Đọc truyện Hải Thượng Phồn Hoa – Chương 22: Quyển 4 –
Nhất
định là cô đang khóc. Tay anh có thể cảm nhận được giọt nước lạnh băng nhưng
lại như chạm phải một ngọn lửa nóng rực. Đột nhiên cơ hồ nhận ra mình đang làm
gì, anh vội buông tay. Rất lâu sau mới nghe thấy giọng anh vang lên, âm thanh
lạnh nhạt mà trấn tĩnh: “Xin lỗi, tôi uống say rồi”. Không đợi cô đáp lời, anh
nói tiếp: “Tôi bận chút việc phải ra ngoài, khi đi cô cứ đóng cửa lại là được”.
Anh đi
thang máy xuống thẳng bãi đậu xe rồi lái xe ra khỏi khu nhà. Nhìn thấy phía
trước có ánh đèn đỏ, lúc đó anh mới phát hiện nóc xe đang mở, gió thổi ào ạt
vào trong khiến đỉnh đầu lạnh toát. Anh đóng nóc xe lại rồi chuyển hướng ở ngã
tư đường tiếp theo, nhưng lại quay về khu nhà trong vô thức. Khi lái xe ngang
qua thì thấy cô đang đứng đợi taxi. Giữa làn gió thu, chiếc áo len ngắn tay mà
cô đang mặc hiện lên rất rõ, dưới ánh đèn cơ hồ nó biến thành màu cam nhạt. Cô
đứng một mình dưới đèn. Nhìn kỹ thì cô cũng không phải là một người đẹp, bởi
anh từng gặp qua rất nhiều người đẹp. Nói đến xinh đẹp thì cô không thể được
xem là khuynh quốc khuynh thành, lại thêm lúc nào cũng mang vẻ tiều tụy như đóa
hoa sắp tàn.
Anh
hoang mang nhìn đèn xe phía trước giống đôi mắt đỏ ngầu đang chạy trong dòng
xe. Anh không biết đã lái xe bao lâu, chỉ nhớ đã chạy ngang qua đường Trường
An. Con đường thẳng nhất trong thành phố, đèn hai bên sáng như những hạt minh
châu, tựa như đã dùng tất cả những hạt ngọc trai sáng nhất đẹp nhất xâu chuỗi
lại. Anh lái xe đi không mục đích, ngang qua những con hẻm với hai hàng cây
hòe. Màn đêm yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy cả tiếng lá rơi. Thỉnh thoảng
gặp xe đối diện đi tới, ngọn đèn trước xe loáng sáng rực rồi lại chợt mờ đi như
người đang thèm ngủ chớp mắt.
Mãi
khuya anh mới về đến nhà, có lẽ vì đèn xe sáng quá, cũng có thể do tiếng động
lớn nên đã đánh thức Thiệu Khải Toàn. Bà khoác áo ngủ ra ngoài, đứng trên thềm
nhìn thấy anh về thì không khỏi kinh ngạc: “Sao lại về giờ này?”
Anh rất
hiếm khi về nhà lúc nửa đêm, vì ở nhà mọi người đều thích yên tĩnh, chỉ cần về
trễ một chút sẽ đánh thức bố, và như thế chắc chắn sẽ bị mắng cho một trận.
Nhưng lúc này anh thấy vừa mệt vừa buồn ngủ, chỉ chào một tiếng “Mẹ” rồi nói
qua loa: “Mẹ đi ngủ đi”. Sau đó quay người đi về khu nhà phía tây. Thiệu Khải Toàn
hình như không yên tâm: “Con uống say rồi?”
“Không
phải.” Anh chỉ cảm thấy rất mệt mỏi mà thôi, rồi nhớ ra mới hỏi: “Bố đâu rồi
mẹ, vẫn chưa về ạ?”
“Đi họp
rồi”, Thiệu Khải Toàn tỉ mỉ quan sát thần sắc anh, hỏi, “Con lại gây họa gì ở
ngoài hả?”
“Mẹ”,
anh bắt đầu mất kiên nhẫn, “Mẹ đoán già đoán non gì chứ? Con không còn nhỏ
nữa.”
Thiệu
Khải Toàn nói: “Mấy đứa con đều thế, lúc nào về nhà cũng mang cái mặt lạnh tanh
như thế, hỏi vài câu đã nổi giận, mẹ thiếu nợ hay làm gì mấy đứa hả, lúc nhỏ
cũng thế, chẳng yên tâm được đứa nào”.
Lôi Vũ
Tranh vốn đã rất mệt, nhưng vẫn phải cố gắng lên dây cót tinh thần để ứng phó
với mẹ, cười nịnh: “Mẹ, con đang rất mệt mà. Con trai mẹ cả ngày lăn lộn ở
ngoài đường, vừa phải đối phó với đối thủ cạnh tranh vừa phải ứng phó với công
nhân, quay về gặp mẹ có một chút mà đã lộ nguyên hình rồi. Mẹ đừng giận nữa,
con mát xa cho mẹ nhé”, vừa nói vừa bóp vai cho bà.
Thiệu
Khải Toàn không nhịn được cười: “Được rồi, được rồi, đi ngủ đi.”
Vì ở
nhà dùng bồn tắm kiểu xưa nên muốn có nước nóng phải đợi rất lâu. Vì thế anh
tắm qua loa rồi lên giường ngủ. Anh ngủ rất say, đến giữa giấc chợt thấy khát
nước, lồm cồm bò dậy uống ly nước rồi lại ngủ tiếp. Ngủ không lâu sau lại nghe
thấy tiếng Thiệu Khải Toàn gọi dậy, có lẽ gọi anh dậy ăn cơm. Nhưng không hiểu
tại sao cả người mềm nhũn chẳng muốn động đậy, nên chẳng màng đến mẹ, anh quay
người ngủ tiếp. Rất lâu sau khi anh tỉnh lại thì mặt trời đã chiếu thẳng vào
cửa sổ, đầu nặng trĩu, có lẽ vì ngủ nhiều qua. Thoáng nhớ lại phòng của mình
hướng về phía tây, mặt trời chiếu vào cửa sổ, có lẽ đã là buổi chiều, anh không
khỏi giật mình, vội cầm lấy đồng hồ trên tủ đầu giường nhìn thì đúng là đã
chiều rồi.
Không
ngờ anh ngủ lâu như vậy, nhưng vẫn thấy rất mệt như chưa ngủ đủ. Anh dậy rửa mặt,
vừa thay quần áo xong thì Thiệu Khải Toàn đã đẩy cửa bước vào, thấy anh đang
tìm cà vạt thì hỏi: “Lại ra ngoài?”
“Công
ty có việc gấp”, anh vừa nói vừa nhìn sắc mặt Thiệu Khải Toàn, rồi lại tiếp:
“Lần trước không phải mẹ buồn vì chuyện xườn xám sao, con bảo người tìm được
một thợ may có tiếng, lúc nào để ông ấy đến đo cho mẹ?”
Thiệu
Khải Toàn thở dài: “Sáng nay thấy con đang sốt, cả người nóng rực, gọi cũng
không trả lời, mẹ còn sợ con sốt đến mụ cả người chứ. Mãi sau thấy hạ sốt, con
mới ngủ yên chút. Lớn thế này rồi, còn không biết tự chăm sóc bản thân? Sốt còn
không biết. Vừa dậy đã chạy ra ngoài liều mạng, cũng chẳng phải có việc gì gấp,
cần gì phải tự đi?”
Thì ra
là bị sốt. Khi trưởng thành rồi anh rất ít khi bệnh, hồi nhỏ thỉnh thoảng cũng
bị sốt nhưng ỷ lại có sức khỏe nên không chịu uống thuốc, chỉ ngủ một giấc, đợi
hạ sốt là khỏe. Cho nên anh vẫn tươi cười với Thiệu Khải Toàn: “Mẹ xem con
không phải đã khỏe rồi sao?”
Thiệu
Khải Toàn vẫn lo lắng: “Mấy đứa lớn rồi, ai cũng bận việc của mình. Anh con bận
việc đã đành, ngay cả con cũng cả ngày chẳng thấy đâu.” Bà nhớ đến đứa con nhỏ
nhất lại thấy buồn, nói đến đó thì ngừng.
Lôi Vũ
Tranh vội tiếp lời: “Hôm nay con không đi nữa, ở nhà thêm vài ngày.” Anh lại
hỏi: “Có gì ăn không mẹ? Con đói.”
Quả
nhiên anh đã thành công trong việc đánh lạc hướng sự chú ý của Thiệu Khải Toàn:
“Biết ngay là sau khi con dậy sẽ muốn ăn, nên mẹ bảo nhà bếp nấu cháo rồi, còn
có bánh nữa.”
Anh
ngồi ăn cháo cùng dưa muối. Món ăn do đầu bếp làm rất vừa miệng, lại thêm dưa
muối kích thích sự thèm ăn. Vừa ăn được mấy thìa, anh nghe thấy một tiếng “í”
còn non nớt.
Quay
đầu lại nhìn thì hóa ra là đứa cháu gái Nguyên Nguyên vừa được một tuổi đang
lắc lư đi vào trong. Đứa bé đang học nói, trắng trẻo xinh xắn, mặc một cái áo
đầm màu trắng, trên lưng có đôi cánh màu hồng nho nhỏ giống một thiên sứ nhỏ
cười với anh, để lộ vài cái răng mới mọc, gọi: “Chú”.
Anh cúi
xuống ôm Nguyên Nguyên lên, để nó ngồi lên gối mình, hỏi: “Nguyên Nguyên ăn
cháo không?”
Nguyên
Nguyên lắc đầu, mở to đôi mắt đen láy nhìn anh: “Chú thích ăn cháo, Nguyên
Nguyên không thích cháo”. Lúc này Vi Lạc Huyền, mẹ của Nguyên Nguyên bước vào:
“Ừ, chú thích ăn cháo.”
Nguyên
Nguyên vùng xuống, chạy lại nhào vào lòng mẹ. Vi Lạc Huyền ôm con gái, quay
sang hỏi Lôi Vũ Tranh: “Cậu lại gây chuyện ở ngoài?”
Hai nhà
Vi và Thiệu quen biết lâu năm, cho nên tuy Vi Lạc Huyền là chị dâu của anh,
nhưng vì nhỏ hơn anh hai tuổi, lại quen biết từ nhỏ nên nói chuyện cũng không
câu nệ gì.
Anh
bảo: “Chị nói chuyện cứ như bà già ấy, vừa mở miệng đã chụp mũ lên đầu người
khác.”
“Cậu mà
không gây họa thì có thể ủ rũ ngồi đây ăn cháo sao?”, Vi Lạc Huyền bĩu môi,
“Tôi chả tin!”
“Mệt
quá về nhà nghỉ ngơi vài ngày không được sao?”
Vi Lạc
Huyền cười nheo mắt nhìn anh từ đầu đến chân: “Không phải là cậu gặp báo ứng
cho nên mới tàn tạ chạy về nhà dưỡng thương đấy chứ?”
Lôi Vũ
Tranh ngẩn ra một lúc mới nói: “Tôi gặp báo ứng gì?”
“Bệnh
tương tư đấy”, Vi Lạc Huyền tươi cười, “Lần nào cậu cũng nhẫn tâm vứt bỏ các cô
ấy, thế nên tôi mới nghĩ cậu cũng phải chịu báo ứng.”
“Tôi
vứt bỏ ai? Chẳng qua là một Lăng Mặc Mặc, chuyện xưa từ năm nào rồi. Hơn nữa
không phải là tôi bỏ cô ta, là cô ta đề nghị chia tay trước, nên tôi mới vứt
bỏ.”
“Thôi
bỏ đi, còn nói mấy chuyện đó ra đối phó với tôi. Tôi cũng không phải bà già,
cậu là tên phong lưu, không phải giấu tôi, tháng trước bạn tôi còn thấy cậu đưa
một cô bé vô cùng xinh đẹp đi ăn, nghe nói là ngôi sao nào đó. Tháng trước nữa,
có người thấy cậu dẫn một cô bé khác đi đánh bóng, còn có tháng trước trước
nữa…”
Lôi Vũ
Tranh thản nhiên tự múc cháo: “Được rồi, chị dùng mấy chiêu đó đi quản anh cả
đi, xem anh ấy xử lý chị thế nào.”
Vi Lạc
Huyền phì cười, ôm con gái ngồi xuống đối diện anh: “Haizzz, lén nói cho cậu
nghe tin này, cậu giờ muốn làm người đàn ông giàu có độc thân không được đâu,
mẹ đang định bắt cậu đi coi mắt kìa, cằn nhằn cậu từng này tuổi rồi, bất hiếu
có ba việc, không có con là nhất.”
Tay múc
cháo của anh vẫn không dừng: “Nói bậy, hồi mẹ mười hai tuổi đã tài hoa lại xinh
đẹp, chỉ tính bằng tiến sĩ cũng đã có hai cái, là trí thức đúng nghĩa, tiếng
Anh tiếng Đức nói còn lưu loát hơn tôi, làm sao có cái ý tưởng phong kiến đó.”
Vi Lạc
Huyền tươi cười: “Vậy cậu cứ chờ đấy mà xem.” Sau đó lấy một cái bánh cho con
gái, Nguyên Nguyên cầm lấy bánh như vừa có được món đồ chơi mới, ngắm tới ngắm
lui, qua một hồi mới cắn một miếng nhỏ: “Bánh không ngon, chú ngon.” Lôi Vũ
Tranh đưa tay nhéo mũi bé: “Là chú ăn bánh, không phải chú ngon.”
Anh ở
nhà hai ngày, cùng mẹ đi dạo bộ, nói chuyện với cháu gái, làm cọc đỡ cho mấy
chậu cúc mẹ trồng trong nhà, cũng thấy thảnh thơi vui vẻ hơn nhiều. May mà
Thiệu Khải Toàn không định bắt anh đi coi mặt thật. Cố gắng hiếu thuận, anh
khiến mẹ dần vui trở lại rồi mới về Thượng Hải.
Tuyến
đường sắt cao tốc Kinh Hộ lúc nào cũng có xe, anh đón chuyến xe sớm. Khi lên xe
mới phát hiện ghế ngồi bên cạnh là Tưởng Phồn Lục, cô ta rõ ràng cũng bất ngờ,
sau cùng cười: “Lâu quá không gặp.”
Anh gật
đầu xem như chào hỏi.
Anh là
khách quen của xe này, tiếp viên không cần được dặn dò cũng tự động mang báo
mới đến cho anh. Anh cảm ơn rồi nhận lấy, bắt đầu đọc tin tức, đột nhiên nghe
thấy tiếng Tưởng Phồn Lục nói: “Xin lỗi, tôi không biết cô Đỗ là bạn anh.”
Anh
lạnh nhạt đáp: “Cô ấy không phải bạn tôi.”
Tưởng Phồn
Lục “À” một tiếng, cười nói tiếp: “Tôi còn tưởng cô ta là bạn gái anh.”
Anh
không tỏ vẻ gì: “Có gì cô cứ nói, không cần thiết phải vậy.”
“Tôi
chỉ tò mò, cũng không có ý gì khác”, Tưởng Phồn Lục thản nhiên như không, “Dù
sao quan hệ của cô Đỗ và chú nhà tôi cũng rất tốt, nói không chừng cô ấy sau
này còn là trưởng bối của tôi.”
Anh
không phản ứng, chỉ lật báo sang trang mới: “Trước đây cô không phải người thế
này.”
Tưởng
Phồn Lục cười yểu điệu: “Anh nhớ được tôi trước đây kể cũng khó tin.”
Cuối
cùng anh ngẩng đầu lên liếc cô ta một cái, “Lần trước giới thiệu Đỗ Hiểu Tô với
vợ chồng cô, không phải vì lý do cô tưởng”, giọng anh ôn hòa, “Tôi và cô chia
tay đã lâu, cô có lấy chồng hay không, hay là lấy ai, không có quan hệ gì với
tôi. Nhưng đừng tìm cách làm gì Đỗ Hiểu Tô, biết không?”
“Anh
hiểu lầm rồi”, Tưởng Phồn Lục tỏ vẻ miễn cưỡng: “Xin lỗi, tôi thật sự không
biết cô Đỗ là…”
Giọng
anh dứt khoát, ngắt lời: “Tôi đã nói, đừng đụng vào Đỗ Hiểu Tô”.
Cuối
cùng Tưởng Phồn Lục cười: “Trước đây tôi tưởng anh lòng dạ sắt đá, không ngờ
cũng biết thương hoa tiếc ngọc.”
“Cô ấy
là bạn gái Chấn Vinh”, anh bình thản nói, “Đã là người của nhà họ Lôi chúng
tôi, ai muốn làm khó cô ấy đương nhiên phải đến hỏi tôi trước.”
Sau
cùng Tưởng Phồn Lục không nói gì nữa.
Khi
xuống máy bay vẫn là thư ký và tài xế đến đón anh như thường lệ, công việc
trong công ty nhiều chất thành núi, anh bận đến nỗi không còn tâm tư quan tâm
đến bất cứ việc gì khác. Tối lại phải đi gặp gỡ, người mới có việc nhờ cậy anh,
cho nên đã đặt tiệc ở một nhà hàng nổi tiếng. Ngoài mấy người bạn làm ăn còn có
thêm mấy cô gái đẹp bên Học viện Điện ảnh. Rượu ngon và gái đẹp từ trước đến
nay vẫn là điều không thể thiếu khi bàn chuyện làm ăn. Thịnh tình khó từ chối,
Lỗi Vũ Tranh đành xốc lại tinh thần để ứng phó. Khó khăn lắm sau khi uống hết
vài lượt anh mới tìm cách chuồn đến phòng vệ sinh.
Khi rửa
tay, bỗng có hai người đi vào, anh cũng không chú ý. Đột nhiên một trong hai
người nói: “Tôi thấy Thượng Quan tối nay sẽ uống say đây.”
“Cả bọn
xúm vào phạt hắn, không say liệu có được không?”
Cái họ
Thượng Quan vốn không phổ biến, Lôi Vũ Tranh ngẩng đầu nhìn qua gương, cảm thấy
người đang nói có vẻ quen quen, có lẽ đã gặp mặt vài lần. Nhưng người đó mặt đỏ
au, mùi rượu nồng nặc, căn bản không chú ý đến anh, chỉ lớn tiếng nói: “Đúng
rồi, hôm nay Thượng Quan dẫn theo con bé họ Đỗ, thật ra lai lịch thế nào?”
“Ôi
dào, cậu còn không biết? Bạn gái mới của Thượng Quan, không nghe cô ta nói mai
phải dọn nhà sao, chắc chắn là Thượng Quan mua nhà mới cho cô ta.”
“Tin
mới! Cô ta theo được hắn đến mười ngày nửa tháng, mà đã mua nhà? Đây chắc phải
là nhà vàng cất người đẹp, đêm vui ngắn ngủi sao…”
Hai
người bật cười ha ha, Lôi Vũ Tranh ném chiếc khăn lông mà người phục vụ vừa đưa
đến, tiện tay để lại một ngân phiếu làm tiền bo rồi quay người đi ra khỏi phòng
vệ sinh.
Gió đêm
lành lạnh, cuốn đi hương rượu vang mà mấy người trên bàn tiệc uống. Lúc này cảm
giác đã ngà ngà say, Đỗ Hiểu Tô dựa đầu vào cửa kính xe hơi, lắng nghe tiếng
gió lướt qua tai.
Thượng
Quan vừa lái xe vừa than vãn: “Hẹn em ra ngoài ăn một bữa cơm còn khó hơn lên
trời. Nhà hàng này có món cua rất ngon, không uổng đi một chuyến đúng không?
Hơn nữa nhà em sửa sang xong rồi, phải mời tôi ăn một bữa đúng không, để xem
lúc ấy ăn gì…hay là chúng ta ra đảo ăn hải sản…”
Cuối
cùng Đỗ Hiểu Tô lấy lại tinh thần: “Sao anh cả ngày đều bắt tôi đi ăn?”
“Ai bảo
em ngày nào cũng nhốt mình trong nhà, đừng làm mình sinh bệnh”, anh vẫn dùng
giọng điệu đó, “Tôi là nghĩ thay cho Lôi Nhị, em dâu cậu ta không phải em dâu
tôi sao? Hơn nữa em còn trẻ, có thời gian thì ra ngoài chơi, vẫn hay hơn là một
mình ngồi nhà.”
Nghe
thấy tên Lôi Vũ Tranh, cô không khỏi thấy nhức nhối. Nụ hôn vội vàng đêm đó
khiến cô luôn cảm thấy hoảng loạn. Cô vốn dĩ cố gắng quên đi, coi như chưa từng
xảy ra việc gì nhưng nghe thấy Thượng Quan nhắc đến anh, cô vẫn cảm thấy bất an
kỳ lạ.
Đến
dưới khu cao ốc hạng nhất, cô xuống xe thì bị anh gọi lại: “Này, tối mai tôi
đến đón em, mời em ăn cơm.”
“Không
chừng ngày mai tôi phải tăng ca.”
“Tuổi
xuân phơi phới, tăng ca cái gì?”
“Tôi
mệt rồi.”
“Được
được, mau lên ngủ đi.”, Thượng Quan cười để lộ hàm răng trắng, “Nhớ nằm mơ thấy
tôi.” Có những lúc anh thích nói lung tung, có lẽ là do thói quen trêu hoa ghẹo
nguyệt, trước mắt ai cũng dùng chiêu này, người này có tố chất của một kẻ sở
khanh. Cô lê bước lên lầu, căn nhà ngày mai mới hoàn tất, hôm nay dọn dẹp mất
một ngày, mua đồ dùng này kia. Thượng Quan mượn cớ nói là chúc mừng nhà mới,
kéo cô đi ăn cơm.
Cô tìm
thấy chìa khóa cửa, vừa mới mở khóa thì đột nhiên thấy một cánh tay đặt trên
cánh cửa. Cô kinh ngạc ngẩng lên, một thân hình cao lớn và khuôn mặt quen
thuộc. Đèn hành lang đã tắt nên cả thân hình đó chìm trong bóng tối, rất gần
rất gần nhưng không thể chạm tới…cô hoảng hốt nhìn anh, thì thầm: “Anh về
rồi…”, lời chưa dứt, cả người cô đã chấn động. Đây không phải Thiệu Chấn Vinh,
Thiệu Chấn Vinh sẽ không quay lại căn nhà cô từng chịu muôn ngàn vất vả tìm lại
được, nơi mà anh và cô từng mơ ước về một gia đình nhỏ bé. Cô buồn bã nhìn anh,
nhìn bóng người vô cùng giống Thiệu Chấn Vinh, mà hoàn toàn không cảm nhận được
cả người anh đang toát ra lửa giận.
Anh
lạnh lùng nói: “Cô vẫn còn mặt mũi nhắc đến Chấn Vinh?”
Cô ngạc
nhiên nhìn anh, hình như anh uống khá nhiều rượu, đứng ở khoảng cách gần này có
thể cảm nhận được hơi rượu trên người anh. Lần trước anh uống say, anh biết,
nhưng hôm nay anh lại uống say, tại sao lại xuất hiện ở đây? Dường như nhìn
thấy tâm tư cô, anh nói: “Trả chìa khóa nhà cho tôi.”
Cô
không biết mình phạm sai lầm gì, chỉ hỏi theo bản năng: “Tại sao?”
“Tại
sao? Cô còn mặt mũi hỏi tại sao?” Anh dùng sức đẩy, cô loạng choạng lùi vào
trong nhà. Ánh sáng đầu hành lang chiếu vào, phòng khách chất đầy đồ dùng vừa
mua. Nhìn dáng vẻ của anh, cô không tự chủ được mà lùi về sau vài bước, suýt
nữa ngã xuống sofa. Anh bước từng bước lại gần, vẫn câu nói đó: “Trả chìa khóa
nhà cho tôi.”
“Tôi
không trả.” Cô không còn đường lui, lưng tựa vào thành ghế sofa, quật cường
ngẩng mặt lên: “Đây là nhà của tôi và Chấn Vinh.”