Hắc Tình Âm Thầm Ôm Lấy Em

Chương 10: Là Ai Mất Mặt Hơn


Đọc truyện Hắc Tình Âm Thầm Ôm Lấy Em – Chương 10: Là Ai Mất Mặt Hơn


Sở Linh Lung giẫm chân váy của Lưu Ly khiến trang phục cô rách một mảng lớn, thậm chí nó còn làm lộ ra đôi chân trắng nõn ngọc ngà không tì vết.
Lưu Ly quay đầu lại nhìn Sở Linh Lung, lạnh lùng lên tiếng:
– Bỏ ra.
Cô ta không làm theo, ngược lại còn nhướn mày tỏ vẻ khiêu khích:
– Ăn vận như vậy còn không sợ làm mất mặt Sở gia sao? Tôi là đang giúp chị lấy lại thể diện đó.
Lưu Ly hừ lạnh, đây rõ ràng là muốn cô triệt để mất mặt trước đám đông.

Thể diện? Nếu thật sự muốn giúp cô lấy lại thể diện thì cô ta đã không làm ra loại chuyện này rồi.
Một thiên kim bên cạnh đi lên, phấn khích nhìn Lưu Ly rơi vào cục diện khó xử, không tiếc buông lời chế giễu:
– Ôi chao, Đại tiểu thư của Sở gia có phải chưa bao giờ đến những nơi xa hoa như thế này nên mới không biết cách ăn mặc như thế nào cho phù hợp đúng không? Thân phận lúc trước thấp hèn cũng ảnh hưởng rất nhiều đến sau này đấy, dù đã một bước biến thành phượng hoàng thì bản chất vẫn là con vịt xấu xí dưới ao hồ mà thôi.
Nghe những lời mỉa mai trắng trợn của cô ta, Lưu Ly liếc đôi con ngươi lạnh lẽo nhìn sang, giọng âm trầm:
– Chó cậy nhà, gà cậy chuồng*.

Bản chất của một lũ các người cũng giống hệt nhau, ra vẻ cái gì chứ?
*Chó cậy nhà, gà cậy chuồng: ý chỉ những người dựa vào cái khác để tự tin và tăng sức mạnh của bản thân.
Một đám thiên kim tiểu thư đứng ở đây ngông cuồng đều là vì có gia thế đằng sau chống lưng nhưng chỉ một chút bản lĩnh đó liền đã đem đi bắt nạt người khác được sao?
– Cô….!- Bị chửi thẳng mặt, người phụ nữ kia ngay lập tức nổi giận, giơ tay lên muốn đánh Lưu Ly, nhưng lần này cô đã không còn nhẫn nhịn nữa, một phát bắt lấy tay cô ta thật nhanh gọn, dùng một chút lực đã có thể đẩy ngã cô ta xuống đất.
Ánh mắt Lưu Ly lóe lên tia chết chóc, miệng lẩm bẩm:
– Tìm chết!
Dứt lời, cô quay phắt người lại, hành động bất chợt này khiến Sở Linh Lung mất thăng bằng ngã ngửa ra sau, may mắn thay Lưu Ly đã kịp thời kéo tay cô ta lại.

Những tưởng đây là cứu nhưng không, giây tiếp theo, Lưu Ly bẻ ngoặt tay cô ta ra sau, rồi ấn cả người Sở Linh Lung xuống một chiếc bàn gần đó, khiến bao nhiêu thức ăn dây cả vào trang phục của cô ta.


Nào là sơn hào hải vị, nào là bánh kem và đủ loại trái cây, toàn bộ đều dính hết lên trang phục lộng lẫy sáng chói nhất đêm nay.
– Aaaa, có người đánh nhau kìa!
Hành động mạnh mẽ và dứt khoát của cô đã gây ra một trận hỗn loạn không hề nhỏ, thu hút sự chú ý của tất cả mọi người xung quanh.

Tiếng la hét vang lên khắp nơi, Cố Thiên Vương và Mặc Khiết Thần phía xa cũng ngạc nhiên với cách làm của cô, dường như không nghĩ đến Lưu Ly sẽ dùng biện pháp trực tiếp như thế.
Sở Linh Lung vùng vẫy, kích động la lên:
– Sở Lưu Ly, cô thả tôi ra, thả tôi ra!!
Thế nhưng làm gì có chuyện đơn giản vậy, Lưu Ly đã ra tay đến mức này, thì nhất định sẽ làm cho cô ta tâm phục khẩu phục.
Một tay giữ người Sở Linh Lung, cô xoay đầu dùng tay còn lại xé phăng đi đuôi váy của mình, sau đó trói chặt cả hai tay cô ta, khiến Sở Linh Lung hoàn toàn mất đi khả năng phản kháng.

Chưa xong, Lưu Ly tiếp tục nhấn đầu cô ta xuống một chiếc bánh kem nhiều tầng màu sắc, đồng thời nhếch môi nói:
– Miệng của cô thật là bốc mùi, ăn bánh ngọt có thể sẽ tốt hơn đó, ăn nhiều vào em gái à.
Gương mặt Sở Linh Lung ngập ngụa trong thức ăn, cô ta giờ phút này đã quá đỗi sợ hãi rồi, không ngừng cầu cứu người xung quanh:
– Các cô còn đứng đấy làm gì, mau cứu ta đi.
Mấy thiên kim tiểu thư bối rối nhìn nhau, Lưu Ly nét mặt không đổi, lạnh nhạt buông lời cảnh cáo:
– Đừng nghe tiếng chó sủa mà làm chuyện ngu ngốc, sẽ hối hận đó.
Sở Linh Lung nghiến răng, vẫy chân quát lớn:
– Các cô sợ cái gì chứ, cô ta chỉ có một mình không đánh lại đâu, mau cứu ta.
Lưu Ly cau mày, tay tự động nhấn đầu Sở Linh Lung xuống thấp hơn, trừng trị tội nói nhiều của cô ta.
Bấy giờ, đã có kẻ ngu ngốc đầu tiên tiến lên nhưng còn chưa kịp làm gì thì đã bị cô tát một cái trời giáng, ôm mặt ngồi bệt xuống đất.

Người tiếp theo giơ tay lên muốn đánh cô cũng nhanh như chớp bị bắt lại, ấy thế còn bị Lưu Ly kéo xuống dưới bàn, “nhập tiệc thức ăn” cùng Sở Linh Lung.

Nhìn những người còn lại, cô nhếch môi khiêu khích:
– Đến đây!
Ấy vậy mà có một người tiến tới thật, Lưu Ly thuận tay cầm một ly rượu vang hất lên mặt cô ta, ngay tức khắc hoảng hốt lùi lại phía sau, vừa lóng ngóng cúi đầu xuống thì Lưu Ly lại ném một chiếc bánh kem tới, chuẩn xác ập vào mặt vị tiểu thư đứng đằng sau, cứ như vậy thêm một người nữa ăn trọn hương vị ngọt ngào cô ban tặng.
Hai kẻ khác nhắm mắt xông đến, Lưu Ly thẳng thừng giơ chân đạp liên tiếp hai cái vào đầu gối khiến hai người đó quỳ rạp xuống khóc thành tiếng.
Ra tay nhanh gọn, hành động dứt khoát không một động tác thừa, nhuần nhuyễn và đẹp mắt đến mức tất cả những người đứng xung quanh đều mắt chữ A mồm chữ O, như bỗng chốc hóa thành khán giả xem biểu diễn trong rạp xiếc vậy.
Một đám tiểu thư khuê các bao vây nhằm “lấy thịt đè người”, không ngờ bị Lưu Ly xử gọn trong tức khắc.

Cô đứng trên cao nhìn xuống bọn họ, ánh mắt lộ vẻ khinh thường:
– Đúng là không biết tự lượng sức mình!
Những cô gái này chân yếu tay mềm, tay chân luống cuống ẻo lả sao có thể là đối thủ của cô chứ? Muốn đánh? Cũng phải xem cô có cho phép hay không!
Lưu Ly thở nhẹ một hơi, nhìn bãi chiến trường do mình tạo ra có chút đau đầu, chậm rãi thu tay về.

Quay lại nhìn Sở Linh Lung nằm trên bàn, cô khẽ cúi thấp đầu, nói với âm giọng chỉ hai người nghe thấy:
– Em gái à, lúc bắt đầu gây rối có nghĩ đến hậu quả hay không vậy? Đem cả thể diện của Sở gia ra đánh cược, bây giờ thì ai mất mặt hơn đây? Đừng quên, Sở gia đến tham dự bữa tiệc không chỉ có một mình hai chúng ta thôi đâu.
Ngước đầu lên, đám đông xung quanh vẫn đứng tụm nhau bàn tán, trên dưới đều dồn ánh mắt về phía cô.

Gây ra động tĩnh lớn đến thế, có lẽ Sở Thiên Minh cũng đã thấy hết rồi.

Nghĩ nghĩ, Lưu Ly không nói thêm gì nữa liền quay đầu rời đi.
Sở Linh Lung khó khăn bò dậy, cô ta quệt những vết kem dày đặc trên mặt mình, thân thể không ngừng run lẩy bẩy.
Đúng như lời Lưu Ly nói, sự việc ngày hôm nay đã đi quá xa, đến mức đem cả mặt mũi Sở gia vứt hết, mà cô hay Sở Lưu Ly đều không phải kẻ chịu thiệt thòi duy nhất, người mất mặt nhất…!chính là Sở Thiên Minh!
“Hộc hộc” – Thân thể Sở Linh Lung càng run lên lợi hại, cô ta không dám nhìn lên trên, chỉ có thể khập khiễng từng bước len qua khỏi đám đông đi về phía nhà vệ sinh.

Những thiên kim còn lại cũng được người khác giúp đỡ, nhân viên khách sạn tụ tập thu dọn hiện trường, toàn bộ dần giải tán.
“Bộp bộp bộp” – Cố Thiên Vương ở một góc âm thầm vỗ tay, lắc đầu cảm thán:
– Cô gái này thật dũng mãnh, một mình đối phó với bao nhiêu người cũng không chút sợ hãi, đã vậy thân thủ còn không tồi.

Mặc thiếu cậu đoán xem, thân phận của cô gái này rốt cuộc là như thế nào chứ?
Vừa nói, Cố Thiên Vương vừa quay sang hỏi người đàn ông bên cạnh, nhưng anh ta lại không trả lời, mắt chỉ hướng về phía trước im lặng.

Thấy vậy, anh vẫy vẫy tay gọi:
– Này, Mặc thiếu, Mặc Khiết Thần, cậu nhìn cái gì vậy?
Ánh mắt Mặc Khiết Thần vẫn dán chặt vào bóng lưng của Lưu Ly, mãi đến khi cô đi khuất cũng không thu hồi.

Lúc nãy, nghe loáng thoáng cô gái kia hét ba chữ “Sở Lưu Ly”, đây lẽ nào chính là tên của cô ta?
Mặc Khiết Thần chớp mắt, bất chợt lên tiếng:
– Cố Thiên Vương, cậu có biết lai lịch của người mới bị đánh đó không?
Người đàn ông liếc nhìn anh, cau mày suy nghĩ vài giây rồi mới đáp:
– Hình như là thiên kim của Sở gia thì phải, tên cái gì đó mà…!Sở Linh Lung, ờ, chính là Sở Linh Lung.

Chà, đặt tên cũng hợp thật đấy, cô ta sáng nhất đêm nay rồi còn gì.
Mặc Khiết Thần mím môi, trở về với sự im lặng, anh nghĩ thầm trong đầu: Sở Linh Lung, Sở Lưu Ly, là chị em sao? Ha, chị em một nhà lại choảng nhau, thú vị thật!
Cố Thiên Vương lảm nhảm một bên chợt thấy khóe môi Măc Khiết Thần khẽ nhếch, trợn mắt thốt:
– Cái gì vậy? Cậu cười sao? Cậu đang cười đó sao?
Người đàn ông vội thu lại nét mặt, lạnh lùng trả lời:
– Không có.
Thế nhưng Cố Thiên Vương nào tin, anh há hốc miệng hỏi:
– Mặc Khiết Thần, rõ ràng cậu vừa mới cười kìa.


Thiên địa ơi, không phải cậu để ý ai rồi đấy chứ? Cô gái lúc nãy? Sở Linh Lung?
– Nhàm chán, tôi về đây.

– Mặc Khiết Thần đáp một cách lạnh nhạt, sau đó đẩy người Cố Thiên Vương qua một bên, rồi thản nhiên rời đi.
=======================================
Ở Sở gia, Lưu Ly vừa bước vào sảnh Lan Bách Tinh đã chạy đến, nhìn trang phục cô có chút nhếch nhác, bà ngạc nhiên hỏi:
– Đã xảy ra chuyện gì vậy? Con có sao không?
Lưu Ly lắc đầu, qua loa nói:
– Con không sao, mẹ yên tâm đi.
Dừng một chút, cô đánh lảng sang chuyện khác:
– Cũng muộn rồi, mẹ hãy nghỉ ngơi sớm.

Con lên phòng đây.
Nói xong, Lưu Ly buông tay Lan Bách Tinh ra đi lên tầng.

Về phòng của mình, cô vứt túi xách lên giường, vào phòng tắm thay ngay bộ trang phục vướng víu ra, nhìn trong gương, vết thương trên vai phải đã nứt một ít, cô cau mày than thở:
– Vừa nãy đã cố gắng dùng lực thấp đi nhiều mà vẫn động đến nó sao? Aiss, chết tiệt.
Tuy nhiên, may mắn là vết thương không thấm máu ra ngoài, nếu không sẽ có chuyện phiền phức rồi.
Lưu Ly một lần nữa tự băng vết thương lại.

Vô tình nhìn đến cổ tay trái, cô chợt nhớ về người đàn ông kia.

Anh ta đã hỏi cô mấy câu rất kì quặc nhưng mà…!tại sao cô lại có chút quen thuộc nhỉ?
Rũ mắt, Lưu Ly vô thức lẩm bẩm:
– Không lí nào một người điển trai như vậy mình lại quên được, đây rõ ràng là lần đầu tiên gặp mặt mà, nhưng….!sự quen thuộc này rốt cuộc từ đâu ra chứ?


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.