Hai Con Người, Một Cuộc Đời

Chương 27: Ở chung


Đọc truyện Hai Con Người, Một Cuộc Đời – Chương 27: Ở chung

“Lộc Hàm cậu làm gì gấp gáp như vậy, chẳng lẽ là đi tìm mối khác. Vừa rồi còn làm bộ dáng phía sau không thoải mái, hiện tại liền khẩn cấp muốn tìm nam nhân thượng. Cậu rốt cuộc có hiểu bao dưỡng là gì không!? Lộc Hàm tôi cho cậu biết, trong khoảng thời gian này, cậu ít lộn xộn đi tìm đàn ông đi! Trước khi tôi chán, cậu chỉ có thể ột mình tôi thượng!” Nhìn thấy Lộc Hàm lo lắng muốn rời khỏi, một cỗ tức giận liền dâng lên trong lòng Thế Huân, anh lập tức thay đổi sắc mặt, ánh mắt căm tức nhìn cậu, nói chuyện cũng hết sức trào phúng. Chỉ cần anh nghĩ đến Lộc Hàm mới vừa cùng mình làm xong, hiện tại lại đi tìm nam nhân khác, trong lòng liền cực kỳ không thoải mái. Hơn nữa anh đã nói sẽ bao dưỡng cậu, như vậy trong khoảng thời gian này, Lộc Hàm đương nhiên chỉ có thể phục vụ một mình anh.

“Ngô tổng, Ngô tổng, không phải. Tôi… Tôi chỉ là thấy thời gian không còn sớm, nên muốn về nhà.” Đã bị Thế Huân hiểu lầm là MB, cậu cũng không muốn anh lại hiểu lầm mình sâu hơn, vội vàng giải thích.

Thế Huân chăm chú nhìn ánh mắt của Lộc Hàm, muốn xác nhận xem cậu có nói dối hay không, Anh dù sao cũng là giám đốc Ngô thị, trên thương trường cũng coi như là nhân vật suất trá phong vân (đại khái là sắc sảo và có tầm ảnh hưởng lớn), ánh mắt thực có vài phần sắc bén. Bị nhìn chằm chằm, Lộc Hàm vốn đã khúm núm trước mặt Thế Huân, nay lại càng có vẻ bối rối.

“Được rồi, cậu đừng về, trụ lại trong phòng khách đi. Sau này lúc tôi ở nhà cậu cứ đến, đỡ phải lần nào cũng điện thoại gọi cậu.” Thế Huân nhìn chăm chú Lộc Hàm một hồi, thấy bộ dáng cậu kích động không giống như nói dối, mới trở lại sofa ngồi.


Hiện tại trong lòng Thế Huân nhận định Lộc Hàm là một MB, cho nên mới nghĩ một cuộc điện thoại là có thể kêu cậu đến tùy ý phát tiết. Đối với biểu tình hay ngôn ngữ của một MB, Thế Huân cũng không để tâm suy nghĩ nhiều, tỷ như tại sao Lộc Hàm đưa đơn từ chức, cậu ở trước mặt anh sao lại cẩn trọng như vậy!? Khi bị anh chất vấn, tại sao Lộc Hàm lại kích động giải thích!? Cho dù Thế Huân đưa ra bao dưỡng, Lộc Hàm cũng hoàn toàn có thể cự tuyệt. Đối với một MB mà nói, tiền của ai chả giống nhau. Làm gì nhất định phải chịu đựng tính khí của anh.

“A!? Trụ… Ở nơi này!?” Lộc Hàm không bao giờ nghĩ Thế Huân sẽ cho cậu ở lại, lập tức ngây ngẩn cả người, biểu tình bối rối nháy mắt có chút dại ra.

“Như vậy cậu còn không muốn!” Thế Huân nhướng mày, khóe môi cười như không cười, biểu tình trên mặt âm tình bất định.


“Không… Không phải.” Lộc Hàm cúi đầu, nhỏ giọng phủ định.

“Tôi lấy làm lạ, vừa rồi lúc ở phòng tắm cậu đứng còn chẳng vững, vậy mà chỉ một lúc đã nóng lòng muốn về nhà. Hay những người làm MB như cậu bị đàn ông thượng quen rồi, thể lực phục hồi tương đối mau. Vậy chúng ta làm thêm một lần xem!?” Thế Huân đột nhiên đứng dậy đi đến gần Lộc Hàm, một bàn tay còn bất hảo sờ soạng khố gian của cậu.

“Ngô… Ngô tổng…” Lộc Hàm mới đó sao có thể phục hồi thể lực, nhưng cho dù cậu nói mệt, Thế Huân cũng đâu đau lòng, cho nên đành một mình gắng gượng chống đỡ. Hiện tại nghe Thế Huân nói muốn làm thêm một lần làm cậu hoảng sợ, thân thể lui về sau né tránh bàn tay anh, lại bởi vì mặt sau không thoải mái, liền lảo đảo thiếu chút nữa ngã xuống đất.

“Đi ngủ thôi.” Thế Huân túm lại Lộc Hàm giúp cậu ổn định. Hôm nay đã bắn hai lần khiến anh vô cùng mỹ mãn, bất quá là cố ý đùa cậu một chút thôi, mà biểu tình kích động của Lộc Hàm càng làm anh không có hứng trí, liền tùy tiện phất tay, tự mình đi vào phòng ngủ.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.