Hải Tặc Ma Cà Rồng

Chương 52Tập 2 - End


Đọc truyện Hải Tặc Ma Cà Rồng – Chương 52: Tập 2 – End

Chương15 : Trường học không bình thường.
 Nâng tách trà hoa lài, Cheng Li nói:
– Một lần nữa, chúc mừng tới Học Viện Hải Tặc.
Grace và Connor nâng bát trà, chạm tách của Cheng Li.
Họ đang ăn bữa trưa trên sân thượng Học Viện, chung quanh là các học viên và ban giám hiệu, trong hơi ấm của mặt trời buổi trưa. Trong khi Grace sôi nổi truyện trò với Cheng Li, Connor quan sát xung quanh. Không giống những trường nó từng thấy. Nhưng công bằng mà nói, ngôi trường duy nhất nóđược biết, chỉ là trường Trung học Vịnh Trăng Lưỡi Liềm, và người ta cần phải một thời gian để phát hiện ra một cơ sở bẩn thỉu hơn, nhếch nhác hơn, thiển cận hơn.
Nó nghe tiếng Grace hỏi Cheng Li:
– Ở đây có bao nhiêu học viên?
– Một trăm năm mươi, từ bảy tới mười bảy tuổi. Chia làm mười nhóm,mỗi nhóm mười lăm học viên, hệ mười năm. Với tỉ lệ thầy / trò cao như vậy, mỗi học viên cướp biển có cơ hội tốt nhất để phát triển. Vối đường lối này – và nhiều phương diện khác nữa – Học Viện Hải Tặc không là một trường học tầm thường.
Grace hỏi:
– Học viên từ đâu tới?
– Hỏi hay đấy. Học viên của chúng tôi tới từ những gia tộc cướp biển danh tiếng nhất. Tin tôi đi, không dễ lọt vào Học Viện Hải Tặc đâu. Chúng tôi có những bài thi tuyển đầu vào rất nghiêm ngặt. Không thể mua một chỗ học tại đây bằng cách tặng một thuyền huấn luyện mới hoặc một thùng dao quắm. Tất cả học viên bước qua cổng trường đều bằng phẩm chất xứng đáng của chính họ.
Connor nói:
– Tuy nhiên, hình như phải là người giàu có.
Cheng Li nhún vai:
– Rõ ràng là hầu hết những gia đình cướp biển thành công đều giàu có. Sẽ không là một cướp biển đúng nghĩa nếu không thể lo cho con em mình ăn học,đúng không? Tất nhiên, cũng có những trường hợp đặt biệt – chẳng hạn như cậu – được miễn học phí.
Connor nhún vai:
– À, dù sao chúng tôi cũng chỉ tới thăm.
Cheng Li gật:
– Đúng. Khách thăm một thời gian ngắn thôi. Tôi quên.
Nhưng giọng Cheng Li cho Grace biết, cô ta không quên. Thậm chí chỉ một giây. Grace hỏi:

– Các cướp biển thực sự muốn con họ tới đây hơn là huấn luyện chúng trên tàu riêng của họ sao?
– Nghĩ đi. Nghĩ xem cuộc sống náo nhiệt thế nào trên một con tàu như Diablo. Các thuyền trưởng không có thời gian để giáo dục con cái họ. Tất nhiên tàu nào cũng phải truyền dạy kiếm thuật cho lớp trẻ, nhưng không có cơ hội dành cho những kiến thức rộng như tại đây: Lịch sử và khoa Hàng Hải, Chiến Lược và những khả năng của Nghề Thuyền Trưởng. Chúng tôi đề nghị với họ như thế này – trao con em cho chúng tôi trong mười năm và chúng tôi sẽ trả lại chúng cho các vị – không chỉ sẵn sàng để trở thành một thành viên hoàn toàn trưởng thành của thuỷ thủ đoàn, mà còn sẵn sàng nhận vai trò của một thuyền trưởng.
Grace nói:
– Có lý. Đúng không, Connor?
Connor không trả lời. Nó đang chìm trong suy tưởng, đang nghĩ về hình ảnh đã thấy trong toà Rotunda. Hình ảnh nó trở thành một thuyền trưởng.
Grace hỏi lại:
– Đúng không, Connor?
– Hả? À…ừ… đúng, hoàn toàn đúng.
Nó không biết rõ Grace hỏi gì, nhưng chị nó có vẻ vui mừng vì câu trả lời của nó.
Cheng Li đưa cho hai chị em hai cặp giấy:
– Tôi đem đến ỗi người một thời khoá biểu của Học Viện. đây là chương trình học của các lớp hai người sẽ theo học như học viên Năm-8 tại trường cùng với lớp mười tuổi mười bốn. Tôi đã đánh dấu những chủ đề mà tôi nghĩ hai người sẽ rất thích, nhưng hoàn toàn tuý ý hai người. Cô cậu là khách của tôi mà. Cô cậu đến đây để biết hương biết hoa của Học Viện, vì vậy cứ thoải mái tham dự các lớp mà mình thích.
Grace mở thời khoá biểu, nhưng Connor không chú tâm đến lời Cheng Li nói, mà đang “ngâm cứu” chương trình học một cách hứng thú từ nãy rồi. Không chủ đề nào đáng chán. Từ Lịch Sử Cướp Biển vào sáng thứ Hai đến lớp học Đối Kháng chiều thức Sáu, dường như mỗi ngày đều kín lịch những đề tài hấp dẫn. OK, nó có thể tham dự hoặc bỏ qua lớp Sinh Vật Biển vào sáng thứ Ba, nhưng giờ Thực Tập Cướp Biển và Vượt Đại Dương có vẻ rất tuyệt, và nó nóng lòng tham dự lớp EMS. Connor tươi cười nhìn chị. Chính Grace đã đề nghị hai chị em tới đây. Grace cười lại với em.
Điều “phiền hà” duy nhất về thời khoá biểu là độ dài của mỗi ngày. Mỗi sáng, đúng 7 giờ, dành cho những việc gọi là “Thể lực, Sức bền và Kích thích nhiệt tình.” Một ngày trong học viện chỉ kết thúc vào 8 giờ tối. Mấy giờ cuối ngày sau bữa ăn tối có thể tự học, vào câu lạc bộ hoặc những sự kiện xã giao khác. Sáng thứ Bảy cũng có lớp, thậm chí còn có một lớp Thiền định do Cheng Lu hướng dẫn vào chiều Chủ nhật. Tuy nhiên, Connor nghĩ, nếu các học viên ở đây chuẩn bị cho đời sống trên một tàu cướp biển như Diablo, thì việc tập cho họ quen với những ngày dài là rất hợp lý. Khi còn ở Vịnh Trăng Lưỡi Liềm, Connor chưa bao giờ dậy sớm nổi, nhưng từ khi ký hợp đồng với tàu của Molucco Wrathe và được phân công tác, nó đã tỏ ra quá quen với rạng đông.
Đưa lên miệng muỗng há cáo cuối cùng, Connor thưởng thức hươgn vị sả và gừng ngon tuyệt, rồi đặt đũa lên cái gác bằng sứ. Cheng Li nói đúng. Món ăn ở đây tuyệt ngon, khẩu phần cũng rất hào phóng. Nâng tách trà lài lên môi, nó cảm thấy tinh thần thật sảng khoái. Nó thoáng nghĩ tới tàu Diablo, nhưng việc đó không làm nó giảm cảm xúc. Nó sẽ mau chóng trở lại tàu, nhưng lúc này ở đây còn quá nhiều thứ làm nó bận tâm, từ món ngon ê hề tới những lớp học vô cùng thích thú.
– Em có nghĩ vậy không, Connor…? Connor!
Ngước lên, nó thấy cả Grace và Cheng Li đều lom lom nhìn nó. Nó đã quá đắm chìm trong suy nghĩ, hoàn toàn lạc khỏi khung cảnh hiện tại.
Cheng Li cười nói:
– Tôi đang nói là không cần thiết tham dự lớp nào chiều nay. Thay vào đó, tôi sẽ đưa hai người đi một vòng, rồi đưa hai người về phòng. Tối nay, hai người sẽ gặp gỡ tất cả giảng viên trong một bữa ăn đặc biệt. Họ đều là những cựu thuyền trưởng – mỗi người là một huyền thoại cướp biển – và tất cả đều nóng lòng gặp hai người.
Connor cười rạng rỡ:

– Tôi phải làm quen với cách cư xử của những nhân vật quan trọng rồi.
Dang hai tay, nó khoan khoái ngáp dài.
Grace và Cheng Li nhìn nó, lắc đầu. Grace thầm vui mừng vì Connor có vẻ rất hăng hái với Học Viện. Cô cũng rất biết ơn Cheng Li đã chuẩn bị tất cả chuyện này chỉ trong một thời gian ngắn như thế. Ăn tối với các thuyền trưởng cướp biển là một sự tiếp xúc rát tốt. Grace biết những suy nghĩ trong thâm tâm em trai, và Connor càng cảm thấy gắn bó với Học Viện Hải Tặc, cô càng có cơ hội thuyết phục nó kéo dài thời gian ở lại đây và không bao giờ trở lại tàu Diablo nữa. Cô cảm thấy hơi ân hận khi nghĩ tới mấy người bạn trên tàu – đặc biệt là Cate và Bart – nhưng cô chỉ muốn em cô được an toàn. Cô không thể chịu nổi phải thấy em chung số phận với Jez Stukeley. Dần dần mọi người sẽ hiểu cho cô.
Hai chị em cất bao hành lý vào phòng, rồi theo Cheng Li làm một vòng khắp khu Học Viện.
Cheng Li hỏi:
– Sao, thích chỗ ở không? Tôi tin là hai người vừa ý, đúng không?
– Ồ, thích chứ.
Grace trả lời. Cô không ngờ được ở trong một phòng rộng và trang bị tốt như thế. Thậm chí còn có một ban công nhìn ra bến tàu. Phòng của Connor cũng rất thoải mái, dù nằm hướng khác, nhìn xuống khu chính giữa toà nhà – một vườn cỏ tách biệt, nơi đám trẻ nhỏ đang dự lớp rèn luyện võ nghệ.
Từ sân thương nhìn xuống khu Học Viện đã rất rộng, nhưng khi theo Cheng Li dạo một vòng, hai chị em mới thấy khu này còn rộng hơn nhiều. Từ trên cao, những tán cây đánh dấu giới hạn Học Viện đã che khuất những phần mới, tất cả đều có cùng màu sơn tươi sáng như khu trung tâm.
Cheng Li giải thích về từng dãy nhà, từ phòng ngủ tập thể của học viên và khu tạm nghỉ của ban giám hiệu, tới phòng học tác chiến. Từ phòng lưu trữ văn thư tới hội trường thuyết trình và những lớp học. Học Viện là một thế giới riêng với quá nhiều điều để tìm hiểu, nhất là trong cái nóng gây buồn ngủ của một buổi xế trưa như thế này. Grace thấy Cheng Li lướt qua một số chi tiết khi sôi nổi “độc thoại”, nhưng cô ta tỏ ra rất hãnh diện về Học Viện. Connor cũng nhận ra điều đó. Đây là một Cheng Li khác hẳn với con người nó đã từng biết trên tài Diablo. Ở đây hình như cô ta điềm đạm hơn, như cô ta thuộc về nơi này.
Connor chạy lên phía trước, rồi quay đầu lại kêu lên:
– Oa! Cái gì thế kia?
Khi hai cô gái bắt kịp Connor, Grace thấy nó đang chỉ tay về một khán đài rộng hình cung, nằm lùi xa khỏi bến tàu một chút, nhưng là một khán đài khác lạ. Thay vì dân khấu, chính giữa hồ là một con tàu – một tàu chiến cổ không khác với tàu Diablo , thật ra là giống hệt tàu hải-tặc-ma-cà-rồng.
Mắt Cheng Li cũng long lanh như hồ nước:
– Đó là đầm nước định mệnh.
Cô ta cười lớn:
– Ít ra là các học viên gọi thế. Chúng tôi sử dụng tàu đó để tập tấn công và thao diễn. Đây là nơi tôi thích nhất trong Học Viện.
Connor nhìn lên boong. Boong trống trơn như một con tàu ma. Nhưng có thể dễ dàng tưởng tượng ra cảnh cướp biển chạy qua sàn tàu. Một lần nữa, nó lại nghĩ tới những ảo ảnh trong toà Rotunda. Hình ảnh boong tàu nó đã thấy rất giống tàu này. Có thể tại đó, trên boong tàu này – trong “đầm nước định mệnh” – nó sẽ học để trở thành thuyền trưởng.
– Tới giờ giải lao một chút.

Cheng Li tuyên bố rồi dừng bước bên một tán cây lựu rậm rạp. Cô với tay hái hai quả, đưa cho hai chị em. Quả lựu còn ấm hơi mặt trời trong bàn tay Grace.
Hái thêm một quả, Cheng Li nhấc một thanh katana lên, tung quả lựu lên không, chặt mạnh, rồi đua tay đón bắt cả hai mảnh. Mỉm cười, cô tái diễn với hai quả lựu của Grace và Connor. Hạt lựu lấp lánh trong nắng như hạt ngọc. Ba người ngồi xuống cỏ ăn trái cây. Hạt lựu vỡ trên lưỡi Grace, mát lạ lùng, làm dịu dần cơn khát trong cái nóng. Cô nhìn xuống những con thuyền trong bến. Thuyền trưởng Avery đang chuẩn bị nhổ neo với một lớp khác. Cô thấy ông không có vẻ hài lòng, tiếng la thét một học viên vang vang vọng tới:
– Không, không, cậu Webb!
Gần họ, một nhóm học viên lớn tuổi hơn đang đi dọc bến, tiến tới một ngôi nhà màu vàng nhạt.
Cheng Li giải thích:
– Đó là hội trường chính. Và học viên năm-10 – năm cuối cùng – đang tới đó dự buổi thuyết trình của thuyền trưởng Larsen, nếu tôi không lầm.
– Chào cô Li.
Một học viên lễ phép lên tiếng. Những học viên khác quay lại, cúi đầu về phía cô đầy kính trọng.
Cheng Li gọi:
– Cậu Blunt, cậu Blunt, lại đây một chút.
Một thiếu niên cao ráo, đẹp trai với hai má hồng hào và mái tóc màu rơm nhạt quay lại, nhướng mày nhìn ba người. Cậu ta dừng ngang câu chuyện đang sôi nổi với bạn bè, băng qua đường, tiến đến Cheng Li, cười hỏi:
– Cô lại hái trộm lựu hả? Xấu ghê đi ta ơi, nhưng em hứa là sẽ không méc người giữ vườn đâu.
Phới lờ câu nói “láo lếu” của cậu ta, Cheng Li bảo:
– Tôi muôn giới thiệu với em, Connor và Grace Tempest. Nhớ tôi đã nói với em về những vị khách của chúng ta chứ?
– Ồ, nhớ chứ ạ!
Cậu ta đưa tay cho Connor:
– Chào Connor, mình là Jacoby Blunt. Cô Li nói với mình cậu là một tay kiếm cừ khôi.
Cheng Li nói:
– Có lẽ Jacobu là tay đấu xuất sắc nhất Học Viện đó. Tôi nghĩ hai người sẽ rất cân sức trong đối kháng.
Connor nhìn đôi mắt xanh xám của Jacoby Blunt. Trong một thoáng, đôi mắt đó lạnh lùng như thuỷ tin. Nó cảm thấy tim thót lại. Ngay từ đầu Cheng LIđã sắp đặt cho hai đứa thành đối thủ. Theo kinh nghiệm, nó biết sẽ phải đóng vai trò này cho đến cùng như thế nào. Tất cả lại giống như trường trung học Vịnh Trăng Lưỡi Liềm! Nhưng rồi, nó ngạc nhiên thấy Jacoby Blunt toác miệng cười:
– Có được một đối thủ đàng hoàng để thay đổi sẽ là một điều rất tuyệt vời.
Vẻ hài lòng, Cheng Li cười nói:

– Jacoby, tôi tin là emm và Connor sẽ có cơ hội so tài. Connor còn ở đây cả tuần. Như tôi đã cho em biết, tôi muốn em săn sóc cậu ta và cô chị, Grace.
Cheng Li chỉ Grace. Jacoby nghiêng người bắt tay Grace:
– Chắc chắn săn sóc cho cô sẽ không là một việc quá khó khăn, Grace.
Grace đỏ mặt vì mấy câu nói và nụ cười xinh trai của cậu ta.
– Nào, bây giờ đi tới hôi trường đi. Nhưng nhớ là em được mời tới bữa tối với Grace, Connor và các thuyền trưởng đó. Đề đốc Kuo nghĩ là em sẽ muốnđón hai chị em và đưa họ tới văn phòng ông đúng bảy giờ ba mươi.
– Không thành vấn đề. Cứ thoải mái thưởng thức hết buổi chiều đi cô cậu Tempest. Tôi sẽ đến đón trước bảy giờ ba mươi. Ăn mặc thật ấn tượng nhé!
Toe toét cười, cậu ta chạy trở lại với các bạn cùng lớp.
Cheng Li đứng thẳng dậy, nói:
– Hết giờ giải lao rồi. Tiếp tục vòng tham quan. Hai người phải thấy hồ nước ngọt.
– Chính xác!
Connor nhảy lên nói, rồi đi theo Cheng Li. Hai người xuống được một đoạn đường, mới nhận ra Grace không đi cùng.
Connor gọi:
– Grace?
Cheng Li la lớn:
– Grace! Cô đâu rồi?
Hai người quay lại tìm Grace. Grace vẫn đứng bên sườn đồi, nhìn ra bến tàu. Toàn thân bất động. Chỉ một điều phân biệt cô với một pho tượng: những lọn tóc dài tung bay trong làn gió nhẹ.
Connor càng thêm nôn nóng, gọi:
– Grace!
Chị nó không quay lại.
Thình lình, thân hình Grace mềm nhũn, và cô ngã phịch xuống cỏ.
– Grace!
Connor và Cheng Li đồng thanh kêu lên, rồi chạy qua bãi cỏ, xem chuyện gì xảy ra.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.