Hải Tặc Ma Cà Rồng

Tập 1 - Chương 13


Bạn đang đọc Hải Tặc Ma Cà Rồng: Tập 1 – Chương 13

Chương 13: Chiếc gương vỡ.
 
 Tôi ở đây bao lâu rồi?
Grace hõi khi Lorcan bước vào phòng với một khay đồ ăn. Anh ta cười nói:
– Tôi cũng chúc cô một ngày tốt lành.
– Tôi hỏi, tôi ở đây bao lâu rồi? Bao nhiêu ngày rồi?
Đặt khay lên bàn đối diện giường cô, anh nói:
– Để coi nào. Sao nhỉ, tôi nghĩ là 3 ngày đêm. Không, không, tôi lầm. 4 ngày đêm.
4 ngày và 4 đêm. Grace run rẩy. Nếu anh ta không nói, cô sẽ không biết. Từ khi lên tàu, cô không có cách nào theo dõi thời gian. Tất nhiên là vô phương khi đồng hồ của cô bị chết và trong phòng không có đồng hồ treo tường. Bị giam trong này, rèm cửa buông kín, cô gần như bị tước mất ánh sáng ban ngày. Quá mệt mỏi vì thời gian làm cho tinh thần cô ngày càng thêm mất phương hướng.
– Chắc cô đói rồi, tôi đem cho cô một ít cháo bột yến mạch nóng.
Đói, nhưng cô có những câu hỏi dành cho anh ta, và anh ta thì luôn khéo léo đánh lạc hướng những câu hỏi của cô. Anh dỗ dành cô ăn, để rồi cô buồn ngủ và mất tập trung vào những gì muốn hỏi. Chỉ một lúc sau, cô nhắm mắt, chập chờn vào giấc ngủ, đến khi thức dậy, anh ta đã không còn đó nữa. Những câu hỏi của cô vẫn chưa được trả lời. Nhưng không. Lần này sẽ không như thế nữa.
– Lorcan, em tôi đâu?
– Tôi không biết. Grace, cô hiểu là nếu biết tôi đã nói rồi.
Kiệt sức, tức giận và sợ hãi, cô gần ứa nước mắt, nói:
– 4 ngày rồi. Tôi muốn gặp Connor. Tôi cần biết nó đang ở đâu. Tôi cần biết nó có được khoẻ không.
– Grace, thật tình tôi rất tiếc, nhưng không biết trả lời sao. Chỉ thuyền trưởng Wrathe mới có thể trả lời mấy câu hỏi này.
Grace bỗng trở nên cương quyết:
– Nếu thế, tôi phải gặp thuyền trưởng. Anh đưa tôi tới ông ta được chứ?
– Tôi phải báo trước với thuyền trưởng. Không thể tự tiện đưa cô tới phòng ông.
– Sao không thể?
– Grace, tôi sẽ nói với ông ấy.
– Ngày hôm nay? Đêm hôm nay?
Cô ôm đầu, kêu lên:
– Đang là đêm hay ngày đây? Tôi không biết nữa.

– Là đêm, Grace ạ.
Cầm 2 bàn tay run rẩy của cô, anh nhẹ nhàng nói:
– Được rồi, tôi sẽ nói với ông ấy ngay đêm nay. Bây giờ, sao không nếm thứ chút cháo khi còn nóng đi?
– Nó vẫn sẽ còn nóng. Luôn luôn nóng. Giống những ngọn nến không bao giờ lụi tàn kia.
Cô đứng dậy, trừng trừng nhìn một trong mấy khung đèn kính:
– Tôi đã ở đây 4 ngày và những ngọn nến kia luôn luôn thắp sáng, trừ một lần tôi thổi tắt tất cả. Nhưng rồi… tất cả đều sáng lại. Xin giải thích chuyện ấy cho tôi đi!
Lorcan lắc đầu cười:
– Tôi đã nói, đây không là con tàu bình thường.
– Nhưng nó là loại tàu gì?
Câu hòi của cô cứ lơ lửng ở đó. Anh nhìn vào khoảng không giữa 2 người, như chờ hái một từ chính xác trong không khí.
– Đây là loại tàu mà các cô gái sẽ mệt mỏi, đuối sức nếu không chịu ăn. Nào, đầu bếp đặc biệt làm món này cho cô đó. Thấy cô không ăn, bà ta sẽ đau lòng lắm, vậy nên cô phải ăn.
– Nếu ngon đến thế… anh ăn đi.
Lorcan cười cười, lắc đầu:
– Hổng đói!
– Thôi được. Thôi được. Nếu ăn làm anh thấy dễ chịu hơn, thì tôi sẽ ăn cháo yến mạch của anh.
Vướt qua anh, cô ngồi xuống bàn. Ở đó, trên khay, là một tô lớn đầy cháo yến mạch nóng hổi thơn lừng, một bình kem, một bát đường nâu. Như thường lệ, một cái thìa gói trong khăn ăn trắng tinh. Và cũng như thường lệ, Grace cảm thấy không thể cưỡng lại món ăn trước mặt. Cô mở khăn ăn, rắc đường vào cháo. Cô nhìn đường tan dần trong bột nóng thành một thứ xi-rô ngon lành, rồi rưới kem lên, múc một muỗng, ăn ngấu nghiến.
Ngồi xuống cạnh giường, Lorcan nói:
– Ăn thứ này cô sẽ khoẻ hơn.
Cháo yến mạch làm người ta thêm năng lượng. Cô đã nghe câu này ở đâu đó. Nhưng, như tất cả món ăn cô ăn từ khi lên tàu, nó làm cô cảm giác no nhưng mệt mỏi. Cô quay lại nhìn Lorcan:
– Anh bỏ thuốc vào món ăn của tôi?
Lorcan phì cười: 
– Cái gì?
– Anh nghe rõ mà. Mỗi khi ăn hay uống một thứ gì là tôi lại cảm thấy rất mệt. Ngủ li bì suốt mấy tiếng, hoặc tôi nghĩ là mấy tiếng, vì tôi thật sự không có một khái niệm gì về thời gian.
– Grace, hôm đó cô suýt chết đuối. Khi tôi tìm thấy cô, cô chỉ còn thoi thóp. Thể xác, và tâm trí, cần phài có thời gian bình phục. Cô không thấy là cần ngủ sao?

Anh ta giải thích rất có lý. Lorcan Furey có biệt tài làm cô dịu bớt nỗi sợ hãi. Hình như anh ta có thể làm mọi chuyện thành dễ hiểu, nhưng khi anh ta đi khỏi – khi cô thức dậy một mình – sự khiếp đảm thấp thỏm, day dứt lại lần mò vào tâm trí cô.
Đứng dậy, Lorcan nói:
– Tôi đi đây. Tôi sẽ tìm thuyền trưởng, hỏi thăm tin tức em cô. Cô có lý, cô cần phải được biết tin cậu ta. Vậy mới đúng.
Khi Lorcan tiến lại cửa, Grace hỏi theo: 
– Có đúng là tôi không thể đi cùng anh? Tôi sẽ làm bất cứ điều gì, chỉ để được ra khỏi phòng này một chút thôi.
Anh lắc đầu:
– Tôi phải đi một mình. Nhưng tôi hiểu, tôi thật sự thông cảm với cô. Chính tôi cũng không chịu nổi, nếu bị nhốt trong này – dù đây là phòng tốt nhất trên tàu…
Chỉ tay vào phòng vệ sinh nhỏ, anh nói:
– Một trong vài phòng có đầy đủ tiện nghi. Nhưng như tôi luôn nói, đây là vì an toàn cho cô. Tôi đi không lâu đâu, trong khi không có tôi…
– Tôi biết. Tôi biết: đừng nhìn ra ngoài ô cửa.
– Không. Ý tôi định nói: cố đừng lo lắng. Nhưng vì cô nhắc, đúng, làm ơn luôn buông rèm cửa xuống.
Grace gật. Lorcan cười với cô, lách ra ngoài, rồi khoá cửa lại.
 
Cô lại cảm thấy mệt. Tất nhiên là cô phải mệt rồi. Chắc chắm trong món ăn có gì đó. Và dù cô đã tắt hết cây nhang, nhưng hình như nó tự cháy lại, toả mùi hương nhài và va ni khắp phòng. Lúc đầu, cô cảm thấy mùi thơm thật ngọt ngào, bây giờ nó nồng đến không chịu nổi. Cô buồn ngủ. Buồn ngủ vô cùng.
Không! Cô phải cố giữ tỉnh táo. Đây là chuyện quan trọng. Cô phải thức, chờ Lorcan trở lại. Nhìn quanh, tìm một thứ có thể làm cô bớt buồn ngủ, Grace bắt gặp cuốn sổ và mấy cây bút trên bàn. Thình lình, cô thoáng có chút cảm hứng viết lách.
Đặt khay đồ ăn xuống sàn, Grace chọn một cuốn sổ, mở ra và cầm lên cây bút. Cô viết:
“Ngày thứ 4. Cháo yến mach. Lorcan đã đi hỏi thuyền trưởng tin tức về Connor. Và cũng hỏi ông ta về mấy cây nến và về vụ đồ ăn của mình có bị bỏ thuốc mê không…”
Đọc lại, Grace thấy mấy dòng chữ sẽ không đem lại điểm 10 cho cô trong giờ Anh ngữ, nhưng có thể giúp cô theo dõi thời gian được tốt hơn.
Ngay lúc đó, cô nghe có tiếng bước chân và tiếng nói ồn ào bên ngoài. Bỏ bút xuống, cô bước tới bên rèm. Khung kính đóng, chỉ có thể nghe được tiếng nói nếu họ đứng ngay ngoài ô cửa, hoặc họ la lớn. Lúc này tiếng họ nghe rất mơ hồ. Như vậy, có nghĩa họ không đứng ngay bên ngoài và cô có cơ hội để nhìn ra.
Đây không là lần thứ nhất cô trái lệnh Lorcan. Cũng không là lần thứ 2 hay thứ 3. Cô đã có kinh nghiệm, chỉ cần mở hé rèm, áp sát mặt vào khung kính, che chắn ánh nến từ trong phòng.
Bây giờ, một lần nữa, cô làm như vậy, liếc nhìn hai bên, tìm kiếm dấu hiệu của thuỷ thủ đoàn. Thoạt tiên trên boong tàu có vẻ trống trơn. Rồi từ khoé mắt, cô thấy một nhóm người đang loanh quanh gần một lan can tàu. Cố nghe, nhưng họ ở xa quá. Grace thì thầm:
– Lại gần đi. Lại gần đây đi.

Như bị tiếng thì thầm của cô mê hoặc, họ rời lan can tàu tiến vào tầm nhìn của cô. Grace áp sát hơn vào khung kính, cố không để lọt ánh sáng ra ngoài.
Cô nhìn họ đi ngang, nghe được những mẩu đối thoại rời rạc nhưng không thể ghép được thành câu. Giật mình, cô nhận ra một người trong đám, chính là người đã trừng trừng nhìn cô vào cái đêm cô bị bắt quả tang nhìn qua ô cửa. Sidorio – chính là tên hắn. Hắn đã không chỉ nhìn cô, mà nhìn xuyên qua cô. Cô nhớ cái cách mặt hắn biến dạng, đôi mắt rực lửa. Nhưng bây giờ, trông hắn như một người bình thường. Hay là cô đã tưởng tượng ra sự đột biến kì lạ kia? Có lẽ vậy. Có lẽ đó chỉ là giấc mơ trong một cơn nóng sốt.
Có tiếng mở khoá cửa. Lorcan. Grace vội vàng buông tấm rèm, nhảy lại lên giường.
Lorcan lách vào, khoá cửa, nói:
– Tôi đã nói với thuyền trưởng.
Tim đập rộn ràng, Grace nói:
– Cám ơn anh. Ông ấy nói sao? Connor có ở đây không?
-Ông ấy bảo tôi nói với cô là cậu ấy an toàn, nhưng không ở trên tàu này.
– Không ở trên tàu? Vậy thì sao ông ấy biết nó được an toàn.
– Thuyền trưởng biết.
Trong lòng cô lại tràn đầy phẫn nộ:
– Bao giờ thuyền trưởng mới nói chuyện với tôi?
– Không thể là đêm nay, Grace.
– Vậy thì anh hãy đưa tôi tới gặp ông ấy.
– Giờ không phải lúc, Grace. Thuyền trưởng có nhiều việc khác cần giải quyết.
Nhiều việc khác? Còn việc nào quan trọng hơn việc này chứ? Ông ta là loài quái vật gì mà tàn nhẫn thế, không thèm đoái hoài tới lời nài nỉ của cô? Cô chực khóc oà.
Lorcan quay lại, như định ra khỏi phòng. Cô bật nói:
– Đừng bỏ tôi ở đây một mình.
Anh ta quay lại, mỉm cười:
– Tôi chưa đi mà.
Trên tay anh ta là cái gương cầm tay cô đã thấy trên chiếc tủ phủ sơn mài. Cái khung gương không có mặt gương.
Lorcan nói:
– Cầm lấy.
Cô nhìn Lorcan, thắc mắc. Anh ta lại nói:
– Tin tôi đi. Đây là món quà của thuyền trưởng.
Quà? Một cái gương vỡ? Càng lúc cô càng không ưa nổi lão thuyền trưởng này. Đây là kiểu đùa của ông ta sao?
– Cầm lấy đi.

Grace nhún vai. Cầm lấy tấm gương cũng chẳng tổn hại gì, dù nó vô dụng đối với cô. Nhưng cô vừa cầm tấm gương với những hoa văn lộng lẫy, một điều lạ lùng bỗng xảy ra. Một thoáng sương mù chập chờn quanh cô. Làn sương toả ra từ khoảng trống của khung gương – nơi lẽ ra phải có mặt gương ở đó. Cô ngước nhìn Lorcan, bối rối, nhưng cô chỉ lờ mờ thấy anh. Sương mù mau chóng kết tụ dày đặc. Trước khi nhận ra, cô đã thấy mình đứng giữa lớp mây trắng dày đặc. Nó làm cô vô củng choáng váng.
Rồi, sương mù tan dần, nhưng cô không còn ở trong phòng nữa. Cô ở trên một boong tàu. Cô nhìn xuống – sàn tàu không sơn đỏ như cô đã thấy, mà là một màu nâu tự nhiên. Cô lại ngước lên, và kìa, đứng cách cô không tới 1 mét là… Connor.
– Connor!
Cười hớn hở, cô chạy tới em. Nhưng khi cô chạy, Connor lại lùi dần. Hay đúng hơn, Connor vẫn giữ nguyên khoảng cách đó. Ngừng lại, Grace nhận ra… thật sự cô đã không di động.
– Connor!
Cô gọi lần nữa. Dường như em trai cô không nghe tiếng cô.
Grace đã hiểu. Đây chỉ là một ảo ảnh. Cô có thể thấy, nghe Connor, nhưng chỉ là quy trình một chiều. Không sao, dù sao điều này còn tốt hơn không có gì, tốt hơn nhiều.
Rõ ràng đây là Connor, dù nó đang mặc bộ quần áo của người khác – bộ quần áo thuỷ thủ. Nhưng nó có vẻ vui. Cô nhìn nó chạy tới một cột lớn. Đó là cột buồm. Nó đang kéo một sợ dây thừng. Cô nhận ra là nó đang kéo cờ. Ngước lên, cô thấy chiếc đầu lâu và hai xương bắt chéo. Connor đang ở trên một tàu cướp biển!
Rồi tất cả ảo ảnh lại thành sương mù. Cô đang mất em rồi. Tất cả kết thúc quá mau!
Grace năn nỉ:
– Kéo dài thêm chút nữa đi! Làm ơn lâu hơn chút nữa!
Nhưng quanh cô sương mù đang dày đặc dần. Rồi khi sương mù tan, cô thấy mình lại đang ở trong phòng, tay cầm tấm gương vỡ.
Đứng bên cô, Lorcan hỏi:
– Sao, bây giờ cô thích món quà của thuyền trưởng chứ?
Tinh thần hoàn toàn thanh thản, vui tươi, cô gật đầu:
– Thích, rất thích. Xin anh cám ơn ông ta giùm tôi.
– Được thôi.
– Nói với ông… nói với ông là tôi đã hiểu.
Lorcan giễu cợt nhìn cô: 
– Hiểu? Cô hiểu gì, Grace?
Cô cười dịu dàng:
– Tất cả. Bây giờ tôi đã hiểu tất cả.
Lorcan vẫn nhìn cô thắc mắc. Cô nói:
– Rất khó giải thích với anh.
– Grace, tốt hơn cơ nên giải thích. Tôi chẳng hiểu cô đang nói cái gì.
Cô lắc đầu, hơi buồn cười vì trò đánh đố của anh.
– Lorcan, tôi hiểu là mình đã chết rồi. Tôi hiểu là tôi đã chết đuối đêm hôm đó. Anh đã không cứu vớt tôi – với ý nghĩa thông thường. Anh đã vớt tôi khỏi nước, đưa tôi lên đây. Lên… nơi bến chờ này. Nhưng Connor thì khoẻ mạnh. Nó còn sống. Bây giờ tôi hiểu, thuyền trưởng cho tôi lẻn về để được nhìn em trai tôi, dù chỉ một thoáng. Ôi, Lorcan, tôi không thể nói với anh là tôi hạnh phúc đến thế nào đâu. Dù đã chết, nhưng tôi cảm thấy vô cùng hạnh phúc!


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.