Bạn đang đọc Hai Phần Thân Quen FULL – Chương 55
Edit: Sơ Ri
Beta: Linh Lăng
Xoạch-
Mội gói bánh khoai tây to rớt xuống đất, phát ra một âm thanh trong trẻo lạ thường.
Không khí như đông lại, Thỏ mở to hai mắt, chậm rãi nhìn về phía Nguyễn Vân Kiều – người cũng đang ngẩn ra trên sofa kia, nhìn một hồi lâu mới nói: “Vừa rồi anh Nghiên nói tên chị đúng không?”
Nguyễn Vân Kiều: “…”
Nếu không nghe nhầm thì đúng là vậy.
Nhưng mà sao anh có thể trả lời thẳng thắn vấn đề này ngay trên loại phỏng vấn này cơ chứ? Hơn nữa còn là phát trực tiếp, trực tiếp đó! Không có cơ hội để cắt đi luôn!
“Chuyện gì đây, cậu ta, cậu ta nói thích em đúng không? Ý cậu ta là muốn nói là cái loại thích này đúng không, chị không hiểu sai chứ?” Dư Lạc cũng sợ ngây người, cô ấy lập tức túm lấy Nguyễn Vân Kiều, “Nguyễn Vân Kiều, không lẽ hai đứa lừa chị, nối lại tình xưa rồi?!”
Thỏ kinh hãi: “Đệt!! Cái gì mà nối lại tình xưa?”
Dư Lạc bùng nổ: “Nếu hai đứa có ý định này thì tốt xấu gì cũng phải nói cho chị một tiếng chứ! Nhất định cứ phải làm để chị nhận tin vui này ngay trước mặt người xem khắp cả nước sao!”
Thỏ kéo cánh tay của Dư Lạc: “Nối lại tình xưa là sao, ai với ai ạ! Vân Kiều, chị với anh Nghiên yêu nhau hồi nào?!”
Dư Lạc: “Nguyễn Vân Kiều! Tốt nhất là em nên giải thích cho chị đi!”
Thỏ: “A!!!! Em đã bỏ lỡ cái gì! Ai có thể nói cho em một chút được không!”
Nguyễn Vân Kiều bị tấn công cả trái lẫn phải, cô đưa mắt nhìn về phía TV.
Lúc này, người nọ trên TV cũng chẳng cảm thấy mình vừa thả quả bom nào, dưới ánh nhìn khiếp sợ của đồng đội, anh bình tĩnh trả lại micro.
Nhưng anh không lập tức rời đi mà nhìn thẳng vào ống kính, trong mắt dần dần hiện lên ý cười dịu dàng, trông rất rõ ràng.
Anh như xuyên qua ống kính, xuyên qua màn hình TV nhìn cô.
Nguyễn Vân Kiều nhìn đầy kinh ngạc, đôi tai cô dần đỏ lên, sau đó càng ngày càng nóng, tựa như là lan ra cả khuôn mặt.
“Vân Kiều, tỉnh lại! Em nói xem bây giờ chị nên ra phương án đối phó như thế nào!” Dư Lạc lay mạnh cô.
Nguyễn Vân Kiều lắp bắp: “…!Ra, ra gì mà ra, em có yêu đương với cậu ta đâu.”
Dư Lạc: “Không yêu nhau thật sao?”
“Không…”
“Vậy sao cậu ta lại tỏ tình với em ngay trên truyền hình?”
Nguyễn Vân Kiều nào biết anh sẽ đột nhiên tỏ tình như thế, lúc này đầu óc cô loạn cào cào, hoàn toàn bị đơ ra trước câu kia của anh.
Cô gạt tay Dư Lạc và Thỏ ra, cầm lấy di động trên sofa rồi vọt vào phòng.
Cô đóng sầm cửa phòng lại, cả người đổ ập lên chăn, sau đó gọi điện thoại cho Lý Nghiên.
Nhưng có lẽ vừa mới kết thúc nên điện thoại không ở bên người anh, không ai nhận cả, Nguyễn Vân Kiều liền mở WeChat, định gửi tin nhắn cho anh.
Từ sau khi chia tay, đoạn hội thoại của bọn họ trên Wechat vẫn còn là mấy câu nói chuyện hồi KTV lần trước, mấy năm nay, Lý Nghiên hoàn toàn chẳng hoạt động.
Cô trực tiếp tìm tên anh trên thanh tìm kiếm, tìm ra rồi, cô dứt khoát gửi cho anh vài đoạn chữ-
[Chẳng phải đã bảo là chia tay vui vẻ à?]
[Người dân cả nước biết hết rồi đó! Còn gọi là chia tay vui vẻ được sao! Vui tới mếu luôn đó!]
[Lý Nghiên, cậu muốn làm gì???]
Cô nhìn chằm chằm màn hình, không thèm quan tâm đến Dư Lạc đang gõ cửa bên ngoài.
Hai ba phút sau, phần trên cùng của WeChat hiển thị: Đang nhập…!
Tim Nguyễn Vân Kiều chợt đập nhanh, thình thịch thình thịch, đập với tốc độ kinh người.
Lý Nghiên: [Tôi muốn xem thử phản ứng của mấy người xếp hàng bỏ xa tôi mấy con phố như thế nào]
Nguyễn Vân Kiều: “?”
Lý Nghiên: [Cũng muốn sẵn tiện thông báo với bọn họ rằng, tôi cũng giống bọn họ, cũng thích cậu.]
Nguyễn Vân Kiều: “??”
Im lặng hai giây, Lý Nghiên lại bổ sung thêm: [Tôi thích cậu nhiều hơn]
Cơn nóng ban nãy vừa dịu đi một chút thì bây giờ lại bùng lên trở lại, nóng đến mức cô muốn phát điên luôn rồi.
Ngực cô phập phồng dữ dội, cảm xúc mãnh liệt dâng trào từ từ một góc nào đó rồi lan ra cả tứ chi.
Trước giờ anh chưa bao giờ nói ra những lời này, khi xưa lý do bọn họ ở bên nhau quá mức kỳ cục, hoàn toàn chẳng liên quan gì đến tình yêu.
Đây là lần đầu tiên cô nghe anh nói, tôi thích cậu.
——
Hơn mười phút sau, Dư Lạc vẫn còn đang gõ cửa, Thỏ thì đứng bên cạnh, mặt mang biểu cảm “rốt cuộc xảy ra chuyện gì vậy”.
“Vân Kiều, Vân Kiều, em—”
Chưa dứt câu, cửa đã mở, cuối cùng Nguyễn Vân Kiều cũng xuất hiện phía sau cánh cửa.
Dư Lạc thở phào: “Đột nhiên em chạy vào trong làm gì, rốt cuộc là thế nào.”
Trong mười phút ngắn ngủi này, Nguyễn Vân Kiều cố gắng làm cho bản thân mình tỉnh táo lại: “Tạm thời không yêu nhau, chuyện cậu ấy phỏng vấn em cũng không hề biết trước, nhưng cậu ấy nói cậu ấy thích em, muốn theo đuổi em là sự thật.
Hết rồi.”
Dư Lạc chớp mắt, sau đó bốn mắt nhìn nhau với Thỏ, “Cho nên là cậu ta bắt đầu theo đuổi em khi nào? Chẳng lẽ lúc em vào câu lạc bộ kia là đã…”
“Không biết không biết.” Nguyễn Vân Kiều có hơi không được tự nhiên, “Em, em được nhiều người theo đuổi như vậy, cậu ấy cũng không phải là người duy nhất công khai bày tỏ, chị ngạc nhiên làm gì.”
Dư Lạc híp mắt, quan sát vẻ mặt của cô: “Nhưng cậu ta giống mấy người kia sao, em nói thật đi, không phải em cũng động lòng đấy chứ?”
Nguyễn Vân Kiều đảo mắt sang một bên: “Quái quỷ gì thế…!không có nhé.”
“Em bớt đi!” Dư Lạc ở cạnh cô lâu như vậy, cũng đủ hiểu về cô, khi trước mỗi lần có diễn viên nam hay mấy ông lớn bày tỏ với cô, phản ứng của cô không hề giống vậy.
Dư Lạc thầm thắp nên trong lòng cho Khương Phó Thành, nói: “Được rồi, bây giờ tạm gác chuyện hai đứa có yêu nhau hay không sang một bên trước đã.
Bây giờ phỏng vấn này mới là trọng điểm, giờ cậu ta nói như thế, lên hotsearch là chuyện không tránh khỏi.”
…..!
Lúc trước không có các thông tin cá nhân của Lý Nghiên trên mạng là vì anh có tập đoàn Thịnh Thời và đội tuyển quốc gia giấu nhẹm cho.
Nhưng…!lại không thể giấu được chuyện chính miệng anh nói.
Cho nên Dư Lạc đoán hoàn toàn đúng, bởi vì nhờ nhan sắc và thân phận quán quân giải đấu kiếm nên anh có một lượng fan vô cùng lớn trên mạng, mức độ được chú ý của anh không hề thấp hơn so với các minh tinh, phỏng vấn trực tiếp trôi qua chưa bao lâu, hotsearch bắt đầu bay lên tán loạn.
#Lý Nghiên bày tỏ thích Nguyễn Vân Kiều trong phỏng vấn#
#Lý Nghiên Nguyễn Vân Kiều#
#Lý Nghiên tỏ tình#
Từng hashtag xông lên hotsearch, bản thân Nguyễn Vân Kiều đã là nội dung dễ lên hotsearch rồi, bây giờ có thêm Lý Nghiên nữa, hai người lập tức chiếm giữ hạng nhất của hotsearch, hơn nữa còn kèm theo một chữ “Bạo”.
Cư dân mạng cũng chấn động vì tin tức này, đoạn video phỏng vấn kia bị cắt ra rồi đăng lên, bình luận bên dưới tăng chóng mặt.
[Hình mẫu lý tưởng của Lý Nghiên là Nguyễn Vân Kiều à?!]
[Cảm giác như bức tường ngăn cách hai thế giới đã sụp đổ rồi, đây hoàn toàn là hai người ở hai thế giới khác nhau mà]
[Hai người họ quen biết nhau không? Ý anh ta nói là hình mẫu lý tưởng hay là thích thật vậy?]
[Báo cáo!! Gần đây Nguyễn Vân Kiều quay bộ phim về đấu kiếm, nghe nói hai người họ quen biết nhau ở câu lạc bộ Đấu kiếm!]
[Cho nên là Lý Nghiên đang tỏ tình sao!!! Đệt, tỏ tình ngay lúc phỏng vấn trực tiếp luôn, ngay lúc vừa xong trận đấu luôn, ngầu vãi]
[A a a a đu được nè, giá trị nhan sắc của hai người phải gọi là tuyệt phẩm!!]
[Chẳng phải bảo người yêu của Nguyễn Vân Kiều là Khương Phó Thành à??]
[Chắc là tin đồn thôi, có thể không phải là thật nhỉ?]
[Huhuhu con trai cưng của mẹ, sao tự nhiên lại tỏ tình với Nguyễn Vân Kiều, người tình tin đồn của nhỏ này nhiều lắm!! Mẹ không đồng ý!!]
[Con gái bọn này chưa đồng ý đâu đấy, hơn nữa còn chưa có thông báo chính thức, cần mấy người đồng ý à]
[Hẳn là thích thật đó…!Mẹ nó, đây là lần đầu tiên thấy Lý Nghiên nói về chuyện cá nhân trước ống kính đó]
[Đột nhiên nhớ tới “Tin đồn hẹn hò của Dương Án và Nguyễn Vân Kiều” lần trước, bây giờ xem ra, người đàn ông dáng đẹp cao ráo kia chẳng phải là Lý Nghiên sao!]
[Phải đu thôi!!! Ánh mắt lúc cuối của Lý Nghiên đỉnh quá, nói lời yêu mà cũng ấm áp quá!]
[Đu gì mà đu…!Chả hề thích hợp OK]
[Sao lại thích Nguyễn Vân Kiều! Đừng mà! Anh Nghiên tỉnh táo lại đi!!]
Có ba kiểu người trên mạng, một là đu CP, hai là không đồng ý, và ba là chỉ đơn thuần hóng drama, vốn là mọi người đang cãi nhau túi bụi, cho đến khi có một bình luận được đẩy lên top.
[Có gì mà phải tỉnh táo lại…!Nếu cậu ta biết tỉnh táo thì đã không dẫm lên vết xe đổ rồi]
Mọi người lập tức bắt được ý chính là ba chữ “vết xe đổ”, sau đó đều hỏi lại có ý gì.
Thế nên cư dân mạng ấy đáp lại: [Nguyễn Vân Kiều và Lý Nghiên từng yêu nhau, mọi người không biết à? Hồi đại học, lúc ấy Nguyễn Vân Kiều vẫn chưa nổi]
Lời này vừa được nói ra, trên mạng lập tức dậy sóng.
Dần dần, những cư dân mạng khác biết chuyện cũng xuất hiện.
[Nguyễn Vân Kiều và Lý Nghiên đều học Đại học Bắc Kinh, hồi năm hai, hai người họ yêu nhau, lúc đó trong trường rần rần luôn]
[Hahaha Lý Nghiên và Nguyễn Vân Kiều học chung lớp ở Đại học Bắc Kinh, tôi có thể làm chứng]
[Tôi kể chuyện này trên mạng được mấy trăm năm luôn rồi á, thế mà không biết tại sao lúc ấy chuyện này lại không được lan truyền nữa…]
[Là bởi vì có bên nào đó cố ý chặn đi tin tức này]
[Dù sao thì tôi nhớ hồi đại học bọn họ yêu nhau không được bao lâu thì chia tay, Lý Nghiên cũng ra nước ngoài]
[Đệt, không ngờ chuyện cũ bị đào lại rồi, mẹ nó tôi còn nhớ rõ chuyện hồi học quân sự, bà dì của Nguyễn Vân Kiều đến thăm, sau đó Lý Nghiên còn đi mua băng vệ sinh cho cậu ta nữa!]
[Vậy là Lý Nghiên đang có ý muốn xin tái hợp lại sao?]
……
Đến tối, chuyện này đã trở thành tập hồi ký Đại học Bắc Kinh.
Nguyễn Vân Kiều trơ mắt nhìn các bạn học cũ đào lại chuyện tình hồi “đi học” của họ.
Tuy không có hình ảnh, cũng chẳng có bằng chứng, nhưng lời bọn họ nói lại đâu ra đấy, đặc biệt là nói đến chuyện cô ngất xỉu hồi học quân sự, nói như thật, đến mức khó mà bảo là giả luôn.
Vì thế đêm nay không chỉ có trên mạng, mà ngay cả những người trong vòng bạn bè cũng gửi tin nhắn hỏi cô là thật hay giả.
Nguyễn Vân Kiều trả lời đến mức mỏi tay, lúc này cô vô cùng vô cùng hy vọng phía bên Lý Nghiên sẽ đứng ra chặn lại mấy tin tức này, tốt nhất là xóa sạch hết đi! Nhưng xui thay, phía bên Lý Nghiên lại chẳng có chút động tĩnh gì, thậm chí hoàn toàn không có ý gì gọi là muốn ém hotsearch cả.
“Chị Dư Lạc, chị mặc kệ à?” Ăn uống xong, Nguyễn Vân Kiều hỏi thăm dò một câu.
Dư Lạc nhìn cô một cái, “Cũng đâu phải là thông báo em yêu đương, chị quản bằng cách nào.”
Nguyễn Vân Kiều: “Không phải, bây giờ chuyện có vẻ càng ngày càng lớn rồi, chuyện hồi học đại học còn bị đào ra kìa.”
Dư Lạc trầm tư: “Cũng chẳng có ảnh hưởng xấu gì, em cũng biết hình tượng của Lý Nghiên luôn tích cực mà, giờ em và cậu ta cùng xuất hiện trên một tin hotsearch, chị cũng khá yên tâm.”
Nguyễn Vân Kiều: “…”
Một bên khác của sofa, Thỏ lướt xem mấy tin đồn đến điên cuồng, vừa lướt, cô ấy vừa kích động hỏi Nguyễn Vân Kiều rằng, có thật là hồi đại học Lý Nghiên đã từng dạy đấu kiếm cho cô không, có thật là anh bế cô ra khỏi sân tập lúc học quân sự không…!
Nguyễn Vân Kiều: “…”
Việc này ầm ĩ cả một buổi tối, sáng sớm hôm sau lúc tỉnh dậy, Nguyễn Vân Kiều vẫn nhìn thấy mấy tin này nằm trên đầu.
Nhưng như Dư Lạc nói, đúng là việc này không ảnh hưởng gì đến cô cả, không như trước kia, mỗi lần có tin đồn gì là có một đống fan ùa vào mắng cô.
Đêm qua khá bình lặng, mọi người bận hóng hớt mấy chuyện năm xưa mà quên luôn việc mắng người.
Sau đó, hơn chín giờ Nguyễn Vân Kiều đến câu lạc bộ.
Xe dừng ở bãi đỗ xe, cô bước xuống từ hàng ghế sau thì lập tức thấy ngay một người đàn ông đang tựa vào một chiếc xe trắng đỗ cách đó không xa.
Vừa nhìn là biết hôm nay Lý Nghiên không đến để tập luyện, anh không mặc đồ thể dục, mà mặc một chiếc sơ mi, khoác thêm một chiếc áo khoác màu đen dáng dài, giống như thông xanh dưới đêm tuyết nơi núi sâu, lạnh lùng sạch sẽ, hơn nữa còn hết sức cao ngạo.
Tim Nguyễn Vân Kiều hơi thắt lại, cảm giác có chút căng thẳng.
“Bữa sáng.” Thấy cô không nhúc nhích nên Lý Nghiên bước đến, tay còn đưa hai túi giấy cho cô.
Nguyễn Vân Kiều lặng lẽ điều chỉnh lại nhịp thở, giọng đanh đá: “Làm gì thế, hôm qua gây ra sóng to gió lớn, giờ dùng bữa sáng lấy lòng là xong à?”
Thỏ bước xuống từ vị trí ghế lái nhìn lấy hai người, không dám bước đến, cho đến khi Lý Nghiên đưa tay ý bảo cô ấy đến.
Thỏ chỉ mình, thấy Lý Nghiên gật đầu khẳng định, lúc này mới đi qua.
“Anh Nghiên…”
“Cầm đi, có hai phần, một phần là của cô đó.”
Bỗng mặt Thỏ trông rất vui vẻ: “Cám ơn anh Nghiên!”
Nguyễn Vân Kiều khẽ hừ một tiếng: “Mua cả bữa sáng cho trợ lý của tôi à, tôi nói cho cậu biết nhé, lấy lòng như thế cũng vô dụng.”
“Vậy lấy lòng thế nào mới có tác dụng?”
“…”
Lý Nghiên đưa mắt nhìn cô, nói: “Cậu nói đi, tôi làm theo.”.