Bạn đang đọc Hai Thai Năm Bảo Tổng Tài Bẫy Được Vợ Ngoan – Chương 1534
Cô nhanh chóng không thế hô hấp nữa.
Vân Giai Kỳ hé miệng theo bản năng nhưng cố họng như bị khoá lại, hoàn toàn không có cách nào để hô hấp, Một giây sau, Kỳ Thiên Nam đứng dậy, khoá cà vạt và kéo cô đến bên tường, lập tức đè cô vào tường.
Một tiếng “Bịch” vang lên!
A…thả ra…”
Sống lưng va vào vách tường phát ra âm thanh vô cùng lớn, Vân Giai Kỳ nghiến răng vì đau đớn.
Thân thể cao lớn của người đàn ông kề sát, bao vây cô trong không gian nhỏ hẹp này.
Một giây sau, Kỳ Thiên Nam cúi đầu xuống ngậm lấy đôi môi thơm ngọt của cô, cướp đi những hơi thở hiếm hoi còn sót lại Ms Vân Giai Kỳ trợn to mắt, bởi vì vô cùng ngạt thở nên trong mắt cô đã xuất hiện vô số tia máu.
Anh ta đang làm gì!
Anh ta đang… hôn cô!
Nhưng cô cực lực phản kháng lại anh ta!
“Thả ra!” Khi cô chuẩn bị cắn anh ta thì Kỳ Thiên Nam cong môi, nhanh chóng chiếm đoạt thời cơ trước, cản mạnh cánh môi cô.
“Vân Giai Kỳ đau đến mức giật nảy cả người Kỳ Thiên Nam buông cô ra: “Đây là sự trừng phạt”
Tay của anh ta nhẹ nhàng buông lỏng Cuối cùng, Vân Giai Kỳ đã được phép hô hấp, mềm nhữn ngồi sụp xuống đất hít lấy hít để từng hơi thở, vừa thở hổn hển dồn dập vừa ho dữ tội.
Anh ta có thể có được cô ngay bây giờ nhưng anh ta không vội.
Thứ anh ta hưởng thụ nhất là quá trình đi săn, quá trình nhìn con mồi từng chút một thần phục dưới chân mình.
Đặc biệt là khi thấy cô sắp ngạt thở, vùng vảy kịch liệt nhưng vẫn.
không thể trốn thoát khỏi sự khống chế anh ta.
Tải ápp Hola để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.
Kỳ Thiên Nam thả ngón tay ra, cà vạt rơi xuống, rủ xuống vai của Vân Giai Kỳ Cô dường như mới hoàn hồn trở lại, cảm giác được khớp xương cổ, đều đã bị ghì tới mức lệch khỏi vị trí vốn có của nó, trong cổ họng cứ như có dị vật Vân Giai Kỳ nói: “Tại sao anh… muốn trừng phạt tôi?”
“Trừng phạt em là bởi vì em không nghe lời, còn vì không ngoan ngoãn ăn cơm nữa”
Kỳ Thiên Nam nói: “Nhớ kỹ, từ nay về sau trong mắt em chỉ có thể có tôi, không được phép có người khác”
Người đàn ông ngồi xổm xuống, ngón tay dài nhẹ nhàng mơn trớn khuôn mặt, cười cười: “Dù cho có là ai, chỉ cần em nhìn nhiều hơn một chút thì tôi đều có thể giết người đó”
Giọng điệu bình tĩnh, nhưng lời nói lại khiến người ta run sợ.
‘Vân Giai Kỳ chưa từ bỏ ý định mà hỏi một câu: “Chừng nào thì anh có thể thả tôi đi?”
Kỳ Thiên Nam suy nghĩ một lúc: “Bất cứ lúc nào”
Vân Giai Kỳ ngạc nhiên trừng mắt nhìn anh ta, Kỳ Thiên Nam lại bổ sung nốt nửa câu còn thiếu: “Nếu như em có thế chạy thoát.
”.