Hải Tặc Ma Cà Rồng

Tập 2 - Chương 06


Bạn đang đọc Hải Tặc Ma Cà Rồng: Tập 2 – Chương 06

Chương 6: Cái chết của một chàng hải tặc.
 Connor không thể tin nổi mắt mình. Cuộc đấu thay đổi quá nhanh. Chỉ mấy phút trước nó mê mẩn khâm phục những đường kiếm của Jez. Bây giờ, bạn nó nằm trên boong, bị thương trầm trọng. Một hình ảnh kinh khủng nhất. Xúc động, bàng hoàng làm nó tưởng sắp nôn thốc tháo. Nó cố nuốc mật đắng trào lên cuống họng.
Connor quay lại, vừa kịp thấy Bart chạy băng lên phía trước. Hai gã áo đen nâng kiếm ngăn anh lại, nhưng Drakoulis ra dấu bảo chúng buông vũ khí, để anh đi qua.
Tiến tời người bạn hấp hối, Bart quì xuống nắm tay Jez. Bạn anh đã trắng nhợt, sự sống của anh cạn kiệt với một tốc độ kinh khủng. Rồi Connor nhận ra, bàn tay Jez còn lấm lem bụi phấn. Nó nghe Bart nói trong khi anh ta cố cầm dòng máu tuôn ra từ ngực bạn bằng cái khăn quàng cổ:
– Bồ đã chiến đấu rất khá. Bồ thật sự là một người hùng.
Hướng mắt về Gidaki Sarakakino, Connor muốn ghét được tên sát nhân này, nhưng không thể. Diễn biến cuộc đấu rất có thể xoay chuyển qua hướng khác, và kẻ nằm trên vũng máu sẽ có thể chính là Sarakakino. Lúc này, kẻ chiến thắng cũng không tỏ vẻ thèm khát chém giết. Như bất kỳ thuyền trưởng nào khác, Sarakakino chỉ làm theo lệnh thuyền trưởng của hắn. Bây giờ hắn đang điềm tĩnh tháo băng cổ tay, lau chùi kiếm. Dường như hắn đang lấy lại tinh thần, có thể là để biện minh cho hậu quả hành động của mình và hậu quả mình gây ra.
Đối với Narcisos Drakoulis cũng thế. Nó nhìn ông ta đầy căm ghét. Chính hai bàn tay ông ta đã nhuốm mái Jez, vậy mà trông chúng vẫn sạch sẽ, mềm mại dưới ánh sáng ửng hồng trong buổi chiều tà.
Giọng vô cảm, Drakoulis nói:
– Wrathe, mi đã trả giá. Mi và thuỷ thủ đoàn của mi có thể thoải mái rút lui.
Molucco Wrathe bừng bừng phẫn nộ:
– Drakoulis, người thanh niên đó đã chết một cách vô ích.
– Không. Nó chết để nhắc nhở mi: cướp biển không chỉ là một trò thể thao.
– Đừng thuyết giảng về cướp biển với ta. Không kẻ nào tại đây biết một cướp biển là thế nào hơn ta.
Bất chấp cơn giận của Molucco, Drakoulis vẫn bình tĩnh, tiếp tục với giọng vô cảm như người máy:
– Những hành động của mi, những sai phạm của mi, phải có những hậu quả, Wrathe. Hãy coi đây là thời điểm nhắc i nhớ: Hãy bám lấy hải phận của mi. Tôn trọng lãnh vực của các thuyền trưởng khác. Lưu ý tới qui luật của Liên Đoàn Hải Tặc. Lần sau, có thể chính dòng mái thối tha của mi sẽ đổ trên boong tàu. Bây giờ, thu gom thuỷ thủ của mi và cút khỏi Hải Âu ngay.
– Thuyền trưởng!
Connor nghe tiếng Bart kêu lên.
Cả Molucco và Drakoulis đều quay lại.

Bart nói rành mạch:
– Thuyền trưởng Wrathe. Jez chưa chết. Mạch yếu, nhưng tôi nghĩ vẫn còn cơ hội cứu cậu ấy, nếu chúng ta đưa cậu ấy trở lại tàu Diablo và săn sóc kịp thời.
Thuyền trưởng Wrathe tươi tỉnh cười, nhưng Drakoulis bước tới trước ông, thân hình hắn che khuất mặt trời đang xuống, làm ánh sáng quanh ông ta toả ra như hào quang.
– Đi ngay, nhưng không được đem theo kẻ chiến bại.
– Drakoulis, hôm nay mi đã dạy ta một bài học hay. Và bộ hạ của mi đã suýt giết chết cậu bé này. Mi thật sự điên khùng tới mức muốn thấy cậu ta chết trên tàu mi, hơn là để chúng ta đưa cậu ấy về tàu ta, cho cậu ta một cơ may sống sót sao?
– Nó đã chiến đấu và đã thua. Nó nên biết ơn cái chết sẽ rửa sạch nỗi nhục thất bại chứ.
Molucco im lặng. Connor bàng hoàng. Ngay khi tưởng đã xuống tới đáy sâu đen tối của Drakoulis, người ta lại rơi xuống sâu hơn, sâu hơn nữa.
Bart cố nài nỉ:
– Thuyền trưởng Drakoulis, tôi xin ông. Tôi nghĩ là Jez chẳng còn sống được bao lâu nữa, xin cho chúng tôi đưa cậu ấy về tàu. Ít ra, chúng tôi sẽ có thể tiễn đưa cậu ấy đàng hoàng.
Drakoulis nhìn thẳng thuyền trưởng Wrathe:
– Nhắc cho thuộc hạ mi nhớ, không được phép nói trực tiếp với ta. Wrathe, nếu muốn, hãy đem kẻ bại trận đó đi. Cút ngay khỏi Hải Âu. Ta chán ngấy mi và đám thuỷ thủ hèn hạ của mi rồi.
Nói xong ông ta bước đi, ra lệnh cho thuỷ thủ đoàn áo đen dồn cướp biển của Diablo xếp hàng, rời khỏi tàu.
Connor tiến lên, đi cùng thuyền trưởng Wrathe và Bart, kế bên Jez. Thuyền trưởng đặt tay lên vai Bart, cúi nhìn Jez. Ông đã lột mũ, và con rắn Scrimshaw – sống trong bộ tóc của ông – trườn tới tò mò nhìn chuyện gì đang xảy ra. Mặt Jez trắng nhợt như bàn tay dính phấn của anh. Dù Bart đã hết sức cố gắng, nhưng Jez đã mất quá nhiều máu, khó cầm cự hơn được nữa.
Thuyền trưởng Wrathe nói:
– Cậu Stukeley, hôm nay cậu đã làm một việc tốt cho chúng tôi. Cậu nghe chứ? CHúng tôi sẽ bắn đại bác để vinh danh cậu. Tất cả đồng đội của cậu sẽ nâng ly tưởng nhớ cậu tải quán Ma Kettle. Giống như những ngày xưa.
Nước mắt ứa ra khi ông cố tiếp tục nói:
– Bất cứ khi nào có dịp, chúng tôi sẽ nhắc tới Jez Stukeley, như một thành quả của cướp biển. Cậu nghe tôi nói không?
– Nghe… thuyền trưởng…

Jez ráng hổn hễn nói, rồi ngước nhìn Bart và Connor, đôi môi tái ngắt thoáng một nụ cười:
– Tới lúc chàng hải tặc này nói lời vĩnh biệt rồi.
Nhắm mắt, Jez từ từ ngả đầu sang một bên.
Srimshaw cuộn mình lại vào trong tóc chủ.
Đặt tay lên vai Bart, thuyền trưởng nói nhỏ:
– Cậu ấy đi rời.
Connor quay mặt đi. Đồng đội nó đã rời boong, phóng qua Ba Điều Ước, trở lại tài Diablo. Không thấy Drakoulis đâu. Nhưng Gidaki Sarakakino đang tiến lại, tiếng giày ống nện nặng nề trên sàn tàu.. Giọng hắn êm dịu bất ngờ:
– Cậu ấy đã chiến đấu thật dũng cảm. Cậu ấy ra đi không có gì phải hổ thẹn.
Connor nghĩ: hắn nói không được thoải mái, chắc vài câu ngắn ngủi đó cũng đủ tỏ ra bất kính với thuyền trưởng của hắn.
Sarakakino nhẹ cúi đầu, rồi rút lui.
Connor bảo Bart:
– Để tôi giúp một tay dìu cậu ấy.
– Cám ơn bồ. Cố lên, Stukeley. Nhấc chân lên. Sắp về lại nhà rồi, anh bạn.
————
Grace nghe tiếng động trên boong. Các cướp biển đã trở lại. Cô đang nóng lòng gặp Connor, để kể cho nó nghe vụ bóng ma của Darcy đã tới phòng thăm cô. Mở toang cửa, cô chạy dọc hành lang, lên boong tàu.
Vừa bước ra ngoài, cô cảm thấy ngay có điều bất ổn. Boong tàu tràn ngập cướp biển, cả toán mới về và toán ở lại tàu. Nhưng sự lặng lẽ trên tàu làm cô có thể đoán là vụ tấn công đã thất bại. Tim cô rụng xuống, như chiếc mỏ neo lao thẳng xuống đáy đại dương. Connor đâu? Cô phải gặp Connor.
Cố nén nỗi sợ đang dâng trong lòng, Grace xô đẩy, lách qua đám đông. Em cô đâu? Sau cùng cô nhìn thấy một số cướp biển đã tham gia vụ tấn công. Trông họ khoẻ mạnh, chỉ có vài vết cắt và bầm tím. Nhưng cô đã quen với những vết cắt và bầm tím trong thời gian ở trên tàu Diablo. Vết cắt và bầm tím là điều tất yếu trong nghề cướp biển.

Grace hỏi:
– Connor đâu?
Các cướp biển có vẻ choáng váng. Cô lặp lại:
– Connor đâu? Nó có sao không?
Sau cùng, một cướp biển bước tránh sang một bên. Connor đứng ngay sau anh ta. Áo nó lốm đốm máu. Nhưng không ai chăm sóc nó. Phải có ai chăm sóc nó chứ…
– Grace!
Nó cười yếu ớt, hai tay dang rộng. Grace nhào vào vòng tay em, bất kể máu me trên áo nó. Connor ôm siết Grace. Cô cảm thấy hai cánh tay em trai mạnh mẽ và tiếng tim nó đập rộn ràng. Cô hiểu ngay là em mình ổn.
Connor thì thầm vào tai chị:
– Em không sao. Em không sao.
Một lúc sau, khi Connor nới lỏng vòng tay, Grace nhìn xuống cái áo bê bết máu của nó, lẩm bẩm:
– Chị đã tưởng là em…
Cô không dám nói hết câu. Mới nghĩ thôi đã thấy đau đớn rồi. Cô đã cố thật bình tĩnh – thật thực tế – về chuyện Connor tham gai các cuộc tấn công. Nhưng cô không thể bình tĩnh nổi. Không bao giờ cô muốn thấy em mình bước vào những vụ đó nữa.
Connor lại nói:
– Em không sao, Grace. Nhưng hôm nay chúng ta bị mất một người.
Grace gật. Người đó không phải là Connor. Đó mới là điều quan trọng.
Connor lùi lại. Cô thấy Bart đang quì trên sàn, cũng đầm đìa máu. Grace chợt ân hận vì ý nghĩ vừa qua. Bart buồn rầu ngước nhìn cô, rồi lại cúi xuống. Cô nhìn xuốnh sàn và thấy thi thể bất động của Jez Stukeley. Mắt anh nhắm chặt. Bây giờ cô đã hiểu.
Bước lại gần hơn, Grace nói:
– Jez!
Cô nhìn Connor, nhìn Bart, rồi nhìn lại người bạn đã chết của hai người. Cô biết bộ ba này có ý nghĩa đến thế nào với nhau. Grace bật kêu lên:
– Ôi! Không! Tôi rất tiếc. Thật tình rất tiếc!
Bart buồn bã gật đầu. Anh vẫn nắm chặt tay Jez. Connor lại ôm lấy chị:

– Đừng bao giờ xa em. Chị sẽ không bao giờ xa em, đúng không?
– Đúng.
Nhưng hình ảnh Darcy thoáng hiện trong đầu. Rồi Lorcan. Rồi là con tàu hải-tặc-ma-cà-rồng.
Connor ôm cô chặt hơn và cô cảm thấy nó đang run rẩy. Grace đóng sập mọi hình ảnh trong đầu.
– Không. Không đâu Connor. Chị hứa là sẽ không bao giờ bỏ đi. Em cũng phải hứa với chị như thế.
Connor gật.
– Chị không muốn em đánh nhau. Không tham gia các vụ tấn công nữa.
Nó không nói gì, chỉ ôm cô chặt hơn, rồi nhẹ hôn lên đỉnh đầu cô.
——
Đêm đó – đêm hôm Jez Stukeley chết, đêm trước hôm đám tang anh ta – Connor ở trong phòng Grace. Sau tất cả những gì xảy ra, hai chị em cần được gần nhau.
Giường chật chội, nhưng không sao. Lại được sống như ngày còn là hai đứa trẻ con. Khi còn sống trong đài hải đăng, đôi khi một trong hai đứa mơ thấy ác mộng, hai chị em lại ngủ chung giường. Cha bận rộn trên phòng đèn, chúng phải học cách an ủi lẫn nhau.
Trong ánh nến còn leo lét, Connor kể cho Grace nghe về vụ tấn công, và tàu Diablo đã sa bẫy thuyền trưởng Narsisos Darkoulis như thế nào. Grace khiếp đảm lắng nghe. Sao thuyền trưởng Wrathe và thuyền phó Cate của ông ta lại dễ bị lừa đến thế? Còn thuỷ thủ đoàn nào khác đang lên kế hoạch tấn công tương tự như thế này không? Garce cảm thấy chính thuyền trưởng Wrathe cũng có phần trách nhiệm trong cái chết của Jez. Ông đã từng nhận hơn một lần cảnh giác về việc phiêu lưu vào hải phận của những thuyền trưởng khác. Cô không nói ra ý nghĩ của mình với Connor. Để khi khác. Đêm nay, điều Connor cần là niềm an ủi, không là sự đương đầu với những khó khăn.
Connor bỗng nói:
– Cậu ấy thật dũng cảm.
– Jez?
– Ừ.
Garce lấy tay xoay mặt em mình về phía cô:
– Connor, nếu bất cứ khi nào chuyện như thế xảy ra lần nữa, đừng bao giờ làm người dũng cảm.
-Hết chương 6-
 


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.