Đọc truyện Hai Chàng Đại Gia – Chương 28
Em trai của Tiểu Điềm Điềm họ Tống, tên chỉ có một chữ Thần, chị cậu ta tên Tống Hâm, nếu tính lần gặp mặt mới đây luôn thì trước giờ tôi chỉ gặp cậu ta được hai lần.
Lúc Tiểu Điềm Điềm uống rượu với tôi có khi cũng uống say, những lúc đó cậu hay níu lấy tay tôi lải nhải, đề tài nếu không phải là cô gái kia thì chỉ có thể là về Tống Thần.
Ban đầu Tống Thần và Tiểu Điềm Điềm rất thân thiết với nhau, tuy là Tiểu Điềm Điềm đóng giả thành một kẻ nghèo nhưng nói cho cùng thì cậu cũng chẳng làm gì khác, có những hôm Tống Hâm sáng sớm đã ra khỏi nhà đi làm, lúc Tiểu Điềm Điềm tỉnh lại thì Tống Thần là người đun nước ấm, nấu bữa sáng cho cậu.
Chắc Tống Thần nghĩ rằng nếu cậu đã là người mà chị mình yêu quý, thì Tống Thần cũng sẽ yêu quý cậu, Tiểu Điềm Điềm cảm động lắm, lúc ấy cậu nói với tôi trước giờ mình chưa từng được gặp cặp chị em nào tốt đến thế, cậu rất muốn bảo vệ họ, muốn cho họ ăn sung mặc sướng, sống một cuộc đời không phải lo toan bất cứ điều gì.
Tôi quả thực không thấy điểm hấp dẫn nào ở Tiểu Điềm Điềm lúc cậu giả nghèo cả, khi theo đuổi Tống Hâm cậu cũng chọn cách anh hùng cứu mỹ nhân cũ rích nhất trước giờ, sau lần đó thì cả hai sớm tối bên nhau. Có một lần Tiểu Điềm Điềm thử hỏi dò Tống Hâm rằng tóm lại thì cô yêu cậu ở điểm nào. Tống Hâm đã nói khi nhìn thấy cậu và Tống Thần cùng nhau nằm vùi trên sofa cắn hạt dưa, cô đã thấy khung cảnh ấy thật tốt đẹp làm sao, mong cho cuộc sống cứ mãi như thế.
Có lẽ là cặp chị em đó đã quá cô đơn.
Rất nhiều người chúng tôi đã khuyên Tiểu Điềm Điềm sớm ngày nói rõ sự thật với cô nàng đi, thế nhưng cậu luôn không dám, tình yêu của họ bắt nguồn từ một lý do hoang đường, từ một kế hoạch được dày công tính toán, từ những lời giả dối, cậu không dám thừa nhận, thậm chí còn hỏi tôi một cách vô lý rằng liệu cậu có thể giấu luôn chuyện này đi không —— Cậu chẳng muốn gì hơn ngoài cặp chị em ấy nữa.
Mẹ Tiểu Điềm Điềm mất sớm, bố cậu cưới vợ mới, cậu lúc nào cũng là người ngoài cuộc trong gia đình. Cậu giống bố, luôn yêu thích những cơ thể mới mẻ và mềm mịn, đó là lần đầu tiên trong đời cậu cảm nhận được thế nào là yêu và không nỡ rời xa một người.
Thế nhưng mọi chuyện không bao giờ có thể xảy ra theo ý muốn, theo khát vọng của mình được.
Tiểu Điềm Điềm nói, trước đây Tống Thần thích gọi cậu là anh rể, nhưng từ khi chị mình mất đi vì chuyện kia thì Tống Thần chuyển sang gọi Tiểu Điềm Điềm là thiếu gia Điền, một lần gọi là gọi đến chín năm.
Đổi lại, nếu tôi là Tống Thần thì tôi cũng sẽ hận Tiểu Điềm Điềm.
Thế nhưng cố tình tôi lại là anh em của Tiểu Điềm Điềm, nếu Tống Thần muốn giày vò Tiểu Điềm Điềm thì tôi sẽ làm cho cậu tỉnh ra.
Tiểu Điềm Điềm vừa vào đã hỏi tôi cảm thấy thế nào, tôi bảo mình rất khỏe rồi vỗ vỗ giường kêu cậu ngồi xuống.
Cậu ngước mắt nhìn tôi, tôi nháy mắt với cậu, thấy thế cậu lập tức thở phào, trông thoải mái hơn hẳn so với lúc mới vào phòng.
Nếu như tôi khiến cậu nói ra những lời van xin thật thì sẽ có lỗi với tình bạn bấy lâu nay của cả hai lắm.
Nói vài ba chuyện vặt vãnh xong thì Tiểu Điềm Điềm gọt táo cho tôi, không ngờ bị Doãn An Thất ngăn lại, bảo giờ tôi chưa ăn táo được, tôi nghe thấy thế nên ngẩng đầu kêu Doãn An Thất đi làm táo dầm cho tôi, anh nhìn chằm chằm tôi một lát rồi chỉ nói một chữ được.
Táo dầm mà tôi nói đó không phải là loại cho vào máy ép, Doãn An Thất phải cắt nhỏ táo ra trước, sau đó cho thêm sữa chua, lấy muỗng dầm từng chút, cuối cùng đổ phần sữa chua đó vào một cái chén khác là xong.
Lúc Doãn An Thất mười bốn, mười lăm tuổi rất thích nghịch dao, hở ra là phô diễn gọt táo, hễ mà tôi thấy anh đụng vô dao là lại tức giận, mà tức giận là sẽ kêu anh đi làm táo dầm cho mình.
Một lần làm tốn ít nhất cũng cỡ nửa tiếng, khá phiền phức, tôi cũng đã lâu lắm rồi không ăn, lúc nãy thấy anh vừa lại gần không biết sao lại đưa ra yêu cầu này.
Doãn An Thất cầm trái táo đã được gọt vỏ tiện tay quăng cho Bưu Tử, nói cho cậu ta ăn, sau đó tự mình chọn một trái mới, chẳng thèm nhìn một cái bắt đầu gọt vỏ, trông thoải mái thuận tay như thể trên dao có mắt vậy.
Tiểu Điềm Điềm lại quay sang nói chuyện với tôi một lát đến khi táo dầm được bưng lên, tôi nhìn sang chén thủy tinh có hoa văn xinh đẹp kia nói với anh: “Dẫn cậu ấy đi gặp Tống Thần đi.”
“Ừ.” Doãn An Thất trả lời rất nhanh, làm tôi ngơ ra tại chỗ. Anh dường như không thể nhẫn nhịn hơn nữa, quay sang kêu đám Bưu Tử dẫn Tiểu Điềm Điềm đi gặp Tống Thần, trong phòng bệnh chốc lát chỉ còn lại tôi và anh.
Anh múc một muỗng táo dầm đưa đến bên miệng tôi, tôi nhanh miệng hỏi: “Muốn đút tôi à?”
“Đút cho em, một mình em thôi.”
Doãn An Thất nói xong thì đưa muỗng tới gần tôi hơn, tôi ngẩng đầu ăn một miếng, vị ngòn ngọt, rất ngon miệng.
Vừa không để ý thì anh đã đút hết chén, sau đó anh còn lấy khăn ướt lau miệng giúp tôi.
“Em định trả công cho anh thế nào đây?”
Doãn An Thất cầm miếng khăn ướt đã lau miệng tôi lau lau tay mình, bắt đầu tính sổ với tôi.
“… Doãn An Thất, cám ơn anh.”
“Ngủ thêm với anh vài lần nữa đi, ” Doãn An Thất nói rất thẳng thừng, vừa nói vừa xoa xoa trán tôi, “Hoặc là em cứng lên rồi đè anh vài lần cũng được.”
Tôi há miệng nhưng chẳng thốt ra được câu nào, cuối cùng bị Doãn An Thất cắt ngang.
“Anh chỉ cứng được với em thôi, em ngủ với anh nhiều thêm tí đi.”