Hải Tặc Ma Cà Rồng

Tập 1 - Chương 25


Bạn đang đọc Hải Tặc Ma Cà Rồng: Tập 1 – Chương 25

Chương 25: Đột kích.
 
Connor và nhóm của nó chờ đại bác phát tín hiệu tấn công, tim đập thình thịch trong khi chờ đợi. Chỉ một nửa hải tặc tham gia vụ cướp này. Chiếc thuyền chiến – mục tiêu họ sẽ thanh toán nhanh gọn – nhỏ hơn tàu cướp biển với 60 nam nữ.
Ba nhóm – hai mươi người một nhóm – mỗi nhóm lại chia thành 3 nhóm nhỏ, 4, 8 và 8. Vì là đội hình 4-8-8 như Cate đã nói. Với kinh nghiệm đội hình thể thao, Connor mau chóng nắm bắt chiến thuật của cô ta. Khá đơn giản. Nhóm 4 người là 4 tay sử dụng đại đao, tiến lên trước, để làm đối phương hoảng loạn. Nhiệm vụ của họ chỉ là gây hư hỏng hệ thống dây buồm và bề mặt của con tàu. Chỉ bề mặt thôi. Không được huỷ hoại, làm chìm tàu, để may ra thuyền trưởng Wrathe còn có thể sử dụng.
Ngay khi nhóm tiên phong đã gây hoảng loạn, nhóm 8 người đi trước sẽ theo sát họ. Trang bị những vũ khí giết người nhỏ hơn: trường kiếm, kiếm bịt đầu và dao găm, nhóm này sẽ tấn công người và bao vây đối phương. Cate đã nhắc nhở nhóm của cô chỉ được khuất phục đối phương và cướp hàng hoá, không được chém giết.
Nhóm 8 người thứ 2 – trong đó mới tăng cường Connor – hổ trợ đợt tấn công đầu tiên. Nhóm 8 người đi trước có chức vụ cao hơn được quyền ra lệnh. Mỗi người trong nhóm 8 đầu tiên kết hợp với một người trong nhóm 8 thứ 2. Connor vinh dự được ở trong nhóm thứ 2 của Cate.
Bart đã bảo nó:
– Đó là vị trí an toàn nhất. Cate hoạt động bằng 3 người đàn ông. Nhưng cậu cần phải theo sát diễn biến, đừng phạm sai lầm. Hãy nghe theo lời cô ấy. Làm những gì cô ấy yêu cầu. Tất cả chúng ta sẽ an toàn trở về để tiệc tùng vui vẻ.
Bart mang găng da, rồi bắt tay Connor:
– Chúc vận may ngon lành nhất, Tempest.
– Anh cũng vậy.
Bart cười chạy vội tới 3 người khác, kết hợp thành nhóm 4 người.
Connor trở lại nhóm nó. Họ đang chuẩn bị tinh thần tấn công, y hệt các đội thể thao mà Connor từng chơi từ ngày còn nhỏ. Một vài cướp biển nhảy lên, lao tới, xoay trở thân mình để bảo đảm có thể đạt tới sự hoạt động tối đa. Người khác vung gươm, múa kiếm, đâm chém vào không khí. Nghĩ đến những vũ khí này khi thật sự hành động làm Connor rùng mình, buồn nôn.
Nó vuốt mấy ngón tay trên chuôi thanh trường kiếm bên hông. cate đã cho biết vai trò của nó trong cuộc tấn công và căn dặn chỉ dùng kiếm để hù doạ thôi. Nhưng đây đâu phải trò chơi. Không thể biết trước được chuyện gì. Connor cảm thấy trọng lượng của thanh kiếm nặng nề hơn khi càng lúc nó càng sợ phải sử dụng tới vũ khí này.. Có lẽ nó chưa sẵn sàng sống đời cướp biển. Nhưng giờ thì đã quá muộn để rút lui, những người kia đang trông mong vào nó.
Thình lình, Cheng Li xuất hiện bên Connor. Nó tưởng cô ở trong nhó 8 người đầu tiên. Có lẽ cô tới để chúc nó may mắn thôi.
Nhưng Cheng Li tuyên bố:
– Tôi tham gia nhóm này. Johnna – đi thay thế tôi trong nhóm thứ nhất. Anh được thăng chức rồi. Tôi ở đây để canh chừng Tempest.
Johnna hớn hở chào Cheng Li rồi chạy vội sang nhóm của cô ta. Connor nhìn Cheng Li. Thật sự cô ta quyết định lùi lại, hay bị giáng chức? Đôi mắt đen của Cheng Li cảnh cáo nó không được nghĩ nhảm.
Một âm thanh đinh tai bất ngờ vang lên ngay trên đầu Connor. Ngước lên, nó thấy một ống sắt nặng nề đang rơi xuống. Lập tứ, nó nhảy tránh sang một bên. Ống thép lắc lư hạ xuống, rồi ngừng lại theo góc 45 độ. Thêm hai ống tương tự lần lượt xuất hiện dọc boong tàu. Chúng nhô ra đầy hăm doạ như những chiếc cầu treo được kéo lên lưng chừng.
Giả định tình huống xấu nhất, Connor hỏi Cheng Li:
– Cái gì vậy?
– cậu nghĩ chúng ta vượt qua tàu kia bằng gì?
Trong khi con tàu lắc lư, Connor nhìn lên ống thép lơ lửng trên đầu. Không chắc chắn chút nào. Cheng Li nói:
– Khi đại bác khai hoả, chúng sẽ hạ xuống thành một cây cầu.
Connor vẫn hoài nghi. tên cướp biển đứng bên nó bảo:

– Chúng tôi gọi chúng là “Ba Lời Ước”, vì tất cả những gì có thể làm là ước sao vượt qua tàu kia và trở về bình an.
Cheng Li lên tiếng:
– Cám ơn. Lời Ước đó rất hữu ích.
Connor thật sự choáng váng.
Đại bác khai hoả
Tàu cướp biển đã dừng sát mục tiêu, áp đảo con tàu nhỏ, như con cá mập tiến gần con cá heo.
Hai tàu va chạm mạnh vào nhau.
Tai Connor như muốn nổ tung khi tiếng đại bác khai hoả lần nữa, đồng thời “Ba Lời Ước” hạ xuống một góc 90 độ, tạo thành 3 cây cầu nối Diablo với tàu kia.
Khi ba ống thép loảng xoảng vào đúng vị trí, 3 nhóm cướp biển với đại đao ào ạt chạy qua mấy cây cầu cheo leo trên mặt biển ngầu bọt. Connor thấy hai thành cầu có lan can, nhưng vẫn bị chao đảo vì hai tàu lắc lư trên mặt nước.
Sợ đến lạnh toát người, Connor nói:
– Tôi không làm được đâu.
Cheng Li nói ngay:
– Chắc chắn cậu làm được. Vấn đề là phải chạy thật nhanh. Càng chậm càng cảm thấy không vững vàng. dù chuyện gì xảy ra, Connor, đừng nhìn xuống!
Nhưng Connor không thể không nhìn xuống… ngay lúc này. tuốt dưới 3 cây cầu cheo leo là nước biển ngầu bọt đang hau háu chờ nó lọt vào vòng tay lạnh buốt.
Connor run rẩy. Nó không thích độ cao – dù sống trong hải đăng nó vẫn không thể khắc phục nổi tật này. Nó choáng váng, nỗi sợ rần rần trong từng mạch máu. Cơ thể nó nặng như chì, rồi lại nhẹ tênh như lông chim. Nó không thể nào đặt chân lên cầu. Chỉ một chút sơ sẩy, nó sẽ rơi thẳng xuống độ sâu lạnh ngắt kia. Nó muốn b2o đến một nơi nào để trốn. Vì sao thuyền trưởng Wrathe lại chọn nó vào cuộc đánh cướp này? Nó không thể làm được.
– Con có thể
Một lần nữa, tiếng cha nó lại vang lên trong đầu.
– Con có thể làm chuyện này, Connor.
Giọng nói trầm tĩnh và quả quyết khuyến khích nó. Connor dần dần bình tĩnh lại.
Thình lình Cate bứt ra khỏi đội ngũ và lao qua “Lời Ước”, la lớn:
– 3 nhóm 8 người tiên phong tiến lên!
3 nhóm tiên phong chạy qua cầu sắt như một bầy chó săn, nhảy từ tàu này sang tàu kia, lao xuống con mồi.
Connor và những người trong nhóm 8 người thứ 2 bước lên thành tàu, theo hàng một. Nó là người sau cùng trừ một người. Cheng Li đứng sau nó.
Connor không biết cuộc chiến sẽ ra sao. nó không thể nào tránh khỏi phải thấy cảnh diễn ra trên boong tàu bên kia.
 

TRước mặt nó, “Lời Ước” bập bềnh lên xuống. Dù thấy 12 cướp biển đã qua cầu một cách an toàn nhưng nó… vẫn sợ. Nhưng còn cách nào khác nữa đâu, mà Connor Tempest chưa bao giờ làm đội của mình phải thất vọng.
Một tiếng hô lớn:
– Nhóm 8 người thứ 2.
Mấy cướo biển trước nó lao qua Lời Ước, thậm chí không thèm nắm dây lan can. Thình lình Connor lên hàng đầu. Nó đang còn lưỡng lự, bị Cheng Li thúc mạnh sau lưng:
– Tiến lên. Hãy chứng tỏ là tôi đã không cứu một kẻ nhát gan.
Hít sâu một hơi, Connor nhảy lên Lời Ước, không nhìn xuống, không đưa tay nắm rào dây, phăng phăng chạy tới. Chỉ mấy bước, nó đã đáp cái “thịch” xuống sàn tàu gỗ. Thành công rồi!
– Tuyệt lắm cậu bé!
Vừa kêu, Cheng Li vừa nhảy xuống bên nói. Connor tách khỏi Cheng Li. Không có thời gian để tán gẫu. Nhiệm vụ của nó là đi tìm Cate và làm theo chỉ thị của cô.
Chung quanh nói, nhóm 8 người tiên phong đang đấu với một đối phương. Connor cảm thấy nhiệt huyết bừng bừng, chỉ muốn nhào vào tham gia cùng họ. Nhưng chỉ thị của Cate rất rõ ràng. Nó thấy cô đang ra đấu gọi. Connor chạy lại. Mũi kiếm của Cate đang lăm lăm trước hai kẻ đầu hàng. Dù thân thể chúng không run rẩy như cây sậy trước gió nhưng vẻ mặt tỏ ra đã chịu khuất phục.
Cate ra lệnh:
– Giữ chúng tại đây để tôi vào trong.
Connor rút kiếm, chĩa vào hai người đó, thầm hy vọng họ không nhận ra nó là tay mơ. Nhưng tiếng rên rỉ của họ chứng tỏ họ không nghĩ thế.
Cate nói:
– Đừng giở trò với Tempest. Hắn là kẻ khát máu nhất trong số chúng ta đó.
Cô lén nháy mắt với Connor rồi chạy đi
Có lẽ làm cướp biển cũng không quá khó. Connor thở phào, tủm tỉm cười với hai hàng binh. hình như việc đó còn khiến chúng mất bình tĩnh cực độ. Nhún vai, nó nhứ nhứ đầu kiếm về phía chúng:
– Yên tâm đi, không sao đâu.
Một tiếng động sau lưng làm nó quay phắt lại. Một thuỷ thủ của tàu đối phương đã bứt ra, lượn lờ trước nó, tay lăm lăm thanh kiếm – chắc đã lấy được của một người trên tàu Diablo. Không mặc áo giáp bảo vệ, mắt nẩy lửa căm thù, hắn rít lên:
– Quân cướp khát máu. tưởng chúng ta là những con mồi ngon ăn hả? Nghĩ lại đi.
Hắn lao tới, nhưng Connor đã kịp né tránh. hắn dí sát sau lưng Connor, và nhát kiếm thứ 2 làm nó bị xước da vai.Connor cảm thấy nhói đau. Nhưng cái đau làm nó bừng tỉnh. Nó đứng đối diện đối thủ, tập trung nhớ lại những bài học kiếm thuật với Cate và Bart.
Gã kia rin rít:
– Mày chỉ là một thằng nhóc. Chúng hết cướp biển đúng nghĩa rồi hay sao, mà phải dùng lũ nhóc tập sự như mày?
Hắn đang cố làm Connor mất cảnh giác. Nhưng Connor không mắc bẫy, trừng trừng nhìn thẳng mắt hắn. Vì vậy, khi đối phương lia kiếm, Connor đã tiên đoán trước, đưa kiếm lên chống đỡ. Rồi hết sức bình sinh, nó đè kiếm của địch thủ xuống. Nỗ lực đó làm vai nó đau nhói. Nó có thể cảm thấy máu ấm ri rỉ ứa ra từ vết thương.
Quyết không bối rối vì vết thương. Phải ra đòn tiếp. Connor xông tới, mũi kiếm nhắm thẳng ngực đối thủ, gào lên đầy khí thế. Nhưgn sàn tàu đầy máu và đất ướt, Connor bị trượt chân. Kiếm không trúng ngực, nhưng cú tấn công làm gã kia bật ra sau, đầu đập vào cột buồm. hắm rũ xuống sàn, máu tuôn ừ đầu xuống mặt như dòng suối. tim đập thình thình, Connor cuối xuống, giật thanh kiếm khỏi tay tên thuỷ thủ. Connor chùi bàn tay đẫm máu của nó vào quần.

Nó không muốn người đó chết. Nó chỉ muốn tự vệ, không muốn ngườii đó phải chết. Nhìn quanh, nó thấy cuộc chiến đã kết thúc. hải tặc tàu Diablo đã thắng. Nhưng Connor không cảm thấy là một người chiến thắng.
Nó chạy tới hai tù binh. Họ đã chứng kiện cuộc đấu tay đôi của nó, nến thấy nó chạy lại, cả hai hốt hoảng giật lùi.
Một gã kêu lên:
– Xin thương xót chúng tôi!
Connor quát bảo:
– Lột khăn quàng ra. Lột khăn quàng ra Ngay!
Hắm run rẩy lột khăn quàng cổ.
Connor ra lệnh:
– Đi theo ta!
– Làm ơn… thương xót…
– Đi!
Connor gần như không kìm được giọng. Nắm cổ tay hắn, Connor kéo tới cột buồm nơi đối thủ mới đây của nó toàn thân sũng máu, chảy ra từ vết thương ở đầu. Connor ép khăn quàng lên đầu hắn để cầm máu. Cầm tay gã kia, đặt lên khăn quàng, nó nói:
– Đây, giữ lấy. Giữ chặt. Viết thương nặng nhưng không quá trầm trọng đâu.
Răng lập cập va vào nhau, hắn cố cười nói:
– Cậu… nhân đức quá! Cám ơn cậu!
Connor đứng thở dốc, bỗng một bàn tay đặt lên vai nó. Ôi, nó không thể đánh đấm gì nổi nữa đâu.
Connor quay lại. Cheng Li nói:
– Khá lắm. Có thể chúng tôi còn phải khơi dậy bản năng chém giết của cậu. Nhưgn nói chung là rất khá.
Cate vừa chạy tới vừa nói:
– Connor, tôi đã nghe kể lại việc làm của cậu. Giỏi! Còn Cheng Li…
– Sao?
Kiếm trong tay, Cate và Cheng Li đối diện nhau.
– Vẫn như mọi khi, rất tuyệt vời, cô Li. cám ơn đã chăm sóc Connor. Nhưng lần sau tôi muốn cô ở trong nhóm tiên phong. Cô làm cho các nhóm 8 người kia phải ngượng đấy. Những vết thương chính xác, tuyệt đẹp. Có thời gian, cô phải chỉ dẫn cho tôi vài chiêu với thanh Katana.
– nếu cô muốn.
Cheng Li bình thản trả lời, nhưng Connor thấy cô ta rất hài lòng.
Cate chạy đi để thông báo tin về con tàu đầu hàng, Diablo bắn hai phát đại bác, tín hiệu chiến thắng. Tàu kia bắn một phát lẻ loi, chính thức chấp nhận thất bại. và rồi tất cả kết thúc chớp nhoáng như lúc bắt đầu.
Thuyền trưởng tàu đầu hàng biết mình đã bị thất thế. Khi bị Cate dẫn từ phòng ra, ông ta chỉ rên rẩm, không biết chủ nhân sẽ nói gì khi được tin hàng hoá quí giá bị mất hết.
Một giọng nói quen thuộc cất lên:
– Ông có thể nói với ông ta là: thuyền trưởng Molucco Wrathe của tàu Diablo gửi lời thăm hỏi nồng nhiệt nhất.

Kiếm đã tra vào vỏ bạc, thuyền trưởng Wrathe bước ra từ đám khó đại bác, trông cực kì tinh tươm
– Cám ơn lòng tốt của ông về số hàng hoá, và nếu ông đang giúp chuyển lên đây, chúng tôi sẽ không dám làm mất thì giờ quí báu của ông thêm nữa.
Theo lệnh Cate, Connor cầm kiếm đi sau hai tù nhân xuống kho hàng. cả hai líu ríu vận chuyển 4 chuyến mới hết kho bên dưới. Chúng quá khiếp hoảng chẳng còn phản kháng gì nổi.
Sau cùng, chiến lợi phẩm được xếp thành một đống lớn trên boong. Cướp biển lại chia thành hai nhóm. Nhóm 8 người đầu tiên vây quanh thủ thủ đoàn của tàu đầu hàng. Nhóm đại đao và nhóm 8 người thứ 2 chuyển hàng qua 3 Lời Ước, sang tàu Diablo. Sau mấy lần qua lại, Connor không còn sợ nữa
Bart gọi Connor:
– Ê bồ, giúp một tay được không?
Connor vui vẻ nắm một đầu thùng hàng cuối cùng, rồi cả 2 kéo qua Lời ước. Mấy nhóm còn lại đắc thắng nhảy từ 3 Lời Ước xuống boong. 3 cây cầu tạm được thu về, chờ lần đánh cướp sau.
Những tiếng hò reo, những vòng tay ôm, vỗ lưng nhau bồm bộp kéo dài không dứt.
Bart cũng vỗ mạnh lưng Connor, thành thật nói:
– Bồ khá lắm!
thuyền trưởng kêu lên:
– Đúng vậy, rất khá! Các bạn, đây là một vụ thật ngon lành
Choàng cánh tay lực lưỡng ôm Cate, ông nói tiếp:
– Tuyệt vời, cate, rất tuyệt vời.
Mặt Cate đỏ bừng.
Connor nói với Bart:
– Chúng ta đã làm được chuyện này.
– Bây giờ cậu là một cướp biển rồi. cầu xin trời phù hộ cậu thành một cướp biển thực thụ.
Quay nhìn ra biển, Connor thấy con tàu bị cướp đang tiến nhanh về phía chân trời thẫm dần. Tách ra khỏi mọi người, nó bước tới lan can.
Tiếng nói quen thuộc của cha vang lên trong đầu:
– Cha đã nói là con làm được.
Nó bật kêu thành lời:
– Cha!
– Hôm nay con khá lắm, Connor.
– Grace đâu? Còn sống không? Ở đâu?
Nó chờ, nhưng chỉ là yên lặng. Phía sau là tiếng nói cười vui vẻ của thuỷ thủ đoàn. Sao cha làm ngơ câu hỏi của mình? Lại có tiếng đại bác nổ. Nhưng nó vẫn lặng bên lan can, mắt dán váo đường chân trời, chờ đợi.
Sau cùng, tiếng nói trầm tĩnh vang lên trong đầu nó:
– Chưa, Connor, chưa đâu. Nhưng… cũng sắp rồi.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.