Hải Tặc Ma Cà Rồng

Tập 1 - Chương 00


Bạn đang đọc Hải Tặc Ma Cà Rồng: Tập 1 – Chương 00

Mở đầu: Giông bão, bài ca thủy thủ và con tàu
Grace Tempest mở choàng mắt khi tiếng sấm đầu tiên nổ trên bầu trời Vịnh Trăng Lưỡi Liềm. Một tia chớp chói lòa ngoài rèm cửa. Rùng mình, cô bé tung chăn, bước tới cửa sổ phòng ngủ. Cánh cửa đã bật tung, co giật trong làn gió mạnh như một cánh chim bằng kính.
Grace vươn tay ra ngoài, cố đóng cửa lại. Cánh tay ướt sũng nước mưa. Cô bé buộc cánh cửa, nhưng vẫn để he hé, vì không muốn hoàn toàn ngăn cách với cơn dông. Dông bão tạo nên một bản nhạc thật kỳ lạ, đầy tiếng chiêng tiếng trống. Tim Grace đập rộn ràng vừa sợ vừa thích thú. Nước mưa lạnh như băng đá trên mặt, cổ và hai cánh tay, làm da cô bé rần rần.
Bên kia phòng, Connor vẫn ngủ, miệng há hốc, một tay thõng khỏi thành giường. Sao nó có thể ngủ ngon lành trong tiếng náo động rầm rầm này? Có lẽ thằng em sinh đôi của cô đã kiệt sức vì chơi đá bóng suốt buổi chiều.
Bên ngoài cửa sổ của đài hải đăng, bờ biển trống trơn, không một con tàu. Đêm nay không thể ra khơi. Hải đăng quét tia sáng trên mặt biển, rọi lên những con sóng dữ dội. Mỉm cười, Grace nghĩ đến cha đang ở trên đài, nhìn ra bến tàu, giữ ọi người được an toàn.
Thêm một tia chớp lóe lên ngoài cửa sổ. Loạng choạng lùi lại, Grace lao vào giường Connor. Connor nhăn mặt, mở mắt. Vừa bối rối vừa khó chịu, nó nhìn lên. Grace đang nhìn xuống đôi mắt xanh ngời sáng của nó. Màu mắt hai chị em giống hệt nhau, cứ như một viên bích ngọc được cắt thành hai. Mắt cha chúng màu nâu, vì vậy Grace luôn nghĩ hai chị em thừa hưởng màu mắt xanh từ mẹ. Đôi khi, trong những giấc mơ, cô bé thấy một người đàn bà xuất hiện tại cửa đài hải đăng, mỉm cười nhìn xuống cô với đôi mắt xanh ngời sáng.
– Ê, chị ướt hết rồi kìa!
Grace chợt nhận ra những giọt nước mưa từ cô đang nhỏ giọt lên Connor.
– Dông gió lớn lắm. Ra xem đi!
Cô bé nắm cánh tay em, kéo ra khỏi chăn, lôi nó tới cửa sổ. Connor dụi mắt cho tỉnh ngủ. Một vệt chớp lằng nhằng trước mặt hai đứa.
– Ghê chưa?
Connor chỉ lẳng lặng gật đầu. Dù từ nhỏ sống trong đài hải đăng bên bờ biển, nhưng chưa bao giờ nó quen với quyền năng của đại dương. Vừa mới êm ả như mặt nước hồ, thoắt trở thành hung hăng phẫn nộ. Nó bảo chị:
– Lên xem cha đang làm gì.
– Đúng rồi.
Grace vơ cái áo dài ngủ treo trên cửa phòng, mặc vào. Connor khoác áo lạnh có mũ trùm đầu ra ngoài áo thun. Hai đứa chạy ra khỏi phòng, leo lên cầu thang xoáy ốc, tới phòng đèn.
Trong khi đó, tiếng dông gió càng mạnh hơn. Connor không thích âm thanh này một chút nào, nhưng nó không nói với chị. Grace hoàn toàn không hề sợ hãi. Lạ thật. Chị nó gầy như cây sậy, nhưng lại cứng rắn như một chiếc ủng da cũ. Thể lực Connor mạnh mẽ, nhưng nó không thể bì kịp sức mạnh tinh thần của Grace. Có lẽ không bao giờ nó bằng được chị.
Ông bố lên tiếng khi thấy hai con bước vào phòng đèn:
– Chào. Dông bão làm hai con thức giấc hả?

Connor nói ngay:
– Không. Tại chị Grace đánh thức con. Con đang mơ một giấc mơ quá tuyệt. Sắp ghi bàn thành một cú hat trick* rồi.
Grace nói:
– Con không hiểu sao người ta có thể ngủ trong một cơn dông như thế này. Quá huyên náo và quá đẹp.
– Tại… chị ba trợn thì có.
Grace nhăn mặt, bĩu môi. Dù là chị em sinh đôi, thỉnh thoảng cô bé cảm thấy hai đứa như hai thái cực.
Nhấp chút trà nóng, ông bố bảo:
– Grace, sao không lại đây, ngồi sát sân khấu để xem buổi trình diễn này. Connor, lại ngồi bên cha.
Hai chị em ngồi xuống sàn, hai bên ông. Grace sướng mê, tận hưởng cơ hội được ngắm cảnh vùng vịnh lên cơn phẫn nộ từ trên một vị trí cao và thuận lợi nhất. Connor hơi chóng mặt, nhưng rồi nó cảm thấy bàn tay cha đặt lên vai làm cho nó an tâm, truyền những làn sóng bình an chạy khắp cơ thể nó.
Nhấp thêm ngụm trà, ông hỏi:
– Có ai muốn nghe bài ca thủy thủ không ta?
– Con!
– Con!
Hai chị em đồng thanh lên tiếng. Cả hai đều biết chính xác ông sẽ hát bài gì. Ông đã hát bài ca này từ khi hai đứa còn bé xíu, cùng nằm trên hai cái nôi kề sát bên nhau, và thậm chí chưa hiểu nổi những lời ca.
– Đây là…
Cha chúng trịnh trọng nói lời giới thiệu, cứ như chưa từng nói cả ngàn lần rồi.
– … đây là bài ca đi biển được người ta hát từ lâu, trước khi trận lụt tràn ngập thế giới. Đây là bài ca về một con tàu giong buồm xuyên đêm tối, suốt cõi vĩnh hằng. Một con tàu chở theo một thủy thủ đoàn những linh hồn bị đọa đầy – những quỷ dữ của đại dương. Một con tàu rong ruổi từ khi thời gian bắt đầu và quyết chí hải hành cho tới ngày tận thế…
Connor rùng mình trước cái viễn cảnh ngọt ngào đó. Grace toác miệng cười. Cha chúng, người giữ hải đăng, bắt đầu hát:

“Ta sẽ kể cho các người nghe chuyện hải-tặc-ma-cà-rồng,
Một câu chuyện xưa như sự thật.
Phải, ta sẽ hát cho các người nghe bài ca về một con tàu cổ,
Và thủy thủ đoàn vô cùng đáng sợ.
Phải, ta sẽ hát cho các người nghe bài ca về con tàu cổ,
Vượt đại dương xanh…
Ám ảnh đại dương xanh.”
Trong khi cha hát, Grace nhìn qua cửa sổ, xuống biển bên dưới. Biển vẫn thét gào, nhưng từ trên cao này, cô bé cảm thấy rất an toàn.
“Tàu hải-tặc-ma-cà-rồng với những cánh buồm tơi tả,
Phần phật bay như những cánh chim.
Người ta bảo, thuyền trưởng luôn che mạng
Để làm mọi người bớt sợ
Khi thấy màu da tái xanh chết chóc
Và đôi mắt vô hồn của ông ta
Và những cái răng sắc như đêm tối.
Ồ… người ta bảo thuyền trưởng luôn che mạng
Và đôi mắt ông chẳng nhìn ánh sáng bao giờ.”

Nhìn cha đưa bàn tay che mặt biểu diễn như một tấm mạng che, Connor rùng mình tưởng tượng đến khuôn mặt khủng khiếp của viên thuyền trưởng.
“Con ơi, hãy sống tốt – tốt như vàng,
Tốt như có thể tốt.
Nếu không ta sẽ trao con cho hải-tặc-ma-cà-rồng
Và đuổi con ra biển.
Con ơi, hãy sống tốt – tốt như vàng,
Vì – nhìn kìa! Thấy chưa?
Đêm nay, trên bến cảng, có một con tàu tăm tối
Và có một căn phòng để giam giữ con!
(Nhiều phòng dành cho con!)”
Hai chị em đều nhìn xuống bến, tưởng tượng một con tàu đang chờ chúng dưới đó, đưa chúng xa khỏi cha xa khỏi mái nhà. Nhưng bến tàu hoàn toàn trống trải.
“A… Nếu cướp biển xấu xa
Và ma-cà-rồng còn xấu xa hơn,
Ta cầu nguyện dù sống tới bao lâu
Dù ca hát về hải-tặc-ma-cà-rồng
Ta sẽ không bao giờ gặp chúng.
Phải, nếu cướp biển nguy hiểm
Và ma-cà-rồng là sự chết
Ta sẽ cũng cầu nguyện cho con…
Để mắt con không bao giờ nhìn thấy một hải tặc ma-cà-rồng…”

Người giữ hải đăng dang tay, vuốt ve vai hai con:
“… và chúng không bao giờ chạm tay vào con được.”
Dù biết trước, Grace và Connor đều nhảy dựng lên, trước khi cười vang thích thú.
Ông bố ôm choàng lấy hai đứa, hỏi:
– Bây giờ ai sẵn sàng đi ngủ nào?
Connor nói ngay:
– Con.
Grace có thể ngắm nhìn dông bão suốt đêm, nhưng vẫn không ngăn nổi cái ngáp dài.
Ông bố nói:
– Ta sẽ xuống, đưa hai con vào giường.
Grace hỏi:
– Cha không ở lại canh chừng bến tàu sao?
Cha cô mỉm cười:
– Chỉ một lúc thôi mà. Đèn vẫn sáng. Vả lại, Gracie*, đêm nay ngoài vịnh hoang vắng như bãi tha ma. Không một con tàu…. Kể cả tàu hải-tặc-ma-cà-rồng cũng không.
Ông nháy mắt với hai con, đặt cốc trà xuống, rồi theo hai đứa xuống thang. đưa chúng trở lại giường, ông hôn Grace, rồi hôn Connor chúc ngủ ngon.
Sau khi cha tắt đèn, Grace nằm trên giường, mệt mỏi nhưng quá hưng phấn đến không ngủ nổi. Nó nhìn sang Connor. Thằng bé đã lại nằm xoải chân tay ngang giường, có lẽ đã trở lại với giấc mơ dang dở.
Không thể kềm lòng nhìn xuống vịnh thêm lần cuối, Grace tung chăn, bước qua phòng, đến bên cửa sổ. Dông bão đã hơi dịu bớt. Qua tia sáng hải đăng quét trên mặt nước, những con sóng đã kém hung hăng.
Và rồi… Grace nhìn thấy con tàu.
Lúc trước con tàu không có đó. Nhưng bây giờ, rõ ràng nó đang hiện diện. Con tàu đơn lẻ ngoài giữa vịnh. Lơ lửng ở đó, như thể hoàn toàn không bị ảnh hưởng gì bởi bão tố chung quanh. Như thể nó đang lướt trôi trên làn nước vô cùng êm ả. Grace không thể rời mắt khỏi đường nét con tàu in bóng trên nền trời. Nó làm cô bé nghĩ đến con tàu cổ trong bài ca đi biển của cha. Con tàu của quỷ dữ. Grace run rẩy tưởng tượng, viên thuyền trưởng che mạng đang trừng trừng nhìn mình qua màn đêm tăm tối. Nhưng, con tàu này chỉ bồng bềnh tại chỗ – như một sợi dây vô hình từ mặt trăng treo nó giữa không gian – làm nó có vẻ như xuất hiện để được nhìn thấy, như đang chờ đợi. Chờ một điều gì đó… hoặc một người nào đó.
Trên đài, người giữ hải đăng cũng thấy con tàu đó trên mặt nước xôn xao sóng. Khi nhận ra hình dáng quen thuộc của con tàu, ông không ngăn nổi nụ cười. Nhấp thêm ngụm trà, ông đưa tay lên vẫy.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.