Đọc truyện Hạc Tiên Vân Tán, Tử Lí Đào Sinh – Chương 7: Động Đình Quang
Vân Điềm áo lụa xanh mướt tay nâng chiếc giỏ bao bọc Bạch Xà, cưỡi cân đẩu vân đi tới Trúc Lâm Sơn tìm Lan Nhạn.
Mới cách rừng Trúc Lâm tám dặm, mà nàng đã thoáng thấy hương hoa thoang thoảng trong không khí, vừa ngòn ngọt lại mùi thơm tao nhã. Nhưng so với mùi trên người Lan Nhạn, lại kém xa tám chín phần. Chỉ tiếc Lan Nhạn lại là thiếu niên, nếu là một thiếu nữ thì tốt biết mấy. Có lẽ lão sẽ trở tuyệt sắc giai nhân duy nhất trong Cửu Trùng Thiên.
Mới suy tư một lúc thì phía trước đã là rừng trúc rậm rạp. Giữa khu rừng là lương đình đỏ chót, nổi bật mà tách biệt với màu xạnh của lá trúc. Lương đình này dựng lên từ khi Vân Điềm vẫn còn khá bé. Ngũ ca hay bế nàng tới đó chơi.
Khi ấy nàng nhìn thấy một đại tiên thân mặc chiến bào, hoàng kim chói lóa, hào khí ngất trời, nhìn qua thì thư sinh tuấn tú mà nhìn gần mới thấy đúng là đấng quân tử đầu đội trời, chân đạp đất, kiêu ngạo, thoát tục. Dù đã mấy chục vạn xuân qua đi, dung mạo của y đã gần như trở thành hư vô trong kí ức 1 vạn tuổi của nàng. Có một điều mà nàng không thể nào quên. Khi ấy vì mê món thần khí trên vai y, nàng đã bỏ cả quả tú cầu cướp được từ tay đại tiểu thư họ Mã khi cùng ngũ ca lén trốn cha hạ phàm chơi, để xông tới đu lên món thần khí kia. Y thoáng sững người, xong bật cười. Bế thốc Vân Điềm lên mà rằng:
” Ngươi là hài tử nhà ai? Sao lại lang thang chốn hoang vu hẻo lánh này?
Vân Điềm khi ấy mới bặp bẹ tập nói, chữ được chữ không, nhất thời thấy món thần khí phát ra ánh sáng như báu vật của gia gia, bèn lấy làm thích thú không buông. Miệng muốn nói mà chỉ thốt được hai chữ:
” Lấp lánh….”
Y ngạc nhiên nhìn nàng, chỉ lên món thần khí trên vai:
” Ngươi muốn nó?”
Vân Điềm gật đầu, hai mắt long lanh, cái miệng trồi ra hai chiếc răng cửa, nhìn như răng của Thỏ Ngọc nhà ả Hằng Nga.
” Không được!”
Hắn lắc đầu:
“Ngươi còn quá bé để chơi!”
Vân Điềm tru cái môi ướt át không bằng lòng:
” Ta muốn!”
Rồi cố giằng cho bằng được món lấp lánh kia. Y khẽ cau mày:
“Ta nói rồi! Ngươi không được đụng vào nó!”
“Hức..hức….oa…..oa..”
Vân Điềm tức thì khóc thét lên, nước mắt nước mũi vừa chảy, vừa bắn ra tứ phía. Sở dĩ, nàng chẳng hề muốn khóc trước mặt tên ngụy quân tử này, nhưng Lan Nhạn hồi trước đã ẵm nàng lên và răn rằng:
” Ngươi nhan sắc cũng thuộc hạng tầm, nếu muốn mê hoặc nam nhân là điều không thể. Ta nói cho mà biết, sau này nếu ngươi muốn một thứ gì đó, ngoài việc ăn vạ, bướng bỉnh ra, còn phải khóc nhè thật to, rõ chửa?”
Nhưng Lan Nhạn đã sai. Tên nam nhân trước mặt chẳng hề mảnh mai để tâm, một tay túm lấy cổ áo Vân Điềm, kéo ra khỏi món thần khí, nhấc bổng nàng lên như nhấc một trái đào.
“Im!”
Hắn quát:
” Còn khóc nữa ta đem ngươi vất xuống hồ cho yêu quái ăn đấy!”
Vân Điềm thoáng nhìn thấy phía xa xa là hồ đào trong xanh, không một gợn sóng, tức thì nhìn y bằng con mắt khinh thường.
Có giỏi thì đem ta vất xuống đó đi. Ta lại đi sợ mấy con ngư tinh ba đầu ấy chắc!
Bởi vốn dĩ, lũ ngư tinh này tu vi chưa bằng một nửa của Ngũ ca nhà nàng.
” Biết sợ rồi à?”
Y bật cười thành tiếng, nào ngờ thấy cổ tay đau đau, liền nhìn sang đứa trẻ kia. Trong phút chốc, bèn thất kinh. Nó há miệng ngoạm một miếng vào cổ tay đang giữ lấy mình, hai cái răng cửa lộ ra, dớt dãi từng giọt chảy thòng lòng trên đó. Y nhất thời điếng người. Cho đến khi ngũ ca chạy tới, gỡ nàng ra, nàng mới thôi cắn. Còn khá nhiều việc xảy ra sau đó, nhưng khi ấy, Vân Điềm còn khá nhỏ, nên không thể nhớ xuể. Huống chi đã hàng chục vạn năm trôi qua.
Ngồi ở lương đình một lúc, chợt có thứ gì đó bay vù đến trước mặt rồi dừng lại. Thứ ấy màu xanh, mình đầy vẩy sáng óng, nó không những thấp, mà còn có cái đuôi nhìn hệt như đuôi cá chép. Nó nhìn Vân Điềm rồi toét miệng cười:
“Vân Điềm tỷ tỷ về rồi!”
Vân Điềm nhìn nó một lúc, mãi mới thốt lên một tiếng:
” Bảo Bảo, là đệ sao?”
Bảo Bảo nhỏ gật đầu:
” Vâng! Là đệ.”
Vân Điềm đặt giỏ tre xuống, chạy tới nhéo má Bảo Bảo, nàng xuýt xoa:
” Chà chà! Lớn nhanh quá. Sắp thành hình người rồi. Ta suýt không nhận ra đệ nữa đấy!”
Bảo Bảo bị nhéo hơi đau bèn nhăn mặt, gạt tay nữ tử trước mặt ra:
” Tỷ đừng bóp má đệ nữa. Đau chết mất!”
Vân Điềm bĩu cái môi hồng hồng ươn ướt lên, tỏ vẻ vô tội:
” Đường đường là một đấng nam nhi, mới nhéo một chút đã kêu đau, sau này làm sao bảo vệ nổi nữ nhân của mình?”
Bảo Bảo lập tức phán bác lại:
” Ai nói cứ là nam nhi thì không được đau. Mẫu thân nói, khi nào đệ rơi nước mắt vì nữ nhân khi ấy mới thực sự trưởng thành!”
Vân Điềm gật gù. Thật không nghĩ, bình thường nhìn phu nhân của Ngư Vương khờ khờ khạo khạo mà lại có thể dạy con những đạo lý như vậy.
Xoạt!!!
Đương nghĩ dở, thì chiếc giỏ tre bỗng sột soạt. Vân Điềm chạy tới mở giỏ ra xem, máu tươi đột nhiên từ đâu bắn tới dính lên má. Nàng thét lên một tiếng, rồi nhấc bạch xà ra khỏi giỏ. Bạch xà toàn thân đẫm máu, oặt sang một bên, duy chỉ có bụng thở đều đều là chứng tỏ nó vẫn còn sống.
” Bảo Bảo, ta đi tìm Lan Nhạn một chuyến, lần sau sẽ tới chơi với đệ!”
Bảo Bảo thấy Vân Điềm xách giỏ lên, dáng điệu vội vã vô cùng, chẳng hiểu sao nó túm lấy tay áo nàng, kéo lại:
” Tỷ tỷ, lão hoa lan không ở trong núi đâu!”
Vân Điềm thoáng sững người:
” Lan Nhạn đi đâu rồi?”
” Đệ không rõ!”
Tâm nàng bây giờ thực sự đang rối như tơ vò:
” Làm sao bây giờ? Nếu không mau cứu, bạch xà e là sẽ chết mất!”
” Chúa Cô có điều phiền muội, lão nương có thể giúp được chăng?”
” A! Mẫu thân.”
Bảo Bảo vui sướng reo lên, chạy tới ôm lấy chủ nhân của giọng nói vừa rồi.
” Ra là Ngư phu nhân!”
Vân Điềm cất đi bộ mặt lo âu nọ, điềm tĩnh đan hai bàn tay vào nhau, dơ cao 15 thước, cúi đầu hành lễ:
” Lâu rồi không gặp!”
Ngư phu nhân nở nụ cười hiền từ, hành lễ lại với Vân Điềm. Bà nắm lấy tay nàng, ân cần hỏi chuyện:
” Khi nãy, ta thấy chúa cô đang lo lắng điều gì đó!”
Vân Điềm cười gượng, đành lật tấm lụa đậy trên giỏ ra.
” Thật ngại quá! Bạch xà dưới hồ nhà tiểu nữ dính phải vết thương chí mạng. Nếu không chữa kịp, chỉ e…”
Ngư phu nhân thấy thân bạch xà máu loang đỏ lòm cả tấm lụa, mày nhíu lại, xô thành nếp nhăn:
” Vậy chúa cô mau chữa…”
Lời còn chưa ra hết, nhìn vẻ mặt của Vân Điềm, bà lập tức hiểu ra mọi chuyện:
” Ta hiểu rồi! Là Lan Nhạn Đế Quân không có trong núi nên không có ai chữa bệnh cho nó?”
” Chính là điều mà tiểu nữ phiền muội!”
Ngư phu nhân nhìn Vân Điềm rồi lại nhìn bạch xà đang hấp hối. Bà lặng người đi một lúc, bèn đặt tay lên vai Vân Điềm, nói khẽ:
” Còn một cách có thể chữa khỏi cho bạch xà. Có điêu…”
Vân Điềm chẳng quan tâm vế sau, nàng chỉ để ý vế trước, hai mắt sáng lên:
” Cách gì?”
Ngư phu nhân tuy điềm tĩnh, nhưng không tránh khỏi sự thâm trầm trong đôi mắt:
” Hoa Dược Chỉ”
Bà nói tiếp:
” Chắc chúa cô cũng rõ nó là thứ gì!”
Vân Điềm thoáng cau mày:
” Động Đình Quang!”
Mắt phượng lại hướng ra về phía Bắc…..