Hải Tặc Ma Cà Rồng

Tập 1 - Chương 21


Bạn đang đọc Hải Tặc Ma Cà Rồng: Tập 1 – Chương 21

Chương 21: Kiếm thuật.
 Kể từ khi lên tàu Diablo, lần đầu tiên Connor ngủ rất ngon. Tiếng nói của cha làm nó bình tĩnh lại. Bằng cách nào đó, tiếng nói đã làm nó bỏ qua những dằn vặt đau khổ triền miên: tin gì và làm gì. Hãy sẵn sàng. Tin vào thuỷ triều. Nó lẩm bẩm suốt mấy lời đó khi lơ mơ chìm vào giấc ngủ. Những người khác nghĩ gì không thành vấn đề. Grace vẫn còn sống. Cảm giác của nó luôn luôn đúng.
– Ê bồ, đậy đi!
Connor mở choàng mắt. Bart đã thay quần áo, cạo râu, hớn hở cười nói.
– Mấy giờ rồi? Mình lỡ bữa điểm tâm rồi hả?
– Chưa đâu bồ, còn sớm. Nhưng cậu quên hả? Sáng nay là giờ học kiếm đầu tiên của cậu. Sửa soạn đi. Đừng để Cate chờ!
Connor chun mũi:
– Mùi gì thế?
Bart đỏ mặt. Connor cười cười:
– Cậu xức dầu thơm vì… Cate?
– Chỉ cho tươi tỉnh tí ti thôi mà. Mau, hoạt động đi, anh bạn.
Không đầy 10 phút, sau khi tắm rửa vội vàng, Connor cùng Bart lên đầu boong tàu. Cate Dao Quắm đang loay hoay bày biện các loại vũ khí. Cô là người thân thiện nhưng thực tế, với mái tóc đỏ buộc gọn ra sau thành một đuôi ngựa, buộc bên ngoài bằng một khăn hoa sặc sỡ. Khi lùa tay vào đôi găng da, mắt cô sáng rực đầy sinh khí và sự quả quyết. Rồi, vừa bày viện bộ tuyển kiếm, cô vừa bảo Connor:
– Nhưng thứ này không là đồ chơi. Có những thuỷ thủ coi kiếm như đồ chơi. Họ không thể tiến xa nổi. Chúng tôi không bao giờ đặt họ lên tuyến đầu trong một cuộc đụng độ. Nhửng kẻ đó sẽ bị băm nát thây ngay. Hôm nay tôi sẽ cho cậu thấy một số kiếm chủ yếu dùng khi lâm trận. Có một số thanh kiếm làm cậu thoải mái hơn những thanh kiếm khác. Mỗi loại kiếm có một tính các riêng. Cần phải tìm ra một thanh thích hợp với cậu. Giống như lần đầu gặp một nhóm người. Có những người ta cảm thấy gần gũi ngay, cũng có những người không thân nổi. Chúng ta cần một thanh kiếm đúng với cậu. Vì thanh kiếm cậu dùng trở thành một nhánh của cậu – của cơ thể cậu và cá tính cậu.
Connor mê mẫn gật đầu. Cate ra lệnh:
– Bartholomew, làm ơn đứng dậy đi.
Bart đứng dậy. Cate nhăn mũi hỏi:
– Mùi gì vậy?
Bart mỉm cười:
– Mùi… hoa chanh.
Cate cười toe toét:
– Cố đánh tan mùi sú uế hả?

Bart ưỡn ngực, cười méo cả miệng. Nhưng Cate lắc đầu, hoàn toản trở lại với công việc, quăng cho anh ta đôi găng tay. Bart đeo găng, rồi cầm lên thanh kiếm lớn nhất. Cate nói với Connor:
– Vì Bartholomwe khá cao lớn, nên anh ta cầm kiếm to bản. rất nặng đối với một số người, nhưng với những bàn tay thích hợp, thanh kiếm này là một trợ thủ đầy sức mạnh.
Bước lùi lại tránh chỗ cho Bart, Cate nói:
– Chịu khó chút nha, Bartholomew.
Bart vun kiếm. Ánh thép lấp lánh trong ánh nắng. Bart bỗng cực kỳ nghiêm túc. Duyên dáng như một vũ công ba lê, chính xác như một nghệ sĩ phóng dao, Bart xoay kiếm sang hai bên tả hữu, đưa lên hạ xuống, quay vòng trên đầu, chống gạt hai bên.
Cate lên tiếng:
– Ok, ok, phô diễn thế đủ rồi. Connor, thấy thanh kiếm thích hợp với Bart như thế nào chưa?
Connor gật, đập hai tay mình vào hai tay Bart hoan hô khi anh bạn thân từ tốn đặt kiếm xuống sàn, trở lại vị trí bên cạnh nó.
– Bây giờ cậu cầm thanh kiếm to bản đó lên. Nhưng đeo găng vào đã.
Connor tiến lên, luồn tay vào đôi găng da thô nhám, rồi nắm chuôi kiếm. Nặng kinh khủng. Trong tay Bart, thanh kiếm trông nhẹ như cây sậy, nhưng Connor không chắc có thể cầm được vững vàng.
Cate nói:
– Đó. Nắm nó ở đây. Chỗ cậu đang cầm, chúng ta gọi là chuôi kiếm. Phần bắt chéo này là đốc kiếm. Còn đây, phần mũi là phần yếu nhất, gọi là đầu lưỡi kiếm.
Cô ta lướt ngón tay dọc cạnh bằng của kiếm, lên tới bàn tay Connor:
– Phần mạnh nhất là đây, gọi là thân kiếm.
Thận trọng lùi khỏi Cate, Connor dùng cả 2 tay nâng kiếm lên. Nó rùng mình với sức nặng đang nắm trong tay. Lưỡi kiếm loé sáng. Connor nhận ra: đây không là trò chơi. Đây là một dụng cụ giết người.
Như đọc được ý nghĩ của Connor, Cate tiếp tục:
– Kiếm lớn bản là một vũ khí để chặt chém. Mũi kiếm rất sắc, nhưng hai cạnh cũng sắc bén như dao cạo. Bây giờ hãy xem tư thế của cậu…
Trong khi Cate nhận xét về thế đứng của nó, Connor tự hỏi vì sao cô quá hững hờ với mục đích của vũ khí. Nó thấy, nếu thành một cướp biển, nó sẽ phải đối đầu với cái chết hàng ngày. Tệ hơn nữa, nó sẽ được động viên để làm chuyện đó. 14 tuổi và là một kẻ sát nhân tập sự.
– Connor, dang chân rộng hơn chút nữa,nếu muốn đứng như một võ sĩ Sumo. Đúng rồi, thả lỏng đầu gối, cong xuống chút nữa.
Connor làm theo hướng dẫn. Cate gật đầu hài lòng. Toàn thân cô hừng hực sinh khí.

– Tốt rồi, Connor, rất tốt. Ok, sao chưa đặt kiếm xuống?
Mừng rỡ, Connor đặt kiếm xuống sàn. Ngồi bên Bart, lòng nó tràn ngập niềm nể trọng và ngưỡng mộ anh bạn cướp biển.
 
Cate tiếp tục:
– Đây là những điểu cần biết về đại đao. Con quái này dài hơn mét hai, to lớn và nặng nề. Khi lên tàu địch, thời gian là điều cốt yếu. Đại đao có nhiều trở ngại. Chẳng hạn như vướng mắc vào khung dây buồm. Vì vậy chúng ta phải đưa Bart và vài anh chàng to con lên tuyến trước. Họ chặt dây buồm, múc tít dao như cối xay gió, dù chỉ để tung hoả mù. Thấy mấy anh chàng bự con cục súc này tàn phá tàu mình, thuỷ thủ địch sẽ hoảng sợ. Nhưng đó là cách bày binh bố trận duy nhất – xin lỗi nha, Bart. Sau màn trình diễn đó, tôi mới nhập cuộc với em bé này, và tôi mới là người sẽ gây ra những tổn thất thật sự.
Vừa nói, Cate vừa rút một thanh kiếm nhỏ hơn ra khỏi bao. Thanh kiếm dài bằng 3/4 kiếm to bản, nhẹ và mảnh hơn nhiều.
– Các bạn, chiến đấu với thanh kiếm này nhẹ nhàng như cầm một cây kim.
Cate nhảy tới, thọc kiếm ra phía trước. Bart cười giải thích cho Connor:
– Anh bạn, cô ta mà lụi một phát vào sườn, nó sẽ đâm suốt vào nội tạng bạn. Chỉ một hai ngày, bạn sẽ từ từ chết trong đau đớn.
Thúc mũi kiếm tới lui, Cate nói:
– Đại đao là dáng vẻ bên ngoài. Kiếm thanh mảnh này là hiệu quả. trong những bàn tay thích hợp, nó sẽ bay bổng như một vần thơ.
Connor bắt đầu cảm thấy hơi choáng váng vì quá sức lĩnh hội.
Bart hỏi:
– Sao cậu trông xanh lè vậy? Cậu không định đổ kềnh đó chứ?
Connor hít mạnh vài hơi:
– Không, tôi không sao.
– Chắc không đó?
Connor gật. Cate không biết Connor đang bị nôn nao. Vẫn tập trung vào công việc, cô tra kia61m vào vỏ, cầm lên một thanh khác.
– Bây giớ chúng ta hãy thử thanh trường kiếm này.

Cô trao kiếm cho Connor. Hít sâu một hơi, nó lùa bàn tay đeo găng vào chuôi kiếm.
– Đúng rồi. Chú ý đến đường cong của chuôi. Đó, nắm tay cậu luồn qua đó. Nó sẽ như chiếc lồng bảo vệ cho nắm tay.
Thanh kiếm này thoải mái, ngắn hơn và nhẹ hơn kiếm to bản nhiều.
– A, tốt rồi. Tuyệt lắm. Bây gờ đưa thẳng kiếm ra.
Connor dang thẳng tay. Cate mỉm cười:
– Tốt. Connor, bây giờ ngửa bàn tay lên. Đứng tấn nhẹ nhàng lại, chân hơi khom xuống. Trọng lượng chịu giữa hai chân. tưởng tượng như đang chơi tennis, sẵn sàng di chuyển sang mọi phía.
Theo hướng dẫn của Cate, Connor bỗng thấy thật thoải mái. Nó tạm thời quên máu me phèo phổi chết chóc, tập trung vào đường kiếm như chỉ là một môn thể thao. Và chưa một môn thể thao nào mà Connor Tempset làm các thầy phải thất vọng. Hăng hái với niềm tự tin mới có được, Connor tiếp thu trôi chảy những hướng dẫn của Cate. Nó thấy, rõ ràng cô ta vui mừng vì sự tiến bộ nhanh nhẹn của mình.
Vừa biểu diễn cách di chuyển hai chân, Cate vừa nói:
– Giờ chúng ta sẽ thử di chuyển tới lui một chút. Đừng bao giờ di chuyển hai chân cùng lúc, nó sẽ làm cậu mất thăng bằng.Chỉ di chuyển một chân một lần, như tôi đây.
Nó bước theo, mau chóng bắt đúng nhịp. Cate lùi lại, đứng bên Bart. Cả 2 chăm chú nhìn học trò. Connor không quan tâm tới họ, mê mải hoàn thiện những đường chuyển động như khiêu vũ.
Bart tháo găng tay, nói:
– Với một người mới tập, vậy đâu có tệ.
Cate nói ngay:
– Cậu ấy hoàn toàn là một năng khiếu bẩm sinh. Đúng là người chúng ta đang tìm kiếm.
Từ trên ban công, thuyền trưởng Molucco Wrathe cười rạng rỡ với vẻ hài lòng. Vuốt ve con rắn cưng, ông ta hỏi:
– Ta đã nói gì mới mi, Scrimshaw? Ta thấy một tương lai đầy hào hứng đang chờ cậu Connor Tempest. Một tương lai thật sự hào hứng.
————
Suốt thời gian còn lại của ngày hôm đó, Connor phởn phơ vì buổi tập kiếm. Cứ nghĩ đến nó là lại tủm tỉm cười một mình. Cate hứa sẽ tập cho nó bài khác vào cùng giờ sáng hôm sau. Connor bồn chồn chờ đợi.
Lúc này còn nhiều việc phải làm. Việc sau cùng của Connor là lau chùi một “khẩu súng xoay” – ột đại bác nhỏ, trên mũi tàu. Nó được trao ột miếng da sơn dương và một loại dầu bóng hôi rình. Connor cố không hít mạnh khi làm việc. Khi lau chùi phần đầu đại bác, mùi dầu bóng không tệ lắm, nhưng lúc này tới phần bụng đại bác, nó phải nằm dài trên sàn boong, như chui vào gầm xe. Nó tranh thủ làm thật nhanh.
– Nghe nói cậu là tay kiếm cừ khôi lắm.
Connor trườn tới, thấy Cheng Li đang đứng nhìn xuống nó, với nụ cười chế giễu.
– Tôi đang tự hỏi, lau chùi mấy khẩu đại bác có là một công việc thích hợp đối với chiến binh trẻ quan trọng nhất tàu Diablo không?
Connor lồm cồm đứng dậy, mừng vì được xả hơi. Đậy nắp hộp dầu bóng, nó nói:

– Thuyền trưởng bảo tôi: tất cả chúng ta đều chia nhau công việc trên tàu.
– Connor, cậu đã trở thành một cướp biển nhỏ tuổi… quá nhanh.
Bất ngờ vì giọng mỉa mai của cô ta. Nó đã làm gì để cô ta tức giận? Tốt nhất là không quan tâm. Nó nói một cách hào hứng:
– Cate cho tôi chọn rất nhiều kiếm. Tôi thích thanh trường kiếm nhất.
– Không là đại đao như anh bạn Bartholomwe của cậu sao?
– Không. Quá cồng kềnh. Tôi thích một thanh vừa tay hơn.
– Nếu thích vậy, hãy thử thanh này.
Đưa hai cánh tay khỏi đầu, Cheng Li thoắt rút từ đai sau lưng một thanh kiếm hai lưỡi. Múa tít thanh kiếm trong không khí, cô ta nói:
– Katana được một lò đúc kiếm trên đảo Lantao làm đặc biệt cho tôi. Một món quà ngày tốt nghiệp.
Trong tay Cheng Li là lưỡi kiếm nhẹ như lông vũ nhưng sắc như dao cạo.
Sau đường kiếm bay bướm cuối cùng, Cheng Li tra kiếm lại vào bao. Connor vô cùng ấn tượng. Nó hỏi:
– Còn thanh kia thì sao?
– Thanh kia?
Connor chỉ bao kiếm bằng đồng dắt trong đai da bên hông cô. Nhìn xuống, Cheng Li bỗng trầm ngâm. Không rút kiếm khỏi bao, cô nói:
– Đây là thanh kiếm của cha tôi. Chắc cậu đã nghe về ông rồi.
– Chang Ko Li. Bart nói với tôi, ông là người tài ba nhất trong những người lừng lẫy nhất.
– Tài ba nhất trong những người lừng lẫy nhất.
Cheng Li lặp lại, giọng thờ ơ đến bất ngờ. Mấy ngón tay đặt trên chuôi kiếm, cô nói:
– Khi ông chết, họ đem thanh kiếm này đến cho tôi. Tôi giữ để nhớ…
– Có một vật để nhớ về ông là một điều may mắn. Ước gì tôi cũng có một thứ gì của cha mình.
– Cậu hiểu lầm rồi. Tôi không đeo thanh kiếm cong này để nhớ cha tôi.Tôi đeo nó để nhớ rằng: dù tài giỏi đến đâu, dù tên tuổi lừng lẫy đến thế nào, chỉ một nhát đâm bằng thanh kiếm của một kẻ xa lạ thì tất cả cũng đều kết thúc. Cha tôi, với tất cả danh tiếng lẫy lừng, đã bị giết như một tên trộm tầm thường. Đó là sự thật đáng thương của Chang Ko Li vĩ đại.
Nói xong, cô rời tay khỏi thanh kiếm cổ. Connor có thể thấy là Cheng Li đang đau khổ, nhưng mặt cô vẫn lạnh lùng, xa vắng khi nói tiếp:
– Trở lại công việc lau chùi của cậu thì tốt hơn. Còn sót một chỗ kìa.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.