Đọc truyện Hai Con Người, Một Cuộc Đời – Chương 32: Áy náy
Sau khi Lộc Hàm cùng Thế Huân chia tay, như thường lệ đi bộ vào tòa nhà Ngô thị, bấm nút thang máy, theo thang máy đến phòng tài chính, cùng những đồng nghiệp đi ngang qua nói “Chào buổi sáng”, rồi đến chỗ ngồi của mình bắt đầu một ngày công tác. Bởi vì Lộc Hàm đã đưa ra đơn từ chức, nên phía trên có rất nhiều công việc cần chuyển giao, thời gian này ngược lại so với bình thường càng thêm bận rộn.
Trước lúc tan tầm, Lộc Hàm ngoài ý muốn nhận được điện thoại của Thế Huân, mà nội dung cuộc gọi càng làm cho cậu giật mình, Thế Huân thế nhưng hỏi cậu bữa tối sẽ ăn cái gì, Lộc Hàm nhất thời không kịp phản ứng ngây ngốc hồi lâu, thẳng đến khi bên kia truyền đến thanh âm không kiên nhẫn của Thế Huân, cậu mới ấp úng trả lời rằng mình phải về nhà thu dọn đồ đạt một chút, Thế Huân hừ lạnh một câu nói ‘tôi đói bụng, lại đây nhanh lên rồi cúp máy’.
Lộc Hàm buông điện thoại, đầu óc lại bắt đầu miên man suy nghĩ. Cậu gần đây thường xuyên rơi vào trạng thái lơ lững trên mây, cũng không còn cách khác, chuyện của cậu và Thế Huân không thể nói với người khác, chỉ có thể tự mình đoán mò.
Xem ra món cháo hồi sáng làm Thế Huân cảm thấy trù nghệ của mình không tồi nên mới bảo mình nấu cơm chiều, hơn nữa đã đồng ý để anh bao dưỡng, tối qua còn ngủ ở phòng khách nhà anh, kế tiếp có lẽ còn phải trụ ở nhà Thế Huân. Lộc Hàm nghĩ phải tìm cách giải thích chuyện mình không thể ở nhà, cũng không thể mãi dựa vào cái cớ tăng ca.
Nghĩ tới mẹ, trong lòng Lộc Hàm lại tràn ngập áy náy, cha mất sớm, mẹ một mình nuôi cậu thật không dễ dàng. Lộc Hàm vẫn luôn là đứa con ngoan, tan tầm đúng giờ về nhà, tiền lương mỗi tháng đều giao ẹ giữ, lần ở quán bar gặp được Thế Huân cũng là đầu tiên cậu đi chơi. Mẹ cũng đã ngầm nhắc nhỡ cậu mau có bạn gái rồi cưới vợ sinh con, để bà còn ẳm cháu. Vậy mà hiện tại mình lại…
Vì người đàn ông thầm yêu mười năm mà nói dối mẫu thân, nhưng dù là vậy, Lộc Hàm cũng biết mình căn bản không bỏ xuống được tình yêu với Thế Huân.
Khi Lộc Hàm về đến nhà, mẹ cậu cũng đã về.
“Mẹ à, gần đây công ty giảm biên chế, nên phái con đi một chi nhánh ở phía Nam. Chi nhánh này ở rất xa, không thể về nhà hàng ngày được. Con có cùng một vài đồng nghiệp thuê nhà ở gần đó, thứ sáu cuối tuần mới có thể trở về.” Lộc Hàm bởi vì đang nói dối nên đầu cuối thấp, thanh âm cũng rất nhỏ. Cậu nghĩ tới nghĩ lui cũng chỉ nghĩ ra lý do này, bình thường cậu sẽ ngụ tại nhà Thế Huân, đến thứ sáu sẽ về bên mẫu thân.
“Không sao, công việc quan trọng hơn, đúng lúc mẹ cũng muốn được thanh tịnh một chút. Ở bên ngoài phải hảo hảo chăm sóc chính mình, tạo mối quan hệ tốt với đồng nghiệp. Đúng rồi, ở chi nhánh nếu thấy có cô gái nào tốt thì nhớ phải theo đuổi, quan trọng nhất là khi về có thể mang theo bạn gái.” Mẫu thân vẫn chưa phát hiện cậu khác thường, dặn dò vài câu rồi lại nhắc đến chuyện tìm bạn gái.
“Con… Con biết rồi. Mẹ, đêm nay phải dọn qua rồi, con về phòng thu dọn đồ đạt.” Lộc Hàm lắp bắp đáp ứng.
“Được rồi, con đi đi.” Mẫu thân khoát tay, ý bảo mình không còn việc gì.
Lộc Hàm về phòng lấy vật dụng cá nhân và một ít quần áo thay đổi, sau đó cùng mẹ nói lời tạm biệt rồi ra khỏi nhà. Cậu vẫn nhớ chuyện Thế Huân dặn mình nấu cơm chiều, hoàn hảo gần đó lại có chợ, liền vội vàng chạy đi mua một ít thịt rau rồi mới đón xe qua nhà Thế Huân.