Bạn đang đọc Hai Phần Thân Quen FULL – Chương 67
Edit: Sơ Ri
Beta: Linh Lăng
Nguyễn Vân Kiều muốn làm bạn gái ba tốt cũng không phải là nói đùa.
Cô thật lòng muốn làm một người bạn gái đầy ân cần trong một tuần này, về việc vì sao một tuần…!bởi vì sau đó cô sẽ rất bận, không có thời gian nữa.
Ngày hôm sau, Nguyễn Vân Kiều gọi Thỏ đến rồi cùng nhau đi đến siêu thị gần nhà để mua nguyên liệu nấu ăn.
Bình thường toàn là Lý Nghiên nấu cho cô ăn, bây giờ cô muốn đền đáp lại cho anh, để anh tan làm về nhà có thể ăn được bữa cơm nóng hổi mà cô làm.
Hai người đi dạo trong siêu thị một tiếng, mua đầy cả một xe.
Về đến nhà đã gần ba giờ, Nguyễn Vân Kiều không hề nghỉ ngơi mà vào thẳng phòng bếp bắt đầu chuẩn bị nguyên liệu nấu ăn.
Lúc trước mỗi lần Dư Lạc nấu ăn, cô cũng có phụ giúp một tay, nhưng giờ phải hoàn toàn làm một mình, đối với cô chuyện này vẫn có chút khó khăn, vì thế đang làm giữa chừng, cô dứt khoát gọi video cho Dư Lạc, nhờ cô ấy cứu giúp.
“Em cắt cẩn thận chút, thịt này phải cắt thớ ngang, đúng đúng đúng…” Dư Lạc nhìn qua màn hình gọi video mà kinh hồn bạt vía, “Ối bà cô của tôi ơi, hay là em để Thỏ cắt đi! Em mà cắt trúng tay là chết chị đó.”
Thỏ nghe thế thì lập tức bước đến, nhưng lại bị ánh mắt của Nguyễn Vân Kiều ngăn lại: “Chị tự mình làm.”
Thỏ yếu ớt nói: “Vậy chị phải cẩn thận một chút nhé.”
“Biết rồi, chị cũng đâu phải là chưa từng cắt thịt đâu.”
Dư Lạc ở đầu bên kia điện thoại nói: “Thì đúng là em chưa từng cắt thịt mà! Lúc trước bảo em giúp, có lần nào chị cho em động vào dao đâu!”
Nguyễn Vân Kiều: “Hồi đó ở nhà em cũng phải tự mình nấu cơm mà, đương nhiên là đã làm mấy chuyện cắt thịt này kia rồi.
Được rồi, chị chỉ cần nói cho em biết nên làm thế nào là được rồi, đừng nói mấy chuyện khác nữa.”
Dư Lạc đỡ trán, nhưng khi thấy dáng vẻ kiên trì của cô, cô ấy chẳng còn cánh nào khác, đành phải nghe theo.
Một lúc sau đã đến bước làm canh cá, Dư Lạc nói: “Canh cá không phải chỉ cần ninh là được, ninh không quan trọng, em phải rán cho kỹ, đúng đúng, cho dầu vào, cho cá vào chiên trước, thêm gừng vào khử mùi tanh.”
Nguyễn Vân Kiều ờm một tiếng rồi bảo Thỏ đứng xa ra một chút, mình thì cầm đuôi cá thả vào trong nồi.
Kết quả, cá vừa vào nồi, lửa lập tức bùng lên, dầu bắn lốp bốp khắp nới.
Thỏ: “Á!”
Nguyễn Vân Kiều vội nói: “Vung, vung!”
Thỏ: “Để em, chị Vân Kiều cẩn thận chút.”
Vừa đậy vung, lửa cũng tắt, phản ứng của nồi cũng nhẹ lại.
Nguyễn Vân Kiều thở phào, nhưng cô không dám đậy vung lâu quá, một lát sau cô lại phải mở vung ra để trở mặt cá, cơ mà dầu vẫn bắn kinh khủng.
Dầu bắn trúng hai chỗ trên tay cô, Nguyễn Vân Kiều rụt người về sau, “Oái!”
“Trời ơi em làm được không vậy, lui ngay cho chị! Thỏ, em làm đi.”
“Vâng vâng để em!” Thỏ vừa định bước đến những vẫn bị Nguyễn Vân Kiều cản lại, “Chị đã nói là hôm nay chị làm mà, không ai được giúp hết.”
“Em làm con khỉ! Tay thế nào rồi, có bị bỏng không, mau đi ngâm nước đi.”
Nguyễn Vân Kiều rửa qua loa dưới vòi nước sau đó lại đứng trước nồi: “Không sao, không đau ạ.”
Dư Lạc: “Nguyễn Vân Kiều, em làm thử chị xem, mai chị về nếu thấy tay em bị thương là chị lột da em đấy nhé.”
“Ôi, em đâu mỏng manh đến thế, người ta vẫn ổn cơ mà”
Dư Lạc đảo mắt: “Mấy năm rồi chị không thấy em nấu cơm, làm cái quái gì không biết.”
Nguyễn Vân Kiều cười ranh mãnh: “Chị Dư Lạc, hẳn lâu rồi chị không yêu đương đúng không.”
“?”
Nguyễn Vân Kiều nói nhỏ: “Chị không hiểu được tâm trạng hiện giờ của em đâu, thôi được rồi, em biết làm thế nào mà, cúp máy trước nhé.”
Nói xong, cô liếc mắt ra hiệu với Thỏ, bảo cô ấy cúp điện thoại.
Thỏ cầm lấy điện thoại đặt ở bàn bên, “Em cúp nhé chị Dư Lạc.”
Dư Lạc: “Em trông con bé cẩn thận đấy! Đừng để mặt bị thương.”
“Vâng, em biết rồi!”
Chiên cá xong, bước tiếp theo Nguyễn Vân Kiều đổ nước và gia vị vào rồi để canh được ninh ở đó, mình thì bắt tay vào xử lý món kế tiếp.
Cô nấu có hơi chậm, món nào cũng làm cực kỳ nghiêm túc.
Lúc Lý Nghiên trở về, Nguyễn Vân Kiều cũng vừa làm xong bốn món mặn, một món canh.
Cô nghe thấy tiếng cửa nhà mở, cô đặt xẻng lên tay Thỏ, người thì vẫn mặc tạp dề chạy ra đón anh: “Chà, anh đẹp trai nhà ta về rồi đấy à!”
Cô phóng tới, Lý Nghiên đón được lấy cô rồi nhìn xuống: “Sao em lại mặc cái này?”
“Ơ? Chẳng phải hôm qua em đã nói với anh rồi sao, nấu cơm cho anh đó.”
Lý Nghiên hơi ngẩn ra, anh nghĩ cô chỉ nói đùa thôi, không ngờ cô lại làm cơm thật.
“Em nghiêm túc à.”
“Nghiêm túc đến mức không thể nghiêm túc hơn luôn, em làm xong cả rồi, có thể ăn được ngay.”
Nguyễn Vân Kiều kéo Lý Nghiên vào phòng ăn, lúc Lý Nghiên nhìn thấy một bàn đầy thức ăn, anh thật sự kinh ngạc, bởi vì anh quen biết cô lâu như thế mà anh vẫn chưa bao giờ thấy cô làm được một bữa cơm hoàn chỉnh.
“Chào anh Nghiên ạ.” Thỏ thấy người bước vào thì ngoan ngoãn lên tiếng chào.
Lý Nghiên nhẹ nhàng gật đầu.
Thỏ nói: “Em xới cơm rồi, anh Nghiên, cả bàn thức ăn này đều cho chị Vân Kiều làm đó, em chẳng giúp gì đâu.”
Lý Nghiên quay đầu lại nhìn Nguyễn Vân Kiều, Nguyễn Vân Kiều có hơi ngượng ngùng, “Được rồi được rồi, anh nếm thử đi, hương vị thế nào.”
Lý Nghiên bị cô đẩy ngồi xuống bên bàn, anh cầm đũa gắp một miếng sườn kho.
“Thế nào thế nào?” Nguyễn Vân Kiều nhìn chằm chặp lấy anh.
Lý Nghiên gật đầu: “Cũng được đó.”
“Thật sao?”
“Ừ.”
Lý Nghiên không nói dối, món sườn này không thể gọi là ngon, nhưng quả thật rất ổn, không hề khó ăn.
Nguyễn Vân Kiều nhìn anh có vẻ như không hề nói dối, thế là cô vui vẻ múc cho anh một bát canh nhỏ: “Canh cá này ninh lâu lắm đó, anh cũng thử xem.”
Lý Nghiên cũng phối hợp uống, uống được mấy ngụm, anh khen: “Tươi quá, ngon lắm.”
Nguyễn Vân Kiều cực kỳ vui vẻ: “Yes! Quả nhiên em cũng có chút thiên phú nấu nướng mà!”
Lý Nghiên đưa tay kéo cô qua, trong ánh mắt chan chứa sự dịu dàng: “Thật sự rất ngon.”
“Đương nhiên là ngon rồi, chị Vân Kiều trông chừng món canh cá này dữ lắm, chị ấy làm đúng y như trong sách nấu ăn! Vì thế mà tay còn bị bỏng nữa đó.” Thỏ ở bên cạnh tiếp lời.
Lý Nghiên hơi sững sờ, lập tức nhíu mày lại: “Em bị bỏng à? Ở đâu, để anh xem.”
Nguyễn Vân Kiều cũng không để ý lắm: “Không phải bị bỏng, em chỉ bị dầu bắn lên một tí thôi.”
Lý Nghiên không tin, dứt khoát kéo tay áo cô lên, quả nhiên, trên cánh tay phải của cô có hai vết đỏ.
“Nguyễn Vân Kiều!”
Đột nhiên Lý Nghiên nói bằng giọng nghiêm túc thế này khiến Nguyễn Vân Kiều sợ: “Gì thế? Ối trời thật sự không sao đâu, anh xem này, chỉ đỏ chút thôi à, em cũng chẳng hề thấy đau.”
Nhưng sắc mặt Lý Nghiên vẫn đen: “Sau này đừng nấu cơm nữa, em bị thương thì phải làm sao.
Anh cũng không cần ăn cơm tự tay em nấu đâu.”
Vốn đây đang là một chuyện cực kỳ vui vẻ, bây giờ nghiêm túc thế này, Nguyễn Vân Kiều chợt có chút ủ rũ: “Anh không cần ăn cơm em nấu, vậy anh cần ai nấu đây.”
Lý Nghiên nhìn vẻ mặt của cô, anh biết mình đã nặng lời rồi, vì thế giọng điệu cũng hòa hoãn lại: “Ý anh không phải thế, ý anh là em không cần phải học chỉ vì nấu cho anh.”
“Nhưng em chỉ muốn đối xử tốt với anh một tí thôi.”
Có lẽ là do lời Dương Tiềm nói, cũng có lẽ là vì sau khi biết những năm kia anh sống thế nào, nên bây giờ cô đã ra quyết định như vậy.
Tim Lý Nghiên lập tức mềm nhũn, anh trầm mặc nhìn cô một lát, sau đó xoa đầu cô: “Anh biết là em rất tốt với anh rồi.”
“Vậy thì anh ăn đi, đừng nói mấy câu được mất này nữa.” Nguyễn Vân Kiều bất mãn, nói, “Em nói cho anh biết, bữa cơm như này cũng không phải là thường xuyên có đâu, em chỉ rảnh khoảng thời gian này thôi.”
Lý Nghiên: “Ừ, nhưng sau này đừng như vậy nữa.
Em đi mua cũng được mà, hơn nữa còn không mệt.”
“Ầy, nhưng đi mua thì đâu có lòng!”
“Có lòng một lần là đủ rồi, lần này là tay, lần sau là mặt thì biết phải làm sao, tự làm bản thân mình bị thương em có khó chịu không.”
Nguyễn Vân Kiều liếc anh một cái: “Anh y hệt như Dư Lạc, rồi rồi rồi, ai cũng chỉ quan tâm tới mỗi mặt em, chẳng ai thèm quan tâm đến thành ý của em cả.”
Lý Nghiên ôm lấy eo cô, dỗ dành: “Em biết ý anh không phải vậy mà.”
“Em không biết!” Nguyễn Vân Kiều ngoài lạnh trong nóng, ra lệnh cho anh, “Tóm lại thì cả bàn này tốn hết cả buổi trưa của em đó, không cho anh càm ràm em nữa, mau ăn đi!”
Lý Nghiên nói: “Rồi, anh ăn đây.”
Bữa tối hôm nay Lý Nghiên ăn hai bát cơm, hơn nữa còn nể mặt mà ăn hơn phân nửa chỗ thức ăn.
Nhưng vài ngày sau đó, dưới sự ngăn cản của Lý Nghiên và cả Dư Lạc, Nguyễn Vân Kiều cũng không tiếp tục làm “Bạn gái ba tốt có thể xuống bếp” nữa.
Ban ngày Lý Nghiên đi làm thì cô ở nhà nghỉ ngơi, buổi tối Lý Nghiên về thì cô dính chặt lấy anh, có đôi lúc sẽ đòi anh xem phim điện ảnh với cô, có đôi lúc hai người sẽ đeo khẩu trang lén lút ra đường di dạo.
Một tuần của họ trôi qua trong bình lặng, thế nhưng đây là một tuần mà cô thích nhất trong mấy năm qua.
Thế nhưng ngày nghỉ cũng có hồi kết, Nguyễn Vân Kiều lại phải bắt tay vào công việc.
Lần này, trước khi vào đoàn phim, cô phải đến Tây Tạng để chụp tạp chí.
Vài năm trước cô đã từng đến Tây Tạng rồi, lần đó cô bị say độ cao, cho nên lần này cô đã uống thuốc trước, lúc đến nơi, cô cũng chẳng hề có chút mệt mỏi nào.
“Em đến rồi nè.” Nguyễn Vân Kiều vừa về đến khách sạn đã gọi điện ngay cho Lý Nghiên.
Lý Nghiên: “Em cảm thấy thế nào?”
Nguyễn Vân Kiều: “Cũng ổn, hẳn là không có vấn đề gì đâu.”
Lý Nghiên: “Nếu khó chịu thì phải nói sớm đấy nhé, đừng cố chịu đựng.”
“Ừm ~” Nguyễn Vân Kiều nằm lên giường, hỏi anh, “Vậy bây giờ anh đang làm gì thế?”
“Anh đến câu lạc bộ.”
“Câu lạc bộ Đấu kiếm nhỉ, hình như lâu rồi anh không đi.”
“Thời gian trước công ty có hơi bận nên hôm nay anh mới có thời gian đi xem thử.”
“À ~” Nguyễn Vân Kiều nói, “Vậy tối nay anh đi đâu, về nhà anh hay vẫn ở nhà em.”
Lý Nghiên nói: “Không đến chỗ em đâu.”
“Tại sao?”
Lý Nghiên nở nụ cười nhẹ, dáng vẻ bất đắc dĩ: “Anh sợ sẽ nhớ em.”
Khóe miệng Nguyễn Vân Kiều càng cong hơn: “Thế nào, không ở nhà em là không nhớ em nữa sao?”
“Nhớ chứ.”
“Thế thì không được rồi, anh ở đâu cũng phải nhớ đến em.”
“Ừm.” Giọng thản nhiên của Lý Nghiên truyền thông qua ống nghe mang theo từ tính, khiến tai cô như tê dại, “Em cũng phải nhớ.”
Nguyễn Vân Kiều lăn lộn trên giường, đè thấp lại tiếng cười của mình: “Đương nhiên rồi, em nhớ anh, em nhớ anh từng phút từng giây…”
——
Sáng sớm ngày hôm sau, xe của nhân viên công tác chạy đến trước khách sạn.
Nguyễn Vân Kiều đã trang điểm và mặc trang phục xong, địa điểm đầu tiên bọn họ cần đi đi là Yamzho Yumco.
Từ Lhasa đến đó tốn hơn một tiếng lái xe, phong cảnh dọc đường đi rất đẹp, nhưng bởi vì thức dậy sớm nên Nguyễn Vân Kiều không có hứng để xem, cô ngủ suốt cả đường đi, cho đến khi đến nơi rồi mới tỉnh.
Vừa xuống xe, một mảnh xanh biếc đập vào mắt.
Mặc dù mọi người đã từng thấy qua rất nhiều cảnh đẹp, thế nhưng lúc này khi nhìn thấy một nơi có phong cảnh tự nhiên, không hề nhiễm một hạt bụi như thế này, họ vẫn không thể nào không trầm trồ.
Nguyễn Vân Kiều cũng nhịn không được mà cầm lấy điện thoại để chụp ảnh gửi cho Lý Nghiên xem.
“Xin chào cô Nguyễn.” Đúng lúc này, chợt có một người lên tiếng chào cô từng phía sau.
Nguyễn Vân Kiều cất điện thoại đi rồi quay đầu lại thì thấy một cô cái đang cầm máy ảnh, cô ấy trắng trẻo xinh đẹp, dáng vẻ lúc cười của cô ấy khiến người ta cảm thấy cực kỳ dễ chịu.
Nguyễn Vân Kiều gật đầu, nói: “Xin chào, cô là…”
Hàng mày của cô gái đối diện hơi cong cong, cô ấy đưa tay ra, nói: “Cô Nguyễn, tôi là nhiếp ảnh gia của buổi chụp hình này, tôi tên là Sầm Ninh.”
Nguyễn Vân Kiều cũng đưa tay ra nắm lấy tay cô, nói: “Xin chào, hợp tác vui vẻ nhé.
Nhưng mà tôi nhớ nhiếp ảnh gia là anh Khương mà, anh ấy không đến sao.”
“Có đến, nhưng đột nhiên anh ấy bị say độ cao, giờ anh ấy đang ở khách sạn không đến đây được, cho nên tôi giúp anh ấy chụp cho cô ngày hôm nay.”
“À…!Được.”
Sầm Ninh nói: “Tôi sang bên kia chuẩn bị trước một chút, mười phút sau cô sang đó nhé, được không?”
“Được chứ.”
Sầm Ninh gật đầu, cô ấy nở nụ cười với cô rồi rời đi.
Nguyễn Vân Kiều nhìn theo bóng lưng của cô ấy, có chút tò mò, nói: “Hình như chưa từng gặp qua người này, trông còn trẻ lắm, là học trò của anh Khương à?”
“Học trò gì chứ, người này còn giỏi hơn anh Khương nhiều.” Dư Lạc ở bên cạnh nói, “Chị cũng vừa mới biết anh Khương không khỏe, người bên kia có báo với chị là sẽ đổi nhiếp ảnh gia, hơn nữa nhiếp ảnh gia này khá là khó lường đó.”
“Thế ạ?”
“Ừ, còn trẻ nhưng mấy tác phẩm của cô ấy đã được trưng bày ở các phòng triễn lãm nghệ thuật quốc tế hàng đầu rồi đó, ở trong nước còn tự mở một phòng triển lãm nữa đó.
Từ nước ngoài về, giỏi thật sự.
Ban đầu cô ấy đi chung với cả đoàn là vì lý do an toàn, chứ thật ra là đến để chụp ảnh tự do.
Nào ngờ, anh Khương lại gặp phải chuyện này, anh Khương là bạn cô ấy cho nên cô ấy giúp luôn.”
“Vậy à…”
“Đúng vậy, đi thôi, sắp bắt đầu rồi.”
“Vâng.”
– ——————.