Hải Tặc Ma Cà Rồng

Tập 1 - Chương 33


Bạn đang đọc Hải Tặc Ma Cà Rồng: Tập 1 – Chương 33

Chương 33: Hồi kết câu chuyện.
 Grace không chống cự. Chống cự làm gì? Sidorio quá mạnh. Hắn khoá cửa phòng, bỏ chìa khoá vào túi. 
Hắn lấp kín căn phòng, không bằng thể chất mà bằng cái không khí đe doạ và tàn bạo. thình lình đây không còn là nơi trú ẩn của cô nữa, mà là một nơi đầy nguy hiểm. Có thể đây sẽ là nơi câu chuyện của cô kết thúc một cách đột ngột và tàn bạo.
Cô ý thức rõ ràng sự yên lặng bên ngoài. Từ khi ra khỏi phòng thuyền trưởng, cô không thấy bóng dáng ai khác. đêm đã kết thúc sớm vì cuộc hiến máu. Thuyền trưởng đang ngủ. Lorcan đang ăn. Dù có gào lên cũng không ai nghe thấy. Không ai có thể tới kịp. Lúc này, người duy nhất có thể cứu cô, chính là… cô. Nhưng bằng cách nào?
Quyết định bắt đầu với điều xấu nhất, cô hỏi:
– Ông muốn gì ở tôi?
Sidorio cười khểnh:
– Máu mi, tất nhiên rồi.
Sự thẳng thắn của hắn có thể coi như là một điều khiến cô dễ chịu. Có lẽ hắn là người duy nhất cô gặp trên tàu này không nói vòng vo.
– Nhưng sao lại là máu tôi?
Hắn nhún vai:
– Vì có sẵn đó, mà ta thì đang đói.
Cô thấy sự đói khát trên mặt hắn. Nó như ngọn lửa nến đang lụi tàn, tan chảy. Cô đã thấy hình ảnh này ba lần rồi. Đầu tiên là Lorcan, rồi bà bếp, cuối cùng là mặt Sidorio một lúc trước, ngoài boong tàu. Chắc đây là bộ mặt của tất cả bọn họ sau cánh cửa đóng kín, khi cơn đói nổi lên, dày vò họ như những đợt sóng.
Một ý nghĩ chợt loé trong đầu, Grace nói:
– Nhưng ông có thể lấy máu tốt hơn máu tôi. Tôi là người mới. Từ khi lên tàu, mới chỉ được một bữa ăn đàng hoàng. So với bất cứ ai, máu tôi ít dinh dưỡng nhất.
Lời nói của cô hình như có hiệu quà. Hắn lom lom nhìn cô một lúc. nhưng rồi hắn lắc đầu:
– Máu nào cũng là máu.
– Thuyền trưởng lại không nói với tôi như thế.
Mới nghe nhắc đến thuyền trưởng, Sidorio đã nhăn mặt. Có lẽ Grace đã thiếu khôn ngoan,nhưng cô không nghĩ được ý nào khác.

– Thuyền trưởng muốn bầy ra những qui luật nhỏ nhặt. Thích những bữa tiệc tối hàng tuần. Thích chúng ta phải đè nén ham muốn, làm như chúng ta đã được văn minh hoá. Nhưng mi biết không? Chúng ta không là những kẻ văn minh. Chúng ta là ma-cà-rồng, là quỷ dữ… mi muốn gọi sao tuỳ thích. nhưng ma-cà-rồng cần máu. đơn giản vậy thôi.
– A, nhưng thực sự ông cần máu sao? Tôi thấy ông đã dự tiệc đêm nay. Có thể ông không cần nữa đâu.
Nhớ lời nói của thuyền trưởng, cô nói tiếp:
– Tôi biết ông đang thèm khát máu, nhưng ông không cần thật sự, mà chỉ là ham muốn.
– Cần. Muốn. Khác gì nhau nào?
Hắn ngáp:
– Mi làm ta phát chán.
Grace cố lùi xa Sidorio càng nhiều càng tốt. Lưng cô đã dựa sát bàn. Khi lưng cô ngả thêm ra sau, chồng sổ và bút chì đổ xuống sàn. thình lình chợt nảy ra một ý, Grace nói:
– Kể chuyện của ông đi.
– Cái gì?
– Ông đã biến đổi máu như thế nào? Trước kia ông là ai? Đời sống của ông ra sao?
Hắn thẫn thờ nhìn cô. Đời sống của một con người đã quá xa, hắn đã quên hết rồi sao? Cô Flotsam hình như rất nhiệt tình ôn lại quá khứ. Còn hắn không giống Flotsam. Hình như hắn đã mất hết dấu tích con người của mình. Hay hắn chưa mất?
Mắt chợt sáng lên, Sidorio nói:
– Ta từng là hải tặc ở một nơi gọi là Cilicia, vào thế kỷ thứ nhất trước công nguyên. Đó là không gian và thời gian để trở thành hải tặc. Chúng ta kiểm soát toàn vùng Địa Trung Hải và bắt Đế Chế La Mã phải quy phục.
Trong khi hắn say sưa nói, Grace liều chỉ một cái ghế. Cô ngạc nhiên thấy hắn làm theo, ngồi xuống ghế.
– Chúng ta giàu có nhờ buôn bán nô lệ. Nô lệ… là món hàng đặc sản của ta. Chúng ta để đám nhà giàu mua tự do cho chúng, đem tụi kiết xác ra chợ bán. tạo ra một tài sản kết xù.
Sidorio gật gù như kỷ niệm này đang kéo theo kỷ niệm khác. Rồi thình lình hắn như bừng tỉnh:
– sao mi muốn biết những chuyện này?

– Tôi đang sưu tầm những chuyện về thay đổi máu. tôi nghĩ mình phải ghi lại chúng. Cô Flotsam đã kể cho tôi nghe chuyện của cô ấy.
– Chuyện của ta hay hơnn. Hay hơn nhiều.
Grace không ngăn được mình mỉm cười. Cô đã đánh trúng tính kêu căng của hắn. Cầm bút chì và cuốn sổ, lúc đầu tay hơii run run nhưng cố bình tĩnh lại, cô bắt đầu viết:
– Kể đi. Kể hết cho tôi nghe đi.
– Mi nghe về Julius Caesar rồi chứ?
Grace gật. Sidorio gầm gừ:
– Đồ cặn bã kiêu căng. CHính ta và các bạn ta đã bắt cóc hắn.
Grace trợn trừng mắt. Vụ này thật sự hấp dẫn. ở trường cô không chăm chú lắm, nhưng chắc chắn cô vẫn còn nhớ chuyện này.
– Hắn ta là một tên rác rưởi kiêu căng, luôn ình là học giả, xuất thân từ trường hùng biện trên đảo Rhodes. Chúng ta kéo tàu của hắn ra khỏi đảo Pharmacusa, bắt hắn làm con tin. Thậm chí, đến nước đó hắn vẫn còn ngạo mạn, cho chúng ta biết hắn là một ông lớn. Kể cả khi chúng ta đòi tiền chuộc, hắn bảo sẽ trả gấp đôi.
 
Sidorio thở dài:
– Một số người bạc nhược, bị lời huyênh hoang của hắn thuyết phục, mà quên hắn ta là tù nhân của chúng ta. ta thì không bao giờ. Vì vậy hắn ghét ta.
Sidorio cười cười:
– Hắn chửi rủa, hăm doạ ta đủ kiểu. hắn rất khoái ăn to nói lớn.
Rồi Sidorio im lặng. Grace lật sang trang và ngước nhìn hắn. Phải tìm cách để hắn nói. hắn còn tiếp tục nói, cô càng có thêm thời gian. nếu phải giữ sao cho hắn nói tới sáng, cô sẽ làm, rồi phơi hắn trong ánh nắng. Cô hỏi:
– Rồi chuyện gì xảy ra?
– Tiền chuộc được trao. Sau cùng thì hắn là một ông lớn thật. Chúng ta đưa hắn vào bờ Miletus, thương lượng với thống đốc để trì hoãn đưa chúng ta ra toà.
Hắn lại im lặng.

– Rồi sao?
Sidorio nhìn cô với ánh mắt tăm tối.
– Rồi… Caesar nắm chính quyền. Hắn trở lại tìm chúng ta để phục thù. Hắn đã giết chết ta.
– Ông bị Caesar giết?
Sidorio gật đầu, cười nói:
– Ta đã nói với mi, chuyện của ta hay nhất.
Liếc qua cuốn sổ, hắn có vẻ hài lòng vì cô đã viết đầy trang giấy. Cầm cuốn sổ từ tay cô, hắn nhìn chăm chú. Cô không chắc hắn có thật sự đọc không nữa. Rồi hắn ném sổ xuống sàn.
– Ta lại bồn chán rồi. Ta đói. lại đây.
Grace lắc đầu.
Nếu hắn cần máu, hắn cứ tiến lại. Cô như tê liệt. Sẽ như thế nào đây? Vì cô biết, khi Sidorio hút máu, đời cô sẽ kết thúc. Hắn như con thú bị nhốt quá lâu, bất ngờ được xổ lồng. Cô tin chắc, nếu bây giờ lấy máu cô, hắn sẽ vô cùng man rợ, cho thoả sự khao khát bấy lâu.
Đứng dậy, hắn tiến lại cô. Cô co rúm người. Không, xin đừng, không phải ở đây, không phải như thế này.
Sidorio vươn tay,, vén tóc khỏi cổ cô. chỉ là một đụng chạm nhẹ, nhưng cô cảm thấy như một tia chớp luồn qua cơ thể. Bao nhiêu nỗi sợ hãi đã được đẩy lui từ khi cô lên tàu, giờ lại trỗi dậy. Khắp cơ thể cô run bần bật như pháo hoa. Rồi, thình lình, tất cả êm ả lại, cô cảm thấy như hoàn toàn tê liệt, bềnh bồng.
Đúng lúc đó, một âm thanh kỳ lạ lọt vào phòng. Tiếng vo vo tràn ngập khắp phòng, lớn dần cho đến khi Sidorio cũng phải dừng lại,lắng nghe. Âm thanh đó từ đâu? Từ trong phòng hay bên ngoài? Không rõ. Dù từ đâu, âm thanh đó mỗi lúc mỗi lớn hơn. Khi âm thanh đó lớn tới như làm nổ tung màng nhĩ, bức tường sau Sidorio như rung lên, sắp đổ.
Một đàn côn trùng phóng xuyên qua tường. Khi chúng tràn ngập phòng, bức tường trở lại bình thường,nhưng âm thanh không thể nào chịu nổi. Grace và Sidorio đều phải đưa tay lên bịt chặt tai. Grace sững sờ nhìn bầy côn trùng nhỏ li ti đen xì vây quanh Sidorio. Hắn vừa ôm đầu vừa khiếp đảm gào lên. Côn trùng chui vào mắt, vào tai, bao phủ hắn như một tấm áo choàng đen. Rồi, ngay trước mắt Grace, bầy côn trùng trở thành một áo choàng bằng vải da đen, những đường gân vải phát sáng phập phồng như đang thở.
Thuyền trưởng lên tiếng:
– Sidorio, đi khỏi tàu ngay.
Sidorio không phản ứng, không chống đối. Hình như, dù căm thù thuyền trưởng, cưới cùng hắn đành chấp nhận quyền uy của đối thủ cao hơn. Cũng như, sau cùng, hắn đã biết Caesar là người vĩ đại hơn, khôn ngoan hơn.
Sidorio đứng bên lan can tàu, đối diện thuyền trưởng và Grace. Boong tàu chỉ có 3 người bọn họ. Bàn tay đeo găng của thuyền trưởng đặt trên vai Grace, trấn an.
Sidorio lắc đầu cười:
– Không có nổi mộtv nghi thức chia tay nho nhỏ cho tôi sao, thuyền trưởng?
– Ta chẳng vui vẻ gì với chuyện này. Nhưng mi đã không để cho ta một lựa chọn nào khác nữa. Hành động của mi không là cách cư xử trên tàu này.

– Đúng thế.
– Kể từ lúc này, mi không còn là một hải-tăc-ma-cà-rồng nữa. Ta không thể cho phép mi được ở trên tàu này.
Nhìn xa xôi ra biển, ông nói:
– Dù ta rùng mình khi nghĩ, không biết mi sẽ gây ra những điều khủng khiếp gì ngoài kia.
– A, chuẩn bị loá mắt đi!
Leo lên lan can, hắ nhìn từ thuyền trưởng tới Grace:
– Chưa kết thúc đâu. Đây chưa là hồi kết chuyện của ta.
Nói xong, hắn phóng khỏi tàu, chìm sâu xuống biển. Grace nhìn mặt nước đen vừa đón nhận Sidorio.
Thuyền trưởng kéo cô đi:
– Grace, vào trong đi.
Trước khi Grace kịp thu nhận những sự kiện lạ lùng, cô nghe tiếng chân chạy trên boong. Lorcan xuất hiện, hoảng hốt, nói như hụt hơi:
– Garce, tạ ơn trời! Đi qua phòng cô thấy cửa mở, trên sàn có máu. mà lại không thấy Sidorio đâu, tôi tưởng… tôi tưởng…
– Thấy rồi đó,học viên Furey. Grace bình yên khoẻ mạnh. tuy nhiên, ta nợ mi một lời xin lỗi. Ta nghĩ mi đã bảo vệ cô ta quá mức cần thiết, nhưng rõ ràng là ta đã không hiểu hết thuỷ thủ đoàn của mình như đã tưởng. Đêm nay, Sidorio đã lấy mạng sống người hiến máu của hắn.
– Nhưng… chuyện gì đã xảy ra? Người hiến máu của ông ta đâu? Sidorio đâu? Grace, ông ta có làm hại cô không?
– Sách đã khép lại rồi, học viên Furey.
Như bao giờ, dù chỉ là tiếng thì thầm, giọng ông đầy quyền uy.
Grace rùng mình nhớ lại cái xác cạn kiệt máu bị quăng khỏi tàu. Bây giờ thuyền trưởng cũng đang che đậy chuyện đó. Mạng sống thật sự quá rẻ rúng như thế sao?
Thuyền trưởng đứng dậy:
– Trong thời gian ở trên tàu này, ta không muốn Grace gặp bất cứ nguy hiểm nào nữa. ta đặt mi là người bảo vệ chính thức cho cô ấy. Đừng rời mắt khỏi Grace. Làm tất cả những gì mi nghĩ là Grace sẽ không bị hại. Hiểu chứ?
Lorcan rầu rĩ gật đầu:
– Thuyền trưởng, tôi xin hứa. Tôi sẽ chiến đấu để bảo vệ cô ấy đến hơi thở cuối cùng.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.