Đọc truyện Hắc Thiên Kim – Chương 29: Mưu đồ
Cuộc đời học sinh tiểu học của Tiểu Chi Chi chính thức bắt đầu bằng việc bỏ bạn học vào trong thùng rác.
Lúc này, các phụ huynh đều đứng trước cổng trường để chờ con họ. Vu Lệ Lệ dưới sự chỉ trỏ của mọi người, liền tự mình trèo ra khỏi thùng rác, khóc lóc đi tìm bà mẹ Dương Trại Phượng để mách.
“Mẹ, con không muốn đi học nữa.”
Dương Trại Phượng thấy con gái mình bị bắt nạt thì giật nảy mình, rồi3nổi giận đùng đùng đi tìm thầy giáo để tranh luận.
Thầy giáo Tiểu La kiên trì kể lại đầu đuôi câu chuyện, làm cho Dương Trại Phượng xấu hổ, thầy giáo Tiểu La là người ở nơi khác nên không hiểu chuyện, ở đây ai ai cũng biết chuyện này.
Người cô kia lúc trưởng thành thì cũng được gọi là ưa nhìn, thế nhưng từ thời thanh niên trở đi đều ham ăn lười làm. Lúc đó gia cảnh nhà Chu Mộc không tồi, Chu2Mộc lớn lên đẹp trai không cần phải nói, lại còn chăm chỉ, biết lái xe nữa, nên gia đình người cô này liền vội vàng gả đi.
Kết quả khi Chu Mộc xảy ra chuyện, cô em chồng của Dương Trại Phượng này không ở nhà chăm sóc bố mẹ chồng, mà lại quay đầu cao chạy xa bay cùng người đàn ông khác. Bây giờ nghe nói cô em chồng ấy ở bên ngoài sống không tốt lắm, người đàn ông kia lại tìm0một cô gái xinh đẹp trẻ trung khác, nên cô ta lại quay trở về nhà.
Mẹ chồng lại giục cô em chồng đi tìm Chu Mộc lần nữa, dù sao lúc đó cũng chưa làm thủ tục ly hôn. Lúc Dương Trại Phượng nghe mẹ chồng nói câu đó chỉ biết xấu hổ vô cùng. Khi người ta ngồi tù thì cứ mở miệng ra là nói tội phạm cải tạo, đáng đời, đi cho tốt. Bây giờ người ta phát tài rồi lại muốn0quay lại.
Chắc chắn khi nói những lời khó nghe về Chu Mộc, con gái Dương Trại Phượng đều nghe thấy, trẻ con lại hay học đòi người lớn. Thấy con gái khóc như mưa, Dương Trại Phượng trách không thể về nhà đôi co cùng với đứa em chồng gian trá giảo hoạt, con gái mới có mấy tuổi đã dạy nói linh tinh rồi.
Dương Trại Phượng vừa xấu hổ vừa tức giận dẫn con gái về. Để dỗ dành cho con bé khỏi khóc3còn đặc biệt mua một cây kẹo mạch nha* trên thị trấn.
*Kẹo mạch nha: Loại kẹo làm từ mạch nha hoặc đường nấu chảy, sau đó được nặn thành nhiều hình dáng sinh động.
Trên đường về, Dương Trại Phượng nhiều lần giải thích cho con gái.
“Cô của con đã đi theo người đàn ông khác rồi, người kia cũng không còn là chồng của cô, sau này đừng gọi như thế nữa.”
Vu Lệ Lệ miệng ngậm kẹo, không nói câu nào.
Nhóm trẻ con Tiểu Chi Chi cũng quay trở về thôn Bình Khẩu.
Buổi tối Chu Mộc trở về nhà, thấy cô bé không có bất kì phản ứng gì. Lão tú tài cũng đang trợn mắt thổi râu của ông ta. Anh ta hỏi đã xảy ra chuyện gì rồi thì cũng không ai nói.
Tối đến khi Tiểu Chi Chi đi ngủ, Chu Mộc đắp chăn cho con gái, cô bé bỗng nhiên buồn bã nói: “Bố, sau này con sẽ ngoan ngoãn, bố đừng để cô của Vu Lệ Lệ vứt bỏ con.”
Chu Mộc liền tối sầm mặt lại. Anh ta căn bản không hề biết Vu Lệ Lệ là ai, chỉ là nghe nói tới họ Vu liền nhớ lại.
Chuyện đó đã trở thành một kí ức xa xôi, xa xôi tới mức anh ta không còn muốn nghĩ tới nữa.
Sau đó Chu Mộc lại nghe thấy Tiểu Chi Chi nói một cách đáng thương: “Bố, hôm nay con đẩy Vu Lệ Lệ vào trong thùng rác. Con nói với nó, nó mà dám nói con được nhặt từ thùng rác lần nữa thì con sẽ lại đẩy nó vào thùng rác. Bố, con không muốn làm một đứa trẻ được nhặt từ thùng rác.”
Tiểu Chi Chi càng nói càng cảm thấy tủi thân, không nhịn được liền khóc to.
Nghe thấy Tiểu Chi Chi bị người khác nói là được nhặt từ trong thùng rác, Chu Mộc tức đến nổi gân xanh, chỉ là ở trước mặt con gái, anh ta vẫn tỏ ra dịu dàng như thường.
“Chi Chi không phải do bố nhặt được, Chi Chi là con gái bố, sau này ai mà dám nói như thế nữa, bố sẽ giúp con đánh người đó.”
Tiểu Chi Chi lắc đầu đáp: “Không cần đâu ạ, bố bận như thế này, một mình con đánh là được rồi.”
“Tốt lắm.”
Lúc này Chu Mộc lại cảm thấy cách mình dạy con không sai, lão tú tài dạy cũng không sai, thà để con mình đi bắt nạt kẻ khác, còn hơn là bị kẻ khác bắt nạt.
“Bố hát cho con nghe, con ngủ ngon nhé.” Chu Mộc ngồi trên cái ghế bên cạnh giường, vỗ về bụng của Tiểu Chi Chi qua tấm chăn, nhẹ nhàng ngâm nga:
“Không có cách nào có thể thay đổi một đối thủ, đem sự ấm áp vĩnh viễn để lại phía sau lưng…” Giọng Quảng Đông trầm ấm.
Đây là bài hát mà Chu Mộc được nghe khi còn ở trong nhà giam. Ngày hôm đó, rất nhiều người đã khóc vì nhớ nhà, nhớ cha mẹ già. Chu Mộc vốn không biết tiếng Quảng Đông, nhưng vẫn nhớ y nguyên bài hát này.
Lần đầu thấy con gái khóc, lúc ôm lấy cô bé đang khóc, anh ta đã bất giác hát lên bài này.
“Công ơn cha mẹ cuối cùng cũng có thể báo đáp, mưa thuận gió hòa sưởi ấm lòng ta…”
“Là ánh mắt dịu dàng biết bao của người, đã dạy ta phải luôn vững vàng nhìn về phía trước, dù có thất bại cũng không được buông xuôi,…”
Trong căn nhà cũ tối tăm có tiếng hát Quảng Đông nỉ non, nhịp thở đều đều của đứa trẻ, tiếng hát cũng nhỏ dần, nhỏ dần.
Lặp đi lặp lại, cuối cùng chỉ còn nghe thấy câu hát: “Xin cho ta được nói rằng ta thật sự yêu em… Xin cho ta được nói rắng… ta thật sự yêu em.”
Chu Mộc thấy con gái đã ngủ rồi, tiếng thở nho nhỏ, trên gương mặt anh ta bất giác mang theo nụ cười ấm áp.
Tiểu Hoa không biết từ lúc nào đã trườn xuống dưới đáy giường, khẽ đung đưa cái đuôi.
Chu Mộc tắt đèn, ra khỏi phòng. Trong bóng tối, nét dịu dàng trên gương mặt anh ta đã không còn, hoàn toàn hòa vào màn đêm tăm tối.
Vào lúc này, nhà họ Vu ở thôn Thượng Lương lại có chuyện.
Ban ngày Vu Lệ Lệ được mẹ mua cho kẹo mạch nha thì ngừng khóc, không nói gì. Nhưng đến tối, khi cả nhà cùng ngồi ăn cơm, Vu Lệ Lệ liền mách với cô. Ở trong nhà cô bé thích nhất là cô xinh đẹp, mỗi lần cô về nhà đều mua đồ ăn ngon, đồ chơi tốt, còn có cả quần áo đẹp cho cô bé.
“Cô, con hoang của chồng cô lại dám đánh cháu, cháu đợi cô về nhà chồng, bảo chồng đuổi con bé đó đi.”
Dương Trại Phượng liền há mồm trợn mắt, không dám tin đây là lời của con gái mình. “Lệ Lệ, sao con có thể nói như thế, sáng nay mẹ đã dạy con như thế nào rồi.”
“Con hung dữ với con bé làm gì, bản thân không liên quan, sao phải nổi nóng.” Mẹ chồng của Vương Trại Phượng liền mắng.
“Cháu bị người ta bắt nạt, mẹ lại còn bắt cháu đi xin lỗi người ta.” Vu Lệ Lệ thấy bà bênh mình, liền mách lại chuyện xảy ra với mẹ.
Dương Trại Phượng nổi điên lên, không ngờ đây lại là lời được nói ra từ chính con gái mình, tay không kiềm chế nổi liền run lên, cái bát trong tay không giữ nổi nữa mà rơi choang một cái xuống nền nhà vỡ tan.
Tiếng động lớn khiến cho Vu Lệ Lệ giật nảy mình, liền khóc to “Oa…”
Mẹ chồng của Dương Trại Phượng khí thế dâng lên, ai oán kêu: “Hỏng rồi, lại còn đập bát nữa, con có mắt thì tự xem lại vợ con đi, con còn ở trong nhà mà nó đã tác yêu tác quái như vậy, bình thường lúc con không ở nhà, cô ta còn thiếu nước giết chết bà già này thôi. Ôi, ta thật xấu số mà… Ôi…”
Chồng của Dương Trại Phượng bị cha mẹ, em gái nhìn chằm chằm, thấy con dâu ngồi bên đó mặt không có cảm xúc gì, không khỏi tức giận nói: “Còn ngây ở đấy làm gì, chân tay đâu mà không dọn bát vào, không muốn ăn cơm thì khỏi cần ăn, ở đây công kích nhau thật chướng mắt.”
“Anh, mấy người…’’ Dương Trại Phượng vốn đã bị lời của con gái làm cho tức giận, giờ lại còn bị mẹ chồng và chồng mắng như thế. Cô ta thường ngày vụng về kém ăn nói, nổi giận chỉ biết quay người đi vào phòng.
Vu Lệ Quyên đưa mắt ra hiệu, nói: “Anh, chị dâu lại cáu gắt rồi kìa, anh đi khuyên nhủ chị ấy đi, không thì chị ấy lại đòi về nhà mẹ đẻ.”
“Cô ta dám ư!” Vu Hữu Dư quát lớn một tiếng, nhưng Dương Trại Phượng vẫn đi vào trong phòng.
Thấy mấy người gây chướng mắt đều đi cả rồi, bà lão ôm cháu gái Vu Lệ Lệ rồi vừa dỗ dành cho nó ăn, vừa hỏi cặn kẽ xem ngày hôm nay cụ thể là đã xảy ra chuyện gì. Ông lão Vu cầm điếu thuốc đi ra cửa để hút, giả vờ như không thấy dáng vẻ đang kể tội của hai bà cháu.
“Hôm nay cháu làm lao động, Tiểu Chi Chi kia chẳng phải làm gì, nó lại mặc bộ váy màu trắng rất đẹp, còn đi tất, còn đi cả giày đỏ nữa, hoa trên đầu nó cũng là màu đỏ. Trên cặp sách của nó còn có hình một con chuột rất đẹp, cô ơi, sau này cô cũng mua cho cháu một cái cặp sách như thế được không.”
Vu Lệ Lệ vốn còn hơi sợ bố mẹ, nhưng thấy cô đưa cho miếng thịt bò khô, ngay lập tức quên mất tiêu.
Chuyện cần hỏi cũng đã hỏi rồi, nhìn trước nhìn sau cũng không hỏi ra chuyện gì đã xảy đến, hai mẹ con họ liền để Vu Lệ Lệ đi làm bài tập, sau đó hai người nhỏ giọng nói thầm.
“Nghe ta nói, con lấy hết can đảm đi tìm Chu Mộc đi, tên Chu Mộc này từng ngồi tù nhưng vẫn là người tốt, còn tự dưng nhặt về một cô bé xinh như ngọc, con đi dỗ ngon dỗ ngọt anh ta, anh ta sẽ nhớ lại tình cũ thôi.”
Thấy con gái có vẻ lay động, bà lão càng nhấn mạnh: “Mẹ nghe nói Chu Mộc trước giờ không có bạn gái, cô nàng quả phụ Từ Kim Phượng trong thôn còn muốn cưa cẩm anh ta nhưng anh ta còn không hề để ý tới, nói không chừng trong lòng vẫn còn có con.”
Vu Lệ Quyên ngại ngùng hồi lâu, cuối cùng mở miệng đáp: “Mẹ, nhưng con nghe người ta nói anh ta không sinh được con nữa rồi, nhưng mà con thì… hình như con có rồi…”
Bà lão nghe thấy vậy liền giật nảy mình, có rồi? Bà lập tức liền nghĩ ra điều gì đó, hai mắt chợt sáng lên. Hai mẹ con thì thầm một hồi, bỏ mặc cơm đến nguội.
Bà lão hướng tới căn phòng của con trai mà mắng: “Cái thứ vợ lười biếng chết đi được, chỉ biết ăn mà không biết làm, đến cái bát cũng không rửa, trời còn chưa tối đã lẩn vào trong phòng, còn không biết đẻ…”