Đọc truyện Hai Chàng Đại Gia – Chương 3
Tôi và Doãn An Thất cặp tay nhau tiến vào hội trường, hiện đang là giai đoạn nhạy cảm, việc tôi đánh anh ấy một trận hôm qua đã là chuyện khác lạ, cho nên hôm nay phải cố gắng tỏ vẻ thân mật.
Hồi còn bé, tôi luôn cho là bố mẹ và bác trai, bác gái đồng ý việc chúng tôi quen nhau vì họ yêu thương chúng tôi, sau này tôi mới nhận ra rằng họ chỉ dựa vào mối quan hệ này để thắt chặt và củng cố thêm lợi ích giữa hai nhà.
Lúc Doãn An Thất gặp chuyện, vừa khéo nhà tôi đang gặp khó khăn và cũng chính là lúc gia đình nhà Doãn cân nhắc liệu có nên thay đổi đối tượng hợp tác, thế cho nên những kế hoạch của bác gái lúc ấy mới có thể dễ dàng thực hiện, cũng bởi thế cho nên chuyện chúng tôi chia tay mới không gặp phải phản đối mạnh mẽ nào từ phía hai gia đình.
Tình bạn, tình thân hay tình yêu giữa các đại gia đình đều là tình cảm chân thành cả, lợi ích cũng vậy, thế nhưng lợi ích luôn được đặt lên hàng đầu, gió chiều nào theo chiếu ấy không phải là việc hổ thẹn gì mà nó đã là bản chất, nhìn từ góc độ này thì tôi và Doãn An Thất năm đó cũng chỉ là vật hi sinh cả thôi.
Chúng tôi tay nâng sâm banh, cạn ly với những khuôn mặt hoặc quen hoặc lạ, giấu đi tất cả những suy nghĩ của mình dưới lớp tây trang, ngay cả độ cong của cái nhếch môi cũng phải qua một tấm màng lọc, làm sao cho trông vừa thân thiết vừa đẹp đẽ, hơn một tiếng xã giao như thế trôi qua, sau cùng cũng đến thời gian dùng bữa, để chúc mừng sinh nhật Doãn An Thất, gia đình nhà Doãn đã đặc biệt mời những nghệ sĩ nổi tiếng, tài đức vẹn toàn trong giới đến biểu diễn, chỉ có điều người đầu tiên biểu diễn lại chẳng phải ai khác ngoài Trần Đông Đông.
Trần Đông Đông hát ca khúc chủ đề “Tuyết bay” trong album mới ra mắt, khúc dạo đầu vừa vang lên là tôi nhận ra bài này ngay, tôi theo phản xạ quay đầu sang nhìn, bỗng cảm thấy nơi cánh tay hơi nhói đau, quay đầu lại thì thấy khóe miệng Doãn An Thất vẫn treo nét cười không đổi, tựa như chẳng hề để ý bất kì việc gì cả.
Thế là tôi quay đầu nhìn tiếp, đứng tại chỗ nghe bản live của idol mình hát, đến lúc bài hát kết thúc thì vỗ tay đầu tiên. Trần Đông Đông nhìn sang phía chúng tôi, gật đầu nhẹ một cái, cậu ấy là người thông minh, đến tham gia bữa tiệc lần này, chắc hẳn là do bất đắc dĩ.
Tôi nhìn theo cậu ấy từ lúc xuống sân khấu cho đến khi tiến vào phòng hóa trang, vành tai bỗng bị kẹp giữa hai phiến môi nóng rực, âm thanh ma sát truyền đến vừa rõ ràng vừa tinh tế, Doãn An Thất ngậm lấy vành tai tôi, cố gắng ra vẻ vô cùng thân mật.
Tôi chẳng những không né tránh mà còn dựa gần hơn vào lồng ngực anh, tiếng máy ảnh chớp nháy vang lên không ngừng, khách khứa cũng lên tiếng thể hiện trêu chọc và hâm mộ đúng mực, tựa như chúng tôi là một đôi tình nhân, tựa như những việc làm không biết phải trái kia chưa từng xảy ra, tựa như vẫn giống 8 năm trước, dưới sự chúc phúc của mọi người, chúng tôi tay cầm tay cắt bánh kem, nhìn nhau mỉm cười…
Thế nhưng sau đó thì thế nào, cửa phòng khép chặt chợt bị đẩy ra, tất cả mọi người im bặt nhìn ra phía cửa, đứa bé đang khóc nỉ non, trên gương mặt của cô nàng kia vẫn còn vương vệt nước mắt, cô nàng ngược sáng bước từng bước về phía chúng tôi. Đôi môi cô nàng khép mở, thốt ra từng câu với chất giọng nghẹn ngào nức nở, tôi của lúc ấy theo phản xạ nhìn sang phía người yêu mình, thế nhưng người yêu tôi lại nghiêng đầu sang hướng khác, cái nghiêng đầu đó chẳng khác gì một sự âm thầm thừa nhận.
Lúc này môi tôi chợt bị ai đó hôn lên, tôi hồi hồn lại, trông thấy ánh mắt sâu thẳm của Doãn An Thất, anh nhìn tôi, tựa như muốn kéo tôi trở về từ trong những suy nghĩ quẩn quanh, thế nhưng sau khi khiến tôi tỉnh táo thì anh lại có chút lúng túng – Anh đã đoán được việc mà tôi vừa nghĩ đến.
Tôi im lặng mặc cho anh hôn tới khi vở kịch này đến lúc phải dừng lại.
Khách khứa lần lượt ra về, bố mẹ tôi và bố mẹ anh hẹn nhau ra ngoài đi dạo, vừa khéo chừa lại cho chúng tôi một không gian riêng tư.
Để rồi sau đó chúng tôi cùng lặng thinh không nói gì.