Hải Nộ Triều Âm

Chương 27: Tình bất phân ly


Đọc truyện Hải Nộ Triều Âm – Chương 27: Tình bất phân ly

Chàng chết sững.

Kinh ngạc nhìn Phùng Phá Thạch một lúc thật lâu, chợt thiếu nữ áo hồng lấy một cây ngọc địch trắng như tuyệt ra, kề lên đôi môi anh đào.

Ngọc địch trỗi lên, âm thanh du dương huyền hoặc như đưa hồn người vào cõi mộng.

Âm thanh ngọc địch làm cho Phùng Phá Thạch mơ hồ thần trí, tiêu tan cả nghị lực, tản mát cả tâm thần.

Ngọc địch trỗi sang giọng khác.

Ấm thanh cao vút tận tầng mây, ào ào như trận giông mưa, khiến cho máu huyết trong người Phùng Phá Thạch sôi lên sùng sục, cơ thể căng trào.

Ngọc địch lại chuyển sang giọng khác, âm thanh dìu dặt đưa hồn người lạc vào cõi cực lạc thần tiên.

Đột nhiên Phùng Phá Thạch nghe ngọn lửa dục tình bốc cháy rừng rực ở trong tim, cơn thèm khác ái ân dâng lên cùng tột, không còn cách nào chịu đựng nổi nữa.

Phùng Phá Thạch kêu thầm :

– “Quả thật lạ lùng, ta không thể nào cưỡng lại được nữa rồi… ta đành mạo phạm…”

Phùng Phá Thạch bước tới sát bên thiếu nữ áo hồng.

Nàng vẫn chúm đôi môi anh đào thổi ngọc địch làm như chưa hay biết gì cả.

Không còn dằn nén nổi cơn dục vọng, Phùng Phá Thạch ôm lấy thiếu nữ áo hồng hôn một nụ dài.

Chát!

Thiếu nữ áo hồng buông ngọc địch, tát vào mặt Phùng Phá Thạch một cái tát như trời giáng.

Phùng Phá Thạch lảo đảo, thối lui hai bước. Lạ thay cái tát của thiếu nữ áo hồng không làm cho chàng dịu lại cơn dục vọng mà lại càng gia tăng nhiệt độ hơn trước bội phần.

Nhiệt độ càng tăng, ngọn lửa dục tình càng cháy mãnh liệt. Phùng Phá Thạch lao tới ôm ghì lấy thân hình kiều diễm của thiếu nữ áo hồng, đặt một nụ hôn dài bất tận.

Chát!

Thiếu nữ áo hồng giở ngọn ngọc chưởng tát vào má bên phải của Phùng Phá Thạch.

Nặng như chiếc búa đồng.

Phùng Phá Thạch loạng choạng tháo lui ba bốn bước, dục tình không giảm bớt lại càng gia tăng dữ dội. Ánh mắt chàng đỏ rực tợ lửa hồng nhìn nàng.

Thiếu nữ áo hồng mặc không sắc giận, nhìn Phùng Phá Thạch cất giọng trong như rót ngọc :

– Phùng Phá Thạch, ngươi đã thua ta hai chiêu rồi ngươi có biết chưa?

Ánh mắt Phùng Phá Thạch dán chặt vào hai quả đồi của thiếu nữ áo hồng.

– Ta thua nàng hai chiêu?

Thiếu nữ áo hồng gật đầu :

– Đúng vậy!

Phùng Phá Thạch ngơ ngác :

– Ta và nàng chưa hề giao đấu với nhau trận nào, ta thua nàng hai chiêu gì?

Thiếu nữ áo hồng cười khúc khích :

– Ngốc ơi! Ta tát ngươi hai cái ngươi không đỡ nổi, để má bên phải tím bầm như thế kia, không phải ngươi đã thua ta hai chiêu rồi hay sao?

Phùng Phá Thạch sửng sốt nhưng lại chợt bật lên cười khanh khách :

– Đúng, đúng, ta thua nàng hai cái tát tay, xem như đã thua nàng hai chiêu. Nhưng ta cũng thắng nàng hai chiêu.

Thiếu nữ áo hồng ngạc nhiên :

– Ta thua ngươi hai chiêu gì?

– Ta ôm thân ngọc của nàng hai lần, hôn hai nụ thần tiên nàng không kháng cự nổi.

Như vậy không phải ta đã thắng nàng hai chiêu hay sao chứ?

Thiếu nữ áo hồng hừ một tiếng, toan cúi xuống nhặt cây ngọc địch.

Nhanh như chớp, Phùng Phá Thạch lợi dụng lúc thiếu nữ áo hồng vừa cúi xuống, phóng tới ôm chặt lấy nàng khoá cứng hai tay, đôi môi chàng gắn chặt vào đôi môi anh đào của nàng, Thiếu nữ áo hồng chỉ vẩy vùng được vài cái, thân mình mềm nhũn, mặc cho Phùng Phá Thạch nắn nót hai quả đào tiên.

Cơ thể thiếu nữ áo hồng căng cứng, da thịt nóng bừng, khép kín đôi mi lại. Thân hình kiều diễm run rẫy khi bàn tay của Phùng Phá Thạch lần mò xuống động tiên.

Thấy thiếu nữ áo hồng không còn chống cự nổi nữa, Phùng Phá Thạch bế nàng đem đặt nằm trên chiếc giường tam bảo.

Soạt một tiếng.


Một pho tượng nữ thần bằng tuyết tuyệt vời xuất hiện trước mắt Phùng Phá Thạch.

Lập tức một trận tình bão táp diễn ra trên chiếc giường tam bảo giữa đôi nam nữ đang rừng rực lửa tình…

Chẳng biết đã trải qua bao nhiêu thời khắc, sóng gió đã im đi, thiếu nữ vẫn nằm im, hai mắt vẫn còn nhắm như còn chơi vơi bên thế giới nào vậy.

Một lúc nữa, Phùng Phá Thạch trở lại bình thường, đỡ thiếu nữ lên cùng tươm tất lại xiêm y.

Thiếu nữ áo hồng nhìn Phùng Phá Thạch bằng ánh mắt ân tình, thay đổi cách xưng hô :

– Phùng ca ca, hãy nghe muội muội hỏi…

Phùng Phá Thạch ôm nàng vào lòng, nhẹ nhàng :

– Muội hỏi gì?

Thiếu nữ thở nhẹ, thoảng mùi hương kỳ diệu phất qua mũi làm Phùng Phá Thạch ngất ngây, đắm đuối. Nàng cất giọng trong như rót ngọc :

– Muội muội biết có phải Phùng ca ca trên đường đi tìm Ngọc Địch tiên nga Hoa Thương Thương hay không?

Phùng Phá Thạch ngạc nhiên chưa hiểu tại sao thiếu nữ áo hồng lại hỏi chàng chuyện đó.

Nhưng chàng vẫn gật đầu :

– Đúng vậy, huynh đang đi tìm Tổng đàn Quần Thư hội để gặp ả Ngọc Địch tiên nga đây.

Thiếu nữ áo hồng hỏi tiếp :

– Phùng ca ca đi tìm Ngọc Địch tiên nga để báo thù cho Phùng tiền bối phải không?

Phùng Phá Thạch nghiến răng :

– Phải, huynh đang đi tìm ả nữ ma đầu Ngọc Địch tiên nga, giết ả báo thù cho phụ thân, bởi vì ả đã cùng năm bang hội hợp cùng lão quỷ Diêm Vương Tôn Giả đến tàn sát bọn gia nhân Phùng Sơn bảo, sát hại phụ thân của huynh, nên huynh phải đòi lại nợ máu trên thân mình của ả.

Thiếu nữ áo hồng nở nụ cười thần bí :

– Phùng ca ca có biết hiện giờ Ngọc Địch tiên nga Hoa Thương Thương ở đâu không?

Phùng Phá Thạch lắc đầu :

– Huynh chưa tìm được sào huyệt Tổng đàn Quần Thư hội. Huynh đang đi tìm ả ma đầu đó đây.

– Phùng ca ca đừng đi tìm ả Ngọc Địch tiên nga làm chi vô ích.

Phùng Phá Thạch kinh ngạc, trố mắt nhìn thiếu nữ áo hồng vì không hiểu tại sao nàng lại bảo chàng đừng đi tìm kiếm kẻ thù làm chi vô ích.

Chàng hỏi nàng :

– Hiền muội, tại sao hiền muội bảo huynh đừng đi tìm ả nữ ma đầu Ngọc Địch tiên nga Hoa Thương Thương?

Thiếu nữ áo hồng cười khúc khích :

– Chỉ vì ả nữ ma đầu Ngọc Địch tiên nga Hoa Thương Thương đang ngồi trong lòng Phùng ca ca, vậy ca ca đi tìm làm chi nữa chứ?

Phùng Phá Thạch kinh hãi trợn trừng đôi mắt nhìn thiếu nữ áo hồng như người vừa lạc vào khoảng hư không.

Giây phút, chàng run giọng :

– Muội là Ngọc Địch tiên nga Hoa Thương Thương?

Thiếu nữ áo hồng gật mạnh đầu :

– Chứ còn là ai nữa. muội chính là Ngọc Địch tiên nga Hoa Thương Thương, Phùng ca ca hãy tin đó là sự thật.

Phùng Phá Thạch càng thêm kinh hoàng, bởi chàng không thể nào ngờ được thiếu nữ áo hồng lại chính là Ngọc Địch tiên nga.

Ngọc Địch tiên nga cất tiếng trong như rót ngọc :

– Phùng ca ca đã biết muội là ai rồi, bây giờ ca ca có thể giết muội được không?

Phùng Phá Thạch ngẫn ngơ như người vừa mất hồn, rời khỏi Ngọc Địch tiên nga chỉ nhìn nàng mà chẳng có lời nào.

Chàng giết nàng được sao?

Chàng đã yêu nàng thực lòng và đã ân ái cùng nàng, làm thế nào chàng động thủ nổi.

Nhưng nếu chàng không giết nàng, chàng sẽ mang lấy cái tội bất hiếu với thân phụ.

Phùng Phá Thạch ngồi trơ ra như một pho tượng.

Không nghe Phùng Phá Thạch đáp lời, Ngọc Địch tiên nga lặp lại :


– Sao Phùng ca ca không nói? Ca ca hãy nói đi, giữa ca ca và muội hiện nay kể như đã là tình nghĩa phu thê rồi. Ca ca có giết muội được không?

Phùng Phá Thạch ấp úng :

– Huynh…

Rồi chàng lại im đi không biết nói với nàng như thế nào cho ổn thỏa.

Ngọc Địch tiên nga nói :

– Phùng ca ca có biết hay không? Vừa rồi muội muốn giết ca ca là một chuyện hết sức dễ dàng. Trong khi muội trỗi chiêu Tình xuân khúc ca ca đã mất hồn, không còn chủ định được gì nữa, dục tình lại đốt cháy trong tim. Ca ca không cưỡng nổi đã chiếm đoạt muội. Nếu lúc đó muội lại xuất chiêu Chiêu hồn khúc, tức khắc ca ca sẽ trở thành một kẻ si si dại dại, muội bảo gì ca ca cũng phải nghe, muội muốn giết ca ca lúc nào mà không được.

Cho tới bây giờ Phùng Phá Thạch mới mở được lời :

– Thế sao Thương muội không giết huynh.

Ngọc Địch tiên nga đáp :

– Phùng ca ca chưa hiểu ư? Muội không giết ca ca được chỉ vì vừa trông thấy mặt ca ca muội đã yêu ca ca rồi, muội đâu thể nhẫn tâm giết người muội thương yêu.

Phùng Phá Thạch mở tròn đôi mắt :

– Thương muội thương huynh thật lòng phải không?

Ngọc Địch tiên nga gật đầu :

– Phùng ca ca lẩn thẩn rồi, nếu muội không thực lòng yêu thương ca ca, muội đâu để mặc tình cho ca ca chiếm đoạt muội như vậy, ca ca chưa hiểu điều đó ư?

Phùng Phá Thạch gật đầu :

– Huynh hiểu rồi, chính huynh cũng đã thực lòng yêu thương muội chứ không phải vì chiêu Tình xuân khúc của chiếc ngọc địch đã làm cho huynh mất hồn đâu. Giá nếu không có âm thanh mê hoặc ấy, huynh vẫn ôm lấy muội trong vòng tay và mọi việc vẫn diễn ra như vừa rồi.

Chàng chợt thở dài :

– Nhưng có một điều khó khăn cho huynh, huynh không hiểu phải hành động thế nào cho ổn.

Ngọc Địch tiên nga nhìn Phùng Phá Thạch dò xét :

– Điều gì khó khăn, Phùng ca ca hãy nói cho muội nghe xem muội có cách nào góp ý với ca ca hay không.

Phùng Phá Thạch buồn buồn :

– Điều khó khăn cho huynh là nếu huynh không giết Thương muội, huynh sẽ đắc tội với phụ thân, còn mặt mũi nào ngó phụ thân nơi suối vàng.

Ngọc Địch tiên nga lắc đầu :

– Phùng ca ca đã lầm rồi, giữa Quần Thư hội và Phùng Sơn bảo xưa nay đâu có oán thù, vả lại muội muội cũng đâu có giết Phùng tiền bối để ca ca thắc mắc về chuyện không giết muội sẽ mang tội bất hiếu với phụ thân.

– Nếu giữa Quần Thư hội và Phùng Sơn bảo không thù hận, tại sao quý hội lại vâng theo lệnh lão quỷ Xích Phát Đại Ma Tôn cùng năm bang hội Thanh Vân bang, Bạch Kỳ bang, Long Hổ hội, Kỳ Môn bang và Hồng Loan cung tàn sát gia nhân của huynh, lại còn giết phụ thân huynh nữa?

Ngọc Địch tiên nga Hoa Thương Thương bình thản :

– Phùng ca ca lại sai lầm nữa rồi. Ca ca chưa hiểu sao?

Phùng Phá Thạch nhíu cặp mày lưỡi kiếm :

– Huynh lại sai lầm điều gì, Thương muội hãy nói rõ cho huynh nghe.

– Phùng ca ca có hai điểm sai lầm. Một là ca ca chưa hiểu lão Xích Phát Đại Ma Tôn dùng quỷ kế Tá nhân chi thủ, hai là tiểu muội chưa từng nhúng tay vào máu trong trận tàn sát chúng môn đồ Phùng Sơn bảo, giết chết Phùng tiền bối như ca ca vừa nói.

– Thương muội hãy nói rõ ràng hơn, huynh chưa được hiểu.

– Tập đoàn Thần Đạo giáo của lão Xích Phát Đại Ma Tôn đang khống chế tất cả hai đạo hắc bạch luôn cả ngũ đại môn phái trên chốn giang hồ. Lão ra lệnh cho tất cả các môn phái, bang hội phải hổ trợ cho lão trong các trận đánh phá các nơi, nếu môn phái nào bất tuân lệnh sẽ bị lão tiêu diệt. Các bang hội chỉ vì sự an toàn của môn phái mình, bắt buộc phải tuân theo lệnh của lão, nhưng trong thâm tâm họ đều bất phục.

Mưu đồ của lão là lôi cuốn tất cả võ lâm theo lão tạo một thế lực hùng mạnh, sau cùng chiếm lấy ngôi vị bá chủ võ lâm, tha hồ tác oai tác quái. Đó là điều thứ nhất Phùng ca ca chua hiểu tình thế võ lâm hiện nay.

Phùng Phá Thạch gật gù :

– Còn điều thứ hai?

– Điều thứ hai là tiểu muội không hề can dự vào trận thảm sát Phùng Sơn bảo, Phùng ca ca có biết được điều này hay không?

– Thương muội đã nói nếu môn phái, bang hội nào bất tuân lệnh, lão Xích Phát Đại Ma Tôn sẽ tiêu diệt. Chẳng lẽ Thương muội dám cãi lệnh lão?

Ngọc Địch tiên nga Hoa Thương Thương chậm rãi :

– Ngày lão Xích Phát Đại Ma Tôn gửi tối hậu thư tới Quần Thư hội bắt buộc phải tham dự vào trận đánh phá Phùng Sơn bảo, sư mẫu của tiểu muội còn giữ chức Hội chủ.


Nhưng trước khi lên đường, sư mẫu nói với muội là sư mẫu tới đó cho có mặt, sẽ không nhúng tay vào máu. Sư mẫu của muội đã qui tiên được hơn một năm rồi, muội thay sư mẫu giữ chức Hội chủ, muội chưa tường gặp lão Xích Phát Đại Ma Tôn một lần nào, cũng chưa hề phục tùng lão. Muội đang trù tính kế hoạch chống lại lão trong những tháng ngày sắp tới, bởi muội không thể làm thân khuyển mã cho lão sai khiến. Phùng ca ca hãy hiểu cho lòng muội, đừng sát hại những kẻ vô can.

Phùng Phá Thạch ngạc nhiên :

– Những lời của Thương muội có đúng với sự thực hay không?

Ngọc Địch tiên nga Hoa Thương Thương gật mạnh đầu :

– Tiểu muội đã yêu Phùng ca ca, có lẽ nào muội lại dám nói dối với Phùng ca ca cho tổn thương tình nghĩa sau này.

Nàng tiếp :

– Tiểu muội xin nhắc lại với Phùng ca ca một lần nữa. hiện nay các môn phái, các bang hội trên khắp giang hồ thảy đều nằm trong bàn tay của lão Xích Phát Đại Ma Tôn. Dưới quyền sai khiến của lão, còn ca ca chính là cái đích nhắm của lão. Trong tương lai, lão sẽ bày ra quỷ kế giết hại ca ca.

Phùng Phá Thạch phăng tới :

– Lão Xích Phát Đại Ma Tôn định dùng quỷ kế gì giết huynh, Thương muội có biết hay không?

Ngọc Địch tiên nga Hoa Thương Thương khẽ gật :

– Tất nhiên là tiểu muội phải biết. Lão Xích Phát Đại Ma Tôn tìm cách ly gián Phùng ca ca và bọn cao thủ hắc, bạch, luôn cả ngũ đại môn phái trên giang hồ. Bằng cách tạo cho ca ca có nhiều người oán thù thổi phồng ca ca là một tiểu huyết thần khủng bố, máu tanh cho mọi người kinh sợ ca ca, thảy đều muốn trừ khử ca ca bằng mọi cách.

Phùng Phá Thạch bật thốt :

– Thế ư?

Ngọc Địch tiên nga Hoa Thương Thương nói tiếp :

– Tiểu muội chợt nhớ ra một điều nữa, điều này vô cùng nguy hiểm cho Phùng ca ca.

Ca ca hãy hết sức đề phòng.

Phùng Phá Thạch hỏi dồn :

– Điều gì nguy hiểm, Thương muội hãy nói mau!

– Ngoài chuyện lão Xích Phát Đại Ma Tôn biến Phùng ca ca thành một tiểu huyết thần khủng bố, máu tanh cho bọn giang hồ muốn giết ca ca, lão còn tung ra cái tin hiện nay pho bí kíp Cửu Trùng Thiên Tôn bảo lục đang ở trong mình ca ca, để bọn võ lâm vì tham vọng truy lùng ca ca khắp mọi nơi. Lão vừa mật sai sứ giả tới các đại môn phái Thiếu Lâm, Võ Đang, Thanh Thành, Côn Luân và Nga Mi nói chuyện này và lập liên minh gọi là Liên minh diệt trừ tiểu huyết thần. Bọn họ sẽ chọn một nơi nào đó làm đấu trường, tìm cách dẫn dụ ca ca tới sẽ hợp công đánh nhau với ca ca, chờ đến lúc hai bên đều tổn thất nặng nề, lão sẽ xuất hiện chiếm đoạt pho bí kíp theo quỷ kế Cò ngao tranh giành, ngư ông đắc lợi. Muội khuyên ca ca nếu gặp thư mời đừng đến đó, sẽ trúng vào quỷ kế của lão. Bởi lúc đó ca ca sẽ rơi vào cái cảnh mãnh hổ nan địch quần hồ. Bọn họ có cả ngàn cao thủ, làm thế nào ca ca đương cự nổi. Đồng thời từ nay ca ca phải hết sức thận trọng trong chuyện đi tìm thù các bang hội còn lại. Hãy nên dùng lượng khoan hồng với họ hơn là tạo ra những trận tàn sát như thời gian qua.

Phùng Phá Thạch cảm kích :

– Những lời vàng ngọc của Thương muội huynh sẽ ghi khắc vào tâm. Huynh sẽ thận trọng trong việc đi tìm thù rửa hận. Huynh sẽ tránh né không va chạm với ngũ đại môn phái nhưng nếu họ cứ mãi cúi đầu tuân theo lệnh của lão Xích Phát Đại Ma Tôn và còn tham vọng chiếm lấy pho bí kíp Cửu Trùng Thiên Tôn bảo lục, đẩy huynh vào con đường cùng, bắt buộc huynh phải phản ứng bằng võ công, mặc cho hậu quả ra sao cũng được.

Ngọc Địch tiên nga Hoa Thương Thương nhìn Phùng Phá Thạch bằng ánh mắt ân tình đắm đuối :

– Còn về chuyện hôm nay, dù Phùng ca ca đã chiếm lấy tiết trinh của tiểu muội, kể như đã là tình nghĩa phu thê, nhưng nếu ca ca chỉ là con bướm hút nhụy hoa rồi thôi, muội cũng cam đành sống cô độc cho đến trọn đời, không hề trách cứ ca ca đâu.

Dứt câu, giọt lệ trào ra thánh thót xuống hai gò má.

Phùng Phá Thạch sửng sốt nhìn Ngọc Địch tiên nga Hoa Thương Thương. Chàng không ngờ nàng yêu thương chàng một cách chân thành, thiết tha đến thế. Và chàng cũng đã yêu thương nàng trong phút giây gặp gỡ ban đầu.

Tình không thể kháng cự, trước một trang đệ nhất tuyệt đại mỹ nhân, Phùng Phá Thạch bật thốt :

– Thương muội… huynh đã yêu muội.

Ngọc Địch tiên nga Hoa Thương Thương sửng sốt nhìn Phùng Phá Thạch qua giọt lệ đầm đìa.

Giọng nàng như trong giấc mơ :

– Phùng ca ca nói thật?

Phùng Phá Thạch gật mạnh đầu :

– Huynh không hề giả dối với Thương muội. Huynh đã thương yêu muội từ phút đầu gặp gỡ.

– Phùng ca ca…

Nàng lao vào lòng Phùng Phá Thạch giọt lệ sung sướng trào ra.

Phùng Phá Thạch ôm chặt lấy thân hình kiều diễm của Ngọc Địch tiên nga Hoa Thương Thương, khẽ nói :

– Thương muội, huynh yêu muội bằng cả trái tim huynh…

Chàng khe khẽ giọng :

– Thương muội hãy an tâm, huynh thực lòng yêu thương muội không hề dối trá. Dù bất cứ cảnh ngộ nào, trở ngại nào, trong đời huynh sẽ không quên được ân tình của muội đối với huynh.

Nhưng chợt nhớ tới Tạ Ánh Đào và Lâm Phùng Chân, bất giác Phùng Phá Thạch buông tiếng thở dài.

Đối với Tạ Ánh Đào, là vị hôn thê, với Lâm Phùng Chân là lời hứa hẹn, giờ chàng lại yêu thương Ngọc Địch tiên nga bằng cả trái tim, bất khả phân ly, sau này chàng sẽ phải xử sự thế nào cho vẹn cả đôi đường.

Ngọc Địch tiên nga Hoa Thương Thương nghe Phùng Phá Thạch thở dài, day đầu nhìn chàng :

– Phùng ca ca làm sao vậy? Ca ca đang có điều gì uẩn khúc trong lòng?

Phùng Phá Thạch lắc đầu, khéo léo :

– Thương muội chớ nên hiểu lầm. Huynh đang nghĩ tới việc ngày mai.

Giọng nói của Ngọc Địch tiên nga Hoa Thương Thương êm đềm như tiếng suối reo :

– Chuyện ngày mai như thế nào Phùng ca ca có thể nói cho tiểu muội nghe được không?

Vì tự hiểu không thể phân ly Ngọc Địch tiên nga Hoa Thương Thương được, Phùng Phá Thạch tìm lời nói dối :

– Huynh đang lo ngại trên đường thực thi sứ mạng tìm thù rửa hận của huynh từ nay vô cùng khó khăn, nguy hiểm. Kẻ thù quá đông đảo, công lực lão quỷ Xích Phát Đại Ma Tôn và bốn lão quỷ kia lại cao thâm vô lượng, hai đạo hắc bạch võ lâm, luôn cả ngũ đại môn phái đang muốn tiêu diệt huynh để chiếm đoạt pho bí kíp Cửu Trùng Thiên Tôn bảo lục. Nếu chẳng may huynh có điều gì bất hạnh…


Ngọc Địch tiên nga Hoa Thương Thương bật dậy la lên :

– Phùng ca ca đừng nói gở. Ca ca không thể chết, nếu ca ca chết, muội sẽ tự quyết.

Một mình muội không thể sống trên cõi đời này. Ca ca hiểu lòng muội rồi chứ?

Lời nàng ngọt ngào như dòng suối mát khiến cho Phùng Phá Thạch xúc động cả tâm hồn.

Chàng dỗ dành :

– Huynh đã hiểu rõ tấm lòng của Thương muội. Vì yêu thương muội huynh nghĩ tới chuyện mai sau, nhưng thôi, chúng ta hãy tạm gác qua chuyện phiền muộn đó cho muội được an lòng.

Phùng Phá Thạch hỏi :

– Thương muội, lầu hồng này có phải là Tổng đàn Quần Thư hội không?

Ngọc Địch tiên nga Hoa Thương Thương cười khúc khích :

– Phùng ca ca lại lẩn thẩn nữa rồi. lầu hồng này là khuê các của tiểu muội nghỉ ngơi, làm sao lại là Tổng đàn của Quần Thư hội được. Tổng đàn Quần Thư hội ở cách đây chừng bảy mươi dặm, muội là Hội chủ, ngoài ra còn có ba vị sư mẫu tên là Hoa Thanh Thanh, Hoa Xuân Xuân và Hoa Cúc Cúc. Chị em hợp lại lập thành Quần Thư hội, ca ca hiểu rồi chứ?

Phùng Phá Thạch bật cười khanh khách :

– Mấy các tên nghe hay hay, nhưng còn thiếu một cái tên nữa thì mới đủ.

Ngọc Địch tiên nga Hoa Thương Thương ngạc nhiên :

– Một tên gì mới đủ?

Phùng Phá Thạch trêu :

– Hoa Yêu Yêu!

Ngọc Địch tiên nga Hoa Thương Thương bẹo má Phùng Phá Thạch cười khúc khích :

– Phùng ca ca nói đùa rồi. Cái tên gì mà Hoa Yêu Yêu!

Phùng Phá Thạch trêu già :

– Thương muội chưa rõ. Có Thương Thương mới có Yêu Yêu, cũng như vừa rồi…

Ngọc Địch tiên nga Hoa Thương Thương đấm vào ngực Phùng Phá Thạch dỗi hờn :

– Phùng ca ca lại nói đùa nữa. Muội không chịu đâu.

Sực nhớ lại một chuyện, Phùng Phá Thạch buông Ngọc Địch tiên nga Hoa Thương Thương ra.

Chàng hỏi nàng :

– Thương muội có biết cho đến bao giờ lão Xích Phát Đại Ma Tôn phát thiệp mời ngũ đại môn phái và các cao thủ hắc bạch đạo thành lập liên minh kia không?

Ngọc Địch tiên nga Hoa Thương Thương nghiêm túc :

– Có lẽ cuối mùa thu này lão Xích Phát Đại Ma Tôn sẽ phát thiệp mời ngũ đại môn phái và các cao thủ hắc bạch thành lập liên minh. Lão sẽ chọn một đấu trường dẫn dụ Phùng ca ca tới, hợp nhau vây hãm ca ca, tranh đoạt pho bí kíp Cửu Trùng Thiên Tôn bảo lục. Cứ theo ý muội, ca ca đừng tới đó là mọi sự sẽ an toàn.

Phùng Phá Thạch gật gù :

– Huynh xin nhớ ghi lời Thương muội, tới chừng đó huynh sẽ theo tình hình ứng biến.

Chàng lại hỏi :

– Thương muội có biết Tổng đàn Thần Đạo giáo ở nơi nào không?

– Tổng đàn Thần Đạo giáo ở trong dãy núi Quỉ đầu sơn, cách thị trấn Hàng Châu chừng hai trăm dặm về phía nam. Ca ca định tới đó hay sao?

Phùng Phá Thạch lắc đầu :

– Huynh hỏi cho biết sào huyệt của lão Xích Phát Đại Ma Tôn, đợi sau khi huynh tìm được pho bí kíp Cửu Trùng Thiên Tôn bảo lục luyện thành hai chiêu vô địch rồi sẽ gặp lão. Hiện giờ huynh tới Hồng Loan cung gặp ả Bạch Cốt Ma Cơ thiếp và Kỳ Môn bang của lão Lâm Kiến Chương đòi món nợ máu đã vay tại Phùng Sơn bảo.

Ngọc Địch tiên nga Hoa Thương Thương lo sợ :

– Phùng ca ca, theo ý muội hiện nay ca ca hãy tạm gác về chuyện tới Hồng Loan cung đòi nợ máu, vì công lực của ả này không kém lão Xích Phát Đại Ma Tôn bao nhiêu. Lại nữa ả còn có ma khí, mê hương và kịch độc. Chỉ sợ ca ca tới đó sẽ rơi vào cạm bẫy của ả. Ca ca hãy chờ bao giờ tìm được pho bí kíp Cửu Trùng Thiên Tôn bảo lục, luyện thành hai chiêu vô địch rồi sẽ đến gặp ả cũng chẳng muộn gì.

Ngẫm nghĩ phút giây, Phùng Phá Thạch khẽ gật :

– Điều này huynh sẽ nghĩ lại cẩn thận, nếu cần huynh sẽ nghe theo lời của Thương muội.

Ngọc Địch tiên nga Hoa Thương Thương hoan hỉ :

– Như vậy muội đã yên lòng. Bây giờ Phùng ca ca hãy ở lại đây với muội vài ngày rồi hãy lên đường có được không?

Phùng Phá Thạch hôn vào má Ngọc Địch tiên nga Hoa Thương Thương :

– Tất nhiên là được rồi. Muội xinh đẹp thế này, có bao giờ huynh muốn rời khỏi muội, chỉ vì mối huyết thù phải trả huynh mới phải tạm thời xa muội thôi.

Đến đây, Phùng Phá Thạch và Ngọc Địch tiên nga Hoa Thương Thương im lặng.

Ả thiếu nữ áo xanh xuất hiện, trên tay bưng một cái mâm có mấy món ăn bốc khói nghi ngút, bay mùi thơm ngào ngạt và một bình rượu đặt lên bàn.

Ả cúi đầu :

– Nô tỳ nấu mấy món ăn này rất vừa khẩu vị, xin tiểu thư và Phùng công tử dùng bửa.

Thiếu nữ áo xanh liếc mắt nhìn Phùng Phá Thạch nở một nụ cười ý nhị rồi lui gót.

Phùng Phá Thạch và Ngọc Địch tiên nga Hoa Thương Thương vừa ăn uống vừa chuyện trò về sự an nguy trên giang hồ, mãi đến khuya mới dắt tay nhau vào phòng nghỉ ngơi.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.