Hai Thai Năm Bảo Tổng Tài Bẫy Được Vợ Ngoan

Chương 47


Bạn đang đọc Hai Thai Năm Bảo Tổng Tài Bẫy Được Vợ Ngoan – Chương 47


Bạc Tuấn Phong đi từ cửa hàng âu phục ra, thay một bộ âu phục mới tinh, không ý thức được.

chuyện di động đã biến mất.

Chiếc xe Rolls = Royce Phantom vững vàng đi trên đường.

Bạc Tuấn Phong ngồi ở ghế sau, mái tóc ướt sũng vẫn nhỏ nước.

Anh giơ tay lên, trên đầu ngón tay là một chiếc nhẫn kim cương, Anh tốn rất nhiều sức lực, mới tìm được nó ở trong suối phun.

Ngoài cửa sổ, ánh nắng xuyên qua bóng cây, chiếu lên trên cửa kính xe, loang lố chiếu lên trên người.

Dưới ánh sáng nhỏ vụn, kim cương phát ra ánh sáng vô cùng chói mắt.

Bạc Tuấn Phong nhìn chiếc nhân kim cương này, khóe miệng hơi mím chặt, đột nhiên nằm chặt chiếc nhấn ở trong lòng bàn tay.

Tần Khải Trạch để một cái thảm trải sàn lên trên đầu gối anh, lo lắng nói: “Anh Bạc, anh có muốn về nhà nghỉ ngơi một lát không, nếu bị nhiễm phong hàn…”
“Vê công ty”
‘Tân Khải Trạch có chút lo lắng, nhìn băng gạc của anh ướt đẫm, xoản xuýt rất lâu: “Đã lâu rồi anh không nghỉ nghỉ ngơi hắn hoi, vết thương trên tay cũng nên thay băng mới, nếu không bị nhiễm trùng thì không tốt, về nhà sớm một chút đi…”

“Vẽ công ty”
Bạc Tuấn Phong lặp lại lần thứ hai, giọng điệu lạnh như băng.

Tần Khải Trạch không dám hai lời, anh ta ngẩng đầu, dặn lái xe lái về Thiên Ngạo.

Bạc Tuấn Phong nhắm mắt dựa vào ghế da, giữa trán có chút mệt mỏi Tối hôm qua, anh lại một đêm không ngủ.

Mấy ngày nay, ngoại trừ ngày đó ôm Vân Giai Kỳ, ngủ được ngắn ngủi một lát, anh gần như liên tục không được nghỉ ngơi Anh vốn có chứng mất ngủ rất nghiêm trọng.

Chỉ riêng lúc ôm Vân Giai Kỳ, trái tim anh mới có thể yên bình chân chính.

Bởi anh.

Bạc Tuấn Phong cảm thấy thân thể lạnh lẽo, anh vô thức quấn thảm lông quanh người mình ậy lúc này, mệt mỏi trào dâng trong lòng Xe lái tới tòa nhà Thiên Ngạo.

Tổng bộ của Thiên Ngạo ở đoạn đường trung †âm tài chính, chiếm hai trăm nghìn mét vuông, cao tới hai trăm ba mươi mét, liếc mắt nhìn một cái, cao vút trong mây.

Tân Khải Trạch xuống xe, sau khi mở cửa xe ra, thì thấy Bạc Tuấn Phong đắp thảm lông, nhắm mắt lại, nhất thời do dự có nên gọi anh tỉnh hay không.


Do dự rất lâu, anh ta mới lấy hết dũng khí mở miệng nói: “Anh Bạc…”
Bạc Tuấn Phong không đáp lại.

“Anh Bạc…” Giọng nói của anh ta lại to hơn.

Đôi mắt phượng của Bạc Tuấn Phong hơi mở ra một khe hở nhỏ, nhìn về phía anh ta, nhưng không cử động.

Tần Khải Trạch vươn tay muốn dìu anh, nhưng tay mới chạm vào cổ anh, lập tức như bị phỏng.

Trong lòng anh ta kinh hãi kêu lên, giơ tay chạm vào trán Bạc Tuấn Phong.

Nóng quát Phát sốt rồi hả?
Không phải là mấy ngày nay ngủ không ngon… Nghe nói tối hôm qua, còn mắc mưa nữa.

Vẻ Tân Khải Trạch khẩn trương, anh ta đóng cửa xe lại, nói với lái xe: “Đến bệnh viện!”
“Có tình huống gì thế?”
“Anh Bạc phát sốt rồi”’ Bệnh viện, Vân Ngọc Hân và Bạc Ngạn Thiên vội vàng đi tới.

Lúc chiều, cô ta vừa đến nhà họ Bạc, thì thấy vẻ mặt Bạc Ngạn Thiên vội vàng, muốn đến bệnh viện.

Từ miệng Bạc Ngạn Thiên, lúc này cô ta mới biết được Bạc Tuấn Phong phát sốt đang ở bệnh viện, sốt cao bốn mươi độ, hôn mê bất tỉnh.

Bác sĩ nói, Bạc Tuấn Phong đã mấy ngày không ngủ ngon, cộng thêm vết thương bị nhiễm trùng, mắc mưa, còn ngâm trong nước lạnh ở suối phun đã lâu, lập tức phát sốt Đi tới cửa phòng bệnh, bác sĩ mới ra ngoài.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.