Đọc truyện Hai Con Người, Một Cuộc Đời – Chương 157: Khó xử
“Lộc Hàm Lộc Hàm…” Lộc Hàm dịu dàng săn sóc như vậy làm Thế Huân vừa đau lòng lại cảm động, bán ngồi xổm người xuống đưa cậu ôm vào trong ngực không ngừng hôn môi.
Hai người ôm nhau hôn một hồi lâu mới lưu luyến tách ra. Thế Huân lo lắng cho phía sau Lộc Hàm mới vừa bôi thuốc, cứng rắn bắn cậu nằm lại giường nghỉ ngơi, bất quá anh cũng luyến tiếc rời khỏi Lộc Hàm, dứt khoát cởi áo khoác của mình leo lên giường.
Thế Huân duỗi dài cánh tay đem Lộc Hàm ôm vào trong ngực, để cậu gối đầu lên ngực mình, hai người kề bên như vậy dù tùy tiện nói cái gì cũng đều cảm thấy vô cùng ngọt ngào.
Vết thương trên tay Thế Huân đã sớm hoàn toàn khỏi hẳn, tuy rằng mỗi ngày cùng Lộc Hàm ở nhà cực kỳ ngọt ngào hạnh phúc, nhưng chuyện của công ty cũng không thể không quan tâm. Thế Huân liền thương lượng với Lộc Hàm ngày mai cùng nhau quay về công ty đi làm. Lộc Hàm lúc trước cũng đã quyết định quay về Ngô thị, cho nên đối với đề nghị này của anh cũng không có ý kiến gì. Nhưng sau đó nghe đến Thế Huân nói sau khi quay về Ngô thị sẽ trực tiếp ình làm quản lý tài chính, Lộc Hàm không đồng ý, thời điểm từ chức chỉ là một nhân viên phổ thông bình thường, lần này về đột nhiên liền trở thành quản lý, khẳng định sẽ có người dị nghị sau lưng. Hơn nữa tính tình cậu hiền hòa không hề ham thích chức cao quyền lớn, chỉ mong bình bình đạm đạm làm tròn công việc của mình là được.
Nhưng là Thế Huân cảm thấy lấy năng lực của Lộc Hàm mà làm nhân viên thông thường thì rất phí phạm nhân tài, khuyên can mãi, vừa hống vừa khuyên. Bất quá đừng nhìn Lộc Hàm bình thường nhu thuận nghe lời, đối Thế Huân ngàn ý trăm thuận, việc này lại rất dứt khoát có nói thế nào cùng không đồng ý. Hai người giằng co đến cuối cùng, Lộc Hàm còn thật sự nổi giận, nói anh nếu không bỏ ý định bắt mình làm quản lý thì sẽ không quay về Ngô thị. Thế Huân một khi nghe lời này liền câm miệng, nhanh chóng giơ cờ trắng đầu hàng, Lộc Hàm chỉ cần quay về Ngô thị, muốn làm cái gì đều được.
Thế Huân không lay chuyển được Lộc Hàm, chuyện việc làm chỉ có thể quyết định như vậy, thời gian còn nhiều, sau này lại chậm rãi thuyết phục cậu.
Tới buổi trưa, Lộc Hàm không thể không rời giường làm cơm cho Thế Huân. Cậu cũng rất yêu anh, biết anh thích ăn món mình nấu, đau đớn phía hậu mặt thì tính là gì.
Cơm nước xong, Thế Huân lại hống Lộc Hàm đi ngủ ngủ trưa, tối hôm qua đến nửa đêm mới ngủ, phía sau của Lộc Hàm lại không thoải mái, nên hảo hảo nghỉ ngơi một chút.
Thời gian ngọt ngào thường trôi qua tương đối mau, mới xoay qua xoay lại có một chút, hai người còn chưa có nị đủ, sắc trời đã từ từ chuyển ám, đã tới lúc Lộc Hàm phải về nhà.
Tối hôm qua cậu nói dối mẹ không về nhà, hôm nay vô luận như thế nào cũng không thể tiếp tục ở lại nhà Thế Huân qua đêm.
Thế Huân đương nhiên không nỡ để Lộc Hàm rời đi, nhưng cũng biết cậu khó xử, anh không muốn cậu ở trước mặt mẹ không có con đường thoát, chỉ có thể buông tha tất thảy lái xe chở cậu về nhà.
Tới dưới lầu nhà Lộc Hàm, Thế Huân lại kéo lấy cậu hôn môi hơn nữa ngày mới buông tay để cho cậu vô nhà. Anh đợi cho đến khi Lộc Hàm đi vào trong, thân ảnh hoàn toàn biến mất khỏi tầm mắt mới xoay người lái xe rời đi.
“Tiểu Lộc về rồi à.” Lộc Hàm vừa mới vào cửa, liền nhìn thấy mẫu thân đứng dậy khỏi ghế.
“Dạ.” Rốt cuộc vẫn chột dạ, Lộc Hàm thấp đầu rầu rĩ đáp một tiếng.
“Tối hôm qua không về nhà, hôm nay lại không nói một tiếng về trễ như vậy!? Con thứ bảy chủ nhật cũng vội đến ngay cả gọi ẹ một cuộc điện thoại cũng không được sao!?” Lộc mẫu nói chuyện rõ ràng đã mang theo khẩu khí không vui.
“Mẹ, thực xin lỗi thực xin lỗi…” Lộc Hàm trong lòng càng áy náy, nhưng lại không muốn tìm lấy cớ lừa mẫu thân nữa, chỉ có thể không ngừng xin lỗi.
“Quên đi, lần sau chú ý một chút. Con cũng mệt mỏi một ngày, nhanh quay về phòng nghỉ ngơi đi.” Lộc mẫu nhẹ nhàng thở dài, ngữ khí dịu đi không ít.
“Mẹ…” Lộc Hàm trong lòng mềm nhũn, mở miệng muốn nói ra chuyện của mình cùng Thế Huân.
“Hửm!?” Lộc mẫu ánh mắt mang ý hỏi nhìn về phía cậu.
“Không… không có việc gì. Con về phòng đây.” Ánh mắt nhìn thẳng của mẫu thân làm Lộc Hàm mất đi dũng khí nói ra sự thật, cúi đầu vội vàng trở về phòng ngủ.
Mẹ, thực xin lỗi… Lộc Hàm đi vào phòng ngủ đóng cửa lại, dựa lưng vào ván cửa trong lòng khó chịu muốn chết. Chuyện mình và Thế Huân không thể cứ tiếp tục như vậy mãi, phải nhanh một chút nghĩ biện pháp hướng mẫu thân nói rõ ràng mới được.