Bạn đang đọc Hải Tặc Ma Cà Rồng: Tập 1 – Chương 31
Chương 31: Kẻ đói khát.
Trở lại phòng, thuyền trưởng ngồi xuống cái ghế bập bênh trước lò sưởi. Như mọi khi, ông xếp ngay ngắn vạt áo choàng. Grace nghĩ: một cảnh thật ấm cúng, dễ chịu, nếu… Nếu ông ta không là thuyền trưởng của tàu ma-cà-rồng. Nếu ông ta có đôi mắt, cặp môi và cái mũi của con người để hít thở không khí vào cơ thể, thay vì một khoảng không u tối. Nếu trong tất cả các phòng khác, toàn thể thuỷ thủ đoàn không đang thoả mãn vì cơn đói khát máu. Phải, nếu không vì tất cả những chuyện đó, đây có thể là một cảnh ấm cúng dễ chịu.
Nhìn ông đang khêu lửa, cô tự hỏi, số phận mình sẽ ra sao? Da gáy ông ta nhắc Grace: ông ta vẫn còn chút liên quan đến hình dạng con người. Ông đã cứu cô khỏi bàn tay Sidorio, đúng thế, nhưng có lẽ đây chỉ là một sự hoán đổi. Có lẽ ông đã dùng uy quyền của một thuyền trưởng để dành máu cô cho chính ông. Khi đi dọc hành lang, Grace đã thấy những cánh cửa lần lượt đóng lại, khi ma-cà-rồng theo người hiến máu – nam hoặc nữ – bước vào trong phòng. Người hiến máu vào trước, như tự nguyện. Hoặc có lẽ để tránh việc họ tẩu thoát.
Đang rum lên kia, cô bé. Lại đây ngồi bên lửa với ta.
Những lời nói lại như thì thầm ngay trong đầu Grace. Khi cô e dè tiến lại, ông quay gương mặt đeo mặt nạ về phía cô.
– A, ta thấy cái lạnh không làm cô bé run rẩy đến thế. Vì sao vậy? Ta đã bảo không có gì đáng sợ rồi mà.
Grace lại nghĩ tới những cánh cửa khép kín và vẻ cam chịu lờ đờ mệt mỏi của những người hiến máu.
– Chuyện gì đang xảy ra trong những phòng kia?
– Tất nhiên cô cần được biết. Sao không ngồi thoải mái, để ta trả lời những câu hỏi đó?
Ông ta có tài làm mọi việc đều có thể chấp nhận được, như họ đang nói chuyện về bài tập ở nhà của cô, chứ không phải là những hành động man rợ đang diễn ra trong các phòng khác.
Grace ngồi ghé xuống thành ghế bập bênh bên cạnh ông ta, giữ chân trên sàn cho ghế hết đu đưa.
Thuyền trưởng nói:
– Như cô đã thấy đó, cô bé. Mỗi thành viên thuỷ thủ đoàn đều có một người hiến máu. Ta nói để cô yên tâm, các người hiến máu được chăm sóc rất đàng hoàng. Ăn uống dư thừa, sống thoải mái.
Grace nghĩ, điều đó cũng còn tuỳ. Làm sao có thể sống thoải mái khi mỗi tuần phải hiến máu của mình cho người khác?
– Một câu hỏi rất hay.
Grace mất can đảm khi thấy thuyền trưởng dễ dàng đọc được ý nghĩ của mình.
– Nhưng khảnh khắc chia sẻ đó – theo cách chúng ta gọi – không hề đau đớn và chỉ xảy ra trong một thoáng.
Grace nâng chân cho ghế đu đưa. Cô bắt đầu cảm thấy mệt rã rời, cố ngăn một cái ngáp.
– Người hiến máu được nuôi ăn theo một chế độ dinh dưỡng tối đa. Đó là nguyên nhân làm cô hơi buồn ngủ.
Câu nói của ông ta làm Grace bật ngồi thẳng dậy.
– Đồ ăn dinh dưỡng như thế có thể gây rối loạn hệ thống cơ thể, nhưng kết quả là máu có chất lượng rất cao. Đó là cách chúng tôi làm giảm sự chia sẻ xuống, chỉ một tuần một lần. Mỗi lần chia sẻ là một bữa tiệc, một nghi thức, không chỉ làm tăng hàm lượng dinh dưỡng máu cùng thời gian chỉa sẻ, mà còn để tri ân các người hiến máu. Chúng tôi rất biết ơn món quà của họ – quà của sự sống. Cô bé thấy đó, mỗi tuần thuỷ thủ đoàn lại hồi sinh.
Ông ta ngừng nói, khều ngọn lửa,
– Nhưng nếu các thuỷ thủ khác muốn một lượng máu lớn hơn nhiều và thường xuyên hơn thì sao?
– Grace, điều đó sẽ không bao giờ xảy ra chừng nào tôi còn là thuyền trưởng của họ. Họ không cần tiệc tùng thường xuyên hơn và họ không cần được cho lượng máu nhiều hơn. Điều đó không chỉ gây nguy hiểm đối với người áu, mà còn nguy hiểm cho chính họ. Nó sẽ làm họ mất cân bằng, tạo ra… gọi là gì nhỉ? Tâm trạng thay đổi. Vấn đề là có sự khác biệt giữa cái mình cần và cái mình tưởng là muốn.
– Nhưng nếu có những ma-cà-rồng dưới quyền ông, những kẻ muốn có máu bằng cách ít bị kiểm soát hơn?
Thì chúng sẽ phải rời khỏi tàu, tự kiếm sống trong thế giới. Ở đây, chúng tôi không chấp nhận cách đó. Grace, ma-cà-rồng đã bị quá nhiều tiếng xấu. Chúng tôi đồng nghĩa với ma quỷ. Đó, hãy nghĩ lại bài ca đi biển: nếu cướp biển nguy hiểm, và ma-cà-rồng là sự chết… Cô biết đó là sự thật. Tất nhiên tôi hiểu vì sao. Chính chúng tôi đã tạo ra điều tiếng đó. Chúng tôi được coi như những kẻ đói khát và tồn tại trên cơ sở đó. Nhưng riêng mình, tôi đã tìm được một cách khác. thậm chí, tôi không cần máu nữa.
Một tin đáng mừng cho Grace. Bàn tay nắm chặt của cô từ từ thả lỏng. Nhưng bằng cách nào ông ta lại có thể không cần máu nữa?
– Một vài ma-cà-rồng cũng ở trong trường hợp này. Nhu cầu máu thật sự cần cho prana, cho năng lượng. ta đã được dạy chỉ… uống máu thôi.
– Vậy là ông lấy năng lượng từ người hiến máu?
– Grace, ta không có người hiến máu. ta cũng không tìm kiếm người hiến máu. vì vậy, cô có thể yên tâm. Việc lấy prana hơi khác. Nhưng ta nghĩ nên để khi khác sẽ bàn về công việc phức tạp này. Đầu óc cô hẳn đang rối bời với những gì đã nghe, đã thấy trong đêm nay. Trông cô rất mệt mỏi, thú thật là ta cũng vậy. Nhưng đó chỉ là sự mỏi mệt tự nhiên, ta không cần rút năng lượng từ cô. hy vọng ta đã làm cô đủ an tâm để trở về phòng nghỉ ngơi.
Grace đứng dậy:
– Vâng, ông đã làm tôi được yên tâm. Cám ơn ông.
– Tốt.
Thuyền trưởng ngả người trên ghế. Sau ông ta, ngọn lửa nhỏ lại một chút. Grace tưởng như những đường gân trên áo choàng của ông đang phát sáng, nhưng có thể đó chỉ do than hồng phản chiếu.
Lặng lẽ, Grace quay lưng tiến ra cửa. cô mới tới ngưỡng cửa, giọng ông lại vang trong đầu:
– Grace, tôi rất thích buổi nói chuyện của chúng ta.
Grace nhẹ cười:
– Tôi cũng vậy. Chúc ông ngủ ngon.
Đấy cánh cửa, cô bước ra boong tàu tối ta7m, vắng vẻ.
Gió mát thoang thoảng. Grace bước tới lan cang. CÔ quay lại, ngước nhìn những cánh buồn như cánh chim, làm chúng phát sáng như áo choàng của thuyền trưởng. Cô có thể thề là đã thấy những đường gân mờ mờ dưới lớp vải buồm. Đó là thứ vải gì? Cùng loại vải như áo choàng của thuyền trưởng?
– Đêm nay trăng tròn nhỉ?
Grace không một mình. Không quay lại, nhưng cô đã nhận ra giọng nói. Sidorio. Cô lạnh toát người.
– Mà… khi trăng tròn thì ta lại đói kinh khủng.
Quay lại, cô thấy một điều khủng khiếp hơn cả dự đoán. Hai cánh tay lực lưỡng nổi gân chằng chịt của Sidorio đang bồng người đàn ông ngồi đối diện hắn trong bữa tiệc. Ông ta thõng người, như đang ngủ. nhưng ánh trăng cho thấy, đây là một giấc ngủ không bao giờ tỉnh lại. Sidorio đã rút cạn kiệt máu ông ta.
Gã ma-cà-rồng sải chân qua ván sàn đỏ, không hề lưỡng lự, quăng cái xác qua thành tàu. Grace nghe tiếng nước tung toé khi cái xác rơi xuống. tiếng động đó dội lại đầu Grace như tiếng súng nổ. Chưa bao giờ cô cảm thấy nguy hiểm như thế này. Chưa bao giờ cô cảm thấy quá bơ vơ như lúc này.
Sidorio bước lại phía cô. Hắn bước dưới trăng, mặt rúm ró, hai mắt như hai hố lửa đỏ. Rõ ràng hắn vẫn còn đang trong cơn đói máu khủng khiếp. Uống đến cạn kiệt người hiến máu khốn khổ vẫn chưa đủ làm hắn thoả mãn cơn khát máu, nhưng như thuyền trưởng đã báo trước, mà chỉ làm thức dậy bản năng thèm muốn tham lam của hắn.
Không thể chạy, Grace chỉ còn có thể cố gắng không ngồi phịch xuống sàn, dốc toàn bộ sức lực để chống trả.
Sidorio há hốc mồm thành một cái cười ghê rợn, hai răng nanh bằng vàng, sắc như dao găm, loé sáng.
Hắn nói:
– Vào phòng mi.