Đọc truyện Hai Chàng Đại Gia – Chương 33
Không gian dần yên tĩnh lại, không còn những tin tức của Bưu Tử, bạn bè, người nhà và cả Doãn An Thất làm phiền đến tôi.
Tôi lướt Weibo thấy Trần Đông Đông đăng lên tài khoản tuyên truyền của mình báo tin cậu đã ký được hợp đồng vào vai nam chính mà cậu muốn trước đây, lời lẽ còn vô cùng khiêm tốn và ngượng ngùng.
Tôi giơ tay nhấn nút like theo thói quen.
Theo đuổi thần tượng có đôi khi như một thói quen, không thể bỏ được, những lúc nghĩ mình đã chẳng còn yêu thích ngôi sao đó nữa, ấy thế mà chỉ cần lơ đãng tí thôi là đã bị một tin tức nào đó kéo lại vào hố. Trường hợp hay thấy nhất là khi bạn đã trèo lên khỏi hố cũ để đi sang hố mới mà vẫn bị kéo về lại, thế nhưng tôi lọt hố Trần Đông Đông là do tình cờ, cho nên khó mà có chuyện nhảy hố.
Tối hôm đó Trần Đông Đông gọi điện sang cám ơn tôi, sau đó lại đùa rằng có cần cậu qua hầu hạ không, nghe thế tôi dứt khoát cúp luôn điện thoại.
Cúp xong tôi lại chợt nghĩ dường như mỗi một chuyện mà Trần Đông Đông làm trước mặt mình lúc nào cũng chọc trúng chỗ cấm kỵ, tuy chúng luôn làm tôi thấy phiền phức nhưng không đến mức phải ghê tởm, đó cũng có thể xem như bản lĩnh của cậu ta.
À không… đây hẳn phải là bản lĩnh ấy chứ.
Tôi gửi Weixin nhờ một người chị tìm hiểu giùm chút tin tức, chị đồng ý lia lịa xong thì bắt đầu nhiều chuyện vụ của tôi và Doãn An Thất, lần trước tôi đối phó với đám bạn thân thiết của mình thế nào thì lần này tôi cứ thế lặp lại hết y chang không khác gì với chị.
“Chị cứ xem như mọi chuyện là do em đi, dù gì thì em cũng không muốn sống với anh ta.”
Chẳng mấy chốc bộ phim của Trần Đông Đông đã được chọn vào danh sách phim ở một buổi liên hoan phim điện ảnh Đài Loan, cậu ấy còn có dũng cảm gọi điện thoại trực tiếp sang bảo tôi đi dự với cậu.
Tôi gặm táo cất tiếng hỏi: “Tôi lấy tư cách gì đi với cậu đây?”
Và câu trả lời của cậu rất chi là tuyệt vời, cậu bảo: “Tôi đang cần một chỗ dựa, còn anh thì đang cần một tấm bia đỡ đạn.”
Đúng là cậu cần chỗ dựa, nhưng tôi thì chẳng cần bia đỡ đạn gì cho lắm.
Tôi đã âm thầm gửi email cho thầy hướng dẫn lúc trước với ý định nhờ thầy giới thiệu cho tôi sang nước ngoài tiếp tục thực hiện công việc nghiên cứu, được thì di dân sang đấy luôn.
Chuyện này tôi giấu hết mọi người trong gia đình, tôi không muốn cãi nhau với họ bởi thể nào họ cũng sẽ ngăn cản.
Tám năm qua ở nước ngoài tôi cũng tích cóp được một số tiền, tuy không nhiều nhưng cũng đủ trang trải một thời gian, nếu đã có ý định đi thì tôi cũng không muốn dùng đến thẻ ngân hàng của gia đình cho nữa, tôi không muốn để họ biết thông tin liên lạc mới của mình và cả nơi tôi sắp đến. Tôi chẳng muốn nói lời tạm biệt với Doãn An Thất một cách nhã nhặn, tốt nhất là không bao giờ gặp lại.
Cả hai đã mang lại cho nhau quá nhiều tổn thương, có lẽ do ban đầu chúng tôi đã không rạch ròi thế nào là đúng mà thế nào mới là sai, hoặc cũng có lẽ sự thỏa hiệp khi về nước năm ngoái của tôi cũng là một sai lầm.
Nhưng may mà giờ vẫn còn dừng lại kịp.
Tôi chẳng muốn quan tâm xem những người khác và anh nghĩ thế nào, tôi chỉ cần biết mình nghĩ thế nào thôi là đủ rồi, tôi muốn đi đâu đó một thời gian ngắn, tôi muốn rời khỏi đây, và chắc cũng phải lâu lắm mới về.
Trước khi đi chỉ cần giải quyết cho xong một vài chuyện nữa thôi.
Tôi đến thăm Tiểu Điềm Điềm và Tống Thần, Tống Thần bị Doãn An Thất đánh gãy chân, cả người cũng bị lụi mấy dao, dù đánh đến thế rồi mà Doãn An Thất vẫn cảm thấy chưa hả giận.
Anh chuốc thuốc Tống Thần, bởi vậy nên hôm đó anh mới dễ dàng đồng ý cho Tiểu Điềm Điềm đi gặp Tống Thần —— Tiểu Điềm Điềm đã lên giường với Tống Thần.
Có lẽ Doãn An Thất còn hận Tiểu Điềm Điềm hơn cả Tống Thần, cũng có thể không phải là hận mà là một kiểu quan tâm khác.
Anh chuẩn bị rất nhiều thuốc kích dục, bảo Tiểu Điềm Điềm tự chuốc Tống Thần đi, nguyên văn câu nói của anh là “Nó không nghe lời thì làm cho tới khi nào nó nghe thì thôi.”
Đó là một lời đề nghị không hề mang ý ép buộc, Tiểu Điềm Điềm đấu tranh tư tưởng một lúc thì đồng ý.
Có lẽ Tiểu Điềm Điềm đã không còn cách nào khác, biết rằng nếu cứ để mặc Tống Thần tùy ý thế thì trước sau gì cả hai cũng sẽ chẳng sống được.
Tôi không thấy thương cảm hay gì cả, cho dù lý do của Tống Thần là gì thì cái tội cố ý gây thương tích và giết người đã rành rành ra đấy, cậu chẳng những làm tôi bị thương mà suýt chút nữa đã lấy luôn cả mạng Doãn An Thất, cậu chà đạp nhục nhã anh em của tôi, bao nhiêu thương hại và cảm thông cho hoàn cảnh trước đây của cậu giờ cũng chẳng còn nữa.
Tôi có thể nể mặt Tiểu Điềm Điềm mà khuyên Doãn An Thất đừng hành hạ cậu quá mức, khuyên Doãn An Thất cho hai người bọn họ sum họp, về phần hai người sau này sống bên nhau thế nào đã chẳng còn liên quan gì đến tôi nữa.
Hơn thế nữa tôi và Doãn An Thất đã dứt khoát chia tay và cắt đứt liên lạc với nhau rồi.
Tôi đến thăm Tiểu Điềm Điềm vài lần, trông thấy sắc mặt và cuộc sống của cậu đã tốt hơn trước, cậu chuyển sang ở một nơi rộng rãi hơn, thuê thêm nhiều vệ sĩ và người giúp việc, chàng trai u ám kia thì bị trói trên giường, cả người đâu đâu cũng là vết tích tình ái.
Tống Hâm và Tống Thần hẳn là xui tận mạng nên mới gặp phải Tiểu Điềm Điềm.
Vào một lần trước khi rời khỏi biệt thự tôi đã hỏi Tiểu Điềm Điềm: “Sau này cậu còn ra ngoài chơi bời nữa không?”
Tiểu Điềm Điềm ngây ra một lát, tựa như hiểu tại sao tôi lại hỏi câu này, cậu đáp: “Tớ không ra ngoài chơi bời nữa, không thì Tống Hâm sẽ không vui, cô ấy đã giao em trai cho tớ, tớ sẽ chăm sóc nó thật tốt.”
Bỗng nhiên tôi chẳng biết phải nói gì, bởi vì lối suy nghĩ và tư duy của bọn họ thật kỳ lạ —— Đại để là chẳng có ai bình thường cả.
Lúc tôi bận làm thủ tục giấy tờ thì nhận được một cuộc gọi.
Trần Đông Đông lại gọi bảo tôi đi tham gia buổi liên hoan phim kia với cậu.
Sau khi từ chối tôi mới chợt thấy hơi nghi ngờ, làm sao mà cậu lại biết số điện thoại cá nhân của tôi được nhỉ.