Đọc truyện Hải Nộ Triều Âm – Chương 7: Rừng đào kết nghĩa
Chờ cho tên đại hán cầm đầu bọn kiếm thủ đã đi xa rồi, thiếu niên vận lam y mới tra thanh kiếm vào vỏ rồi quay lại gã áo xanh.
Đúng lúc gã áo xanh cũng chữa trị được một phần lớn thương tích đứng lên, nhìn thiếu niên vận lam y với ánh mắt vô cùng cảm kích.
Gã áo xanh bước tới vòng tay :
– Đa tạ công ơn cứu tử của tiểu huynh đệ, hẹn có phen sẽ được đền đáp.
Thiếu niên vận lam y phất tay :
– Huynh đài không nên khách khí. Chúng ta đều là những kẻ giang hồ, biết chút ít võ công, gặp cơn hoạn nạn giúp nhau là sự thường, chẳng có gì đáng lạ. Bây giờ, huynh đài và tiểu đệ hãy tìm một nơi đàm đạo được không?
Gã áo xanh gật đầu :
– Tại hạ xin lãnh giáo.
Gã rất xúc động trước cử chỉ hào hùng nhưng rất lễ độ của thiếu niên vận lam y.
Thiếu niên vận lam y vốn đã có tình niệm với gã áo xanh ngay từ ban đầu, không một chút khách khí, chàng nắm lấy tay gã áo xanh cùng song song bước tới bầy ngựa của bọn Thần Đạo giáo.
Trỏ tay vào một con tuấn mã hùng vĩ nhất, thiếu niên vận lam y nói :
– Tiểu đệ đã có con tuấn mã kia rồi, huynh đài hãy cỡi con tuấn mã này, chúng ta cùng đi.
Thiếu niên vận lam y bước tới con hùng mã leo lên lưng, gã áo xanh cũng vừa lên ngựa. Cả hai rời khỏi đấu trường, theo con đường mòn trở ra ngoài, phi nhanh về phía trước.
Hai con tuấn mã chở hai gã thiếu niên chạy song song trên con đường vắng bóng người.
Vượt qua khỏi dãy đồi thấp, hai người sắp tới một cánh rừng đào. Gió xuân ngắt từng cánh hoa đào rơi rụng trải ngập trên đường như xác pháo, điểm tô thêm vẻ đẹp lộng lẫy trong mùa xuân về.
Cảnh sắc buổi sáng mùa xuân với cánh rừng đào đẹp như mơ như mộng khiến cho trong lòng thiếu niên vận lam y cảm khái, bồi hồi.
Nhưng vì ba mối huyết thù đang sôi sục, chàng không còn đủ thời gian thưởng ngoạn cảnh sắc thiên nhiên.
Lọt vào cánh rừng đào, hoa đào trên cao rơi lả tả, thiếu niên vận lam y dừng ngựa lại nói với gã áo xanh :
– Chúng ta vào cánh rừng đào này được chứ?
Giọng chàng thân mật như đã quen thân gã áo xanh từ lâu lắm, nay mới vừa tái ngộ.
Gã áo xanh gật đầu :
– Tại hạ xin bái lĩnh.
Hai người rẽ ngựa vào rừng đào.
Thiếu niên vận lam y xuống ngựa, nắm tay gã áo xanh bước tới một gốc đào cùng ngồi xuống.
Cho tới bây giờ thiếu niên vận lam y mới bắt đầu vào câu chuyện :
– Xin được hỏi huynh đài danh hiệu là gì?
Gã áo xanh đáp ngay :
– Tại hạ tên Từ Tôn Công, còn tiểu huynh đệ danh xưng gọi là gì xin nói cho tại hạ được biết?
Thiếu niên vận lam y không một chút do dự :
– Tiểu đệ tên Phùng Phá Thạch, Từ huynh hãy gọi như thế.
Thiếu niên vận lam y chính là Phùng Phá Thạch, sau hai năm ẩn trong động cốc luyện các chiêu thức của Tàn Hồn Quái Nhân truyền dạy, đầu mùa xuân năm nay chàng tái xuất hiện trên chốn giang hồ vừa đúng lúc gặp Từ Tôn Công lâm nạn.
Phùng Phá Thạch nói trong niềm cảm khái :
– Từ huynh, chúng ta tình cờ gặp nhau, đấy là bình thủy tương phùng, duyên kỳ ngộ hiếm có, tiểu đệ có điều muốn nói chẳng hiểu huynh đài có khứng chịu hay không?
Từ Tôn Công khẽ gật :
– Điều gì tiểu huynh đệ hãy thẳng thắng nói ra, tại hạ sẽ sẵn sàng đáp ứng.
Phùng Phá Thạch với một giọng thiết tha :
– Hiện nay tiểu đệ là một đứa bé không cha, không mẹ, không thân bằng quyến thuộc, một thân trơ trọi trên bước giang hồ như cánh chim trời không tổ ấm. Vừa gặp Từ huynh, tiểu đệ nhận thấy huynh là một trang nghĩa khí cang trường, nên đệ muốn cùng huynh kết tình bằng hữu, sinh tử chi giao, chẳng hiểu huynh có bằng lòng hay không?
Từ Tôn Công tươi hẳn sắc diện :
– Tiểu huynh đệ đã đem lòng hạ cố nghĩ đến tại hạ đó là một điều vô cùng vinh hạnh cho tại hạ, có lẽ nào tại hạ dám chối từ.
Hắn nhìn Phùng Phá Thạch :
– Dám hỏi tiểu huynh đến nay đã được bao nhiêu niên kỷ?
Phùng Phá Thạch thành thật :
– Tiểu đệ năm nay đã đúng mười bảy tuổi, còn Từ huynh niên kỷ được bao nhiêu?
Từ Tôn Công đáp :
– Năm nay tại hạ được hai mươi tuổi, lớn hơn tiểu huynh đệ đến ba tuổi.
– Từ huynh lớn hơn tiểu đệ ba tuổi mặc nhiên huynh là đại ca và tiểu đệ nhỏ hơn vậy xưng là nhị đệ. Ngay bây giờ ta hãy cùng nhau minh thệ trong cánh rừng đào này kết tình bằng hữu sinh tử chi giao, huynh bằng lòng chứ?
Từ Tôn Công hân hoan :
– Được kết nghĩa kim bằng, sinh tử chi giao cùng Phùng huynh đệ là điều vô cùng may mắn cho tại hạ. Chúng ta hãy cùng quỳ xuống tạ ơn trời đất.
Phùng Phá Thạch và Từ Tôn Công cùng quỳ xuống bái lễ tạ ơn hoàng thiên, hậu thổ, ba lễ tương kiến huynh đệ chi giao rồi đứng dậy.
Từ Tôn Công nắm tay Phùng Phá Thạch nói trong niềm xúc động :
– Phùng hiền đệ, một lời thề nguyện ngàn năm vàng đá không phai, xin hiền đệ hãy giữa lấy lời, dù bất cứ cảnh ngộ nào đừng bao giờ thay đổi.
Phùng Phá Thạch siết lấy bàn tay Từ Tôn Công cất giọng khẳng khái :
– Tiểu đệ xin ghi nhớ những lời sắt đá của Từ đại ca, trọn đời ghi khắc vào tâm, từ nay trên bước giang hồ sinh tử có nhau.
Từ Tôn Công và Phùng Phá Thạch ngồi trở lại gốc cây đào.
Từ Tôn Công hắng giọng :
– Phùng hiền đệ, ngu huynh muốn biết lệnh tôn danh hiệu làm gì, xin hiền đệ nói cho huynh được rõ.
Phùng Phá Thạch không giấu giếm :
– Phụ thân của hiền đệ tên là Phùng Phá Sơn, Bảo chủ Phùng Sơn bảo đã chết bởi tay lão Xích Phát Đại Ma Tôn cách nay hai năm rồi.
Từ Tôn Công trợn tròn hai mắt sửng sờ một lúc rồi bằng giọng kích động nói :
– Phùng hiền đệ, quả thật ngu huynh không ngờ hiền đệ là con trai của Phùng đại hiệp tiền bối tiếng tăm vang dội lẫy lừng trên chốn giang hồ từ bấy lâu nay.
Hắn hỏi :
– Còn thúc mẫu có phải là Triệu Phi Tần nữ tiền bối hay không?
Phùng Phá Thạch gật đầu :
– Phải.
– Thúc mẫu vẫn an khang chứ?
Phùng Phá Thạch chợt buồn :
– Mẫu thân của tiểu đệ hiện nay không biết sống chết lẽ nào, có lẽ mẹ đã chết.
Từ Tôn Công trợn mắt :
– Phùng hiền đệ, thúc mẫu bệnh gì phải quy tiên?
– Cách đây hai năm, tiểu đệ và mẫu thân chạy trốn bọn Thần Đạo giáo và sáu bang hội tới đốt phá Phùng Sơn bảo. Khi chạy tới một dãy núi thì bị lão quỷ Diêm Vương Tôn Giả và hai tên thuộc hạ chận đánh, đệ bị đánh một chưởng bay tuốt xuống chân núi, chừng tỉnh lại đã tìm không thấy mẹ, chỉ thấy chiếc áo vấy máu của mẹ. Đệ tìm không thấy tử thi của mẹ nên từ đó mẹ biệt tích cho tới bây giờ.
Từ Tôn Công thở dài :
– Thật là họa vô đơn chí. Cảnh ngộ của Phùng hiền đệ chẳng khác gì cảnh ngộ của ngu huynh.
Phùng Phá Thạch ngạc nhiên :
– Từ đại huynh đã gặp cảnh ngộ gì? Tôn danh của lão bá gọi là gì?
– Thân phụ của ngu huynh gọi là Từ Tôn Kiến, Bảo chủ Chấn Viễn tiêu cuộc vừa bị bọn giáo đồ Thần Đạo giáo tới bao vây đánh phá, cướp đoạt tài sản, giết chết năm mươi mạng và luôn cả song thân của huynh. Huynh từ xa trở về trông thấy bọn chúng còn ở Tổng đàn vơ vét bạc vàng. Huynh đánh với bọn chúng một trận, giết được mười bốn tên. Liền đó bọn chúng kéo tới gần một trăm giáo đồ vây chặt huynh vào giữa.
Huynh cố sức phá vòng vây giết thêm bốn tên nữa, thương tích đầy mình nên không thể chống nổi số đông đó. Huynh mở đường máu chạy trốn tới cánh rừng đào này lại bị mười hai tên giáo đồ bao vây may nhờ Phùng hiền đệ tới kịp, bằng không chắc hiện giờ huynh đã làm quỷ không đầu rồi.
Ánh mắt của Phùng Phá Thạch chợt rực lửa căm thù, nghiến răng :
Từ đại huynh, nếu thế đại huynh và tiểu đệ đã có chúng một kẻ thù là lão Xích Phát Đại Ma Tôn và bốn lão quỷ Diêm Vương Tôn Giả, Vạn Độc Thánh Sư, Liệt Hỏa Ma Quân, Lưỡng Diện Quái Nhân cùng bọn sáu bang hội. Đệ thề sẽ giết sạch tất cả bọn này trả thù cho song thân, sư bá Tạ Chử Giang, sư phụ và cho nhị vị Từ tiền bối.
Từ Tôn Công vô cùng cảm kích :
– Ngu huynh xin đa tạ tấm lòng nhiệt thành của Phùng hiền đệ đối với song thân huynh. Nhưng huynh quyết chí sẽ tự tay mình giết lão quỷ Xích Phát Đại Ma Tôn, huyết tẩy luôn mấy trăm giáo đồ Thần Đạo giáo cùng đồng bọn có dự vào trận tàn sát Từ tiêu cuộc mới vừa lòng huynh.
Phùng Phá Thạch bật khen :
– Từ đại huynh quả là một người con chí thành, chí hiếu, đảm lược cam trường. Tiểu đệ vô cùng khâm phục, đệ sẽ noi theo chí hướng của huynh.
Ngước mắt nhìn lên cây đào trông thấy mặt trời đã lên cao. Từ Tôn Công hỏi :
– Phùng hiền đệ, sau khi rời khỏi nơi này rồi hiền đệ phải đi đâu?
Nhớ tới bao nhiêu sứ mạng quằn nặng trên vai, Phùng Phá Thạch sáng rực ánh mắt :
– Tiểu đệ đang trên đường tìm thù rửa hận, ngoài lão Xích Phát Đại Ma Tôn, còn có bốn lão quỷ kia cùng sáu bang, hội tên là Thanh Vân bang của lão Mã Kỳ, Bạch Kỳ bang của lão Thương Sư Ngươn, Long Hổ hội của lão Ngụy Khôn, Kỳ Môn bang của lão Lâm Kiếm Chương, Quần Thư hội của ả Ngọc Địch Tiên Nga và Hồng Loan cung của yêu phụ Bách Cốt Tiên Nương. Con đường sứ mạng của tiểu đệ nhất quyết phải giết cho sạch bọn chúng, không chừa một tên nào còn sống sót.
Từ Tôn Công lo ngại :
Các kẻ tử thù của Phùng hiền đệ từ lão Xích Phát Đại Ma Tôn đến Diêm Vương Tôn Giả, Vạn Độc Thánh Sư, Lưỡng Diện Quái Nhân, Liệt Hỏa Ma Quân công lực thảy đều cao thâm, đạt tới cõi quỷ thần vô lượng. Lại còn có sáu bang hội mà các lão bang, Hội chủ võ công cũng chẳng vừa, cao thủ lại đông. Một mình Phùng hiền đệ gánh vác sứ mạng chỉ sợ e không thể nào kham nổi. Ngu huynh cảm thấy chẳng an tâm một chút nào.
Phùng Phá Thạch cả quyết :
– Tiểu đệ vẫn biết công lực của Xích Phát Đại Ma Tôn và bọn lão quỷ kia cao thâm quỷ thần vô lượng, thế lực của sáu bang, hội bao trùm khắp cả võ lâm, chuyện báo thù tiết hận khó hơn cả lên trời, nhưng đạo làm con trước mối phụ mẫu chi cừu đệ phải trả cho xong, cho dù có tan thây nát cốt, đệ cũng chẳng sờn lòng, quyết không bao giờ lùi một bước.
Từ Tôn Công tấm tắc khen ngợi :
– Phùng hiền đệ quả thật là một trang thiếu niên khí phách cang trường. Ngu huynh vô cùng bái phục. Tiếc vì huynh phải trở về núi thăm sư phụ chẳng hiểu từ mấy tháng nay có chuyện gì bất tường xảy ra hay không. Nếu không huynh sẽ cùng hiền đệ tới Thần Đạo giáo một phen. Nếu không giết nổi lão quỷ Xích Phát Đại Ma Tôn chúng ta cũng làm cho bọn Thần Đạo giáo kinh tâm táng đởm.
Từ Tôn Công nói tiếp :
– Phùng hiền đệ, bây giờ chúng ta lên đường cho sớm. Tới ngã ba quan đạo trước kia chúng ta hãy tạm chia tay, hẹn sẽ gặp lại một ngày gần đây.
Phùng Phá Thạch và Từ Tôn Công dắt hai con tuấn mã ra ngoài quan đạo, leo lên lưng phi nhanh về hướng trước mặt.
Chẳng mấy chốc song mã của Phùng Phá Thạch… (thiếu 1 đoạn)
Bang chủ Mã Kỳ khẩn cấp ra lệnh cho lão Đại hộ pháp Hạ Hầu Quyên, lão Hộ pháp Gia Cát Đản, Đệ nhất thủ tòa Đinh Châu, Đệ nhị thủ tòa Vệ Oai, điều động hai trăm ba mươi lăm tên cao thủ lẫn môn đồ Thanh Vân bang bố phòng các mặt từ bên trong tòa đại điện tới chung quanh Tổng đàn, đông tây nam bắc khu rừng, luôn cả con đường dẫn vào cửa cổng.
Tất cả có sáu đạo :
– Đạo thứ nhất bố trí mười sáu tên đại hán cao thủ lập trận Quỷ đầu đao với những cây đao quái dị, dàn ra chờ Huyết Hận thư sinh Phùng Phá Thạch trong tòa đại điện.
– Đạo thứ hai chọn tám tên hảo thủ thiện xạ ẩn nấp phía sau tấm màn nhung sau nội điện chờ lệnh Bang chủ sẽ đồng loạt phóng ám khí.
– Đạo thứ ba chọn một trăm hai mươi tên kiếm sĩ hảo hạng, tinh nhuệ dàn trận hình bán nguyệt tại sân cỏ phía trong cửa cổng Tổng đàn chờ Huyết Hận thư sinh Phùng Phá Thạch đến sẽ xông ra bao vây tám mặt.
– Đạo thứ tư phái bốn toán hảo thủ phóng ám khí, một toán bốn tên mai phục bốn hướng đông tây nam bắc cánh rừng chung quanh Tổng đàn Thanh Vân bang, chờ Huyết Hận thư sinh Phùng Phá Thạch lọt vào, bắn ám khí tẩm kịch độc hạ sát ngay liền tại chỗ ngăn chặn không cho vào Tổng đàn.
– Đạo thứ năm gấp rút trong nội nhật thiết lập bốn trạm canh có bốn tên võ sĩ canh gác đêm ngày.
– Đạo thứ sáu phái bốn toán phi mã, mỗi toán năm tên thiện nghệ chia ra các hướng ngoài Tổng đàn hai mươi dặm chờ khi vừa trông thấy Huyết Hận thư sinh Phùng Phá Thạch tới khẩn cấp chạy về Tổng đàn báo tin để Bang chủ kịp thời ứng phó.
Từ giờ mẹo đến giờ thân.
Đệ nhất thủ tòa Đinh Chấn, Đệ nhị thủ tòa Vệ Oai, Đại hộ pháp Hạ Hầu Quyên, Hộ pháp Gia Cát Đan, bốn vị thủ lĩnh chạy tới chạy lui từ trong tòa điện tới ngoài sân cỏ, luôn cả cánh rừng chung quanh Tổng đàn Thanh Vân bang, và con đường từ sân cỏ dẫn vào cửa cổng quát tháo hét la đốc suất chúng môn đồ dẫn cao thủ thành lập thành sáu đạo như lệnh của Bang chủ Mã Kỳ, mài đao, kiếm chuẩn bị hàng ngũ, thiết lập các trạm canh phòng, phái bốn toán xạ thủ ám khí, mai phục chung quanh cánh rừng, chọn mười hai tên hảo thủ sử dụng Quỷ đầu đao, chọn bốn toán phi mã khẩn cấp ra nhanh, tám xạ thủ phóng ám khí ẩn phía sau tấm màn nhung trong nội điện, một trăm kiếm sĩ lập trận hình bán nguyệt trên sân cỏ trong cửa cổng Tổng đàn Thanh Vân bang, nhất nhất mọi việc cực kỳ chu đáo.
Cuối giờ thân, sáu đạo phòng thủ lẫn tấn công và mai phục đã hoàn tất. Đệ nhất thủ tòa Đinh Chấn, Đệ nhị thủ tòa Vệ Oai, Đại hộ pháp Hạ Hầu Quyên, Hộ pháp Gia Cát Đan trở vào trong tòa đại điện bái mạng Bang chủ Mã Kỳ.
Đúng vào giờ dậu, Bang chủ Mã Kỳ trong bộ võ phục hồng bào từ phía sau hậu điện bước ra tòa đại điện oai vệ bước lên các bậc thềm ngồi xuống chiếc ghế bành lót da hổ lẫm liệt uy phong.
Bang chủ Mã Kỳ tuổi vào độ ngũ tuần, mặt hổ, râu hùm, thân hình to lớn dị thường, ánh mắt chớp rực tinh quang, biểu hiện một nội lực vô cùng hùng hậu, ngồi chễm chệ trên chiếc ghế bành uy nghi lẫm liệt, chẳng khác nào tướng soái cầm quân trấn giữ chốn biên thùy.
Hai phía tả hữu vách tường tòa đại điện là mười sáu tên đại hán thân hình vạm vỡ, tay cầm Quỷ đầu đao quái dị đứng im như những pho tượng tạc hình người.
Bọn này đã chuẩn bị khi Huyết Hận thư sinh Phùng Phá Thạch tới, nếu có lệnh Bang chủ sẽ biến thành trận Quỷ đầu đao theo thế trận bát môn kim tỏa.
Đầy là một trận pháp vô cùng quỷ dị. Đối phương lọt vào rồi dù có cánh cũng không thể nào thoát ra ngoài được.
Trận này do Đệ nhất thủ tòa Đinh Chấn chủ trì.
Đội xa thủ ám khí tám người đã ẩn nấp phía sau bức màng nhung ở hậu điện chờ lệnh Bang chủ xuất thủ.
Đệ nhất thủ tòa Đinh Chấn, Đệ nhị thủ tòa Vệ Oai, Đại hộ pháp Hạ Hầu Quyên, Hộ pháp Gia Cát Đan kẻ trước người sau tiến vào tòa đại điện.
Bốn người vòng tay cung kính trước mặt Bang chủ Mã Kỳ tung hô :
– Cung lệnh Bang chủ.
Bang chủ Mã Kỳ nhìn bốn người cất tiếng rền vang tợ chuông đồng.
– Bản tòa cho chư vị an nhiên.
Bốn người đứng thẳng lên, mắt hướng về Bang chủ Mã Kỳ đợi lệnh.
Bang chủ Mã Kỳ nhìn Đệ nhất thủ tòa Đinh Chấn và Thủ tòa Vệ Oai :
– Trong tòa đại điện này nhị vị Thủ tòa đã bố trí mọi việc xong chưa?
Đinh Chấn cung tay :
– Bẩm Bang chủ, ty chức và Đệ nhị thủ tòa bố trí đã xong, mười sáu bảo thủ trận Quỷ đầu đao và tám xa thủ ám khí.
Bang chủ Mã Kỳ lại hỏi :
– Phía trước đại điện trên sân cỏ nhị vị Thủ tòa bố trí như thế nào?
Đinh Chấn khom lưng :
– Bẩm Bang chủ, tuân theo lệnh Bang chủ ban ra từ buổi sáng ty chức và Đệ nhị thủ tòa đã chọn ra một trăm hai mươi kiếm sĩ hữu hạng, dàn trận theo hình bán nguyệt chờ tên Huyết Hận thư sinh Phùng Phá Thạch tới sẽ biến thành trận bát môn kim tỏa lập tức tấn công.
Bang chủ Mã Kỳ gật gù :
– Tốt.
Nhìn Đại hộ pháp Hạ Hầu Quyên, Bang chủ Mã Kỳ hỏi :
– Bốn trạm canh trên con đường vào Tổng đàn bổn bang Đại hộ pháp đã thiết lập xong chưa?
Đại hộ pháp Hạ Hầu Quyên khúm núm :
– Bẩm Bang chủ, tệ chức đã thiết lập xong bốn trạm canh, mỗi trạm có bốn tên môn đồ canh gác cả đêm lẫn ngày, chờ tên Huyết Hận thư sinh Phùng Phá Thạch, một mặt truy cản một mặt phóng hỏa báo tin vào Tổng đàn.
Bang chủ Mã Kỳ tiếp :
– Bốn đội xa thủ phóng ám khí bố trí chung quanh Tổng đàn Đại hộ pháp đã bố trí chưa?
Đại hộ pháp Hạ Hầu Quyên đáp :
– Bẩm Bang chủ, tệ chức đã chọn bốn đội xạ thủ phóng ám khí, mỗi đội bốn người thiện xạ mai phục bốn mặt đông tây nam bắc chờ tên tiểu quỷ Huyết Hận thư sinh lọt vào là bắn ám khí giết ngay.
Bang chủ Mã Kỳ hỏi thêm :
– Còn các toán phi mã Đại hộ pháp bố trí cách nào?
– Bẩm Bang chủ, tệ chức đã chọn mười sáu hảo thủ có khinh công khá cao, chia ra làm bốn toán rảo kiếm tên tiểu quỷ Huyết Hận thư sinh Phùng Phá Thạch, khi nhận diện ra gã sẽ lập tức quay về báo tin.
– Còn về phần bốn phía tường ngoài Tổng đàn, Đại hộ pháp bố trí phòng thủ theo phương cách nào?
Đại hộ pháp Hạ Hầu Quyên cung kính :
– Bẩm Bang chủ, tệ chức đã chọn ba mươi sáu tên đao thủ chia làm bốn toán, mỗi toán phòng thủ một bức tường, ngày đêm tuần phòng nghiêm mật. Tệ chức lại chọn thêm mười hai tên ẩn nấp vào các chỗ kín, đợi khi kẻ địch xuất hiện sẽ báo động ngay cho bọn tuần phòng để kịp thời ngăn chận, làm chậm bước tiến của hắn.
Bang chủ Mã Kỳ gật gù :
– Tốt, phần phía sau hậu viện Đại hộ pháp sắp xếp phòng vệ như thế nào?
Đại hộ pháp Hạ Hầu Quyên cung kính :
– Bẩm Bang chủ, phía sau cách hậu viện chừng hai mươi trượng, tệ chức cho mười hai tên đao thủ sử đoản đao mai phục các nơi kín đáo, chờ tên tiểu quỷ lén lút đi vào ngã này sẽ giết chết ngay.
Bang chủ Mã Kỳ tươi hẳn sắc diện, khen :
– Tốt lắm!
Bang chủ Mã Kỳ cất giọng sang sảng :
– Tất cả phương cách bố trí của nhị vị Thủ tòa, nhị vị Hộ pháp quả thật là chu đáo.
Với cách bố trí đó cho dù một con kiến, hay một con chim cũng khó có thể lọt qua, đừng nói là con người. Nhưng chư vị cần phải có một sự trung kiên tuyệt đối và trí tuệ tuyệt với mới mong đạt được kết quả mỹ mãn, bởi ta được biết công lực của tên tiểu quỷ Huyết Hận thư sinh Phùng Phá Thạch cao thâm vô lượng. Gã lại còn có thanh Tàn Hồn huyết kiếm của Tàn Hồn Quái Nhân cực kỳ lợi hại, vì nó là một loại kiếm thần quái, chỉ dùng ánh sáng giết người chứ chưa cần chạm tới thân thể. Chính vừa rồi gã đã sử dụng kiếm này hạ sát mười một tên cao đồ của lão Xích Phát Đại Ma Tôn chỉ vỏn vẹn có ba chiêu trong chớp mắt, khiến cho Giáo chủ Thần Đạo giáo phải ra lệnh báo động và đang trù tính kế hoạch diệt trừ gã. Chư vị hãy hết sức quan tâm khi đối diện với gã, đừng coi thường sẽ di hận.
Đại hộ pháp Hạ Hầu Quyên vốn là người tự cao tự đại cất giọng oang oang :
– Bẩm Bang chủ, cứ theo ngụ ý của ty chức, với cách bố phòng nghiêm mật của chúng ta như hiện nay, cho dù bậc đại kỳ nhân quái kiệt hay bậc thần tiên có tới đây lọt vào trong trận địa chưa chắc gì toàn mạng trở về, đừng nói chi một tên oắt con miệng còn hôi sữa mẹ như tiểu quỷ Huyết Hận thư sinh Phùng Phá Thạch. Ty chức dám cam kết nếu tên tiểu quỷ đó dám to gan lớn mật tới bản bang gã sẽ tan thây nát cốt trước khi bước vào đại điện này.
Nói dứt câu, Đại hộ pháp Hạ Hầu Quyên cất tiếng cười ha hả, xem qua rất đắc chí.
Đệ nhất thủ tòa Đinh Chấn nghiêm hẳn sắc mặt, lắc đầu trầm giọng :
– Đại hộ pháp chớ nên xem thường tên tiểu quỷ Huyết Hận thư sinh Phùng Phá Thạch rằng gã chỉ là một tên oắt con. Cứ như theo nhiều lời đồn đại của bọn cao thủ hắc, bạch giang hồ, chẳng những tên tiểu quỷ đó có công lực thuộc hàng thượng thặng, lại còn có cả thân pháp biến hiện như loài ma quỷ. Gã có thể lọt qua bốn trạm canh gác của chúng ta rất dễ dàng và cũng có thể lọt vào Tổng đàn chẳng một chút khó khăn. Chúng ta hãy nên hết sức cẩn mật đề phòng kẻo có điều hối tiếc về sau này.
Đại hộ pháp Hạ Hầu Quyên nhìn Đệ nhất thủ tòa Đinh Chấn cười khinh khỉnh :
– Lão Đệ nhất thủ tòa không nên quá bi quan, cũng không nên quá quan trọng hóa tên tiểu quỷ Huyết Hận thư sinh Phùng Phá Thạch, làm mất đi cái nhuệ khí của bản bang. Theo như ty chức nghĩ chỉ tại bọn cao thủ hắc bạch giang hồ vì quá khiếp cây Tàn Hồn huyết kiếm của lão Tàn Hồn Quái Nhân từng làm chấn động võ lâm nên mới thổi phồng cái tên tiểu quỷ oắt con đó giống như con cóc biến thành con cọp. Ty chức quả quyết nếu tên tiểu quỷ tới đây, ty chức sẽ giết gã chỉ trong mười chiêu, chưa cần tới chư vị ra tay đấu nhau với gã. Ty chức nói được là hành động được, không hề sai ngoa một chút nào.
Sắc diện Đệ nhất thủ tòa Đinh Chấn xem ra rất khó chịu trước những lời tự phụ của Đại hộ pháp Hạ Hầu Quyên. Lão cất giọng nghiêm túc :
– Đại hộ pháp không nên dùng những lời đại ngôn trước mặt Bang chủ. Theo ngụ ý của tệ chức, đối với tên tiểu quỷ Huyết Hận thư sinh Phùng Phá Thạch chúng ta không nên quá cương cường, chỉ thuận đối phó bằng võ công hay bằng đao pháp, kiếm pháp, chưởng pháp với gã, bởi gã có cây Tàn Hồn huyết kiếm quá lợi hại, có thể gây tổn sinh mạng cho chúng môn đồ rất nhiều trong trận giao tranh. Tốt nhất là chờ gã tới, dẫn dụ gã vào trong tòa đại điện này, mật lệnh cho đội xạ thủ bất thần phóng ám khí Tuyệt Hồn châm tẩm kịch độc giết gã là kế thượng sách.
Lão cười đắc ý :
– Chúng ta dùng diệu kế giết tên tiểu quỷ Huyết Hận thư sinh Phùng Phá Thạch không phải hao một giọt máu của chúng môn đồ. Chỉ cần tốn hao một chút trí tuệ như thế có phải hơn là đường đường ra mặt đấu nhau với gã. Chẳng hiểu Đại hộ pháp có thấy thế không.
Đại hộ pháp Hạ Hầu Quyên bị Đệ nhất thủ tòa Đinh Chấn bài bác nổi giận, trợn mắt dửng mày nhưng chưa tìm được lời nào tranh cãi cùng đối phương.
Trông thấy Đại hộ pháp Hạ Hầu Quyên bí thế, Thủ tòa Gia Cát Đan chen vào :
– Thanh Vân bang của chúng ta từ lâu rồi lu mờ trên chốn giang hồ chỉ vì chúng ta bị các bang, hội đông đảo lấn áp, đè nén. Theo thiển ý của tệ chức, nhân cơ hội này chúng ta cũng nên tạo tiếng vang cho bọn cao thủ võ lâm hắc, bạch biết rõ ngoài Bang chủ – vị lãnh đạo tối cao, công lực cao thâm vô lường, còn có những cao thủ kỳ tài.
Nếu như chúng ta chỉ thuần sử dụng bằng ám khí Tuyệt Hồn châm tẩm chất kịch độc giết tên tiểu quỷ Huyết Hận thư sinh Phùng Phá Thạch một cách lặng lẽ âm thầm trong bóng tối, chỉ sợ không thể nào gây chấn động trên chốn giang hồ. Chi bằng chúng ta cứ trực diện sử dụng võ công, kiếm pháp, đao pháp, chưởng lực đánh nhau một cách công khai với gã. Nếu chúng ta giết được gã sẽ gây chấn động mạnh, chẳng những ở vùng đất Giang Lăng này, luôn cả các vùng Thiểm Tây, Giang Đông và khắp cả hai miền Trung thổ thảy đều nghe tới kỳ công oanh liệt của chúng ta. Kể từ đó, Thanh Vân bang nghiểm nhiên trở thành ngôi sao bắc đẩu, thay thế môn phái Thiếu Lâm, Võ Đang, Nga Mi và các đại môn phái khác. Chừng đó tất cả cao thủ trong hai đạo hắc, bạch đều khâm phục, kiêng nể ta, không còn có ai dám coi thường bản bang như từ trước cho đến bây giờ và từ đó bản bang sẽ tiến tới bành trướng thế lực tranh chức bá chủ võ lâm. Chư vị bằng hữu thấy lời nói của tệ chức có đúng hay không?
Được Thủ tòa Gia Cát Đan vun giúp ý kiến của mình, Đại hộ pháp Hạ Hầu Quyên phấn chấn tinh thần cất giọng oang oang :
– Những lời phân tích tinh tế của Đệ nhị thủ tòa rất chí lý. Sở dĩ chúng ta cho mai phục các toán ám khí Tuyệt Hồn châm ở bốn mặt ngoài cánh rừng già và trong hậu điện là vì đề phòng tên tiểu quỷ Huyết Hận thư sinh Phùng Phá Thạch sử dụng thân pháp quỷ mị lẻn vào trong bất ngờ ám kích Bang chủ và phu nhân khiến ta không kịp trở tay đối phó. Nhưng chính chúng ta cũng phải mặt đối mặt đường đường công khai đánh nhau với gã. Có giết gã bằng cách đó mới có thể gây chấn động trên khắp mặt giang hồ, khiến cho các môn phái, các bang, hội sẽ nể phục bản bang đúng như lời Thủ tòa vừa nói. Bản chức cam kết nếu gã tới đây, bản chức sẽ giết gã trong vòng mười chiêu. Nếu ngoài mười chiêu bản chức sẽ chịu tội hình phạt trước Bang chủ, chẳng hề kêu ca một tiếng nào.
Tới đây Bang chủ Mã Kỳ lên tiếng :
– Những lời tranh cãi của chư vị Thủ tòa, Hộ pháp từ nãy đến giờ đều thấy hợp ý ta. Đúng như lời nói của Thủ tòa, chúng ta hãy trực diện đấu nhau với tên tiểu quỷ Huyết Hận thư sinh Phùng Phá Thạch giữa thanh thiên bạch nhật trước mặt chúng môn đồ. Dù giết gã với bất cứ hình thức nào, đao, kiếm, chưởng pháp hoặc ám khí Tuyệt Hồn châm, hay kịch độc thảy đều gây chấn động trên hai đạo hắc, bạch võ lâm trên khắp hai miền Trung thổ, luôn cả vùng Quan ngoại Thổ Phồn, Tây Vực. Chừng đó Thanh Vân bang sẽ đứng vững như núi Thái Sơn trong võ lâm. Bản bang chẳng còn kiêng sợ một bang, hội nào nữa, kể luôn cả ngũ đại môn phái. Đây chính là một trận đấu thử thách tài năng của chư vị Thủ tòa, chư vị Hộ pháp bằng võ công, tài trí chứ không phải bằng những lời nói huê dạng, mỹ miều.
Bang chủ Mã Kỳ cao giọng :
– Trong trận ác đấu sắp tới này, trong bốn vị Thủ tòa, Hộ pháp, vị nào giết được tên tiểu quỷ Huyết Hận thư sinh Phùng Phá Thạch với bất cứ hình thức nào như bản tòa đã nói qua, bản tòa sẽ trọng thưởng cho vị đó một trăm ngàn lạng vàng ròng, mười hạt minh châu, một xâu chuỗi ngọc, hai mươi bộ cẩm bào, hai mươi cây gấm vóc và hai ả thiếu nữ xinh đẹp. Chư vị hãy nên tận tâm tận lực cùng ta, trước là cứu vãn tình thế bất an của bản bang, sau là hưởng mùi vinh hoa phú quý.
Bốn vị cao thủ Thủ tòa lẫn Hộ pháp hoan hỉ cúi rạp mình rập đầu :
– Tạ ơn Bang chủ!
Sau đó bọn người Hạ Hầu Quyên, Gia Cát Đan, Đinh Chấn và Vệ Oai ai nấy mặt mày đều hớn hở, vui tươi.
Đưa mắt nhìn ra ngoài cửa tòa đại điện thấy nắng chiều đã tắt, Bang chủ Mã Kỳ lớn tiếng :
– Bây giờ đã sắp đến giờ hợi – đúng theo giờ hẹn trong huyết hận thư của tên tiểu quỷ Huyết Hận thư sinh Phùng Phá Thạch. Chắc chắn gã sẽ tới đây chứ chẳng không. Chư vị Thủ tòa, Hộ pháp hãy nên chuẩn bị sẵn sàng chờ khi gã tới chúng ta dùng cái thế tiên hạ thủ vi cường giết gã.
Bốn lão Hộ pháp, Thủ tòa khom mình đồng thanh hô to :
– Tuân lệnh Bang chủ!
Liền đó trong đại điện Thanh Vân bang im phăng phắc, không còn nghe một tiếng động nhỏ.
Tất cả ánh mắt từ Bang chủ Mã Kỳ tới bốn lão Hộ pháp, Thủ tòa và bọn kiếm sĩ đều hướng ra phía cửa đại điện chờ đợi.