sông La Ngà. Mặt đường sũng nước trở nên trơn trượt tới mức các tay tài xế xe bốn bánh thiện nghệ cũng bị lắm phen thất đảm kinh hồn. Thêm nữa, đường lại ít xe qua lại, rủi bị tai nạn rắc rối ắt cũng khó có ai biết mà cấp cứu kịp thời. Đặt giả thuyết lỡ bị sa hố chẳng hạn, thì sức lực một em gái nhỏ, liệu được bao lăm, làm sao mà kham nổi chiếc xe Vespa nặng ngót một tạ. Mà muốn kêu gọi người tới khiêng giúp, ít nhất cũng phải nhanh chân cuốc bộ băng qua đồi núi hoặc bãi ruộng, xa tối thiểu là ba, bốn cây số.