Hắc Thiên Kim

Chương 27: Thế giao


Đọc truyện Hắc Thiên Kim – Chương 27: Thế giao

Ngày khai giảng của trường tiểu học và trung học toàn quốc không cách xa nhau là mấy.

Tiểu Chi Chi đi học trên trường tiểu học ở trấn bằng chiếc xe tải chở than của bố, cô bé cảm thấy mình thật khí phách và oai vệ.

Cùng lúc đó, tại con phố Tân Tỵ của thành phố Đại Kinh, hai con đường của thủ đô đều đang bị giới nghiêm. Lý do là vì hôm nay là ngày ngôi trường tiểu học nổi tiếng lừng lẫy – Lam Tinh khai giảng.

Nói là nổi tiếng lừng lẫy nhưng thực ra cũng chưa3phải, bởi người dân bình thường đại khái vẫn không hiểu rõ nơi này. Có người chắc còn chưa từng nghe đến, trên thực tế, nơi đây quá xa đối với bọn họ.

Môi trường của trường này kín đáo và cẩn thận, đội ngũ giáo viên hùng hậu. Trong trường có rất nhiều tiến sỹ tâm lý học, tiến sỹ giáo dục học cho trẻ em, còn có những giáo viên dành được danh hiệu chiến sỹ thi đua trong công tác giảng dạy. Nếu hỏi đến bất kì giáo viên nào trong trường, người đó cũng có khả năng cầm2trong tay vài tấm bằng của vài trường đại học. Đương nhiên cũng có những giáo viên trẻ, lý lịch cá nhân còn chưa phong phú nhưng lý lịch gia đình của những người này chắc chắn không hề đơn giản. Chỉ cần bốc bừa trong đó cũng thấy liên quan đến một đống các quan chức.

Con cái của các lãnh đạo đều thích đến học ngôi trường này.

Muốn hơn người khác một bước trong đường đời, đại khái giống như sau này lớn lên, lúc nói chuyện ngẫu hứng vài câu, nghe người ta nhắc đến một nhân vật lớn0hay thần kỳ nào đấy, ta có thể nhẹ nhàng mà bình tĩnh mở miệng nói: “Cậu ta ấy à, bạn ở nhà trẻ của tôi đấy.” Hoặc là nói: “Tôi với cô ấy học cùng một trường tiểu học, hồi đó cô ấy…”

Ngôi trường mà Lục Tiểu Mãn và Lục Thành Tuấn phải đến chính là Tiểu học Lam Tinh.

Cả nhà ngồi trên một chiếc xe SUV loại bình thường. Trên đầu phố Tân Tỵ đã bị giới nghiêm, rất nhiều xe ô tô xa hoa khác bị chặn lại. Thế nhưng, lúc chiếc xe SUV bình thường này đi0qua lại vô cùng thuận lợi.

Lục Cẩm Hoa ở trong xe mặc một bộ quân phục, trông anh nam tính hơn nhiều so với lúc mặc âu phục. Anh ngồi với một tư thế nghiêm túc và thẳng tắp, nhưng trên mặt lại rất dịu dàng: “Lát nữa bố đưa bọn con đến trường thì sẽ không xuống xe nữa. Bọn con phải ngoan ngoãn nghe lời mẹ nhé.”

“Vâng ạ.” Hai đứa trẻ có khuôn mặt giống nhau ngoan ngoãn gật đầu đồng ý.

Liễu Mạch áy náy nói: “Anh Hoa, tẹo nữa anh còn phải vội ra sân bay, vốn dĩ3cũng không cần thiết tới đây.”


“Như thế sao được. Chuyện của bọn trẻ, người làm bố như anh tuyệt đối không thể vắng mặt.” Lục Cẩm Hoa quyết đoán nói.

“Vậy anh đi rồi thì phải chú ý an toàn.” Liễu Mạch lo lắng, đôi lông mày khẽ nhăn lại. Cô ta vẫn luôn giống như một thiếu nữ mười ba, mười bốn tuổi.

Lục Cẩm Hoa vô cùng thích dáng vẻ này, nhìn thấy cô như vậy anh cảm thấy thương cô từ tận trong xương tuỷ.

Thế nhưng, ông Lục lại không hề thích, ông Lục thích những người hoạt bát và thẳng thắn. Người vợ trước của con trai ông rất biết cách lấy lòng ông, tướng mạo lại đoan chính. Con người cô ấy cũng phóng khoáng, nhiệt tình, thế nhưng tiếc là không giữ được người ở lại.

Bà Lục cũng vậy, việc này đã qua lâu rồi nhưng thỉnh thoảng vẫn nhắc đến vài ba câu như, Tiểu Lạc thế này, Tiểu Lạc thế kia.

Điều này khiến Liễu Mạch buồn bực, thế nhưng cô ta không dễ gì mới bước chân vào nhà họ Lục, đương nhiên sẽ không vì chút chuyện không vui này mà cáu kỉnh. Song, trước mặt chồng mình cô ta sẽ bày ra cái vẻ tủi thân chút ít, điều đó ngược lại sẽ khiến chồng thương yêu cô ta nhiều hơn.

Hơn nữa, cứ nghĩ đến Diệp Lạc trong miệng hai ông bà kia có được nhắc tới tốt đẹp thế nào đi nữa thì cũng đã chết rồi, con gái cô ta thì không biết đang ở xó nào của nông thôn, Liễu Mạch liền cảm thấy vui vẻ từ tận đáy lòng.

Liễu Mạch đưa hai đứa con đến trường học ghi danh. Thực ra mấy việc nhỏ như ghi danh đương nhiên sẽ không cần gia đình như bọn họ đích thân đến làm. Thế nhưng có thể đến ngôi trường này, địa vị của các gia đình đều không hề kém, Liễu Mạch đích thân đưa con đến đây để cũng có thể giao tiếp xã giao nhiều hơn chút.

Quả nhiên vừa vào đến trường, Liễu Mạch đã nhìn thấy vợ của Cao Điền Hổ, cấp trên của chồng mình – Phan Nhã Tư cùng với con của họ là Cao Thành Triển.

Lục Cẩm Hoa vốn là một người kiêu ngạo, thế nhưng từ nhỏ đã sùng bái Cao Điền Hổ, khen ngợi ông ta không ngớt lời, rất có tâm thế học hỏi mặt tốt lẫn mặt xấu của người ta. Thậm chí đến nhà trẻ cũng cho con mình học theo chỗ người ta. Cao Điền Hổ đưa con mình đi học ở nhà trẻ. Lục Cẩm Hoa cũng đề nghị cho con mình đi nhà trẻ, cho dù hai đứa con của anh nhỏ hơn con của nhà họ Cao hai tuổi.

Cho đến nay phải học tiểu học, Lục Cẩm Hoa vẫn không muốn trì hoãn gì thêm, anh muốn hai con của mình cùng đến trường tiểu học ghi danh.


Hai đứa trẻ chắc cũng do ảnh hưởng từ bố mình nên đối với đứa nhóc nhà họ Cao cũng có vẻ sùng bái vô cùng. Con gái bình thường về nhà sẽ đều líu ra líu ríu kể về anh Thành Triển hôm nay trèo cây, anh Thành Triển mang theo đồ ăn ngon, anh Thành Triển đánh người xấu,…

Mà đứa con trai bình thường yên tĩnh không thích nói chuyện phải miễn cưỡng kể những việc trong trường học cũng sẽ nói đến anh Thành Triển chơi trò chơi rất giỏi, anh Thành Triển học rất siêu,…

Hai nhà họ Cao và họ Lục thân quen từ lâu. Thế nhưng, Liễu Mạch cảm thấy phu nhân Cao không nhiệt tình với mình lắm. Cũng may con gái cô ta lanh lợi, nhìn thấy người kia liền kéo tay cô ta đi sang bên đó, ngọt giọng chào hỏi.

“Cháu chào dì Phan, em chào anh Thành Triển.”

Lục Thành Tuấn cũng chào theo.

Hai chị em lần lượt chào hỏi, khuôn mặt lại giống nhau, được ăn diện rất đẹp mắt, khó mà khiến người khác không thích được.

Phan Nhã Tư tuy rằng không thích kiểu phụ nữ như cành liễu yếu ớt giống Liễu Mạch thế này nhưng bà lại không thể ghét nổi hai đứa nhỏ kia. Trên mặt bà tràn đầy niềm vui đáp lại hai đứa nhỏ, cũng chào hỏi với Liễu Mạch.

Cao Thành Triển rất lịch sự gọi một tiếng: “Cháu chào dì Liễu.”

Điều này ngược lại làm cho Liễu Mạch có chút kinh ngạc. Cao phu nhân nổi tiếng là khó tiếp xúc, thế nhưng nhìn thái độ của bà với hai đứa con của mình, Liễu Mạch lại thấy đắc ý trong lòng.

“Cao phu nhân, bà đã ghi danh xong chưa? Thành Triển học lớp nào thế?” Liễu Mạch khách khí hỏi.

“Đã xong rồi, Thành Triển được xếp vào lớp thứ ba.”


“Tại sao lại không phải lớp thứ nhất…” Liễu Mạch vô cùng ngạc nhiên. Những trường thế này bình thường sẽ ngầm coi lớp thứ nhất là lớp tốt nhất, nên cô ta bèn tìm một người trước đó, xếp cho hai đứa con mình vào lớp thứ nhất. Cô ta không ngờ đứa nhóc nhà họ Cao lại học ở lớp thứ ba.

Vào được trường Tiểu học Lam Tinh không hề dễ dàng, con cái nhà ai cũng không phải đứa trẻ bình thường, Liễu Mạch bị chuyện lớp bậc này hành hạ đến mức phiền não, lúc này cô ta lại có chút hối hận. Sớm biết như vậy, cô ta nên hỏi chồng mình trước mới đúng.

“Con nhà chúng tôi nghịch lắm.” Phan Nhã Tư nói xong câu này liền im lặng. Đúng lúc này có người quen đi tới, Liễu Mạch thấy cũng không nên ở lại nữa, cô ta nói đưa đám trẻ đi ghi danh rồi rời đi.

Nhưng Lục Tiểu Mãn lại không muốn rời đi, cô bé bị Liễu Mạch bấm một cái ở trong tay áo rồi kéo đi.

“Mẹ ơi, con cũng muốn vào lớp thứ ba. Con muốn cùng lớp với anh Thành Triển cơ, nếu không thì anh Thành Triển phải đến lớp thứ nhất.” Vừa mới đi được vài bước, Lục Tiểu Mãn đã không chờ được mà nói.

Nhìn thấy sắc mặt u ám của mẹ, mẹ lại không nói gì. Lục Tiểu Mãn không nhịn được mà kéo tay em trai, tức giận nói: “Em nói với mẹ là em cũng muốn học lớp thứ ba đi.”

Lục Thành Tuấn lắc đầu nói: “Em theo ý hai người.”

Liễu Mạch nhìn thấy con gái đang trong tư thế chuẩn bị khóc nháo, xung quanh đều có người đang nhìn vào thì rất tức giận. Cô ta không kìm nổi lửa giận, cấu một cái thật mạnh vào cánh tay Lục Tiểu Mãn khiến cho tay con bé đỏ hết lên.

Cô ta quỳ một chân xuống, từng lời từng câu đều là cảnh cáo con gái: “Không được phép làm loạn. Học hành cho tốt ở lớp thứ nhất. Ở đó con sẽ gặp được người anh mới. Nếu vẫn còn muốn chơi cùng anh Thành Triển, con có thể tan học đến tìm anh ấy, cũng có thể mời anh ấy về nhà mình chơi.”

Lục Tiểu Mãn đã quen thuộc với thái độ này của mẹ. Mỗi khi mẹ dùng giọng điệu này để nói, cho dù là trên mặt có nở nụ cười thì trong lòng cũng đang tức giận, trừ khi bố ở nhà. Thế nhưng bố hầu như đều nghe lời mẹ, chẳng thèm nghe cô bé giải thích mà em trai thì là một tên ngơ.

Cô bé chỉ còn cách ngoan ngoãn không phản bác lại.

Phan Nhã Tư và người khác nói chuyện xong, từ đằng xa đã nhìn thấy Liễu Mạch quỳ xuống nói chuyện với con gái. Hình như cô con gái đang tức giận, Liễu Mạch đang khuyên con bé, khuôn mặt trông vô cùng dịu dàng.

Bà bất giác cảm thấy có phải mình có thành kiến với Liễu Mạch là không đúng không, dù sao cô ta cũng là vợ của chiến hữu của chồng mình.


Cúi đầu lại nhìn thấy con trai mình đang khẽ giương khoé miệng, mới bé tí mà đã có cái vẻ trêu hoa ghẹo nguyệt, bà không chịu nổi mà than một câu: “Con không thích em gái nhà dì Liễu Mạch sao? Mẹ thấy con bé rất thích con.”

Cao Thành Triển lắc đầu nói: “Không thích, bám dính như keo ấy.”

Phan Nhã Tư nghe thấy câu trả lời của con trai lại cười lên, “Cái tên nhóc này, con mới bao nhiêu tuổi hả? Biết cái gì mà bám với chả dính!”

Còn có một câu, Cao Thành Triển không nói ra. Cậu nhóc không muốn nói xấu sau lưng người khác, thế nhưng có lần cậu nhìn thấy Lục Tiểu Mãn bất cẩn làm vỡ một chiếc cốc. Lúc giáo viên hỏi đến, con bé lại nói do em trai làm vỡ.

Trường Tiểu học Lục Phong, mọi người ghi danh xong đều chuẩn bị về nhà. Đột nhiên, tên béo Vương Tam Bình vội vàng chạy đến, khóc nức nở nói với Tiểu Chi Chi: “Chị Chi Chi, toi rồi, em không cẩn thận làm vỡ cái cốc của thầy giáo, có khi nào sẽ bị đuổi học không? Sau này có phải sẽ không được đi học cùng chị nữa không? Chị Chi Chi, em không muốn rời xa chị.”

Tên béo càng nói càng đau lòng, những giọt nước mắt to tròn lăn dài trên khuôn mặt múp míp.

Lúc này liền có một tiếng nói to nhưng trầm đục vang lên: “Ai làm vỡ cái cốc của thầy?”

Tiểu Chi Chi nhìn Vương Tam Bình khóc thút thít, bình tĩnh giơ tay lên, nói to: “Thầy ơi, là do em không cẩn thận làm vỡ ạ. Em xin lỗi thầy.”

Lý Hướng Tiến đứng bên cạnh lúc này lại vội vàng nói: “Thầy ơi, không phải do Chi Chi, là do em, em làm vỡ ạ.”

Vương Mỹ Châu bình thường chỉ biết ăn cũng nhanh chóng nuốt miếng thịt khô vào trong miệng, kích động nói: “Nà em, nà em.”

“Là em làm vỡ ạ.”

“Là do em…”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.