Đọc truyện Hải Nộ Triều Âm – Chương 23: Độc kế vô song
Phùng Phá Thạch nổi giận hét :
– Đừng lảm nhảm! Lão hãy mau mau mở nắp quan tài sơn đỏ kia cho ta nhìn xem có đúng lão Thương Sư Ngươn đang nằm ở trong đó hay không.
Lão nhân vận tang phục nhăn nhó :
– Thưa Phùng thiếu hiệp, nắp quan tài đã đóng kín lại rồi. Lão nô đâu dám mở nắp ra, mang tội bất kính đối với Thương đại nhân.
Trỏ cỗ quan tài sơn đỏ, Phùng Phá Thạch lớn tiếng :
– Nếu lão sợ mang tội bất kính với lão Thương Sư Ngươn, không dám mở nắp quan tài thì ta sẽ mở xem có đúng như lời lão vừa nói với ta hay không.
Dứt lời, Phùng Phá Thạch bước tới…
Lão nhân vận tang phục như kinh hoàng, đến ngay trước mặt Phùng Phá Thạch.
Lão quỳ thụp xuống đất, lạy Phùng Phá Thạch như tế sao.
Lão khóc lớn :
– Trăm lạy Phùng thiếu hiệp, ngàn lạy Phùng thiếu hiệp. Người chết đi rồi thù hận đã tiêu tan, thân xác sẽ trở thành cát bụi. Lão nô xin Phùng thiếu hiệp hãy niệm đôi chút đức từ bi của Phật tổ, đừng động tới linh thể của Thương đại nhân. Lão nô xin ghi lấy ân đức lớn bằng trời của thiếu hiệp, kiếp sau nguyện là trâu ngựa đáp bồi.
Lão vận tang phục khóc rống lên, nước mắt chảy ròng ròng, vừa lạy Phùng Phá Thạch trông thật là thê thảm, bất cứ ai nhìn qua cũng phải động lòng trắc ẩn.
Bọn nam nữ vận tang phục ở trong tòa đại điện cũng khóc lên ầm ĩ.
Trông thấy lão nhân vận tang phục vừa lạy vừa khóc thảm thiết quá, bất giác Phùng Phá Thạch thấy động lòng.
Chàng nghĩ thầm :
– “Xem qua lão này có vẻ chân thành, không phải giả trá như ta đã nghĩ, có lẽ lão quỷ Thương Sư Ngươn đã chết rồi và đang nằm trong cỗ quan tài kia chăng?”
Nhưng chàng lại nghĩ :
– “Cho dù Thương Sư Ngươn có chết thật, ta cũng phải cạy nắp quan tài coi xem hư thực. Ta không nên tin vào nước mắt của lão mà quên đi chuyện báo thù, tiết hận cho phụ thân ta một cách dễ dàng như vậy.”
Phùng Phá Thạch hét :
– Lão hãy dang ra ngoài, đừng ngăn cản ta sẽ gặp chuyện không hay. Ta cần trông thấy mặt lão Thương Sư Ngươn, đánh lão một chưởng báo thù cho thân phụ.
Phùng Phá Thạch phất tay tạo ra một luồng tiềm lực đẩy bạt lão nhân vận tang phục ra ngoài.
Chàng bước tới đứng trước cỗ quan tài sơn đỏ khoảng chừng một trượng.
Lão nhân vận tang phục gượng gạo đứng lại, vừa khóc vừa lùi về phía mười hai têb trung niên hòa thượng.
Phía trong tòa đại điện, mấy mươi nam nữ vận tang phục bỏ chạy tán loạn.
Phùng Phá Thạch nhìn cỗ quan tài sơn đỏ, hét lớn :
– Thương Sư Ngươn, có phải ngươi giả chết nằm trong quan tài đó hay không? Hãy nói cho mau, chậm trễ ta đánh một chưởng cho ngươi tan xác.
Chàng dọa dẫm đề phòng Thương Sư Ngươn giả chết sẽ phải hốt hoảng lên ngay.
Không nghe tiếng trả lời của Bang chủ Thương Sư Ngươn trong cỗ quan tài.
Trong lòng Phùng Phá Thạch vô cùng nghi hoặc, nửa tin Thương Sư Ngươn còn sống nằm trong cỗ quan tài, nửa lại ngờ lão đã chết thật.
Chàng nghĩ thầm :
– Bây giờ ta hãy thử dọa lão một lần nữa xem sao.
Phùng Phá Thạch rút thanh Tàn Hồn huyết kiếm ra, điểm ngay cỗ quan tài hét lớn :
– Lão quỷ Thương Sư Ngươn, ngươi đã không chịu trả lời, ta sắp chẻ cỗ quan tài đây.
Im bặt.
Vẫn không nghe tiếng trả lời của Thương Sư Ngươn trong cỗ quan tài.
Phùng Phá Thạch ngưng trọng tinh thần nhìn cỗ quan tài không nháy mắt.
Phút giây chợt thấy Phùng Phá Thạch nở một nụ cười bí mật, hét to :
– Đã thế, ta bật nắp quan tài đây.
Thanh Tàn Hồn huyết kiếm trong tay…
(thiếu 2 trang)
Tiếp theo một giọng nói sang sảng :
– Ha ha… tên tiểu quỷ Huyết Hận thư sinh Phùng Phá Thạch đã chết rồi, chỉ tại ngươi ngu ngốc, lọt vào diệu kế kim thiền thoát xác của bản tòa. Bản tòa sai lão Đại hộ pháp giả đứng ra làm chủ tang, đánh lừa ngươi tới cỗ quan tài. Trước đó ta đã cho đặt một quả lôi oanh, ngươi vọng động cạy nắp quan tài nên phải tan xương nát cốt, đừng trách ta sao hạ độc thủ chẳng lưu tình… ha ha ha… ha ha…
Chấm dứt tràng cười thứ hai, chợt nghe một giọng già dặn nổi lên :
– Các người đâu, hãy mau thắp đèn lên cho bản tòa.
Nhiều tiếng ứng thinh, phút chốc đèn đuốc thắp lên nhiều ngọn sáng choang như cũ.
Trên ba mươi tên môn đồ xuất hiện dọn dẹp những mảnh vụn của chiếc quan tài sơn đỏ và linh sàng vừa bị lôi oanh nổ tan nát, rải rác trên sân.
Từ trong tòa đại điện một vị lão nhân vận áo gấm tuổi trạc lục tuần, thân hình cao lớn, mặt xương âm hiểm, ánh mắt gian xảo, ung dung bước ra đứng trước thềm phía ngoài cánh cửa tòa đại điện.
Bây giờ vùng khói đen kịt khắp vùng đã theo từng trận gió tan đi. Bầu không gian nở lại quang đãng như xưa.
Lão nhân áo gấm vỗ ba tiếng sấm chưởng.
Tiếng sấm chưởng vừa dứt, từ bốn phía tường ngoài Tổng đàn Bạch Kỳ bang, gần hai trăm tên môn đồ vận võ phục xanh, tay cầm đoản đao, trường kiếm rào rào phóng tới sân cỏ rộng.
Bọn chúng tung hô ầm ĩ.
– Bang chủ trường thọ!
– Bang chủ thần cơ diệu đoán!
– Cung hỷ Bang chủ!
Tiếng tung hô của hàng trăm môn đồ Bạch Kỳ bang kéo dài thật lâu mới chấm dứt.
Lão nhân áo gấm chính là Bang chủ Bạch Kỳ bang nhìn chúng môn đồ cười đắc chí :
– Các ngươi đã thấy rồi chứ? Bản tòa chỉ cần bày ra một kế nhỏ mọn “Kim thiền thoát xác” không tốn một giọt máu, một chút công, tên tiểu quỷ Huyết Hận thư sinh Phùng Phá Thạch đã phải tan thây nát cốt rồi…
Chúng môn đồ hô to :
– Cung nghênh Bang chủ!
Bang chủ Bạch Kỳ bang tiếp :
– Nhưng cũng nhờ lão Đại hộ pháp và mười hai vị đầu lãnh thi hành khổ nhục kế, phỉnh gạt tên tiểu quỷ hht Phùng Phá Thạch, dẫn dụ gã mở nắp quan tài nên quả lôi oanh đặt trước trong đó mới nổ.
Hàng trăm môn đồ tung hô :
– Bang chủ liệu kế như thần!
Bang chủ Bạch Kỳ bang hỏi lớn :
– Lão Đại hộ pháp đâu rồi?
Có tiếng ứng thinh từ phía trong tòa đại điện.
Một vị lão nhân vận võ phục, lưng đeo thanh trường kiếm từ trong tòa đại điện đi nhanh ra. Lão nhân chính là lão nhân vận tang phục chủ tang đã lạy van Phùng Phá Thạch như thế sai lúc nãy.
Lão Đại hộ pháp tới trước mặt Bang chủ Bạch Kỳ bang khom lưng cung kính :
– Nhờ hồng đức của Bang chủ, ty chức mới phỉnh gạt được tên tiểu quỷ Huyết Hận thư sinh Phùng Phá Thạch tới mở nắp quan tài, nhận cái chết thảm.
Bang chủ Bạch Kỳ bang tươi hẳn sắc diện, nhìn Đại hộ pháp nói :
– Bản tòa cũng nhờ Đại hộ pháp dùng khổ nhục kế mới thành công mỹ mãn. Ta sẽ trọng thương cho ngươi mười ngàn lạng vàng ròng, năm hạt minh châu, mười cây gấm vóc.
Lão Đại hộ pháp cúi mình :
– Tạ ơn Bang chủ!
Nhìn sang mười hai tên trung niên đại hán đã hóa trang ra mười hai vị hòa thượng gõ mõ tụng kinh vừa rồi, Bang chủ Bạch Kỳ bang phủ dụ :
Còn các ngươi, bản tòa sẽ thưởng mỗi người một ngàn lạng vàng ròng, xứng đáng với công lao của các ngươi.
Mười hai tên đại hán trung niên rập nhau :
– Tạ ơn Bang chủ!
Quay lại lão Đại hộ pháp, Bang chủ Bạch Kỳ bang phất cánh tay áo cẩm bào :
– Đại hộ pháp hãy bảo bọn hỏa đầu nấu nướng dọn đại tiệc mau lên.
Lão Đại hộ pháp vâng dạ đi nhanh.
Bang chủ Bạch Kỳ bang hướng ra chúng môn đồ :
– Các ngươi hãy dọn bàn ghế ra mau, chúng ta sẽ ăn tiệc mừng ngay trên sân cỏ này. Hôm nay bản tòa ban ân huệ cho các ngươi mặc tình thù tạc.
Chúng môn đồ ứng thinh, cùng chạy vào trong mang bàn ghế ra đặt dài trên sân cỏ.
Chẳng bao lâu đại tiệc dọn ra, tất cả có trên năm mươi bàn, thức ăn bốc khói nghi ngút.
Gần hai trăm môn đồ Bạch Kỳ bang vừa ăn uống, vừa cười nói bàn tán ồn ào, tán thưởng tài trí phi thường, thần thánh của Bang chủ Bạch Kỳ bang.
Bang chủ Bạch Kỳ bang và lão Đại hộ pháp ngồi chiếc bàn đầu dưới bậc thềm vào cánh cửa lớn tòa đại điện. Cả hai lão nhân đắc thắng, chén thù chén tạc với nhau cười nói râm ran.
Uống hết hai vò rượu đã sừng sừng, lão Đại hộ pháp lớn tiếng tâng bốc :
Bang chủ thật là cao minh, chỉ dùng một kế nhỏ đã khiến tên tiểu quỷ Huyết Hận thư sinh Phùng Phá Thạch tan thây nát cốt. Cứ như ty chức nghĩ, tài trí và võ công của Bang chủ phải là một vị minh chủ võ lâm của Bang chủ phải là một vị minh chủ võ lâm mới xứng đáng hơn cái chức Bang chủ Bạch Kỳ bang này. Chẳng hiểu Bang chủ thấy lời nói của ty chức có đúng không?
Bang chủ Bạch Kỳ bang nghe thuộc hạ khen, hào khí bốc cao, cất tiếng cười ha hả.
Lão nói :
– Lão Đại hộ pháp nói đã trúng ngay kỳ vọng của bản tòa từ lâu rồi. đêm nay bản bang đã giết được tên tiểu quỷ Huyết Hận thư sinh Phùng Phá Thạch, tất nhiên bản bang đã là người đứng đầu các môn phái, các bang hội, đâu còn một ai không thể không nể phục nữa.
Bang chủ Bạch Kỳ bang chớp rực ánh mắt, vẽ vời :
– Bản tòa sẽ bành trướng thế lực của Bạch Kỳ bang khắp cả hai miền trung thổ, thiết lập nhiều phân đàn trên tất cả các thị trấn, qui tụ nhiều anh hùng hào kiệt tạo một thế lực hùng mạnh, trước nhất khống chế tất cả các bang hội, bắt buộc bọn họ phải quy thuận bản bang, kế đó tranh hùng với ngũ đại môn phái, chiếm lấy ngôi vị bắc đẩu của phái Thiếu Lâm, sau cùng tiêu diệt Thần Đạo giáo, chiếm ngôi minh chủ võ lâm. Muốn vậy phải có pho bí kíp Cửu Trùng Thiên Tôn bảo lục, luyện hai chiêu vô địch mới có thể đối phó với lão Giáo chủ Xích Phát Đại Ma Tôn và bốn lão Diêm Vương Tôn Giả, Vạn Độc Thánh Sư, Liệt Hỏa Ma Quân và Lưỡng Diện Quái Nhân.
Lão Đại hộ pháp hăm hở :
– Bẩm Bang chủ, hiện nay pho bí kíp Cửu Trùng Thiên Tôn bảo lục hiện ở trong tay ả Triệu Phi Tần, phu nhân của Phùng Phá Thạch. Nhưng chưa rõ kể từ cái đêm huyết tẩy Phùng Sơn bảo, ả chạy trốn tận nơi nào, biệt vô tung tích hơn hai năm qua.
– Chuyện cơ mật này bản tòa giao trách nhiệm cho Đại hộ pháp đi lùng kiếm ả. Nếu Đại hộ pháp gặp được ả, sau khi lấy được pho Cửu Trùng Thiên Tôn bảo lục hãy giết ả ngay lập tức, đừng cho ả sống, bí kíp sẽ tiết lộ ra chốn giang hồ. Bạch Kỳ bang sẽ trở thành cái đích cho bọn họ, bởi vì các bang hội, các môn phái sẽ vì tham vọng pho bí kíp đó mà tới đây tranh giành với bản bang. Bọn họ quá đông, chúng ta khó lòng đương cự. Mọi chuyện yên xong, ta sẽ trọng thưởng cho ngươi năm ngàn cân vàng ròng, mười hạt đại minh châu.
Lão Đại hộ pháp khúm núm :
– Tạ ơn Bang chủ, ty chức sẽ tận tâm tận lực đi tìm ả Triệu Phi Tần, chiếm lấy pho bí kíp Cửu Trùng Thiên Tôn bảo lục mang về đây cho Bang chủ. Ty chức nhất quyết phải làm cho bằng được chuyện này.
Bang chủ Bạch Kỳ bang cầm vò rượu đưa lên nốc một hơi dài, khà ra mùi rượu sực nồng.
Lão đặt vò rượu xuống bàn, ngửa mặt cười khà :
– Ha ha ha… rồi đây chức vị minh chủ võ lâm sẽ thuộc về bản tòa, ha ha ha… ha ha…
– Ha ha… ha ha ha…
Đột nhiên, một giọng cười quái gở không hiểu từ phương nào vọng vào tai Bang chủ Bạch Kỳ bang và lão Đại hộ pháp.
Âm thanh tiếng cười không to, nhưng như có hàng trăm, hàng ngàn mũi kiếm bén nhọn thọc vào tai Bang chủ Bạch Kỳ bang và lão nhân Đại hộ pháp.
Bang chủ Bạch Kỳ bang luôn cả lão Đại hộ pháp cùng giật mình một lượt, cùng đảo mắt tìm kiếm người thần bí vừa phát ra giọng cười quái gở.
Hàng trăm môn đồ Bạch Kỳ bang đại điện ăn uống, nghe tiếng cười chợt buông chén xuống, lặng ngắt.
Tất cả ánh mắt đảo quanh sân cỏ tìm kẻ phát ra giọng cười.
Không thấy bóng người phát âm, bọn chúng ngơ ngác đưa mắt nhìn nhau.
– Ha ha ha… ha ha…
Giọng cười quái gở đã sát bên tai Bang chủ Bạch Kỳ bang và lão Đại hộ pháp.
Bang chủ Bạch Kỳ bang đứng phắt lên, quát lớn :
– Ngươi là ai?
Lão Đại hộ pháp cũng đứng vụt dậy, rung thanh trường kiếm cầm tay, đảo mắt tìm bóng người thần bí.
Bang chủ Bạch Kỳ bang lại quát :
– Nhân vật nào, mau xuất…
Hự!
Chưa dứt tiếng, Bang chủ Bạch Kỳ bang đã kêu nghẹn một tiếng, rồi đứng trơ trơ như pho tượng.
Lão đã bị ai đó điểm bế huyệt đạo rồi.
Chợt một chiếc bóng lòa qua.
Một người xuất hiện phía sau lưng Bang chủ Bạch Kỳ bang, tay cầm trường kiếm đỏ rực tợ huyết châu chĩa vào yết hầu của lão.
Chúng môn đồ Bạch Kỳ bang xô ghế đứng dậy, rần rần náo loạn trong buổi đại tiệc ăn mừng.
Bọn chúng hô to :
– Huyết Hận thư sinh Phùng Phá Thạch!
Tất cả thảy đều kinh hoàng trước sự xuất hiện như ma quỷ của Phùng Phá Thạch.
Tất cả đều ngẩn ngơ trước hiện tượng chưa từng thấy bao giờ trên chốn võ lâm.
Phùng Phá Thạch đã bị quả lôi oanh nổ tan thây nát cốt vừa rồi, bây giờ Phùng Phá Thạch nào lại xuất hiện khống chế Bang chủ Bạch Kỳ bang.
Gã đã trở thành quỷ về đây đòi mạng chăng?
Hàng trăm môn đồ Bạch Kỳ bang nghĩ như vậy.
Lão Đại hộ pháp trợn trừng hai mắt nhìn Phùng Phá Thạch, bàn tay cầm trường kiếm run run.
Lão không thể nào tưởng tượng nổi Phùng Phá Thạch lại còn sống, điểm huyệt Bang chủ của lão một cách thần quái như vậy.
Lão quát :
– Tiểu quỷ, ngươi không được phương hại Bang chủ của ta!
Phùng Phá Thạch nhìn lão Đại hộ pháp cười khảy :
– Đừng lảm nhảm! Bang chủ của ngươi hiện đang ở trong tay ta, chết sống do nơi ta quyết định, ngươi còn oang oang cái mồm làm chi nữa chứ.
Dí mũi thanh Tàn Hồn huyết kiếm vào cổ Bang chủ Bạch Kỳ bang, Phùng Phá Thạch hét :
– Tất cả hãy dang ra ngoài xa mười trượng, chậm trễ ta đâm mấy kiếm vào cổ họng lão quỷ này.
Chúng môn đồ Bạch Kỳ bang hoảng sợ bỏ bàn tiệc tháo lui ra đứng ngoài xa.
Phùng Phá Thạch trợn trừng mắt nhìn lão Đại hộ pháp hét :
– Còn ngươi muốn chết chung với lão quỷ Thương Sư Ngươn, ta sẽ cho ngươi toại nguyện.
Lão Đại hộ pháp quát :
– Tiểu quỷ, ngươi định làm gì Bang chủ của ta?
Phùng Phá Thạch nghiến răng :
– Lúc nãy ta đã nói với ngươi rồi. Ta tới đây đòi món nợ máu năm xưa lão quỷ Thương Sư Ngươn đã cấu kết với Xích Phát Đại Ma Tôn tới Phùng Sơn bảo tàn sát trên bảy mươi gia nhân, giết phụ thân ta rồi đốt luôn sơn bảo. Nay ta phải đòi món nợ máu đó trên mình lão. Ngươi nghe rõ rồi chứ?
Nhìn chúng môn đồ Bạch Kỳ bang, Phùng Phá Thạch cao giọng :
– Bọn ngươi là những kẻ vô tội, đừng can dự vào chuyện này, bằng nếu các ngươi ngu ngốc vào đây ta sẽ giết sạch, chẳng chừa lấy một tên.
Chúng môn đồ khiếp đảm đứng yên tại chỗ, không có một tên nào dám động đậy.
Lão Đại hộ pháp hốt hoảng, tay cầm kiếm run run cũng không dám động tĩnh.
Lão hỏi :
– Tiểu quỷ, do đâu ngươi còn sống để rồi bức bách Bang chủ của ta?
Phùng Phá Thạch khinh khỉnh :
– Ngươi muốn hiểu tại sao ư? Ngươi và lão quỷ Thương Sư Ngươn bày kế giả tử, đặt lôi oanh trong cỗ quan tài ám toán ta. Ta đoán biết cái quỷ kế ác độc của hai ngươi, nên khi bật nắp quan tài, ta đã sử dụng thân pháp “Di Hình Hoán Ảnh” phóng lên tàng cây cổ thụ kia, chờ khi hai ngươi bày tiệc huênh hoang cái mồm nói láo, ta xuất hiện phía sau lưng lão quỷ này điểm huyệt lão. Mệnh trời chưa dứt, làm thế nào các ngươi hại nổi ta.
Lão Đại hộ pháp lẫn chúng môn đồ sửng sốt nhìn Phùng Phá Thạch như nhìn một con quái vật.
Phùng Phá Thạch hét lớn :
– Các ngươi hãy dang ra, chừa con đường ra cổng. Tên nào không tuân lệnh ta sẽ thọc mũi kiếm vào cổ họng lão quỷ Thương Sư Ngươn.
Chúng môn đồ Bạch Kỳ bang sợ hãi không dám chậm trễ phóng ra xa, chừa con đường giữa dẫn tới cánh cổng Tổng đàn Bạch Kỳ bang.
Phùng Phá Thạch kẹp lấy thân hình bất động của Thương Sư Ngươn chầm chậm tiến ra cánh cổng Tổng đàn.
Thình lình lão Đại hộ pháp lao tới chém một nhát kiếm vào đầu Phùng Phá Thạch.
Nghe tiếng gió rít, Phùng Phá Thạch dịch ngang nửa trượng tránh khỏi nhát kiếm của lão Đại hộ pháp.
Chàng giận dữ hét :
– Nằm xuống!
Thanh Tàn Hồn huyết kiếm vạch ngang một cái.
Làn huyết quang xẹt tới lão Đại hộ pháp nhanh như chớp.
Phập!
Chiếc thủ cấp của lão Đại hộ pháp bay ra, thân hình từ từ đổ xuống.
Chúng môn đồ Bạch Kỳ bang quá đỗi kinh hoàng, phóng chạy tứ tán.
Lại một tiếng phập nổi lên.
Bang chủ Thương Sư Ngươn té quỵ xuống, giãy vài cái rồi im bặt.
Lão đã bị thanh Tàn Hồn huyết kiếm đâm suốt từ trước ngực ra tới sau lưng.
Phùng Phá Thạch đảo mắt sáng rực, nhìn qua chúng môn đồ đứng đằng xa, dõng dạc :
– Lão quỷ Thương Sư Ngươn đã đền xong nợ máu. Bạch Kỳ bang đã tan rã, các ngươi hãy trở về quê quán sinh sống cuộc đời lương thiện. Tên nào nghịch mạng còn ở lại nơi đây, ta trở lại gặp sẽ giết ngay tên đó.
Phùng Phá Thạch đường bệ bước ra ngoài cổng Tổng đàn Bạch Kỳ bang, phi thân tới chỗ cánh rừng, leo lên con tuấn mã phi nhanh…