Hai Thế Giới

Chương 116


Đọc truyện Hai Thế Giới – Chương 116

Hai Thế Giới
Tác giả :Kagi
Chương 115
Chương 115: Cách thức của mỗi người (3) (Author: Kagi)
Đứng tại con đường rộng nhiều cột trụ bên hông phòng khảo hạch, nhìn huy hiệu ma pháp sư cấp năm màu bạc có khắc hình một ngọn lửa kẹp giữa đôi cánh, Graham không nén được một nụ cười hài lòng. Học viện Minith vốn đã đòi hỏi đầu vào rất cao, vì vậy những người có thể vào được đều là những người tương đối tài năng, nhưng trong số đó luôn có một số ít nổi trội, hay còn gọi là thiên tài, mà Graham không nghi ngờ gì chính là một trong số ấy. Bình thường hắn chơi nhiều hơn học mà đã vững vàng tiến bước đều đều, nay ý thức được thời khắc quan trọng, hắn đã nghiêm túc rèn luyện hơn, kết quả thì Graham cũng không có bất ngờ gì mà thuận lợi đột phá. Thực tế kể từ khi trở về từ dãy núi ma thú được hơn một tháng, trong lúc những người khác còn đang củng cố thu thập của mình từ lần rèn luyện thì Graham hắn đã là một ma pháp sư cao cấp rồi, chỉ là hắn không muốn ai biết nên chọn một chỗ bí mật để đột phá để không gây động tĩnh lớn. Tới khi Key và mọi người quyết định sẽ chia nhau ra tìm cách để tiến cấp, thì Graham đơn giản chỉ là đến công hội ma pháp tại Bistec để tiến hành khảo hạch mà thôi.
Nhỏ một giọt máu lên huy hiệu để tạo ấn ký riêng của bản thân, Graham mỉm cười từ chối khéo lời mời gia nhập hiệp hội ma pháp rồi bước ra ngoài theo cổng chính. Khi vừa qua khỏi khu vực đài phun nước với tượng của người sáng lập hiệp hội và khu vườn trồng đầy cây cỏ xanh tốt mang theo một nét mang thuật đặc hữu, cảnh tượng đập vào mắt Graham thật sự là vô cùng hỗn loạn.
-Ngài Graham, nếu ngài không chê xin hãy gia nhập nhóm đánh thuê Nhền Nhện của chúng tôi …
-Ngài đừng nghe hắn, công ty vệ sĩ của chúng tôi có đãi ngộ cao hơn nhiều, hơn nữa còn … nguồn

-Tôi thay mặt cho ngài bá tước …
-Tập doàn kinh doanh vật liệu ma thú muốn mời ngài gia nhập …
-Ngài Graham xin hãy nhận tôi làm học trò, tôi có thể làm trâu làm ngựa, bưng trà rót nước giặt đồ việc gì tôi cũng làm được, xin hãy thu nhận tôi …
Tụ tập trước cổng công hội ma pháp là mấy chục người trong đủ loại trang phục ngươi một câu chào mời ta một câu dụ dỗ khiến cho Graham cũng choáng váng. Hắn không hiểu tin tức làm thế nào lại lọt ra lẹ như vậy, hiển nhiên đám người trước mặt này muốn chiêu dụ hắn về cho thế lực của mình. Dù sao tu luyện giả cao cấp tuy xét về số lượng thì cũng không ít, nhưng so trên dân số và lãnh thổ của Mazca thì thực sự là chẳng thấm vào đâu, một người trẻ tuổi như Graham thì lại càng ít hơn. Bản thân Graham cũng biết thế nên lần khảo hạch này hắn cũng rất kín tiếng, thật không ngờ tai mắt của những người này lại nhanh nhạy đến thế. Sau một hồi đẩy qua kéo lại, Graham gặp ai cũng nói một câu “vẫn còn muốn tiếp tục học tập” cuối cùng mới thoát khỏi dòng người đông đúc kia.
Đứng trong góc tối của một con hẻm, tuy khá mệt vì phải chen lấn ra khỏi một đám người nhiệt tình mời mọc nhưng Graham không vì thế mà cảm thấy bực bội, bản thận được nhiều người coi trọng ai lại không vui cơ chứ? Trong đám người kia ngoài những nhóm nhỏ lẻ ra thì còn những gia tộc lớn, thậm chí còn có cả vài quân đoàn chính quy của hoàng gia, nhân sinh có được một khoảnh khắc như vậy quả thực là không dễ dàng. Cất tấm huy hiệu vào trong để tránh gây thêm sự chú ý, Graham thu lại nụ cười tự mãn, đột phá xong chưa phải là kết thúc, mục đích của hắn và bạn bè là đại hội toàn Terra Magica nửa năm sau, vì vậy hắn vẫn còn có rất nhiều thứ phải chuẩn bị. Hắn cũng không quá lo lắng cho những người bạn của mình, quen nhau đã lâu, Graham cũng tương đối có niềm tin vào họ.
Lắc đầu bỏ qua những suy nghĩ vẩn vơ, Graham tiếp tục thực hiện kế hoạch đã được hắn đề ra từ trước.

Cạch.

Mian giũ mạnh khẩu súng bắn tên đồng thời đè vào một cái nút nhỏ, cây súng gập lại, cơ quan bên trong khởi động bật ống đựng tên trống rỗng ra ngoài. Cùng lúc ấy cô nghiêng người tránh khỏi cú vồ của một cái xác sống, nhanh như cắt rút dao găm bằng tay còn lại ra đâm thẳng vào khối thịt trắng nhợt nhạt với những đường gân xanh đang co thắt thình thịch, Mian rạch một đường dài khiến khối thịt bị chia làm hai, máu đỏ trào ra cùng một mớ bầy nhầy pha lẫn màu xanh lá và màu trắng trông khá ghê tởm. Vừa đưa mắt quan sát chiến trường, cô vừa đưa tay cầm dao găm ra sau lưng rút một ống tên mới từ trong cái túi da ráp vào súng, xoay nửa vòng rồi bẻ nó lại vào vị trí.
Cách cô không xa, còn hai người nữa cũng bị bao vây bởi lũ xác sống, một là Will, người còn lại là một thanh niên tóc đen hơi nhỏ con với bộ đồ chiến đấu bó sát màu xám, trên đó đầy dây da cắm dao. Người này vung tay, con dao găm mang theo hỏa đấu khí vẽ thành một đường lửa thẳng tắp cắm vào một cái xác sống lở loét đầy người, ngọn lửa nhanh chóng lan tới con kí sinh quái phía sau, chẳng mấy chốc đã hóa nó thành tro.
Vụt.
Hắn thụp người xuống né được một đao bổ chéo, sau đó đấm thẳng lên vào khớp cổ tay của cái xác vẫn còn mặc giáp nhẹ trước mặt, đánh bật thanh đao ra, trước khi nó kịp rơi xuống hắn đã bắt lấy lộn một vòng ra sau lưng đâm xuyên qua cả con kí sinh lẫn cơ thể nó đang bám lấy. Liếc mắt đánh giá nhanh tình hình, hắn liên tục rút từ trước ngực ra ba con dao găm phóng tới ba cái xác riêng biệt, nhất thời một khu vực bùng lên ánh lửa đỏ, thế lửa nhanh chóng lan tới những cành cây xung quanh. Sau đó hắn dậm mạnh chân xuống mặt cỏ ẩm ướt rồi bật lùi về sau tới cạnh Mian, nói nhanh:
-Rút thôi.
Cô gái với mái tóc hạt dẻ gật đầu, kê súng bắn tên lên vai bóp cò liền mấy cái, bốn mũi tên xé gió lao ra lần lượt ghim vào đầu gối của hai cái xác sống đang tiến tới. Sau đó cô cất súng lên lưng, dồn đấu khí lên quyền đầu đấm thẳng vào thân cây bên cạnh. Băng đấu khí lạnh lẽo nhanh chóng đóng băng lớp vỏ sần sùi, đồng thời phá hỏng cấu trúc bên trong của nó, chẳng mấy chốc thân cây đã rung rinh rồi đổ sụp xuống, tung lên những giọt nước trong suốt, chắn đường tiến tới của lũ xác sống. Vừa lui lại cùng với người thanh niên tóc đen, Mian nói lớn:
-Will, đi mau!

Will lúc này bị bao vây bởi ba cái xác sống, một trong số đó là xác của ma thú chó lửa. Hắn nghiêng người né khỏi cú vồ của con chó, gương mặt lòi cả xương sọ và răng trắng hếu của nó lướt qua mắt hắn, cái hốc mắt trống rỗng dường như muốn hút hắn vào đêm tối vĩnh hằng, Will tung một quyền vào giữa người nó, tuy nhiên phong đấu khí của hắn lại bị chặn lại bởi một luồng lực lượng trong người chó lửa khiến hắn không thể một kích tất sát được mà chỉ đẩy nó văng ra mấy mét. Hắn đá một cước vào tấm khiên tròn của tên xác sống ngay trước mặt, mượn thế xoay người phóng ra sau, nhưng phía sau cũng có một cái xác cầm kiếm ngắn chắn đường. Một đường kiếm mang theo sự lạnh lẽo của băng đấu khí chém tới, Will bất đắc dĩ phải đưa tay ra đỡ, đấu khí phong hệ tuôn ra đối chọi với cái lạnh giá của thanh kiếm lóe lên ánh sáng chói mắt.
Cảm thấy cứ thế này thì không thể thoát ra được, Will khởi động “bộc phát”, lượng đấu khí nãy giờ vẫn nằm im trong người tuôn ra khắp cơ thể, dưới chân hắn xuất hiện những luồng khí lưu xoáy xung quanh. Bằng một tốc độ khó ai theo kịp, Will tung quyền đấm bay kẻ chắn đường rồi giậm mạnh chân lướt tới bên cạnh Mian. Cô gái và người thanh niên bên cạnh hơi bất ngờ, động tác của Will quả thực là quá nhanh, cả hai chỉ mơ hồ nhìn được một chút, gần như chỉ là một cái chớp mắt, cái xác sống cầm kiếm đã văng ra xa, đồng thời Will xuất hiện trước mặt họ như một cơn gió. Tuy nhiên kinh ngạc thì kinh ngạc, tốc độ của cả ba không hề chậm trễ chút nào, lập tức rời xa khu vực ngày càng tập trung đông lũ xác sống kinh tởm. Người thanh niên kia dọc đường còn dùng hỏa đấu khí đốt cháy những thân cây để ngăn không cho bất cứ thứ gì đuổi theo họ.
Bỏ lại đống hỗn loạn phía sau, cả ba tăng tốc chạy đi, dọc đường tâm trạng của họ không thể nói là tốt, đâm ra cũng không ai nói chuyện. Kể từ khi Will và Mian phát hiện ra nhóm mạo hiểm giả bị tập kích bởi bọn kí sinh quái đến nay đã sáu ngày, tuy số lượng người tập trung tới chỗ bọn họ có đông hơn nhưng chẳng ai có thể vui nổi. Không rõ vì lí do gì, một chúng loài được cho là hiếm gặp như kí sinh quái không ngờ lại sinh sôi nảy nở với một số lượng kinh người, khắp nơi đều thấy có xác sống, nhất thời bao vây nhóm của họ tại một chỗ. Sáu ngày, cứ mỗi ngày hai ba lần bọn chúng lại kéo tới tấn công, khiến cho thể xác lẫn tinh thần của họ suy sụp rất nhiều.
Nhận định tình hình cứ thế mãi không ổn, cả nhóm bèn cử ra ba người bọn họ, vốn là nhanh nhẹn nhất trong nhóm, đi trinh sát xem có thể nào thoát ra bên ngoài được hay không. Vốn dĩ nhóm bọn họ có hơn hai mươi người, trong đó còn có một mạo hiểm giả cao cấp, đáng lí ra cho dù có gặp hơn trăm cái xác sống đi nữa thì việc tạo một mũi nhọn mở đường máu thoát ra vòng vây hẳn là không thành vấn đề, tuy nhiên mọi chuyện lại phức tạp hơn rất nhiều. Lũ xác sống xưa nay dù gây cho người ta cảm giác kinh tởm, nhưng thực lực thì chẳng ra đâu, chỉ là những cơ thể vô tri vô giác, có vài đòn cào cấu đơn giản, không thể làm khó được những mạo hiểm giả thân kinh bách chiến như họ. Nhưng lũ xác sống tấn công họ vào lần này ngoài một số ít như vậy ra, thì những cái xác khác không ngờ lại biết cầm vũ khí, biết thực hiện những đòn tấn công và đỡ đơn giản, thậm chí còn có thể phối hợp bao vây, dù vẫn còn gượng gạo.
Mọi chuyện trở nên tồi tệ hơn bao giờ hết khi trong số những cái xác sống sử dụng vũ khí ấy thỉnh thoảng lại xuất hiện vài ánh sáng nguyên tố của đấu khí. Một cái xác biết sử dụng đấu khí, nghe bọn họ còn chưa nghe qua nói gì đến chạm mặt trực tiếp. Biết sử dụng vũ khí, và một ít đấu khí, lại không có cảm tính, không sợ đau đớn, còn có số lượng đông, lũ kí sinh quái này thực sự đã toàn diện bao vây nhóm mạo hiểm giả của họ lại. Điều này đã nói lên một sự thật, không rõ nguyên do là gì, nhưng lũ kí sinh quái này đang tiến hóa rất nhanh chóng trong một thời gian ngắn.
Chưa dừng lại ở đó, điều khiến cả ba người Will có tâm trạng nặng trĩu chính là số lượng những cái xác sống biết sử dụng đấu khí không ngờ lại tăng lên với một tốc độ đáng kinh ngạc. Những lần trước, trong hơn mười cái xác mới có một cái biết sử dụng năng lượng nguyên tố, thế mà hôm nay bị bao vây bởi chưa tới hai mươi cái xác, Will đã chạm mặt ba cái có thể làm được điều này. Mian và thanh niên tóc đen trong lúc chiến đấu cũng gặp thêm hai cái như thế, chưa kể còn vài xác sống ở quá xa không rõ thế nào.
“Nếu để thêm một lúc, không biết bọn xác sống này có thể sử dụng kĩ năng hoặc ma pháp hay không đây nữa?” Will lo lắng suy nghĩ. Nếu thực sự tới lúc đó, chắc hẳn nhóm của bọn họ chỉ đành mạnh ai nấy chạy, phó mặc số phận ay mắn. Vị tu luyện giả cao cấp trong nhóm đã bị thương trước khi đụng mặt lũ xác sống này, qua mấy ngày chiến đấu liên tục không có cơ hội nghỉ ngơi khiến vết thương chẳng thể nào chuyển biến tốt được, sức chiến đấu bị giảm đi không ít.
Những tán cây đã dần thưa thớt, để lộ ra một khoảng đất trống, ở đó tập trung hơn hai mươi người, đa số đều có thương tật, vẻ mặt ai nấy đều mệt mỏi. Sáu ngày bị bao vây và phải chiến đấu liên tục, lương thực và dụng cụ y tế chẳng mấy chốc đã trở nên khan hiếm, lũ kí sinh quái thì càng lúc càng đông và mạnh hơn, còn bọn họ thì lại bị bào mòn về thể lực lẫn tinh thần. Ba người Will nhìn thấy cảnh ấy lại càng trầm trọng hơn, không biết nên thông báo tin xấu như thế nào.
Trông thấy những ánh mắt có phần hy vọng và chờ mong của những chiến binh mệt mỏi kia, ba người quay sang nhìn nhau rồi thở dài, sau đó tiến lại trung tâm. Dù gì thì bọn họ vẫn phải báo lại kết quả của lần trinh sát này.


Allen đứng trên bục giảng, nói về những kĩ năng cần thiết khi chiến đấu ở mức cao cấp, thỉnh thoảng còn biểu diễn thử để làm ví dụ, tất nhiên với trình độ của hắn sẽ không thể bất cẩn làm hư hại phòng học được. Trên những hàng ghế dài số lượng học viên không nhiều, chỉ hơn mười người, nhưng ai cũng chăm chú lắng nghe, dù sao không phải lúc nào Allen với Susan hai đại ma pháp sư cũng đứng lớp cho bọn họ.
Đang giảng Allen chợt dừng lại, ánh mắt xanh dương lộ ra vẻ nghi hoặc, hắn nói:
-Xin lỗi, chờ tôi một tí.
Đoạn hắn đưa tay lên không trung làm động tác chụp, không gian hơi rung động một tí rồi trong tay hắn đã có nhiều thêm một cái máy bay giấy. Trong số những học viên xuất hiện vài tiếng xì xầm nhỏ, kết thúc chiến tranh đã gần ba mươi năm, những phương tiện khoa học kĩ thuật của địa cầu du nhập sang đây cũng nhiều, ít nhất hiện tại ai cũng có một thiết bị liên lạc di động rồi, việc dùng khe hở không gian để truyền thư thế này thật sự thì rất ít ai dùng nữa. Chính vì thế khi thấy cái máy bay giấy đột nhiên xuất hiện trên tay Allen, những học viên không khỏi ngạc nhiên, cái máy bay giấy đó nói lên rằng người liên lạc với Allen cũng có trình độ ngang với vị đại ma pháp sư này, hơn nữa thông tin lại rất quan trọng, không muốn bị nghe lén bằng bất cứ cách nào.
Nhất thời những học viên cao cấp dù tâm trí đã rất kiên định nhưng cũng không khỏi đoán mò rằng gần đây có đại sự gì ghê gớm đến mức phải dùng khe hở không gian truyền tin hay không? Đủ loại suy đoán lần lượt xuất hiện trong đầu bọn họ. Allen thì không biết những học viên nọ nghĩ gì, hắn chỉ tập trung vào dòng chữ ngắn ngủn trên tờ giấy. Việc học viên Doroth có chứa một trong số bọn họ là việc chính miệng cô gái bịt mắt đã xác nhận, chỉ là không ai trong ba người có thể biết chính xác đó lại là Anubis.
Khác với hai cô gái kia, Allen có thân phận khá lớn, việc hắn đột nhiên biến mất khỏi học viện hoặc đi sang địa cầu đều sẽ gây ra động tĩnh không nhỏ, chính vì vậy hắn chỉ có thể ở tại Minith tiếp tục dạy học như bình thường đồng thời chờ tin báo về như thế này. Thở ra một hơi, Allen phẩy tay, ánh điện lóe lên khiến tờ giấy tan vào hư vô, một lần nữa hành động của hắn lại khiến những học viên bên dưới nghi ngờ hơn, nhưng hắn không giải thích gì mà chỉ tiếp tục bài giảng.
Tuy nhiên dù đang giảng bài Allen lúc này lại phải suy nghĩ xem làm cách nào có thể báo tin này cho cô gái bịt mắt, lúc này chắc hẳn đang ở địa cầu để quan sát học viên Key, kẻ được cô ta nhận định là chứa Tenebrae.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.