Hải Tặc Ma Cà Rồng

Tập 1 - Chương 35


Bạn đang đọc Hải Tặc Ma Cà Rồng: Tập 1 – Chương 35

 Chương 35: Bắt đầu.
 Lorcan và Grace đứng trên boong tàu. Sau những gì xảy ra với Sidorio trong phòng cô, Grace không muốn trở lại đó ngay.
Lorcan đề nghị:
– Nếu cô muốn, chúng ta vào phòng tôi. Chúng ta nên sớm vào trong.
– Không. Đừng. Tôi sẽ ổn mà. Mấy phút nữa thôi, đêm nay sao đẹp quá.
– Được, nhưng chỉ thêm mấy phút thôi đó. Muộn rồi, trời bắt đầu sáng. Tôi phải vào trong trước khi Darcy kéo Chuông Báo Rạng Đông.
Grace gật đầu. Cô nhớ lại, anh ta đã co rúm người trước ánh sáng trong phòng cô trước đây như thế nào. Cô sẽ không để anh đau đớn một lần nữa.
Tàu Diablo vượt qua mặt nước mênh mông, đuổi theo tàu hải-tặc-ma-cà-rồng. Người lạ đã hoàn toàn bình phục để chỉ hướng cho thuyền trưởng, nhưng vẫn chưa nhớ nổi tên mình. sau cùng, với một thoáng cười, hắn bật nói tên: “Caesar”. Lúc này, “Caesar” đang đứng kế bên thuyền trưởng. Connor, Bart, Cate và Cheng Li đứng gần đó.
Trên boong chật cứng thuỷ thủ đoàn. Tin người chị song sinh của Connor còn sống, nhưng đang trong hoàn cảnh vô cùng nguy hiểm đã mau chóng truyền đi khắp tàu. Tất cả cướp biển đều sẵn sàng hy sinh quyết chiến. Connor rất xúc động vì lòng nhiệt thành của họ. thuyền trưởng nói với nó:
– Connor, bây giờ cậu là một thành viên trong gia đình chúng ta. Cướp biển nào cũng phải lo cho anh em mình.
Cate Dao Quắm và Cheng Li nói với thuỷ thủ đoàn về chiến thuật kết hợp, căn dặn họ phải đề phòng một kẻ thù chưa hoàn toàn biết rõ thực lực. Cate gặn hỏi Caesar thêm thông tin, nhưng hắn chỉ lặp đi lặp “tấn công khi đêm về sáng, các người sẽ chiến thắng.”
Sau cùng, bóng một con tàu đã xuất hiện phía trước. Chắc là nó rồi. Thuyền trưởng nhìn Caesar mong đợi. Hắn gật. Tim Connor đập rộn lên. Bart đặt tay lên vai bạn:
– Không lâu đâu, bồ
Boong tàu địch hình như hoàn toàn tĩnh lặng. Thuyền trưởng Wrathe giảm tốc độ Diablo, để bớt tiếng ồn. Ông muốn tạo yếu tố bất ngờ. Những khẩu đại bácc đã được nạp đạn. Ba Lời Ước đã sẵn sàng. Không bao lâu nữa, tiếng reo hò sẽ nổi lên, nhưng ông muốn giữ yên lặng cho tới phút cuối.
Sau cùng, thuyền trưởng quay lại Cate:
– Chuẩn bị tấn công.
Caesar nói ngay:
– Chưa. Còn tối quá.
– Sẽ không còn cơ hội nếu chờ đợi quá lâu. Caesar, sự giúp đỡ của anh vô cùng đắc lực, nhưng bây giờ chúng tôi phải tận dụng cơ hội bất ngờ.
Cheng Li nói:
– Với lại nhìn kìa, ánh sáng đang hé từ phía đông kìa.
Caesar run lẩy bẩy, mắt lại chớp lia lịa như khi còn trong tửu quán. Cheng Li hỏi:
– Ông không sao chứ?
Mắt gần như ríu lại, hắn lắp bắp:
– Tôi… hơi… lạnh. Có lẽ việc của tôi xong rồi. Tôi vào trong nghỉ một chút được không?
Thuyền trưởng gật đầu. Cheng Li nói:
– Tôi giúp ông vào phòng.
Cô đưa tay, dẫn con người tàn phế khốn khổ qua boong tàu.
Lại quay qua Cate, thuyền trưởng ra lệnh:
– Chuẩn bị tấn công ngay.
– Khoan.
Connor tiến lên. Tất cả đều ngạc nhiên nhìn nó.
– Nhìn đi. Boong tàu gần như hoang vắng. Tôi chỉ thấy hai người, mà một người rất giống Grace. Hãy thay đổi kế hoạch. Cho phép tôi lên tàu một mình.
Cate lắc đầu:
– Không thể, Connor. Tôi rất tiếc nhưng cậu không đủ kinh nghiệm chiến đấu. Ngoài ra… chúng tôi không muốn mất cậu.

– Tôi tin chắc đó là Grace. nếu chúng ta tấn công, sẽ làm kẻ đang ở bên chị ấy hoảng sợ. Ai biết được hắn sẽ làm gì. Có lẽ nếu lên đó một mình, tôi sẽ âm thầm loại bỏ hắn, không làm náo động tới tất cả thuỷ thủ đoàn.
Cate nói:
– Quá nguy hiểm.
Nhưng thuyền trưởng Wrathe lắc đầu.
– Đây là yêu cầu chính đáng của Connor. Chị cậu ấy đang ở trên tàu đó. Chúng ta phải làm theo cách của cậu ấy.
Mỉm cười, nó nhìn ông đầy biết ơn:
– Đa tạ thuyền trưởng.
– Này bồ, tôi lên cùng cậu được không?
– Không, Bart. Cám ơn, nhưng đây là việc tôi phải làm một mình.
Đưa thanh kiếm quí của cô cho Connor, Cate nói:
– Ít nhất thì cũng cầm lấy cái này.
– Tôi không thể.
– Đừng bắt tôi phải giáng cấp cậu.
Vừa nói, Cate vừa ấn chuôi kiếm vào bàn tay đeo găng của Connor.
– Cám ơn. Cám ơn tất cả mọi người.
Cate đi thông báo cho các cướp biển khác là kế hoạch thay đổi.
Connor đứng trước mũi tàu, giữa thuyền trưởng và Bart. Ông nói:
– Cậu Tempest, ngay khi gặp cậu, ta đã biết cậu là một anh hùng đang định hình. Nhưng biết sao không? Cậu đã là một anh hùng rồi.
Connor không biết phải trả lời sao. Hai con tàu đã tiến gần sát nhau. Nó phải hoàn toàn tập trung lên boong tàu trước mặt. Nó đã phải vượt qua tất cả để có được khoảnh khắc này. Nó đã nhìn thấy Grace hoặc ít ra nó đã khá tin là đã nhìn thấy Grace. Nhưng lúc này boong tàu hoàn toàn vắng vẻ.
Trên đầu nó, các cướp biển đã hạ một Lời Ước xuống. Họ đã tra dầu mỡ sau lần tấn công trước, nên cầu treo êm dịu hơn nhiều. Tuy nhiên, tiếng rin rít của thép vẫn làm Connor nổi da gà. Không có gì báo động cho hải-tặc-ma-cà-rồng là nó đang tiến tới. không có gì làm giảm cơ hội sự thành công của nó.
Ngay khi Lời Ước ở vị trí nằm ngang, Connor quay lại thuyền trưởng Wrathe, Bart và Cate. Không đủ thời gian để nói lời chào khách sáo. Vả lại nó sẽ trở về ngay cùng Grace. Nhưng nó sẽ trở về không?
Bart nói:
– Tiến lên như điên đi. Tụi tôi muốn thấy chị cậu trong khi cô ấy vẫn còn là một thiếu nữ!
Mỉm cười, Connor nhảy lên Lời Ước, chạy sang boong tàu kia.
————
Lorcan hỏi Grace:
– Cái gì thế?
– Cái gì?
– tiếng động.
– Tôi không nghe gì hết.
Lorcan nhíu mày:
– Có người ngoài boong. Tôi nghe tiếng chân.
– Chắc là Flotsam. Chị ấy kéo Chuông Báo Rạng Đông.
– Không. Tiếng chân darcy nhanh hơn. Đây là tiếng ủng đàn ông. Có một người đàn ông ngoài đó.

Grace trợn mắt:
– Không là Sidorio chứ?
– Cầu xin là không. Nhưng tốt hơn là phải kiểm tra xem sao.
– Anh không đi được. Mấy phút nữa là trời sáng rồi.
– Có gì đó không ổn.Để tôi ra ngoài. Cô đóng cửa, ở trong này.
Đẩy cửa phòng Grace, Lorcan phóng ra ngoài boong. Cô đi theo.
Connor cố giữ im lặng, đi dọc boong tàu. vẫn hoàn toàn vắng vẻ, nhưng nó nghe tiếng thì thầm rất gần. Nghe tiếng con gái, nó buột miệng gọi:
– Grace.
– Connor?
Grace gọi nó. Rõ như ban ngày, Grace còn sống! Nó đã đến kịp. Connor chạy vòng ra sau tàu.
Grace kìa!
Cô đưa hai tay lên, đầy nghi hoặc:
– Connor.
Lúc đó Connor mới nhìn thấy một người thanh niên bên cô. Không, không là một người, mà là một hải-tặc-ma-cà-rồng. Tay lăm lăm thanh kiếm, Connor chạy lao tới họ.
 
Đang rối trí vì phát hiện Grace đi theo, bây giờ Lorcan lại còn thấy một kẻ lạ mặt cầm kiếm chhạy tới hai người.
Grace hổn hển kêu lên:
– Đó là Connor. Em trai tôi. Cuối cùng thì nó đã tìm được tôi rồi!
Lorcan thắc mắc mấy câu nói của cô, nhưng khi chàng trai tiến gần hơn, anh đã hiểu. Họ là một cặp song sinh. Không giống hệt nhau nhưng có nét tương đồng. Lorcan luì lại khi Grace lao vào vòng tay Connor. Hai chị em ôm xiết lấy nhau.
Lorcan nhìn sang hướng khác. Trời sắp sáng, anh phải vào trong. Nhưng dù mặt trời đang lên, họ bị bao phủ bởi sương mù bắt đầu dâng cao. nhưng khơng phải có một con tàu kế bên tàu họ đấy chứ? Đúng rồi! Còn cách nào khác để cậu bé này lên tàu này được? Qua lớp sương mù dày đặc và ánh sáng lờ mờ, Lorcan thấy trên boong tàu kia nhiều người đang đứng, với kiếm trong tay.
Nhìn lại Grace vẫn đang ôm chặt Connor, Lorcan tự nhủ, chẳng lẽ đây là mưu mô của hai chị em? Con tàu kia có ý định tấn công không?
Ngay lúc đó cửa mở, Darcy Flotsam lảo đảo ra boong. Ngước nhìn trời, cô ta chạy vội tới kéo chuông. Lúc đó cô mới nhìn thấy Grace và Lorcan và… một người lạ. Chuyện gì đang xảy ra?Vì sao Lorcan còn ở đây vào thời gian này? Kẻ lạ là ai? Cô có ngủ quá giờ không?
Darcy Flotsam la lên:
– Lorcan, vào trong ngay. Rạng đông rồi.
Khi tiếng chuông vang lên, Connor lùi khỏi Grace, hỏi:
– Chuyện gì thế?
Grace cười:
– Không sao đâu. Chỉ là Chuông Báo Rạng Đông.
Trên Diablo, bạn bè của Connor cố gắng nhìn boong bên kia qua lớp sương mù. Nghe tiếng chuông, Bart nắm vai Cate, hỏi:
– Gì thế?
– Không biết, Bart. Giống như chuông báo động.
Nắm chặt đại đao, Bart nói:

– Connor đang cần chúng ta giúp.
– Sao anh biết?
– Cứ chờ đây thì không thể nào biết được.
Không nói thêm một câu, Bart chạy qua Lời Ước phủ đầy sương mù.
Chân chạm sàn tàu, Bart chạy vượt qua màn sương, và thấy những bóng người phía trước.
Đó là Connor và một cô gái. Chắc chắn là chị cậu ấy, vì họ rất giống nhau. Connor đang cười. Nhưng còn một chàng trai và một cô gái khác nữa. và, khi Bart chạy tới, chàng trai xông lên với một con dao quắm.
Bart nâng đại đao . Hai vũ khí chạm nhau.
Grace kêu lên:
– Connor, ngăn anh ta lại! Lorcan không hề làm hại chị.
Cô Flotsam hoảng sợ la lên:
– Lorcan, vào trong ngay.
Nhưng Lorcan không quan tâm đến lời cô, chỉ tập trung vào thanh kiếm của kẻ tấn công. Đây là một âm mưu. Bất cứ kẻ nào đã đưa em trai của Grace lên tàu, chắc chắn kẻ đó đã chuẩn bị tấn công hải-tặc-ma-cà-rồng.
Lúc này ánh sáng đã bắt đầu làm mắt Lorcan nhức nhối. Nhưng là một tay kiếm tài năng, anh đã lia một đường dao chính xác, trúng cánh tay đối thủ.
Bart nhảy lùi lại. Anh không quen với những đường kiếm tấn công trực tiếp. Bart thường chỉ chạm trán với những tay sữ dụng đại đao.
Connor đẩy Grace sang một bên, nhảy tới trước Bart, hươ kiếm trước mặt Lorcan.
Grace kêu lên:
– Connor! Đừng! Lorcan là bạn chị!
– Nhưng Bart là bạn em.
Connor cũng la lớn, không dám quay lại xem Bart có sao không.
Cô Flotsam kêu lên:
– Lorcan! Vào trong ngay. Tôi phải về vị trí.
– Đi đi, Darcy. Mặc tôi, về vị trí của chị đi. Tôi đã nói là bảo vệ Grace, tôi phải giữ lời.
Khóc nức nở, Flotsam chạy qua boong tàu, nhảy xuống vị trí trượng chạm. Grace nhìn cô ta biến từ một người sống thành một tượng nhỏ trên đầu mũi tàu.
Connor cũng nhìn thấy hiện tượng đó. Nó không thể tin nổi vào mắt mình.
Bây giờ tới lượt Grace năn nỉ:
– Lorcan, làm ơn vào trong đi.
Ánh sáng đang toả xuống sàn tàu. Cô thấy Lorcan đã bắt đầu bị ảnh hưởng, hai mắt nhắm, những đường kiếm kém hiệu quả. Thở yếu ớt, Lorcan nói:
– Grace, chúng có tàu. Chúng đưa em cô lên để cứu cô, nhưng còn một đám nữa đang chờ theo lên đây. Như gã này.
Lorcan chỉ mũi kiếm vào Bart.
Connor nói:
– Không đúng. Chỉ mình tôi thôi. Họ đưa tôi lên đây để giải cứu Grace. Tôi chỉ muốn thế, không có ý làm hại các người.
Lorcan chỉ Bart, hỏi:
– Còn hắn?
Bart nói:
– Vì nghe tiếng chuông, tôi tưởng Connor gặp nguy hiểm, tưởng là chuông báo động.
Grace nói:
– Không phải báo đông. Đó là chuông báo không cho ai được ra boong tàu.
Bart hỏi:
– Vậy là cô không sao?

– Đúng
Grace vẫn nóng lòng muốn thấy Lorcan được an toàn trong phòng.
Lorcan hỏi Bart:
– Các anh không đưa thêm những người kia lên tàu này nữa chứ?
– Không đâu bồ ơi, tôi lên đây chỉ vì bạn mình.
Grace lại giục:
– Vào trong đi, Lorcan. Làm ơn đi mà.
Bây giờ ánh nắng đã rọi thẳng vào mặt, Lorcan lảo đảo, suýt rơi thanh kiếm.
– Làm sao tôi biết đây không phải là một âm mưu?
Connor nói:
– Không đâu. Tôi chỉ đến đây vì Grace.
Grace nói thêm:
– Xin anh tin tôi, Lorcan. Tôi đã tin anh, bây giờ anh phải tin tôi.
– Được rồi, Grace, được rồi.
Lorcan lê bước vào phòng, nắm vội cánh cửa khi ngã vào trong, buông rơi thanh kiếm.
Bart nói:
– Bây giờ tôi trở lại ọi người biết tất cả đều tốt đẹp. Được chứ?
Connor gật đầu. Khi Bart đi khỏi, nó quay lại Grace:
– Có quá nhiều điều để nói với chị.
– Chị cũng thế.
– Còn có quà cho chị nữa.
Luồn tay vào sau áo, nó lấy ra miếng mề đay, đưa cho Grace.
Lorcan biết là nên đóng cửa, nhưng đã phơi sáng quá nhiều rồi, một kẽ hở nhỏ không thể làm hại anh hơn nữa.
Anh nhìn Grace và em trai cô qua kẽ sáng nhỏ. Anh nhủ thầm: đáng lẽ mình phải mừng cho cô. Mừng vì sau tất cả những gì xảy ra, cuối cùng cô đã được đoàn tụ cùng em. Trông cô dường như hạnh phúc, khi cầm sợi dây có chiếc mề đay, đeo lên cổ.
Dù không muốn, Lorcan vẫn cảm thấy đau lòng khi nhìn thấy cảnh đó. Anh đâu muốn vậy. Anh thật tình muốn chia vui cùng Grace. Vậy mà khi cô đeo sợi dây quanh cổ, Lorcan cảm thấy một nỗi buồn mất mát. Một cảm giác từ lâu, lâu lắm rồi, anh không có.
Mắt anh bỏng rát. Lúc đầu anh tưởng vì nước mắt, đưa tay lên lau. Nhưng mắt anh khô khốc, dù vẫn nhói đau.
Grace đã an toàn. Đó mới là điều quan trọng. Anh đã thề bảo vệ cô. Công việc của anh đã hoàn tất. Lúc này anh cần được nghỉ ngơi.
Anh lén nhìn lần cuối cặp song sinh, nhưng càng lúc càng nhìn không rõ nữa. Lúc này sương mù dày đặc thêm, tạo thành tấm rèm giữa anh và họ. Khi đóng cửa, anh mới nhận ra, không chỉ vì sương mù. Thậm chí ngay trong phòng, anh cũng không thể nhìn thấy rõ ràng. Hình như ánh sáng đã gây tổn hại hai mắt anh rồi.
Lớp sương mù lỳ lạ hoàn toàn bao quanh Grace và Connor, cho đến khi hai chị em chỉ còn có thể nhìn thấy nhau. Cứ như trong mơ, Grace vẫn không thể tin Connor đang đứng gần cô. Lẫn lộn giữa mơ và ác mộng.
Grace nou1:
– Chị nhớ em quá
– Em cũng vậy.
– Chị nhớ cha nữa.
– Em cũng nhớ cha.
Connor lại ôm chặt Grace. Trong một thoáng, hai chị em cảm thấy như được trở lại đài hải đăg, sống bên cha. Tuyệt đối an toàn.
Grace thầm hỏi: bằng cách nào Connor đã tìm được cô? Rồi sau đây, nó sẽ làm gì? Nó sẽ gia nhập tàu hải-tặc-ma-cà-rồng củg cô hay cô sẽ theo nó lên tàu của nó? Sau cùng thì đã tới lúc trở lại Vịnh Trăng Lưỡi liềm sao?
Nhưng lúc này nên dẹp bỏ những câu hỏi rắc rối đó, điều quan trọng là hai chị em đã gần nhau. Trong khi ôm chặt em trai, cô hiểu gia đình có ý nghĩa gì. Không chỉ hiểu, mà cô đang cảm nhận điều đó.
Và… trong lúc Grace ôm Connor, Connor ôm Grace giữa lớp sương mù bao quanh, cô nghe trong đầu có tiếng thì thầm của thuyền trưởng.
– Kết thúc như thế. Bắt đầu như thế.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.