Đọc truyện Hai Ta Kết Hôn Sao – Chương 132
Nói tới Xán Xán bởi vì bị Lạc Thiểu Tuấn kích động, tức giận quá mức,
làm lượng adrenaline tăng cao, lôi tay Triệu Noãn Noãn đi một đoạn đường dài, chờ tới khi phục hồi tinh thần, hai người chạy tới đường cái.
Xán Xán buông tay ra, nhất thời có chút chán nản.
Chuyện kéo người rời đi như vậy, ở trong tiểu thuyết không phải là do
vai nam diễn sao? Vì sao một nữ nhân như nàng cũng dũng cảm làm ra
chuyện như vậy? Lại nghĩ tới mới vừa rồi ở trong phòng làm việc kia mặt
của Triệu Noãn Noãn toàn một màu đen, hào khí lúc đẩy cửa chạy ra đã
mất, nàng cúi đầu như đang rất hối hận.
“Đang suy nghĩ gì đấy?” Tay nàng vừa buông ra, trong lòng Triệu Noãn Noãn không khỏi có một chút mất mát.
“Noãn Noãn ca…” Xán Xán vẻ mặt đau khổ ngẩng đầu, “Mới vừa rồi hắn cũng là nói nhảm , ngươi… Ngươi đừng nóng giận…” Thật ra thì nàng không cần
giải thích với hắn, nhưng vừa nghĩ tới hắn hiểu lầm, chính là không nỡ.
Khóe miệng Triệu Noãn Noãn cố nén nụ cười, nghiêm mặt nói, “Ta biết.”
“Ngươi tin tưởng ta?” Không nghĩ tới hắn đáp sảng khoái như vậy, Xán
Xán nhất thời kinh ngạc, nói thật Lạc Thiểu Tuấn mới vừa nói mập mờ như
vậy, ngay cả ta thiếu chút nữa cũng tin, nhưng Triệu Noãn Noãn không
chút nghĩ ngợi liền tin ngay… Chẳng biết tại sao, đáy lòng dâng lên ti
tỉ ấm áp.
Triệu Noãn Noãn gật đầu, chẳng qua là không nháy mắt ngó chừng nàng.
Nha đầu ngốc, ngươi nói láo ta còn không nhìn ra được sao?
Bị ánh mắt ôn nhu của hắn bao quanh như vậy, Xán Xán nhất thời luống
cuống, “Ta… Chúng ta trở về thôi!” Nàng cuống quít lấy cớ, tránh ánh mắt của hắn.
“Vẫn còn sớm.” Triệu Noãn Noãn cũng không để ý lời
của nàng, chẳng qua là lẩm bẩm nói, “Ngươi đói bụng không? Ta biết gần
đây có quán bán bánh rán rất ngon.”
Bánh rán?
Hai mắt
Xán Xán nhất thời sáng lên, nói về nàng hai mảnh bánh mì nướng điểm tâm
sáng hôm nay đã sớm không biết đi đâu, thật đúng là đói bụng. Nàng vuốt
bụng nuốt một ngụm nước bọt, “Được!”
Phản ứng của nàng chính là điều hắn muốn, bất động thanh sắc gật đầu, “Đi thôi.”
Đi ăn bánh rán dĩ nhiên chỉ là lấy cớ, mục đích thực sự của Triệu Noãn
Noãn bất quá muốn ở cùng nàng nhiều hơn. Cho nên, bánh rán còn chưa ăn
xong, hắn đề nghị lần nữa, “Xán Xán, đợi lát nữa ta dẫn ngươi đi mua
giầy.”
Mua giầy?
Xán Xán lấy làm kinh hãi, miếng bánh cầm trên tay rớt xuống, để lại trên áo khoác màu trắng của nàng đầy dầu mỡ.
“A ——” kèm theo tiếng kêu thảm thiết, Xán Xán như đưa đám, áo khoác này là hôm nay mới vừa mặc, nàng chuẩn bị sẽ mặc cả tuần!
“Khăn giấy! Mau mau mau…”
“Không cần lau, đợi lát nữa mua bộ mới.”
Bộ mới ư? Xán Xán sốc, tư tưởng của người có tiền quả nhiên thường nhân không thể hiểu, giá trị con người nàng bây giờ, có y phục mặc là đã rất thỏa mãn.”Hay là thôi đi, về nhà giặt một chút là được rồi.”
“Xán Xán, nếu như ta nhớ không lầm, bộ y phục này ngươi mặc từ khi bắt đầu học đại học?”
Ách…
Hắn nói không sai, bộ y phục này đích xác là nàng mua từ khi học năm
thứ nhất đại học, sau này bởi vì mập nên không mặc thường xuyên nữa. Mấy hôm trước, thời điểm nàng lật tủ treo quần áo bỗng nhiên xuất hiện,
không nghĩ tới kỳ tích là nàng có thể mặc vào được, hơn nữa so với thời
điểm mua còn rộng thùng thình. Xán Xán vui vẻ liền mặc vào, thật ra thì
cũng nhìn không ra là đồ cũ, chỉ bất quá hình thức hơi bình thường một
chút.
Bất quá… Triệu Noãn Noãn sao ngươi lại nhớ rõ mọi chuyện như vậy?
Nàng không nói lời nào, Triệu Noãn Noãn tiếp tục nói, “Đợi lát nữa mua
giày xong, ta dẫn ngươi đi mua vài bộ y phục vừa người, ngươi gần đây
gầy đi không ít, những thứ y phục mặc trong nhà kia cũng quá lớn.”
“Thật ra thì không sao, dù sao thì đối với ta mà nói cái gì mặc vào
cũng giống nhau.” Xán Xán tự giễu cười cười, nàng luôn luôn tự biết rõ,
lúc học đại học nhìn thấy những nữ sinh trang phục đẹp đẽ tới trường
học, nàng cũng không quá động tâm, tự biết chính mình từ khi sinh ra tới nay vẫn như vậy, ăn mặc đẹp tới đâu cũng không thành công chúa được.
Nhìn bộ dạng của nàng nói không sao cả, trong lòng Triệu Noãn Noãn có
chút không thoải mái, “Ngươi đừng nghĩ như vậy, ngươi không xấu, không
nên đối với mình không có tự tin như vậy có được hay không?” Khuyết điểm lớn nhất của nha đầu chính là đối với mình không có chút tự tin nào,
quá khứ là như vậy, bây giờ vẫn còn như vậy.
Triệu Noãn Noãn
bỗng nhiên có vẻ thật tình như thế, làm cho Xán Xán hơi sửng sờ, “Không
phải vậy… Ý của ta là nói, ăn mặc xinh đẹp cũng không có người nhìn, tốt nhất là không nên lãng phí tiền…”
“Ai nói không ai nhìn?” Triệu Noãn Noãn cắt đứt lời của nàng, “Ta nhìn.”
-_- [] [] []
Cái này, Xán Xán thật không biết phản đối thế nào.
Triệu Noãn Noãn mãnh liệt yêu cầu, ăn xong bánh rán, Xán Xán đã bị hắn lôi kéo vào cửa hàng giày da.
Mới vào cửa, Xán Xán đã định rút lui.
“Noãn Noãn ca… Ta thấy hay là thôi đi…”
Triệu Noãn Noãn làm bộ như không nghe thấy, chú ý đi về phía trước.
Nàng gấp đến độ xé chéo áo của hắn, “Chúng ta đổi một cửa hang khác có
được hay không? Cửa hàng này quá…” Chữ đắt còn chưa nói ra miệng, thì
nhân viên bán hang đã đi tới chào đón .
“Xin hỏi hai vị muốn mua giày kiểu gì?”
“Chúng ta không…” Mới nghĩ tới cự tuyệt, lập tức đã bị Triệu Noãn Noãn
cắt đứt, “Nàng muốn mua giày da, cô xem xem, có những đôi nào thích hợp
với nàng, cho nàng thử một chút.”
“Được, tiểu thư mời đi theo tôi.”
Nhìn tiểu thư nhân viên bán hàng kia mỉm cười nghề nghiệp, lúc này nàng muốn cự tuyệt cũng khó, Xán Xán không có cách nào, không thể làm gì
khác hơn là đi theo nàng tới tủ giày của nữ ở bên cạnh.
“Đây là những mẫu mới nhất của chúng tôi, rất thích hợp với khí chất cao quý của tiểu thư.”
Khí chất cao quý?
Khóe miệng Xán Xán co giật một chút.
Nên là giá tiền rất “Cao”, tiền rất “Quý” chứ?
Không nhịn được liếc mắt yết giá bên cạnh, Xán Xán sốc.
Choáng! Nàng sai lầm rồi, kia hoàn toàn, từ đầu tới cuối luôn là giá tiền vô cùng “Cao”, tiền cực kỳ “Quý”!
Đang muốn cự tuyệt, Triệu Noãn Noãn bỗng nhiên mở miệng, “Đổi đôi khác.”
Lệ nóng quanh mắt, Noãn Noãn ca, ngươi cuối cùng cũng biết tiết kiệm !
“Đôi này quá nhỏ.”
Ách… Thì ra không phải vì giá tiền…
“Nếu như vậy, không bằng thử đôi này xem!” Tiểu thư nhân viên bán hàng
tiếp tục đề cử, “Đôi này rất vừa chân, hơn nữa phía trên có gắn hoa thủy tinh chính hiệu, tin rằng cô đây đi vào nhất định sẽ vô cùng chói mắt…”
Xán Xán tức giận nhìn nhân viên bán hàng đang thao thao bất
tuyệt một cái, chói mắt hay không nàng không biết, nhưng bị cướp thì
khẳng định là có!
“Không được! Quá chói mắt!”
“Như vầy không được? Vậy thì thử một đôi khác nhé, đôi này được làm từ da nhập khẩu từ Italy…”
…
“Hãy thử đôi này đi.” Triệu Noãn Noãn bỗng nhiên dừng bước, nhìn một đôi giày.
Xán Xán theo ánh mắt của hắn nhìn, giật mình.
Đây thật là một đôi giày rất đẹp, mặt giày lóe ánh sáng màu xanh ngọc,
thân giày hình giọt nước, cao nhã nhưng không mất vẻ hoạt bát, hào phóng nhưng không mất vẻ đẹp chi tiết, khắp nơi cũng thể hiện sự khéo léo của nhà thiết kế, nàng mới nhìn thoáng qua liền mê ngay.
“Vị tiên
sinh này thật là có mắt nhìn a!” Nhân viên bán hàng không mất thời cơ đi lên phía trước, “Cái này là sản phẩm thử hôm nay mới đưa đến, cũng chỉ
có một đôi như vậy, tôi dám cam đoan, hai người tìm trong cả thành phố
này cũng tìm không ra một đôi giống hệt!” Nàng tràn đầy tự tin cam đoan.
Chỉ có một đôi? Đây chẳng phải là nói giá tiền cũng là độc
nhất vô nhị sao? Xán Xán lưu luyến không rời thu hồi ánh mắt, tùy tiện
cầm một đôi đánh giày bên cạnh nói, “Ta… Ta thích này đôi!”
“Thử một chút đi.” Triệu Noãn Noãn vừa nói, đã đem đôi giày kia đưa tới trước mặt nàng.
Đã như vậy, làm thế nào để cự tuyệt? Cho nên nàng không thể làm gì khác hơn là tiểu tâm dực dực nhận lấy cặp giày độc nhất vô nhị kia, đi thử.
Chỉ có một đôi nhưng lại vừa với cỡ chân của nàng! Quan trọng nhất là đi vào thật đúng là TM (hoàn hảo)!
Xán Xán nhìn gương, thật ra thì nàng không thường mang giày cao gót, là bởi vì nàng có cảm giác mang giày cao giống như đang đi cà kheo, không
có hình dáng chút nào cả. Nhưng đôi giày này thì khác, phảng phất dường
như chúng được làm là để cho nàng.
Chẳng biết tại sao, nàng
chợt nhớ tới một câu nói: mỗi người đàn bà cũng nên có một đôi giày
thuộc về mình, tựa như mỗi người đàn bà cũng nên có một người đàn ông
chân chính bảo vệ mình…
Tư vị phiền muộn quanh quẩn trong lòng.
Triệu Noãn Noãn ở một bên lẳng lặng nhìn, gật đầu, “Không tệ, lấy đôi này.”
“Không nên!” Nàng vội vàng đem ánh mắt rời khỏi tấm gương, chỉ vào cặp giầy kia, “Hay là muốn đôi kia sao.”
“Được! Hai đôi cũng bọc lại.”
Ách…
Oan uổng a, nàng thật không có ý này!
Từ cửa hang giày da đi ra ngoài, trên tay bọn họ là hai đôi giày.
“Noãn Noãn ca, giày đã mua xong, chúng ta trở về đi thôi…” Nàng yếu ớt đã chịu không giá của mấy đôi giày kia .
“Được!” Triệu Noãn Noãn gật đầu, “Bất quá, trước tiên phải đi mua y phục đã.”