Bạn đang đọc Hải Tặc Ma Cà Rồng: Tập 1 – Chương 23
Chương 23: Chiến thuật.
Connor bà Bart dùng đợt ăn trưa thứ 2. Sau buổi lao động sáng, cả 2 đều đói cào ruột,ngấu nghiến khầu phần ăn ngồn ngộn như núi: bánh nướng, khoai lang nghiền và tảo biển hấp. Tảo biển không chỉ dao mà mùi vị rất khó chịu, Connor gạt sang một bên đĩa.
Bart múc thêm phần ăn vào đĩa của anh, nói:
– Tảo biền chứa đầy chất khoáng. Rất tốt cho cơ bắp.
Connor thử thêm miếng nữa. Chăng khác nào nhai mảnh cao su.
Khi Bart cuốn điếu thuốc và rót hai tách trà, Connor ngáp dài. Sau buổi sáng dài dằng dặc, bây giờ nó chỉ muốn đánh một giấc ngủ trưa. Nhìn quanh, nó thấy các cướp biển khác cũng chẳng hơn gì. vài gã thì gà gật trên bàn, nằm dài trên băng ghế, gã khác dựa lưng vào người kế bên. Một gã không may, rõ là đã mệt rũ, ngã lộn đầu vào đống đồ ăn. Connor mỉm cười. Nó mệt thật, nhưng không mệt đến mức đó.
Bỗng có tiếng chuông lanh lảnh ngân vang. Connor nhảy vội khỏi ghế. Thêm hồi chuông nữa. Các cướp biển – một phút trước còn đang ngáy khò khò – tỉnh táo ngay, chạy ra khỏi phòng ăn, hoàn toàn sẵn sàng, kiếm lủng lẳng bên hông. Tất cả đều như thế, trừ cái gã lề mề ngã ngập mặt vào bữa trưa.
Bart ấn cái cốc men đầy trà vào tay Connor, thúc giục:
– Lẹ kên bồ. Cầm cốc này theo luôn.
– Đi đâu?
– Lên boong chính. Thuyền trưởng sắp thuyết trình.
– Thuyết trình?
– Rồi cậu sẽ biết. Mau lên mới có chỗ ngồi tốt.
Khi Connor và Bart lên tới nơi thì boong đã chật ních người. Tuy vậy, Bart vẫn xoay sở len lỏi qua đám đông, Connor đi theo sát nút. Mang theo một cốc trà đầy chẳng phải “vẻ vang” gì, Connor luôn bị những cái nhìn khó chịu, khi nó lở làm đổ nước nóng lên áo hoặc ủng của mấy tay cướp biển. Chẳng biết sao hai người cũng len lỏi lên được tới hàng đầu. Ngồi khoanh chân, Connor mới nhận ra là đang ngồi dưới chân thuyền trưởng Wrathe. Ông ta đang sôi nổi trò chuyện với Cate Dao Quắm. Scrimshaw cuốn quanh cánh tay ông và có vẻ như đang theo dõi từng lời nói của Cate. Sau cô là tấm bảng đen trên kệ. Vừa nói, Cate vừa vung tay ghi lên bảng những dấu hiệu phức tạp bằng thỏi phấn.
Sau cùng, lại thêm hồi chuông nữa, Cheng Li lên boong, vẻ khá bực bội, quát hỏi Cate Dao Quắm:
– Sao tôi không được cho biết chuyện này?
Cate nhún vai, quay lại bảng. Cheng Li nói:
– Thuyền trưởng Wrathe, tôi có việc phải nói với ông.
Nhưng thuyền trưởng không đoái tâm. Connor nghe tiếng ông nói:
– Cô Li, đợi sau thuyết trình xong.
– Nhưng thuyền trưởng, thật sự tôi…
Giọng ông rắn như thép:
– Sau buổi thuyết trình.
Connor thấy quan hệ giữa thuyên trưởng và thuyền phó mỗi ngày càng xấu hơn. Không lạ gì khi Cheng Li luôn luôn đưa ra những lời cay nghiệt với bất cứ ai chạm mặt cô giữa đường. Quyền lực của cô trên tàu gặp sự chống đối từ mọi phía. Các cướp biển đều tôn trọng và yêu mến Cate Dao Quắm. Họ đều nghĩ cô ta mới là thuyền phó.
Thuyền trưởng quay lại đám đông đang háo hức:
– Tất cả đủ mặt chưa?
Vài cướp biển kêu lên:
– Dạ, thưa thuyền trưởng.
Connor tưởng như buổi điểm danh kéo dài vô tận.
Thuyền trưởng lại hỏi:
– Tất cả đã sẵn sàng trở nên giàu sụ chưa?
Lần này tiếng trả lời nhiều hơn:
– Sẵn sàng.
– Tuyệt. Tuyệt lắm.
Hai mắt thuyền trưởng long lanh như những viên ngọc bích trên mấy ngón tay ông.
– Bằng hữu, ta được tin, một tàu mới rời khỏi Puerto Paradiso, chất đầy – ta lặp lại – chất đầy tài sản.
Sự chú tâm của thuyền trưởng bị ngưng trong giây lát vì một người tới trễ.
– Xin lỗi thuyền trưởng, tôi tới trễ.
Một cướp biển lóng ngóng, nửa mặt phủ đầy khoai lang nghiền, lách vào ngồi bên Bart.
Thuyền trưởng nói:
– Không sao, Bobby Con. bây giờ cậu mới xong bữa trưa hả?
Tiếng cười rộ lên trong đám đông. Thuyền trưởng đưa tay cao ọi người yên lặng, rồi nói:
– Như tôi nói, con tàu này đang tiến tới vịnh. Hình như một trong những tay thượng lưu giàu có nhất Peurto Paradiso đang tải tài sản quí giá tới ngôi nhà mùa hè của hắn.
Một cướp biển kêu lên:
– Ồ…! Nhà mùa hè! Quí phái thật!
Thuyền trưởng hóm hỉnh đáp:
– Quí phái à, cậu Joshua? Tôi nói là “nhà”, nhưng thật sự là một lâu đài.
Connor rất khoái cách thuyền trưởng đùa cợt với thuỷ thủ đoàn của ông. Còn sướng hơn cả xem kịch câm.
Thuyền trưởng hỏi:
– Nào, bây giờ cậu nào sẵn sàng nhập cuộc vui?
– Sẵn sàng, thuyền trưởng!
Ông đưa một tay lên tai:
– Xin lỗi, ta nghe không rõ.
– Sẵn Sàng!
Connor gào them đám đông cướp biển, thuyền trưởng nháy mắt với nó. Scrimshaw cũng nhìn thẳng vào mắt Connor. Bị con rắn giám sát vẫn gây cho nó cảm giác bứt rứt.
Thuyền trưởng lại nói:
– Tuyệt vời! Theo tính toán của chúng ta, với tốc độ con tàu đó, chúng ta sẽ bắt kịp nó vào giờ uống trà, nhảu lên, rồi trở về với chiến lợi phẩm đúng giờ ăn tối. Nghe rõ chứ, Bobby? Đúng giờ ăn!
Vẫn còn đang liếm láp khoai tây dính đầy mặt, Bobby hớn hở gật đầu lia lịa.
Thuyền trưởng la lớn:
– Tất cả đều tham gia chứ?
Đám đông đồng thanh:
– Tham gia.
Trừ một giọng nói:
– Thuyền trưởng, xin hỏi một câu.
– Được, cô Li.
– Con tàu này có thật sự đi trong hải phận của chúng ta không? Puerto Paradiso xa lắm.
– Cô Li, chúng ta đã từng bàn cãi chuyện này rồi. Tôi bất cần khái niệm các thuyền trưởng cướp biển được chia vùng hải phận. Thấy một con tàu giàu có đi ngang, hà cớ gì tôi để ột thuyền trưởng khác phỗng tay trên?
Đám đông sôi nổi la lên:
– Chính xác! Chính xác!
Cheng Li lắc đầu:
– Thuyền trưởng Wrathe,với tấm lòng vô cùng tôn kính, tôi xin nhắc ông: có những qui luật đã được Liên đoàn Hải tặc đặt ra…
Thuyền trưởng giả bộ ngáp dài, làm đám đông cười rộ lên.
– Thuyền trưởng, tôi biết ông thấy đây là một đề tài buồn tẻ, nhưng xin nhắc lại, với sự tôn trọng ông vô cùng, tôi là người phải dọn dẹp tình trạng hỗn độn mà chúng ta đã trắng trợn vi phạm qui luật.
– Rất tiếc là vụ này gây ảnh hưởng đến cô như thế.
Cheng Li nạt nộ:
– Ảnh hưởng đến tất cả chúng ta. nếu tiến vào hải phận của tàu khác, chúng ta không chỉ miệt thị luật hàng hải, mà chúng ta đang mời gọi sự tấn công của những hải tặc, mà chúng ta hằng nguyền rủa vì đã xâm phạm vùng biển của chúng ta.
Thuyền trưởng bình tĩnh nói:
– Được rồi, được rồi, cô Li. quan điểm của cô rất rõ ràng. Và Diablo là một con tàu dân chủ. Chúng ta hãy biểu quyết. Tất cả những ai đồng ý để con tàu giàu có này đi qua để tôn trọng bằng hữu cướp biển của chúng ta, hãy nói “đồng ý”.
Trên boong im lặng như tờ. Connor nhăn mặt khi thấy Cheng Li bị bẽ bàng như thế. Nó chỉ còn có thể tưởng tượng ra sự ngấm ngầm phẫn nộ bên trong cô, và biết chuyện này sẽ có ngày bùng nổ. Hy vọng lúc đó sẽ không có mặt nó.
Thuyền trưởng Wrathe tiếp tục, không thương tiếc:
– Bây giờ, tất cả những ai ủng hổ nắm bắt cơ hội để chếm lấy tài sản đó…
Lần này tiếng đáp trả rầm rầm đến điếc tai. Connor cảm tưởng những tấm ván trên boong vang dội tiếng huyên náo. Tim đập rộn ràng, nó thấy rần rần suốt sống lưng. Nó nhìn từ thuyền trưởng sang Bart. Bart đang hoà cùng tiếng reo hò lan như lửa khắm boong tàu. Cả một cướp biển đưa cao tay, ca hát ủng hộ thuyền trưởng.
Thuyền trưởng Wrathe nói:
– Cô Li, tôi nghĩ là cô đã có câu trả lời rồi đó.
– Phải.
Thậm chí cô ta không gọi chức vị của ông ta theo đúng lễ độ. Connor tưởng thuyền trưởng sẽ bắt bẽ Cheng Li, nhưng ông chỉ nói:
– Hy vọng cô vẫn sẽ chiến đấu bên chúng tôi, cô Li. Cô là một trong số những tay kiếm quyết liệt nhất của chúng ta. Tôi tin là tất cả đều mong muốn có cô tham gia trongf vụ này.
Cheng Li lạnh lùng nói:
– Tôi là thuyền phó trên Diablo, tất nhiên tôi phải làm tròn nhiệm vũ.
– Tuyệt vời! Quá tuyệt vời! Bây giờ chúng ta cùng nghe đồng nghiệp đáng kính của chúng ta, cô Catherine Morgan, thường được biết với cái tên Cate Dao Quắm, nói vài lời về chiến thuật.
Thuyền trưởng lùi lại, để Cate tiến lên. Hai cướp biển đẩy tấm bảng đen lên phía trước. Vẫn đúng phong thái người của công việc, tay ầm thỏi phấn xanh, Cate bắt đầu nói:
-Hôm nay chúng ta sẽ hoạt động với đội hình 4-8-8. các bạn biết tình hình…
Với thỏi phấn xanh, Cate đánh dấu thập lên hình cô đã phác hoạ trên bảng. Bây giờ Connor thấy hình đó là một boong tàu nhìn từ trên cao.
– Do thám của chúng ta cho biết con tàu này có tiêu chuẩn của một tàu chiến đấu. Sau khi chúng ta khai hoả đại bác, nhóm tiên phong sẽ tiến vào đây, đây và đây. Joshua, Lukas, Martholomew… sẽ dẫn đầu những tay sử dụng đại đao. Công việc của các anh là chặt hệ thống dây buồn thành từng mảnh trong khi các tay kiếm của chúng ta tiến lên boong.
Cô khoang vòng những dấu thập.
– Nhóm kiếm trường, các bạn biết mình là ai rồi đấy. Chúng ta sẽ theo sát sao. Hãy ngó chừng bước tiến của các bạn và theo kịp nhóm tiên phong. Tôi không muốn thấy các bạn tách khỏi nhóm tiên phong trong một phân. Hiểu chứ? Khi họ mở đường,, các bạn phải tiến lên ngay. Tôi muốn đối phương bị đánh bại, không kịp trở tay. Đó là… bí quyết thành công để chúng ta đoạt được tài sản. Bây giờ…
Quay lại đám đông, Cate nghiêm mặt nói:
– Tôi muốn hạn chế tối đa chuyện đổ máu. Vấn đề là chiến lợp phẩm, không là đếm xác chết. Có những người sẽ quá phấn khích. Javier. De Cloux. Phải kiềm chế, hiểu chứ? Khi trở về, mũi kiếm không dính máu, mới thật sự là tài giỏi.
Connor nhẹ lòng, nhưng cũng hơi bất ngờ. Sau những bài học kiếm thuật cô ta dạy nó, Connor tưởng hôm nay công việc của Cate và toàn thể thuỷ thủ đoàn là gây ra cảnh đầu rơi máu đổ.
Thuyền trưởng Wrathe lên tiếng”
– Rất sáng suốt, Cate. Ta hy vọng tất cả đều đã nghe rõ. Kinh nghiệm cướp biển của các bạn sẽ là một tấm gương tốt cho những người mới.
Tất cả đều im lặng, ngẫm nghĩ về những câu nói của Cate và thuyền trưởng. Thuyền trưởng lại mỉm cười:
– Bây giờ hãy chắc chắn lưỡi kiếm của các bạn bóng loáng và sẵn sàng. Hãy giong buồmt heo hướng tây, sẵn sàng cho cuộc tấn công. Sẵn sàng để giàu sụ. Nếu các bạn làm tốt – và ta tin là các bạn sẽ làm tốt – ta hứa sẽ có một đêm vui vẻ tại… Tửu Quán Ma Kettle.
Những tiếng hú hí rần rần vang lên, rồi đám đông tan hàng cũng nhanh chóng như khi ồn ào kéo ra boong.
Bart tiến tới nói chuyện với Cate. Cheng Li hầm hầm bỏ đi. Connor đứng trước thuyền trưởng Wrathe. Ông ta bào Cate:
– Cậu bé này cần một thanh kiếm, Cate.
Rồi nháy mắt với Connor, vỗ lưng Bart, thuyền trưởng đi chuẩn bị cho cuộc tấn công.
Cate hỏi:
– Cậu chắc chắn sẵn sàng tham dự vụ này chứ, Connor?
Connor nhún vai. Bart nói:
– Cậu ấy sẵn sàng rồi mà.
Trên đườn gtrở lại phòng, Connor thấy Cheng Li đang nhìn ra biển, vẻ mặt đầy buồn nản. Nó ngập ngừng. Dù không muốn lại gần nhưng nó cảm thấy áy náy. Thuyền trưởng Wrathe đã hạ nhục cô trước đám cướp biển, làm suy giảm quyền lực vốn đã lung lay của cô đối với họ. Có thể cô ta đã tỏ ra ngạo mạn, áp đặt, nhưng chính cô ta là người đã cứu nó khỏi cái chết. Và dù cô thường có thái độ lạ lùng về chuyện đó, nhưng Connor biết là cô quan tâm tới nói.
Connor lên tiếng:
– Chào.
Cô ngước lên nhìn nó. Connor thấy lúc nào Cheng Li cũng như đeo chiếc mặt nạ căng thẳng của một chiến binh. Nhưng bây giờ trông cô giống một thiếu nữ hơn. Thuyền trường Wrathe không chỉ lột uy quyền của cô, mà đã làm nguội ngọn lửa đấu tranh trong cô. Cheng Li mỉa mai hỏi:
– Sao, thích thú màn trình diễn đó chứ?
– Có gì đâu. Cô không sao chứ?
Cô nhìn nó vẻ thắc mắc:
– Không sao. Tất nhiên là không sao. Tôi quá quen với những trò hề của Molucco Wrathe rồi, thậm chí nếu có quá đà hơn bình thường một chút. Thật ra… đó chỉ là trò tự đánh bóng mình của ông ta.
– Là sao?
– Cậu không thấy là ông ta rất e sợ tôi, nên mới cố tình làm nhục tôi như thế sao? Anh bạn trẻ, cậu phải thấy là ông ta biết: trong khi ông ta được đám thuỷ thủ ngốc nghếch kia tung hô từng lời nó, thì sau tôi có một sức mạnh thật sự.
– Ý cô là sao?
– Thế giới cướp biển đang thay đổi, cậu bé ạ, và những người như Malucco Wrathe sẽ bị bỏ lại đằng sau. Với họ, cướp biển là một trò đùa vui vẻ. Những người như tôi – những người hoàn tất mọi việc với sự kết hợp – chúng tôi là tương lai.
Connor ngạc nhiên nghe cô nói một cách quả quyết như thế. Nó đoán có lẽ vì thái độ của thuyền trưởng làm lòng trung thành của cô bị thử thách quá cay nghiệt. Và có lẽ cô ta cảm thấy nó là nười diu nhất để cô tâm sự điều này.
– Có một thế giới cướp biển lớn hơn những gì cậu thấy trên tàu này nhiều. Diablo – xin lỗi – chỉ là một giọt nước trong đại dương. Sẽ đến một lúc – không còn xa đâu – Molucco Wrathe sẽ phải đứng bên lề. Rồi cậu sẽ thấy những điều thú vị: một bình minh mới hào hùng của cướp biển.
Cheng Li như sôi nổi trở lại với tính cách dữ dội của mình. Connor hãnh diện vì được tính vào hình ảnh tương lai của cô ta. Nhưgn cảm giác ấm áp đó không kéo dài:
– A, tôi không thể đứng đây nói chuyện với cậu suốt buổi chiều được. Thanh katana này cần được lau chùi, chuẩn bị cho vụ tấn công.
Nói xong, Cheng Li quay lưng, rảo bước qua boong. Đúng là một con người gan dạ. Thậm chí vụ bị hạ nhục cũng không làm cô nhụt chí, mà còn làm cô mạnh mẽ hơn, đáng sợ hơn. Nhìn thanh kiếm hai lưỡi trên lưng Cheng Li, Connor nhớ lại lời Cate căn dặn các cướp biển hạn chế gây thươn tích bằng dao kiếm. Nhưng nó không tin cô Li quan tâm tới điều đó. Vô phúc cho kẻ nào – dù là nam hay nữ – hôm nay đụng độ với cô ta.