Đọc truyện Hai Chiều Gió – Chương 47
Hải nghe Quyên kể liền khó chịu ra mặt, anh đứng trên cầu thang gọi ông Hoan lên. Ông lật đật chạy lên tưởng Vân có chuyện gì,nhưng không phải, Hải chỉ vào đứa bé đang được Quyên quấn lại bằng vải màn. Nhìn đứa bé chị thương chảy nước mắt,sụt sịt khóc thành tiếng
– Bố nhìn đi. Chuyện này là thế nào?
Ông Hoan gãi đầu không hiểu chuyện gì, nhưng cũng không dám nhiều chuyện. Ông cầm lấy đứa bé từ tay Quyên rồi thanh minh,nói lí nhí:
– Chắc là.. chắc là mẹ mày để không cẩn thận…. mèo nó mới tha
Ông Hoan đưa ra một cái lí do lại càng ngứa tai hết sức. Hải xót vợ liền gào lên cáu với bố đẻ:
– Bố mẹ mang mấy cái này về nhà làm gì thế hở? Mang nghiệp chứ làm được gì?việc này cũng có phải việc nhà mình đâu, sao mà nhiều chuyện thế. Suốt ngày ở nhà không có việc gì tốt đẹp để làm hay sao ấy.
Ông Hoan bị con trách cũng không nói câu nào, ông đành ôm đứa nhỏ lủi thủi đi. Nhưng hải có biết đâu đằng sau muôn vàn tội ác này là mụ Hoan cầm đầu. Quyên xua tay nói lảng:
– Thôi, từ từ để cái Vân nó tỉnh lại rồi hỏi mọi chuyện là biết ngay ấy mà. Không vội.
Hải gật đầu, Quyên đi lấy nước nóng cùng bông băng rửa vết thương trên đầu cho Vân. Tuy không quá dâu nhưng lại khá dài, Quyên phải cắt một chỏm tóc của Vân dễ bề bôi thuốc.
Làm xong, Hải với Quyên ra ngoài lan can đứng. Vẫn chưa thấy Minh về, Hải liền hỏi:
– Anh Minh đang ở nhà chị đấy à?lại say rồi phải không?
Quyên đỏ mặt gật đầu:
– Ừ!ở nhà chị từ tối, chị bảo đi về nhưng cứ nằm ệch ở đấy không chịu đi. Anh ấy bảo không muốn về nhà, chị cũng hết cách..
. Quyên tỏ vẻ bất lực, Hải biết chị cũng buồn liền động viên.:
– Chị yên tâm, anh Minh không có bỏ chị đâu!anh ấy là người sống rất tình cảm. Bố mẹ rồi cũng chấp nhận chị thôi.
Quyên gật đầu, chị chỉ cần minh không bỏ cuộc mà yêu chị là đủ. chứ thực chất ông bà Hoan có đồng ý hay không chị không quan trọng. Vì dù gì, chị mà trả thù ông bà ấy thì họ cũng sẽ thù chị thôi. Chị muốn chúng nó phải nếm trải cảm giác đau khổ, nhục nhã đến mức nào. Chị muốn làm ra một cái bùa cực mạnh chiêu mộ hết tất cả những đứa trẻ chết oan vùng lên phanh thây xé xác mụ Hoan làm trăm mảnh
Sáng hôm sau, Vân tỉnh dậy, đầu óc đau đớn như búa bổ. Quyên đêm qua ở lại ngủ cùng Vân cho Hải yên tâm. Sáng nay tỉnh dậy, đã thấy Quyên đi chợ nấu cháo mang lên tận giường cho Vân:
– Dậy rồi đấy à?hôm qua mất dậy với mẹ chồng quá đấy nhé!
Vân nghe Quyên đùa nhưng không thể nào vui được. Vừa mới đứng lên,Vân đã hoa mắt say sẩm liền bám chặt vào thành giường. Quyên nhanh nhảu đỡ lấy rồi hỏi han:
– Thế nào!đã đỡ hơn chưa? Hôm qua em có nhớ gì không, hay sợ quá mà quên hết rồi. Nói đi!mấy cái bùa chị cho đâu
Quyên hỏi đến mấy cái bùa, Vân giật mình,sờ vào túi áo. Quả thực không thấy cái bùa đâu nữa. Vân lúng túng:
– Rõ ràng em cho nó vào túi áo kia mà,sao lại không thấy đâu nữa?
– Thảo nào hôm qua lại bị ma nhập. Từ nay phải đeo bùa vào người 24/24 nhớ chưa. Chứ không những đứa bé nó mượn em giết mụ Hoan đấy.
Vân sợ xanh mắt, sao lại ghê đến thế chứ. Vân chợt hiểu ra rồi hỏi lại:
– Thế là hôm qua lúc chị đụng vào người em là do chị đeo bùa, hồn sợ quá liền bay mất khỏi người em hả?
Quyên gật đầu, ra hiệu cho Vân ăn cháo. Dưới nhà, Hải đang dọn dẹp không đi làm. Ờ mà còn tâm chí đâu mà đi. Trông hắn thế thôi nhưng đêm qua hắn cũng không ngủ được vì sợ.
Vừa hay mụ Hoan cũng vừa tỉnh dậy, Hải gọi cho Vân xuống nhà nói chuyện. Hay lắm, Vân cũng đang muốn hỏi cho ra lẽ đây.
Húp tô cháo soàm soạp cho nhanh hết, Quyên ngồi bên cạnh đưa cho Vân một lá bùa,chị lại dặn:
– Này!cầm lấy!đừng làm mất nữa. Con mẹ Hoan này muốn cảnh báo mày đấy, chị nghĩ là rất có thể hôm qua mụ muốn mày nhìn thấy đứa bé ấy trong phòng sẽ phát điên.,hoặc là hoảng sợ quá mà chạy nhanh xuống cầu thanh sẽ ngã chết. Nhưng mày còn may chán đấy, chị nghĩ những đứa trẻ đã cứu mày… suy cho cùng, không nên bị kích động,có gì từ từ giải quyết:
Vân không nói gì, chỉ thở dài gật đầu. Mẹ nhà con mụ Hoan, đị h chơi cô đây mà, chẳng lẽ chạy xuống bạt tai cho con mụ này mấy cái Cho chừa.
Quyên dìu Vân xuống dưới nhà, đã thấy ônv bà Hoan, cái Thơ, Hải ngồi đấy. Minh nghe Quyên gọi cũng hay tin chạy về kịp. Vân nhìn chăm chăm vào mặt bà Hoan, bà liền sợ hãi né tránh. Trên cổ bà vẫn còn in hằn dấu tay bị Vân bóp cổ tối qua. Cho vừa lắm, sao mấy đứa không tiếp thêm sức cho cô vặn cổ con mụ ác nhơn này kia chứ?
Vân ngồi cạnh xuống ghế đối diện trước mặt bà Hoan. cô nghe lời chị Quyên, hỏi han bà với giọng điệu thông cảm, thương xót:
– Mẹ ơi!Mẹ có sao không?con xin lỗi, con không cố ý.
Bà Hoan chẳnh biết sợ thật hay sợ giả cứ run lên bần bật, bà nấp sau vai chồng vẫn xỉa xói Vân:
– Mày không hề giả vờ, chính mày bóp cổ tao. thứ con dâu mất dậy! Cút ngay đi.
Nhìn bà hoảng loạn, Quyên ngồi bên vội vàng giải thích:
– cái Vân là do tối qua có người khuất mặt nhập vào. Chứ người nó gầy tong teo thế này, vật thế nào được người to cao như mẹ…..
– Người khuất mặt, người khuất mặt nào?trên đời làm gì có ma. Chúng mày cố tình muốn hại tao thì có. Mà sao mày biết nó bị ma nhập. Hay chính mày là con cầm đầu.
Bà Hoan hét toáng lên, Quyênh nhếch mép cười:
– Trời!Mẹ nói thế khác gì mẹ tự lấy tay vả vào mồm mẹ thế. Trên đời không có ma, tại sao lại sinh ra những thầy bói như mẹ. Dấu hiệu nhận biết cái Vân bị ma nhập hay không thì dễ ợt, chẳng lẽ mẹ làm thầy mẹ lại không biết.
Bị chị Quyên nói khích, bà quay ra lúng túng. Hải ngồi bên cạnh sốt ruột tra khảo mẹ:
– Chuyện Vân có bị người âm nhập hay không thì tạm gác qua một bên. Bây giờ con hỏi mẹ, tại sao trong phòng con lại có xác thai nhi. Mẹ đã làm gì nó. Mẹ trả lời đi. Không phải chỉ có Vân đâu, con cũng sắp hóa điên với mẹ rồi đây này.
Hải đập bàn nói to khiến ai lấy cũng giật mình. Bà Hoan lúng túng bào chữa:
– Ở phòng chúng mày thì phải hỏi chúng mày chứ, sao lại hỏi mẹ. Mẹ làm gì sai, mẹ chỉ làm phước thôi chứ có tội lỗi gì.
Bà ta nói một chút lại quay ra khóc sướt mướt,hẳn là chỉ làm phước, vậy mà lại khiến cho linh hồn những đứa trẻ nổi giận. Nghe bà ta nói Quyên và Vân nhếch mép cười khinh.