Đọc truyện Hai ‘Cầm’ Cùng Vui – Chương 43: Xảy ra biến cố
Trong phòng ấm áp như gió xuân, Giang Thánh Trác không ngừng hôn lên mí mắt Kiều Nhạc Hi, đôi mắt rồi đến chóp mũi. Kiều Nhạc Hi nằm trong lòng cậu, khóe miệng cười thỏa mãn.
Giang Thánh Trác nắm lấy tay cô, nhẹ giọng gọi cô, “Nhạc Hi?”
“Ừm?”
“Ở cùng anh hạnh phúc không?”
“Ừm”
“Thật không?”
“Ừm”
Giang Thánh Trác biết cô buồn ngủ nhưng vẫn trả lời mình, cười cười nói, “Em mau ngủ đi”.
Ngày hôm sau Kiều Nhạc Hi hẹn gặp Quan Duyệt ăn cơm, nói là cấm mang theo người nhà hoặc thú cưng. Lúc gọi điện nói với Giang Thánh Trác, cậu trầm mặc vài giây và rất chân thành hỏi, “Xin hỏi bà cô của anh, anh thuộc loại nào của em? Người nhà hay thú cưng?”
Kiều Nhạc Hi cầm điện thoại cười nghiêng cười ngửa, “Anh tuyệt đối là người nhà! Thú cưng chỉ chính xác là nói con của Quan Duyệt”.
Vì thế buổi tối Giang Thánh Trác được tự do hoạt động.
Thi Thần lúc vào cửa lập tức thấy Giang Thánh Trác đang lười biếng ngồi dựa ra sau, vẻ mặt rầu rĩ đăm chiêu.
Cậu ngồi vào chỗ cạnh Diệp Tử Nam, lấy đũa bắt đầu ăn, “Hôm nay người nào chọn món khá ngon đó”.
Nói xong mà không có ai trả lời, Giang Thánh Trác vẫn ngồi như cũ nhìn chằm chằm vào bàn ăn trước mặt ra vẻ suy nghĩ, Diệp Tử Nam thì cười yếu ớt ra vẻ khó hiểu.
Thi Thần tới gần Diệp Tử Nam hỏi, “Cậu ta làm sao lại yên lặng như vậy? Gặp chuyện không vừa ý hay là tâm trạng không vui?”
Giang Thánh Trác chậm rãi nghiêng đầu nhìn cậu ta, trợn trừng mắt không thèm để ý.
Diệp Tử Nam nhìn cái bóng đó nói với Thi Thần, “Hôm nay lúc tan làm tớ đi tìm cậu ta, nghe cô thư ký xinh đẹp của cậu ta nói, cả ngày nay cậu ta đều mang cái bộ dạng này, cứ như lơ lửng trên mây”.
Thi Thần buông đũa không ăn, hiển nhiên hiện tại hứng thú đối với Giang Thánh Trác còn đặc biệt hơn thức ăn, “Hiếm thấy nha, nhưng mà nhìn cậu ta như vậy thật không quen mắt chút nào”.
“Tớ cũng có quen đâu, cho nên tớ cố ý để Tiêu Tử Uyên tới hỏi, cậu ta còn chưa tới” – Diệp Tử Nam nhìn đồng hồ, “Chắc cũng sắp tới rồi”.
Diệp Tử Nam vừa nói xong, Tiêu Tử Uyên đẩy cửa bước vào, nhìn thấy cậu ta, hai người đang ngồi bên trong hưng phấn không kiềm chế nổi, ánh mắt nhìn cậu ta mang theo chút hoảng sợ lẫn hèn mọn, “Hai người chỉ nói chuyện này?”
“Nói nhiều lời làm gì, hỏi xong chưa?”
Tiêu Tử Uyên cởi áo khoác treo lên giá áo, ngồi xuống mới mở miệng, “Trên đường tới đây tớ có hỏi ra rồi, vẫn là nhìn nhận từ nhận từ một phía thôi. Kiều Dụ nới tối qua cậu ta và “thanh mai” về nhà, sau đó ba chồng tương lai không nhìn tới anh chàng họ Giang phong lưu phóng khoáng của chúng ta”.
“A……….” – Diệp Tử Nam và Thi Thần đồng loạt có cùng phản ứng.
“Còn nữa” – Tiêu Tử Uyên nói thêm, “Lần tới đừng bắt tớ hỏi mấy cái vụ này, mấy người không biết Kiều Dụ hôm nay nhìn tớ kỳ quái thế nào đâu, trước khi tớ đi khuôn mặt của anh ta còn cười tươi như hoa nở”.
Ba người ba miệng vừa nói, Giang Thánh Trác bên kia đang trong trạng thái không khí không biết thần kinh bị kích thích gì đột nhiên nhìn Diệp Tử Nam, “Lúc ấy lần đầu tiên cậu ra mắt nhà Tử Kỳ, ba và mẹ cô ấy có thái độ gì với cậu, hài lòng không?”.
Diệp Tử Nam cười buồn, vẻ mặt tươi như hoa khiêm tốn khoe khoang lúc này thật sự được hoan nghênh.
Thi Thần đưa cho cậu ly rượu, “Chuyện này còn phải hỏi, Diệp Tử Nam xuất hiện, không phải là tuấn tú lịch sự bình thường, ai trong nhà không muốn vội vàng gả con gái cho cậu ta?”
“Còn tớ? – Giang Thánh trác ngây ngốc hỏi.
“Cậu à, khuôn mặt cậu quá đẹp, vừa thấy liền liên tưởng tới vẻ phong lưu, tuy mới đầu chỉ có con gái yêu thích nhưng sau đó người nhà ai ai cũng thật sự rất vui vẻ với Diệp Tử Nam” – Thi Thần ra sức đả kích cậu.
Tiêu Tử Uyên nhìn cậu nghe xong mấy lời này xem như cũng nguôi giận, vỗ vỗ vai cậu, “Thế nào? Ông già Kiều thật không thích cậu?”
Giang Thánh Trác rầu rĩ uống rượu, “Ừm”
“Nguyên nhân?” – Tiêu Tử Uyên ngẫm nghĩ vài giây, “Sinh hoạt bản thân không biết kiềm chế?”
“Không phải” – Giang Thánh Trác muốn nói lại thôi, tóm lại một câu, “Nói tớ không phải đàn ông”.
Ba người kia lập tức cười dữ dội.
“Ông già Kiều đó đúng là đủ độc”.
Giang Thánh Trác không quan tâm bị bọn họ cười quê, ngược lại ngồi trầm mặc.
Cậu thừa nhận, Kiều Bách Viễn nói mấy vấn đề này quả thật cậu chưa nghĩ qua. Nhớ lại trước kia cậu và Kiều Nhạc Hi bên nhau, sau này sẽ sống cùng nhau, nghĩ đến sẽ đối xử tốt với cô ấy như thế nào, đồng thời bên nhau suốt đời.
Nhưng mà cuộc đời này dài như vậy, cậu muốn cùng cô như thế nào? Đối xử với cô ấy ra sao?
Chuyện này không thể nói rõ ràng chỉ một hoặc hai câu.
Chuyện liên quan tới nhiều năm sau, cậu thật sự muốn suy nghĩ kỹ một chút.
Một khi đã hứa hẹn, thì phải chịu trách nhiệm về nó.
Ba người liếc nhau, cảm thấy Giang Thánh Trác hôm nay quả thật không giống như mọi khi.
Tuy đôi khi tâm trạng của cậu ta không tốt, nhưng chỉ nói giỡn đôi chút thì sẽ không thành vấn đề. Còn bây giờ, vẻ mặt bất cần đời được thay thế bằng vẻ mặt nặng nề khác thường.
Tiêu Tử Uyên ngồi bên cạnh cậu nắm cả hai bên vai cậu an ủi, “Thật buồn bực lắm à? Không sao đâu, từ trước tới giờ, cha vợ thường không thích con rể mà”.
Giang Thánh Trác lắc đầu, “Không phải vậy, ngược lại tớ cảm thấy ông ấy nói đúng. Nếu tớ có con gái cũng sẽ không giao cho một người đàn ông hồ đồ”.
Ba người lại liếc nhau, xem ra chuyện này bọn họ không thể giúp gì được rồi.
“Mấy người đừng có nhìn tớ như vậy, tớ cũng không phải thức ăn” – Giang Thánh Trác quơ đôi đũa trên tay kêu ba người ăn.
Tâm tình của cậu rõ ràng khá hơn chút, cũng bắt đầu nói chuyện nhiều hơn, dần dần khôi phục bản tính.
Diệp Tử Nam ăn được một chút rồi nói, “Đúng rồi, phải ký hợp đồng bên Mỹ, tới lúc đó cậu thay tớ đi đi!”
Giang Thánh Trác nhíu mày, “Tớ nhớ rõ, chúng ta đã bàn bạc là cậu đi cơ mà”
Diệp Tử Nam thoải mái giải thích, “Ngày mai tớ có việc, không đi được”.
Giang Thánh Trác mở miệng lại là giọng cà lơ phất phơ, “Có việc? Còn không phải là việc của vợ à?”
Diệp Tử Nam nhấp một ngụm nước, trên mặt mang theo vẻ mặt đáng đánh đòn nhìn Giang Thánh Trác, “Chuyện của vợ dĩ nhiên cũng là chuyện của tớ”.
Giang Thánh Trác bày ra bộ dáng “thà chết chứ không khuất phục”, “Diệp Tử Nam! Cậu hơi quá đáng rồi đó! Lần trước không nói một tiếng đi hưởng tuần trăng mật, cái gì cũng ném cho tớ, hôm nay còn không nói rõ lý do thì tớ tuyệt không đồng ý!”
Diệp Tử Nam ra chiều suy tư, “Nếu cậu dám không đồng ý thì tớ nói ra nội dung thư cậu viết cho Kiều Nhạc Hi ra”.
Giang Thánh Trác không phục, “Trí nhớ của cậu cũng tốt quá? Mấy năm qua rồi mà còn nhớ rõ như vậy!”
“Tớ dĩ nhiên nhớ rõ, nếu không thì trong hoàn cảnh hiện tại thì tớ đã không có cách giải quyết” – Diệp Tử Nam nói xong lại hỏi hai người ngồi cạnh, “Hai người các cậu có muốn bình luận về nội dung thư không?”
Tiêu Tử Uyên cười mà không nói, Thi Thần ngồi cạnh khuôn mặt hứng thú dạt dào gật mạnh đầu.
Giang Thánh Trác thấy tình hình không thể cứu vãn được, nghiến răng nghiến lợi đồng ý, “Được! Tớ đi! Mười mấy năm nay cậu lấy mỗi chiêu này ra uy hiếp tớ, còn không đổi cái nào mới mẻ hơn đi!”
“Chiêu thì không cần nhiều, hữu ích là được, đối phó với cậu chỉ cần một chiêu là đủ”.
Giang Thánh Trác oán hận trừng Diệp Tử Nam, “Cậu! Hiện nay nhu cầu khẩn cấp là hóa đau thương thành sức mạnh, lực lượng này cũng đừng lãng phí, vẫn nên cống hiến thì hơn!”
Giang Thánh Trác thở phì phò đứng lên, “Nô lệ của vợ!”
Nói xong lập tức ra ngoài.
Thi Thần gọi đằng sau, “Haiz, cậu đi đâu?”
“Về nhà dọn hành lý!”
Diệp Tử Nam bổ sung thêm một câu, “Trả tiền rồi đi!”
Giang Thánh Trác tức giận tới nổi bước đi chệnh choạng khiến ba người cười ha ha.
Kiều Nhạc Hi về đến nhà, đứng ở phòng khách tìm hồi lâu cũng không thấy Giang Thánh Trác. Đi tới phòng ngủ mới thấy cậu đang thu dọn hành lý.
Cô ôm Giang Thánh Trác từ phía sau, “Anh định đi công tác?”
Giang Thánh Trác đem phần quần áo cuối cùng bỏ vào vali, xoay người ôm cô ngồi trên giường, “Phải qua Mỹ ký hợp đồng”.
Kiều Nhạc Hi dựa vào ngực cậu, níu chặt nút áo cậu, “Xa vậy à, không đi được không?”
Giang Thánh Trác cười chọc cô, “Không nỡ xa anh?”
Kiều Nhạc Hi lập tức nghiêng đầu, “Người nào không nỡ xa anh!”
Ngoài miệng nói vậy nhưng đúng là cô vẫn ôm chặt người cậu.
Trước kia thỉnh thoảng cậu cũng đi công tác, có đôi khi cả ngày suốt ngày lượn lờ trước mặt cô, nhìn riết cũng khiến cô phiền lòng mới hỏi, “Này, khi nào cậu đi công tác?”
Sau đó cậu thật sự đi công tác, cách mấy ngày tinh thần phấn chấn lại xuất hiện, ném cho cô một món đồ chơi nhỏ. Cô từng nghi ngờ cậu không phải là đi công tác mà là đi nghỉ phép.
Hiện tại cô lại không muốn hai người xa nhau.
Giang Thánh Trác vỗ vỗ lưng cô, “Diệp Tử Nam, cái tên thú vật đó, vốn dĩ là cậu ta đi, đột nhiên nói với anh là trong nhà có việc không đi được. Hợp đồng kia rất quan trọng, người khác đi thì không yên tâm. Anh sẽ nhanh chóng về trước cuối tuần tới”.
Kiều Nhạc Hi từ ngực cậu ngồi xuống giường, “Đi lâu như vậy sao?”
Cô mới từ bên ngoài về, khuôn mặt nhỏ nhắn bị gió thổi đỏ lên, cậu nhìn thấy trong lòng càng nhộn nhạo, nhất thời không nhịn được cúi xuống hôn, bao lấy đôi môi lạnh lẽo của cô mà cắn mút, mãi tới khi cô thở không nổi mới chịu buông tha.
Tay Giang Thánh Trác và Kiều Nhạc Hi mười ngón tay đan xen nhau, nghiêm túc dặn dò, “Anh đi rồi em cũng không rảnh đâu, giao cho em một nhiệm vụ đây”.
“Nhiệm vụ gì?” – Kiều Nhạc Hi khó thấy được dáng vẻ nghiêm túc của cậu.
“Mấy hạng mục trong tay em không phải kết thúc rồi sao? Thừa dịp mấy ngày này tiến hành từ chức đi”.
“Ừm, mấy ngày nữa là nghiệm thu, nếu không có vấn đề gì thì có thể có kết quả công tác. Đúng rồi, sao đột nhiên anh lại nhắc tới chuyện này?”
Giang Thánh Trác im lặng hồi lâu, “Anh gần đây nghĩ tới chuyện đó, có chút lo lắng, em tốt nhất đừng ở chỗ bọn người toan tính đó”.
“A…… vậy em sẽ hoàn thành sớm!”
“Xế chiều mai lên máy bay, tới lúc đó anh sẽ đi trực tiếp từ văn phòng. Em ngoan ngoãn chờ anh quay lại”.
***
Ngày hôm sau, Kiều Nhạc Hi ngồi trong phòng làm việc mà mí mắt cứ nháy liên tục, càng nhảy bao nhiêu thì lòng cô càng hoảng hốt bấy nhiêu. Cô cố ý gọi điện cho Giang Thánh Trác.
Giang Thánh Trác đang chuẩn bị tài liệu, hai tay bận không rảnh cầm máy, kẹp điện thoại trên vai trả lời máy, “Nhớ anh nhanh vậy sao?”
Tiếng cậu cười ấm áp bên kia, ý cười không đứng đắn, Kiều Nhạc Hi nghe được giọng của cậu an tâm hơn không ít, “Không có, thử xem anh đang làm gì thôi”.
Tổng giám đốc Giang, thời gian không còn sớm phải ra sân bay rồi” – Đỗ Kiều nhỏ giọng nhắc nhở.
Giang Thánh Trác giơ tay, sau đó ung dung nói, “Không có chuyện gì, em nói đi”.
“Em không có chuyện gì, anh đi nhanh đi, xuống máy bay rồi gọi lại!” – Kiều Nhạc Hi có chút không nỡ.
“Ừm, chuyện anh nói em đừng quên” – Giang Thánh Trác không cảm thấy điều gì khác thường, chỉ nghĩ cô muốn ở bên cậu.
Kiều Nhạc Hi trả lời rồi gác máy.
Cúp điện thoại xuống không bao lâu thì nhận được cuộc gọi khác, “Kỹ sư Kiều, cô mau tới đây một chuyến đi, xảy ra chuyện rồi!”
Sau khi cúp điện thoại xong, mí mắt càng không ngừng nháy. Cô cười khổ, cứ tưởng là không yên tâm về Giang Thánh Trác thì ra là cô.
Hết Chương 42.