Bạn đang đọc Hải Âu Phi Xứ – Chương 16
Như một đứa trẻ ngoan, vào trong nhà, đóng cửa xong là Vũ Thường chạy bay lên lầu, ném chiếc áo ngủ đẫm ướt xuống thảm, chạy ngay vào phòng tắm.
Cuộc gặp gỡ lạ lùng như một giấc mơ, một chuyện khó tin nhưng có thật. Nhìn vết cắn của Hòa trên tay, nàng sờ nhẹ để ý thức rằng đây là sự thật, đây là sự thật. Chàng đã đến, chàng đã đến trong cơn mưa, đến để sưởi ấm tâm hồn đơn lạnh của nàng, thực hiện giấc mơ thầm kín của nàng.
Mở khóa nước, Vũ Thường chào đón những giọt nước ấm rơi nhẹ trên người. Những giọt nước đi từ mái tóc dài xuống tới gót chân, tim Vũ Thường đập nhanh, như reo hò theo tiếng nước. Nàng có cảm giác của một chú Hải Âu đang tung cánh trên trời cao. Nàng cười với mình, rồi không ngăn được niềm vui, nàng hát. Nàng hát một bản nhạc thật quen thuộc.
Hải Âu chim chẳng có nhà
Phương đông hết ở lại qua phương đoài
Tung trời góc bể chân mây
Bao giờ cánh mỏi tìm nơi ghe thuyền
Cột buồm là chốn nghĩ chân
Rồi trong giây lát chim buồn lại bay.
Nàng lẩm bẩm, thế thì tên anh sẽ là Hải Thiên! Chàng đã bảo, vậy có nghĩa là ta đã bay về phía chàng. Bay về phía chàng! Vũ Thường ngẩng mặt lên để cho những giọt nước tung những bụi nước xuống mặt nàng. Như một cánh hải âu đang liệng trên mặt biển, Vũ Thường say sưa mơ mộng với cuộc gặp gỡ bất ngờ vừa rồi.
Trầm mình trong hơi nước, trong lời ca, Vũ Thường không nghe tiếng xe chạy vào nhà, cũng không nghe những bước chân lên lầu. Nàng chỉ đột ngột thấy cửa phòng tắm bật mở, Vũ Thường phản ứng tự nhiên kéo vội chiếc khăn che lên người, kinh hoàng nhìn người vừa bất chợt xâm nhập – Âu Thế Triệt, chồng nàng.
Thế Triệt cười hì hì:
– Em làm gì có vẻ vui vẻ thế? Khuya khoắc thế này mà còn tắm à?
Vũ Thường tắt nước, niềm vui chợt lịm xuống, nàng ấp úng:
– Cố đọc cho hết quyển đang xem dở nên em tắm muộn.
Vũ Thường lạnh lùng mặc áo, nàng lấy chiếc khăn cột mái tóc đẫm ướt lại.
– Em không nghĩ là anh lại chăm sóc em kỹ thế.
– Thôi, nói cay nói đắng làm gì? Cô giận tôi không ở nhà hú hí với cô à?
Thế Triệt cười tinh quái, đứng chận nơi cửa, mở rộng hai tay ra níu lấy Thường. Vũ Thường rùng mình lách người qua:
– Cho tôi đi, tôi buồn ngủ lắm rồi.
Triệt hỏi:
– Ban nãy cô đi đâu?
Vũ Thường thản nhiên đáp:
– Dạo mát.
– Hết xem sách rồi lại đi dạo? Sao có chuyện lạ vậy?
– Chớ anh muốn tôi phải làm gì khác hơn? Không lẽ đi hẹn với trai?
Vũ Thường trở giọng:
– Còn anh, anh đi đâu đến bây giờ mới về?
Thế Triệt cười:
– Dám hỏi ngược lại tôi nữa à? Hôm nay cô lạ lắm, tôi phải biết nguyên do mới được.
Triệt đưa tay sờ nhẹ lên má vợ, hăm dọa nhẹ nhàng:
– Tuy biết cô là tay đóng kịch nhà nghề, nhưng chắc chắn cô không qua khỏi con mắt tôi đâu. Giỏi lắm cô bằng Tôn Ngộ Không, nhưng Tôn Ngộ Không ở trong lòng bàn tay Phật Tổ, cô hiểu chưa?
Buông tay Vũ Thường ra, Triệt tiếp:
– Thôi đi đi, ai làm gì cô đâu mà làm bộ làm tịch như vậy? Hôm nay tôi chẳng thích gần cô tí nào cả đâu, đừng lo.
Vũ Thường thở phào, bước trở lại phòng nhặt chiếc áo ngủ lên, vừa máng vào tủ là Thế Triệt bước vào, ngồi xuống cạnh giường. Vừa cởi giày, hắn vừa hỏi:
– Hôm nay cô có gọi điện thoại cho cha cô không?
Vũ Thường giật mình:
– Anh Triệt, anh bắt em phải nói thế nào đây chứ? Mới tháng trước cha mới cho anh hai mươi ngàn, thế mà bây giờ anh lại đòi thêm, bao nhiêu cho vừa với anh?
Thế Triệt ngã người xuống giường điềm nhiên:
– Tùy em, nếu em không nói thì tôi đi nói cũng được.
– Anh nói thế nào với ông ấy?
Thế Triệt cười đểu:
– Tôi chỉ cần nói tôi phải nuôi em, nhưng vì em được nuông chiều quá đáng mà tiền lương tôi chẳng có bao nhiêu. Thấy em khổ tôi chịu không nổi, và tôi sẽ nhờ cha liệu cách nào giúp đỡ tôi. Thế là xong ngay.
Vũ Thường giận xanh mặt:
– Cha và mẹ tôi sẽ chẳng bao giờ tin anh vì người biết tôi không hề phung phí tiền của.
Thế Triệt ngước mắt nhìn lên trần nhà:
– Thế à? Tôi sẽ dùng mọi cách cần thiết để ông ấy tin.
– Anh dám lừa gạt cha tôi à?
– Lừa gạt? Đó là vì gần mực thì đen. Không phải em thích nói dối lắm sao?
Vũ Thường ngồi yên trên giường nhìn chồng đăm đăm. Nụ cười bên mép Thế Triệt thật ngạo mạn. Hắn đang mưu tính gì đây? Vũ Thường rùng mình. Ta chưa hề biết sợ một ai, bây giờ ta đã bắt đầu biết sợ một người. Thế Triệt đúng là một thứ động vật có máu lạnh. Vũ Thường lấy hết can đảm lên tiếng:
– Anh Triệt, anh đâu có yêu tôi phải không?
Thế Triệt quay lại:
– Ai bảo thế? Anh không yêu em? Do đâu mà bảo là anh không yêu em?
– Chính anh đã nói, anh bảo rằng việc anh lấy tôi như một đầu tư.
– Nếu hết yêu em là tôi bỏ việc đầu tư đó chớ có gì đâu phải thắc mắc?
Thế Triệt vừa nói vừa cười, xong vùi đầu vào gối định ngủ, Vũ Thường lẩm bẩm:
– Anh xem tôi như chiếc mỏ vàng không bằng.
Thế Triệt hừ một tiếng, nói:
– Vì vậy anh mới yêu em nhiều.
Nói xong Triệt với tay tắt đèn đầu giường, Thế Triệt lè nhè:
– Buồn ngủ lắm rồi, bây giờ không phải là lúc để nghe cô thảo luận vấn đề tình yêu. Vả lại dù sao cô cũng đã là vợ tôi, dù được tôi yêu hay không cô cũng phải sống với tôi suốt đời.
Vũ Thường thấy thật lạnh, lặng lẽ chui người vào chăn. Tiếng mưa rơi trên tàu lá chuối.
Nàng bực mình. Ai bảo trồng chuối nhiều thế này? Sáng rì rào, chiều vẫn rì rào. Một đoạn văn của ai nhỉ? Ngẫm lại thân phận mình, vết thương trên cánh tay đau nhói, cái đau thật xót nhưng cũng thật êm đềm. Tại sao lúc xưa ta không lấy Mộ Hòa? Chỉ tại ta kiêu căng! Thế bây giờ, tính kiêu căng đó đâu rồi? Không phải tính kiêu căng thôi mà ngay cả tự ái cũng biến mất. Cuộc hôn nhân đã mài mòn bao nhiêu kiêu hãnh. Uy quyền đã mất, Vũ Thường chỉ còn mong tìm được một chiếc bến bình yên để nghỉ ngơi. Mộ Hòa!
Mộ Hòa ơi, em nhớ anh!
Một đêm không ngủ, buổi sáng thức dậy với bao nhiêu mệt mỏi. Ngồi trên bàn dùng điểm tâm, Vũ Thường thấy Thế Triệt nhìn mình chăm chú như đe dọa. Đừng giả vờ, cô làm bất cứ một cái gì tôi cũng biết hết cả. Mãi cho đến lúc Triệt ra khỏi nhà, tiếng xe xa dần, Vũ Thường mới thở phào nhẹ nhõm. Tựa lưng vào ghế, tay chân Thường như rã rời.
Nàng yên lặng nghĩ đến buổi hẹn hò chiều nay. Tại sao phải chiều mà không phải ngay bây giờ, giờ phút này đây?
Thời gian trôi qua thật chậm. Trưa Thế Triệt không về dùng cơm. Vũ Thường miễn cưỡng ăn qua loa, lòng bồn chồn:
– Thu Quế ơi, tôi ra phố có tí việc, ông có điện thoại về chị nói tôi đi phố nhé!
Mặc chiếc áp màu mỡ gà, khoác thêm chiếc áo ấm cùng màu, Vũ Thường đẩy mái tóc về sau một chút, má nàng hồng, đôi mắt nàng sáng rực một màu hạnh phúc. Sức sống tràn ngập từng tế bào. Ra khỏi cửa, nàng nhìn đồng hồ, mới mười hai giờ bốn mươi phút.
Thế này thì…Mặc, cứ đi loanh quanh còn hơn phải ngồi đợi.
Vũ Thường chậm rãi đi về phía đường Đôn Hòa Nam, chiếc bùng binh đầy hoa ở ngã tư đường hiện ra trước mặt. Và một bóng người, một bóng người hiện ra trước mắt nàng.
– Vũ Thường!
Vũ Thường chạy tới bên chàng với niềm vui ngập hồn:
– Anh. Sao anh lại đến sớm thế?
– Ngay từ chín giờ sáng anh đã lảng vảng khu này. Mấy tiếng đồng hồ chờ đợi như mấy thế kỷ. Vũ Thường! Em đẹp lắm.
Vũ Thường chớp nhanh mắt:
– Chúng ta đi đâu anh?
Mộ Hòa ngoắc chiếc taxi:
– Đến nhà ga, đi xe hỏa em nhé?
Vũ Thường nhìn Hòa cười:
– Đi xe hỏa hả? Anh định đưa em đi trốn à?
Mộ Hòa nhìn lại Thường với đôi mắt thật sáng:
– Nếu anh muốn thế, em có sẵn lòng theo anh không?
– Em rất sẵn sàng.
– Chúng ta sẽ đưa nhau đến một nơi không có bóng người, cất chiếc chòi nhỏ để hai đứa ở, xa lánh đô thị ồn ào. Nhưng như thế sẽ cực khổ lắm, em sẽ phải đích thân làm việc chớ không ai cung phụng, liệu em có chịu đựng nổi không?
– Em sẵn lòng.
Mộ Hòa xiết chặt tay Vũ Thường. Một chiếc taxi trờ tới, họ leo lên, xe hướng về phía nhà ga xe hỏa. Sự yên lặng bao trùm suốt đường dài.
Đến nhà ga, Mộ Hòa mua hai vé đi Đại Lý.
– Đại Lý?
Vũ Thường ngạc nhiên hỏi:
– Đại Lý là đâu vậy anh?
– Là một làng đánh cá nhỏ. Ngoài sóng biển, gió núi và ngư phủ ra không còn một cái gì khác.
– Anh định đổi nghề à?
– Thế em chịu làm vợ một ngư phủ không?
Vũ Thường nghiêng đầu suy nghĩ một lúc, đáp:
– Chịu! Lúc anh ra khơi đánh cá, em ở nhà đan lưới và khi chiều xuống, em sẽ ra bãi đón anh.
– Đâu phải như vậy, em là Hải Âu cơ mà! Mà Hải Âu thì lúc anh ra khơi đánh cá, Hải Âu cũng sẽ bay theo anh, sẽ đậu trên cột buồm đợi lúc anh huýt sáo sẽ sa vào lòng anh mới đúng chứ?
– Vâng, và chỉ cần anh cho ăn mấy con cá nhỏ là em đã hạnh phúc rồi.
Mộ Hòa xiết chặt Vũ Thường trong tay, hai người nhìn nhau mơ mộng trong nụ cười tươi, đôi mắt ướt tình. Xe hỏa đã đến, hai người cùng lên. Chỉ một lúc sau, ngôi làng đánh cá nhỏ bé đã hiện ra trước mặt.
Đây là một ngôi làng nhỏ, cả làng chỉ có một con lộ độc nhất, hai bên là hai dãy nhà đá cũ kỹ có những hàng rào vây quanh, trên đó phơi đầy những chiếc lưới cá. Một vài bà lão ngồi chăm chú mạng từng lỗ thủng. Sau lưng họ còn có cả thúng cá khô bốc mùi nực nồng.
Hôm nay chẳng có mưa, nhưng trời đầy mây đen đe dọa. Mộ Hòa mặc chiếc áo khoác màu xanh xám, đứng trong gió lộng với dáng vẻ hiên ngang. Vũ Thường yên lặng ngắm người mình yêu không chớp mắt. Chưa bao giờ nàng thấy chàng có vẻ gần gũi nàng như vậy. Gió biển thật lạnh. Mộ Hòa nắm tay Vũ Thường cho vào túi áo mình ấp ủ.
Hình như mục tiêu của họ không phải là đến làng đánh cá nghèo nàn này, mà chính những tảng đá nằm dọc theo bãi là nơi họ tìm đến. Đá chồng chất lên nhau, sóng đập rì rầm, thiên nhiên hùng vĩ làm sao. Chen trong kẽ đá ngắm biển khơi xa ngút ngàn, niềm vui len trong tim, vui đến độ Vũ Thường thấy muốn khóc.
Mộ Hòa tìm được một tảng đá trũng ngồi xuống. Nơi đây vừa có thể tránh được gió, vừa có thể ngắm tổng quát biển khơi. Vũ Thường ngồi xuống cạnh. Sóng biển kêu gào, réo gọi người tình. Ngồi bên nhau yên lặng một lúc, Vũ Thường lên tiếng:
– Tại sao anh lại đưa em đến đây?
Mộ Hòa quay đầu lại:
– Vì vùng này là của chim Hải Âu bay.
Chàng hiểu ta từng sợi tư tưởng, Vũ Thường nghĩ mà không nói ra. Gió thổi mạnh, sóng vẫn gào. Bãi biển rộng lớn mà chẳng có đến một bóng người. Mộ Hòa và Vũ Thường có cảm giác như mình đã lánh xa thế giới loài người. Đan tay vào nhau, nhìn vào tận cùng đáy mắt, mặc gió, mặc sóng họ vẫn nhìn nhau. Mắt Hòa bắt đầu cay, chàng hét, át cả tiếng gió:
– Vũ Thường, tại sao em lại để cho hai chúng ta phải đau khổ và chia cách nhau thế này?
Vũ Thường nghẹn ngào:
– Em tưởng là anh không yêu em.
Mắt Hòa đỏ ngầu:
– Có thật là em tưởng như vậy không? Em có thể điên đến thế sao? Ngay cả Mộ Phong còn biết anh yêu em, thế mà em bảo là em không biết là nghĩa làm sao?
Vũ Thường lắc đầu:
– Anh bướng như một hòn đá. Anh chẳng bao giờ chịu nói với em là anh yêu em. Em cứ chờ, cứ đợi. Đợi một cú điện thoại của anh thôi mà em phải mất ăn, mất ngủ. Nhưng mỗi lần anh gặp em là anh chỉ biết nói châm biếm, chua cay. Anh còn nhớ đêm ta đi dạo giữa khuya không? Chỉ cần anh nói một tiếng yêu em là em sẵn sàng sống chết suốt đời bên anh. Thế mà lần ấy anh không thành thật, anh bảo anh chỉ đùa.
– Tất cả những câu nói đó đều là kịch cả! Em cũng biết lúc ấy anh giận em, anh chỉ muốn trả thù. Tại sao em chẳng cho anh biết em chính là thiếu nữ trên chuyến phà Hương Cảng – Cửu Long? Em cũng không cho anh biết em chính là Diệp Khanh, trong khi anh đã rõ hết mọi hành động của em. Tại sao em cứ mãi vờn anh như mèo vờn chuột để làm trò đùa? Tại sao thế?
Vũ Thường úp mặt xuống gối. Khi ngẩng mặt lên thì nước mắt đã chan hòa:
– Lần đầu tiên gặp anh trên chuyến phà, em chưa biết anh là ai. Hôm đó tất cả mọi việc xảy ra đều là do sự nghịch ngợm. Anh đã biết tính em hay nghịch ngay từ thuở nhỏ. Thế mà ai bảo anh lại tin em làm gì. Đã lỡ phóng lao em phải theo lao và sau cùng em nghĩ chỉ có cách chuồn là thượng sách. Lần thứ hai gặp anh ở Tân Gia Ba chỉ là sự tình cờ. Suốt một tuần, anh tin em, giúp đỡ em, sự trung hậu của anh khiến cho em xúc động và em thấy yêu anh.
Mắt Vũ Thường chớp nhanh:
– Em yêu anh mà anh chẳng để ý. Đến lúc em bảo em sẽ sang Đài Loan anh vẫn yên lặng.
Trở về đây, đột nhiên em thấy không đủ can đảm tìm đến gặp anh. Vì gặp anh, em sẽ phải giải thích sao với sự lừa dối từ Hương Cảng sang Tân Gia Ba của mình? Em không đủ can đảm nhưng vì không dừng được nên em đã đánh bạo tìm cách làm quen với Phong để đến gặp anh và lần này với con người hoàn toàn thật với thân thế của mình.
– Anh đã thăm dò đủ tin tức mà tại sao em chẳng chịu thú thật?
Vũ Thường đau khổ nhìn Hòa:
– Em sợ thú thật anh sẽ giận, nên em không dám nói. Anh Hòa, nếu không vì yêu anh, có lẽ em đã thú nhận lâu rồi. Ai có ngờ đâu, càng cố dấu là càng lầm lẫn.
Mộ Hòa thở dài:
– Mộ Phong nói đúng, anh điên thật. Thế tại sao buổi sáng hôm ấy em lại làm điệu bộ thân mật với Thế Triệt làm gì? Em cũng biết sáng sớm anh đến em phải có chuyện gì chứ? Anh định thú nhận là anh yêu em và mong em tha thứ những hiểu lầm cũ!
Vũ Thường nghẹn ngào:
– Có thật như vậy không? Tại sao lúc đến anh chẳng nói gì cả? Tại sao vừa nhìn thấy em là anh đã xin lỗi đã làm phiền em, và còn bảo là anh đến chỉ để thăm ba mẹ em chứ không phải vì em.
– Tất cả cũng là do Thế Triệt mà ra cả. Sao em lại mặc áo ngủ từ phòng chạy ra? Hôm ấy anh muốn điên, muốn điên lên, em biết không?
– Nhưng giữa em với Thế Triệt lúc đó chẳng có gì cả. Hắn đứng trước cửa phòng gọi em, em chạy ra. Còn việc mặc áo ngủ trong nhà là thói quen của em cơ mà.
Mộ Hòa trừng mắt:
– Thế tại sao em bảo Thế Triệt là vị hôn phu của em chứ?
– Anh có quyền trả thù người khác, tại sao anh lại cấm người ta trả thù?
Mộ Hòa cắn nhẹ môi:
– Nói thế là chính chúng ta đã ném mình vào ngõ cùng. Hạnh phúc đã bị giận hờn làm vỡ tan. Vũ Thường, em ác thật, đúng ra em phải để cho anh nguôi ngoai, chớ chỉ vì hờn giận mà em lấy Triệt để cho đến nông nỗi này.
Vũ Thường cúi đầu:
– Em đã dành rất nhiều cơ hội cho anh. Anh còn nhớ có một đêm em đã gọi cho anh đến ba lần. Em định mở lời cho anh để xem lòng anh có yêu em tí nào không, nhưng anh mắng em dữ quá làm em không làm sao mở miệng nói gì được.
Mộ Hòa đập mạnh tay xuống đá:
– Trời! Sao chúng mình lại ngu đần thế?
Chàng quay sang xiết mạnh Vũ Thường vào lòng:
– Tại sao chúng ta không sớm hiểu nhau Vũ Thường? Tại sao em không nói sớm một tí để hai đứa phải khổ, phải bị dày vò thế này?
Vũ Thường thở dài:
– Có lẽ đó là hình phạt của Thượng Đế. Em bướng, tự phụ, lì lợm, nên suốt khoảng đời còn lại của em, em phải chịu đau khổ để chuộc tội.
– Tại sao lại suốt khoảng đời còn lại?
Mộ Hòa xoay người Vũ Thường lại đối diện với mình:
– Chúng ta đã khổ nhiều quá rồi em ạ. Bấy nhiêu đó đủ rồi, bây giờ chúng ta có quyền yêu nhau để bù lại những chuỗi ngày đã mất. Thế Triệt không hề yêu em, em nên ly dị với hắn để chúng ta lập lại cuộc đời. Vũ Thường, ly dị với hắn đi, chúng ta còn trẻ, chúng ta còn cả một cuộc đời dài hạnh phúc bên nhau. Anh sẽ yêu em thật nhiều để đền bù những ngày này. Anh sẽ không còn tự ái vặt hay cao ngạo để gây bất hòa với em cho hỏng việc nữa. Vũ Thường, em hãy nghe anh!
Vũ Thường đưa mắt đầy lệ nhìn Mộ Hòa:
– Tại sao anh biết Thế Triệt không yêu em?
– Em đừng dấu, vì nếu Triệt yêu em, không bao giờ Triệt để cho em ở nhà một mình như đêm qua cả. Cũng như nếu em có hạnh phúc em sẽ chẳng phải ốm và xanh xao thế này. Nếu Triệt thật tình yêu em, có lẽ người ngồi bên cạnh em bây giờ phải là hắn chứ không phải là anh.
Vũ Thường quỳ xuống, hai tay ôm lấy mặt Hòa:
– Anh nói đúng. Thế Triệt không hề yêu em, cũng như em chẳng hề yêu hắn.
– Như vậy cuộc hôn nhân này còn ý nghĩa gì để tồn tại nữa chứ? Một quả trứng, khi ta cắn một miếng thấy nó là quả trứng hư thì không lẽ cứ tiếp tục nuốt hết sao? Vũ Thường, chúng mình quá ngu, quá đần, bây giờ đúng là lúc ta phải nhận định rõ sự thật.
Mộ Hòa xiết chặt đôi tay Vũ Thường:
– Thường em, em cho anh biết là em có yêu anh không?
Vũ Thường cúi đầu:
– Em đã nói ngay từ lúc ở Tân Gia Ba em đã yêu anh.
Mộ Hòa thở phào:
– Vậy thì em có bằng lòng lấy anh không?
Nước mắt chảy dài trên mặt, Vũ Thường thút thít:
– Tại sao nửa năm trước anh không hỏi em câu ấy?
– Anh ngu thật. Nhưng Vũ Thường, bây giờ chưa phải trễ em ạ. Chỉ cần em chịu ly hôn, chúng ta còn trẻ. Vũ Thường! Em biết không, bây giờ anh chẳng còn cao ngạo, tự phụ nữa. Nửa năm phiền muộn đã làm bao ngạo nghễ cố hữu tan biến hết. Anh thề với em là kể từ giờ phút này anh sẽ yêu em suốt đời, chiều em suốt đời.
– Em cũng thế. Anh thấy không, em cũng không còn là con Vũ Thường ngang ngược. Nếu em lấy anh, chắc chắn em sẽ ngoan ngoãn và dễ thương, em sẽ chiều anh như bao nhiêu người vợ lý tưởng khác. Dù anh có nóng tính, cau có, em vẫn nhịn được.
– Tại sao lại nếu? Bây giờ em về đề nghị ly dị với Thế Triệt, xong anh sẽ cưới em là xong chứ gì?
– Sự thật không dễ dàng như vậy đâu. Lấy nhau là dễ, chứ ly dị khó lắm anh ạ.
– Có gì khó đâu? Thế Triệt chẳng hề yêu em mà?
– Ba năm xuất vốn, hắn đâu buông tha em dễ dàng như vậy.
– Em nói gì thế?
– Em chắc chắn Thế Triệt sẽ chẳng bao giờ chịu ly dị.
– Tại sao? Tại sao hắn lại chịu được một cuộc sống chung chẳng tình cảm chứ?
– Vì em là cái mỏ vàng mà hắn đang đào.
Mộ Hoà không hiểu hỏi lại:
– Tại sao?
Vũ Thường lập lại:
– Em là cái mỏ vàng. Với những con người như Thế Triệt làm gì hắn chịu bỏ qua cái mỏ vàng.
Mộ Hòa trố mắt nhìn người yêu:
– Vũ Thường, làm gì có chuyện tàn nhẫn như vậy?
– Anh không hiểu Triệt. Ngay từ đầu hắn đã biết người em yêu là anh.
Mộ Hoà ngẩn ngơ. Gió thổi mạnh, biển gầm thét, những đám mây đen nặng trĩu tận chân trời, chỉ có tiếng sóng đập vào đá.
Cả hai ngồi yên, nỗi buồn lênh đênh giữa không gian rộng.
– Vũ Thường, em vẫn còn đủ cương quyết chứ?
Vũ Thường ngần ngừ:
– Em cũng không biết.
Mộ Hòa nói như hạ lệnh:
– Em phải cương quyết, em có nghe không?
– Bây giờ phải làm sao?
– Tranh đấu để được ly hôn, vì em, vì anh, vì cả tương lai hai đứa. Nếu hắn cần tiền, em cứ đưa cho hắn tiền, anh có đây!
– Anh có bao nhiêu?
– Khoảng trên trăm ngàn.
Vũ Thường lắc đầu. Trăm ngàn chẳng đủ nhét vào cái túi tham không đáy của hắn. Nhưng chắc Hòa có chăng? Có lẽ chàng sẽ đi vay mượn.
– Thôi đừng nói nữa, để em tính.
Mộ Hoà vòng tay ôm Vũ Thường, hôn nhẹ trên môi:
– Ngay bây giờ à?
– Vâng.
– Về nhà nói ngay sao?
– Vâng.
– Bao giờ em cho anh biết tin?
– Em sẽ cố gắng càng nhanh càng tốt.
– Em sẽ cho anh biết tin bằng cách nào?
– Điện thoại cho anh.
Mộ Hòa vỗ nhẹ vai Thường:
– Em nói thật chứ không phải giả vờ cho anh vui lòng chứ? Như vậy anh sẽ ngồi luôn bên máy đợi tin em.
Vũ Thường chảy nước mắt:
– Em sẽ không bao giờ lừa dối anh nữa.
– Phải thành công nhé!
Vũ Thường nhìn lên:
– Anh Hòa!
– Anh bảo chỉ được quyền thành công.
Vũ Thường gật đầu, Mộ Hoà xiết mạnh. Gió thổi, sóng gào, tay trong tay, họ không còn biết đến ngoại cảnh. Xa xa, một chú Hải Âu đang cô độc liệng giữa trời cao.