Bạn đang đọc Hai Thế Giới: Chương 16
Hai Thế Giới
Tác giả :Kagi
Chương 16
Chương 16: Bistec (Author: Kagi)
Sáng sớm, cả bọn tập trung trước cổng trường, ai cũng cầm theo hành lý, dù sao bọn họ cũng đi vài ngày.
Thủ đô Bistec nằm ở mạn bắc đế quốc Mazca, trên cả đại lục cũng được xưng là đệ nhất hùng thành, tiêu tốn không biết bao nhiêu tiền tài nhân mạng để hoàn thành và trùng tu cải tiến, nó tồn tại cũng được hơn bảy trăm năm rồi. Thậm chí tuổi của Bistec còn lớn hơn cả đế quốc.
Năm xưa khi mảnh đại lục này vẫn còn hỗn loạn, có đến hơn mười vương quốc cùng các công quốc nhỏ thì đã có tòa thành Bistec này rồi.
Vào thời đó khắp nơi đều chỉ có một chữ loạn, chiến tranh triền miên, các thế lực xuất hiện khắp nơi. Khi đó đức vua Ostine đệ nhất đã quật khởi ở đây, tốn hơn mười năm trời đánh ra một cõi giang sơn như bây giờ. Không ít lần bại lui bị địch quân xông tới tận đây nhưng sau những năm tháng chiến tranh, nơi này phảng phất như lá bùa hộ mạng của hoàng đế Ostine đệ nhất vậy, cho dù địch nhân có cường hãn đến mấy thì cũng không bao giờ chiếm nổi Bistec. Kể từ đó sau khi lập quốc, đức vua đã chọn nơi này làm thủ đô của đế quốc. Đến bây giờ cũng hơn bốn trăm năm, tuy vẫn có rất nhiều lúc đất nước nguy khốn, thậm chí đối mặt với nạn diệt quốc nhưng Bistec vẫn không bao giờ ngã xuống, bất kì lúc nào nó cũng vững vàng làm lá chắn cuối cùng của đế quốc.
Không nói đâu xa lần đại chiến hai thế giới gần đây, liên quân của EA đánh một đường thẳng tiến không gì cản nổi chiếm hơn một phần ba lãnh thổ đế quốc. Nhưng khi tới đây, bọn họ bỏ ra hai tháng liên tục tấn công, hao binh tổn tướng nhưng vẫn không thể hạ được tòa thành này, sau đó binh lính đế quốc khắp nơi nổi dậy chèn ép, cuối cùng Mazca lại qua thêm một đợt thảm nạn nữa. Người dân của đế quốc luôn tự hào:
-Chỉ cần Bistec còn đứng vững, Mazca còn tồn tại.
Bistec không chỉ là một tòa thành, mà nó còn là biểu tượng, là linh hồn của đế quốc. Dù vương triều có thay đổi, nhưng Bistec vẫn mãi mãi là thủ đô của Mazca. Đã có không biết bao nhiêu nhà thơ và họa sĩ phải trầm trồ thán phục, họ dùng từ ngữ hoa mỹ nhất, kỹ năng vẽ đẹp nhất, nhưng không ai có thể lột tả được hoàn toàn thủ đô Bistec.
Sáu người thuê một cỗ xe ngựa để đi mà không chọn tuyến tàu hỏa vừa xây dựng bởi vì có một triết lý đối với những người lần đầu đến thủ đô:
-Hãy nhìn nó từ bên ngoài, ngươi sẽ hiểu vì sao nó được coi là đệ nhất hùng thành, biểu tượng của đế quốc.
Từ Minith đến Bistec cũng không quá xa, đi từ sáng sớm tới tầm chín giờ là đến. Trên đường mọi người hết coi sách báo thì lại thảo luận về thủ đô, cơ hồ là ai biết gì thì nói đấy, nơi này dù sao cũng quá nổi tiếng. Ở đây không có ai từng đi đến Bistec, Key và Vanes thì qua cổng Las Vegas là tới thẳng học viên Minith luôn. Will đi một đường từ phía nam lên, cũng chẳng đi qua thủ đô. Anna sống ở một thành lớn gần học viên, cô nàng cũng chẳng ghé Bistec làm gì. Còn tên thiên tài Graham kia do ham chơi, đến sát ngày nhập học mới lên đường, lo sợ trễ học vì vậy đi đến Minith luôn. Tóm lại cả bọn đối với thủ đô tràn ngập tò mò và mong đợi, không ai không hưng phấn, bao gồm cả Key ở trong.
Đến chiều, xe ngựa dừng lại khá xa Bistec, đang thắc mắc thì người đánh xe đã nói:
-Các cậu nên nhìn nó từ xa đến gần đi, đảm bảo suốt đời không quên được.
Đập vào mắt mọi người là một tòa thành sừng sững như một ngọn núi. Tường thành bằng đá cứng mang theo nét hùng vĩ, những tòa tháp canh gác, còn có ở phía bắc mơ hồ thấy một cung điện nguy nga, hơi chếch sang phía tây là một ngọn tháp cao vút. Xung quanh tòa thành còn có một con hào nhân tạo rất rộng được đào nhằm phòng khi có địch nhân xâm lược.
Khi càng đến gần thì độ kinh ngạc mà họ thấy lại càng cao.
Cảm giác của Key lúc này chỉ có một, đó chính là chấn kinh, tim hắn như ngừng đập, mà quả thật nó đã ngừng đập.
Đứng trước tòa thành này, hắn có cảm giác mình thật nhỏ bé, cực kì nhỏ bé. Mà tòa thành phảng phất như là một dãy núi,dãy nũi che chắn tất cả. xem tại
Key cảm nhận hắn không thể nói gì, tất cả ngôn từ mà hắn biết không có cái nào có thể nói lên được cái chấn kinh của tòa thành này.
Xung quanh, Anna cùng Vanes hai mắt mở to đầy vẻ kinh ngạc. Ba tên kia càng trực tiếp hơn, có thể nhét vừa một quá trứng gà to vào mồm bọn họ lúc này. Chân hơi run run như muốn quỳ xuống để kính phục trước tòa thành hùng vĩ này, không, cái này không phải gọi là tòa thành nữa rồi. Nếu không phải có Miraculum thì Key thật sự muốn gọi nơi này là kỳ tích.
Bistec nằm trên một đồng bằng lớn, trừ phía tây giáp biển ra thì xung quanh đều trống không. Giống như giữa thiên địa chỉ có một mình tòa thành này vậy, mặt nam có một ngọn đồi nhỏ, chính là nơi đám học viên bọn họ vừa đứng lúc nãy. Phía bắc có một dãy núi nhỏ làm lá chắn thiên nhiên cho tòa thành, xa xa phía đông là một khu rừng.
Đế đô được xây dựng theo hình chữ nhật, với hoàng cung ở tận cùng phía bắc, còn hiệp hội kỵ sĩ và hiệp hội ma pháp thì lần lượt nằm ở đông bắc và tây bắc tòa thành.
Ở đây có hai cổng vào phía nam và đông cùng một cảng lớn ở mặt tây. Trong đó cổng phía đông chỉ là cổng phụ đi thẳng vào khu dân dư, cổng nam là cổng chính, được xây dựng rất to lớn., đủ để mười chiếc xe ngựa dàn ngang cùng lúc mà vẫn còn thừa chỗ đi lại.
Xung quanh thành còn có một con hào được xây dựng để phòng thủ, dẫn nước từ ngoài biển vào, con hào rất rộng, khoảng ba mươi mét gồm ba cây cầu đá vững chắc bắt ngang qua, hai ở cửa nam và một ở cửa đông, phía bắc nơi tọa lạc của hoàng cung thì không có bất cứ cổng vào hay cầu đá nào, chỉ là một con hào rộng, hơi xa bên ngoài là một dãy núi nhỏ với vài tháp canh phía trên.
Bistec có ba khu vực phân chia rõ ràng với ba lớp tường thành từ nam tới bắc.
Ngoài cùng là khu vực dành cho các xưởng công nghiệp nhẹ cùng thủ công, các trung tâm trao đổi của các thương đoàn lớn và doanh trại đóng quân của thủ đô cận vệ quân đoàn. Tường thành nơi đây là to lớn và vững chắc nhất, dày hơn mười mét, bình quân cao khoảng sáu, bảy mươi mét, có vài nơi trọng yếu tường thành cao tận chín mươi mét kéo dài bao quanh cả Bistec, chỉ có phía tây và bắc do có hai lá chắn thiên nhiên là một dãy núi và biển cả thì không đồ sộ như mặt nam và đông nhưng vẫn đủ để đảm bảo việc phòng thủ trước bất kì cuộc đột kích nào. Cứ một trăm mét lại có một tòa tháp canh cực cao, ở giữa có rất nhiều tầng và các ô cửa sổ để ma pháp sư hoặc cung tiễn thủ bắn yểm trợ, hơn nữa mỗi năm trăm mét lại có một ma đạo pháo to lớn có sức sát thương khủng khiếp.
Tường thành được làm bằng đá xanh cực kì vững chắc, từ sau chiến tranh, khi thấy sức công phá của pháo binh và không quân loại người, hoàng đế tiền nhiệm đã cho khắc một ma pháp trận cực lớn bên ngoài tường thành để phòng thủ, bây giờ có ngồi oanh tạc hàng giờ thì cũng chưa chắc đã đánh sập được bức tường này.
Qua cây cầu đá, Key vừa đi vừa kinh ngạc, tòa thành thật sự quá lớn, bức tường này nên gọi là dãy núi thì đúng hơn, gọi là tường thì còn hơi nhẹ. Hơn nữa do thiết kế đậm chất quân sự cùng nhiều lần đối mặt với kẻ thù, Bistec mơ hồ có một khí thế chấn nhiếp khá lớn với những ai không quen.
Phải nói đây quả thật là một tòa thành vững chắc nhất của đại lục, thêm nữa do nơi đây là đế đô, quân và dân luôn sẵn sàng hy sinh về đế quốc. Bistec rất xứng đáng với cái tên lá chắn không thể phá vỡ.
Sau khi qua kiểm tra, đoàn người bước vào tường thành, tới lớp đầu tiên là một khí thế sôi nổi của buổi sáng, những doanh trại phát ra những tiếng reo hò thao diễn, còn có âm thanh của những công xưởng, nhà máy. Con đường họ đang đi chính là con đường lớn nhất đế đô xuyên thẳng từ nam tới hoàng cung ở phía bắc, có tới bảy cổng ra vào ở cửa thành.
Từng đội từng đội thủ đô cận vệ quân tuần sa thao luyện. Những công nhân thì tấp nập ra vào, sản xuất không ngừng, có rất nhiều xe cộ chở hàng hóa vào ra ở các khu giao dịch lớn.
Hiếu kì nhìn xung quanh, Key tiếp tục đi tới, rất nhanh đã tới tường thành thứ hai, lớp tường thành này không bằng được lớp đầu tiên, tuy nhiên nó vẫn đủ tiêu chuẩn phòng thủ của một thành thị quân sự hạng nhất, qua cánh cổng này chính thức đến được khu dân cư sinh sống.
Xuyên qua một đoạn ngắn dưới cánh cổng thành thứ hai, bỏ qua tiếng ồn ào ở khu vực phía ngoài, nơi đây thật sự rất khác biệt, mọi người rất nhanh thấy được “thiên môn” nổi tiếng mà người dân thường đồn đại.
Trước mặt họ quả thật có phần giống như cảnh cổng tới thiên đường. Một dòng sông nhỏ nhân tạo chảy ngang qua, phía trên là tám cây cầu được lót đá cẩm thạch bắc ngang, cứ cách một khoảng lại được đính một viên bảo thạch sáng lấp lánh.
Ngay rìa con sông có nhô ra một dãy đất nhỏ trồng đủ các loại cây, muôn màu muôn vẻ. Trên đầu là một mái vòm lớn trong suốt, dưới mặt cầu là các phù điêu đủ loại được sắp xếp rất nghệ thuật. Hai bên con sông còn có trồng rất nhiều cây, thỉnh thoảng còn có tiếng chim hót líu lo. Còn hai cột cờ lớn treo quốc kỳ của đế quốc Mazca thì phấp phới tung bay. Dưới những tia nắng rọi xuống, mặt cầu, mái vòm, còn có dòng sông và đủ thứ hoa cỏ, tất cả như sáng bừng lên, mang một vẻ đẹp lung linh khó tả.
Mọi người chỉ có một cảm giác chung, quá hào nhoáng, quá sáng sủa, quá tuyệt vời.
Lúc này Key không còn nghĩ được gì nữa, một cảm giác chấn động chiếm hữu linh hồn hắn. Xung quanh ngoại trừ vài người bọn họ, cũng có nhiều người ngây ra, những người sinh sống ở đây thì nhìn họ với ánh mắt đồng tình. Key thì thào:
-Tòa thành này hùng vĩ như vậy, lại tráng lệ như vậy, mất bao nhiêu năm để xây đây?
-Bistec do đã có từ trước, nên khi được chọn làm thủ đô chỉ mất hai mươi năm mở rộng cùng cải tạo tường thành bên ngoài, sau đó trải qua hơn một trăm năm, qua ba đời hoàng đế trùng tu mở rộng, xây dựng hoàng cung, thiết lập ba khu vực, xây dựng “thiên môn”, cải tiến tường thành. Tới giờ vẫn được mở rộng liên tục. Người đánh xe nói.
-Các cậu lần đầu tiên tới đây kinh ngạc như thế cũng bình thường thôi, ta lúc trước chỉ còn thiếu cúi mình quỳ lạy mà thôi. Ta qua bên kia để xe và tìm nhà trọ nghỉ ngơi đây. Các cậu cứ tham quan thoải mái nhé, ba ngày sau gặp lại ở chỗ này. Hắn nói tiếp rồi bước qua kia, để lại đoàn người đang há hốc mồm.
Sau vài phút, mọi người dần hồi phục bình tĩnh, quay sang nhìn nhau, Will miễn cưỡng nói:
-Đi, đi thôi, qua bên kia xem, ta nghe nói bên kia là “con đường vinh quang” và “cổng lịch sử”, rất nổi tiếng đó.
Còn cả con đường vinh quang nữa sao, là thế nào nữa đây, Key nghĩ thầm.
Bước lên cầu, hắn mới cảm thụ được cảm giác thân mình trôi trong ánh nắng, xung quanh muôn hoa đua nở, chim hót líu lo là như thế nào. Cảm giác này đối với một người đó giờ nay đây mai đó ở địa cầu, qua Terra magica thì lại chui đầu vào học viện quả thật rất khác lạ. Phảng phất cả người ở trong biển ánh sáng.
Nhìn xung quanh, cây cầu này quá thực rất rộng, dù có rất nhiều người qua lại nhưng không hề có cảm giác chật hẹp, cứ mỗi hai cây cầu lại phân chia một bên đi qua, một bên đi lại. Ở dưới có rất nhiều cột đá vững chắc nâng đỡ, dù cho trọng trang bộ binh có hành quân viễn chinh cũng không khiến những cây cầu này có ảnh hưởng gì. Phía xa cũng có thêm nhiều cây cầu nữa nhưng độ hoành tráng không thể so với tám cây cầu trên con đường chính này.
Qua bờ bên kia, Key được chứng kiến cổng lịch sử mà Will nói lúc này. Vẫn là kiến trúc mái vòm, nhưng lần này cả tám cây cầu đều chỉ hợp lại thành một con đường duy nhất, độ to lớn là không cần phải bàn cãi. Hai hàng vệ binh mặc áo giáp sáng loáng đứng nghiêm trang hai bên. Phía ngoài là một số nhà ở. Tuy nhiên ở con đường giữa này lại là một không gian riêng biệt, trong mái vòm điêu khắc hàng loạt các anh hùng lịch sử, các chiến binh dũng mãnh, giống như tất cả bọn họ đều thủ hộ nơi này vậy. Hai hàng bảo thạch dài sáng lấp lánh, còn có một dãy các binh khí xếp hàng loạt đủ hết các loại.
Đoạn đường dưới mái vòm này mang một nét trang nghiêm, thần thánh, nghe nói bất kỳ lễ đăng cơ nào của hoàng đế thì người đăng cơ nhất định từ tối hôm trước phải ra ngoài khu vực thiên môn. Tới lễ đăng cơ bắt buộc phải đi qua chỗ này, được sự chứng nhận của các anh hùng rồi sau đó sẽ đi thẳng tới hoàng cung. Thiết luật này đặt ra từ ngày lập quốc để nhắc nhở hoàng đế tương lai phải nhớ đến những chiến công của các vị chiến sĩ, từ đó đề cao tinh thần, trọng trách của người đứng đầu một đất nước. Chỗ này được gọi là cánh cổng của lịch sử, của quá khứ hào hùng.
Dù đã được chứng kiến nhiều cái kì tích ngoài kia, nhưng tới đây cả bọn tim đều đập chậm lại, thở mạnh cũng không dám, xung quanh mọi người cũng không ai nói chuyện to tiếng, phảng phất như sợ kinh động những anh hùng lịch sử, phá hoại bầu không khí trang nghiêm chỗ này vậy.
truyện từ
Vừa đi mọi người vừa nhìn xung quanh, không ngừng kinh ngạc trước những bức vẽ, những bức điêu khắc cực kì chi tiết. Một dãy vũ khí thì không cái nào không có vết thương, tất cả đều mang một nét tang thương của quá khứ, nhưng đồng thời cũng là niềm tự hào về quân đội đế quốc. Tất cả các vũ khí này đều là của các danh tướng, các chiến sĩ mạnh nhất của đế quốc từng sử dụng.
Ra khỏi cổng lịch sử dài một trăm mét, đoàn người lúc này mới chính thức bước vào khu vực dân cư.
Những người bạn khác của chúng ta cũng tận hưởng kì nghỉ của mình theo những cách khác nhau.
Lúc này Allen mang một chồng sách to từ thư viện về, có vẻ hắn muốn trong kì nghỉ tìm ra câu trả lời của mình.
Susan đứng đối diện với một Valkyrie, cô nàng nói:
-Được rồi, bây giờ chúng ta lên đường, ta sẽ giúp ngươi thực hiện nguyện vọng của mình.