Hắc Thiên Kim

Chương 20: Bắt cóc


Đọc truyện Hắc Thiên Kim – Chương 20: Bắt cóc

Đợi khi Chu Mộc đến nhà trẻ, anh ta nhìn thấy một đám trẻ con vây quanh con gái mình. Con gái ngẩng đầu, bộ dạng tự hào, nụ cười trên mặt cũng sâu hơn.

Nhà trẻ ở vùng nông thôn sẽ không có việc không cho phép phụ huynh tham quan. Đóng cửa lại cũng chỉ để phòng tránh việc bọn trẻ chạy lung tung. Hơn nữa, bây giờ cũng sắp tan học rồi,3nhìn thấy Chu Mộc đến, Lý Hữu Mai vô cùng khách sáo gọi một câu: “Ông chủ Chu.”

Cô nghe chồng mình nói Chu Mộc đang kiếm được rất nhiều tiền. Anh ta sắp bao thầu mỏ than của cả thôn này, sau cứ theo Chu Mộc làm việc nhất định sẽ còn tốt hơn cả đội xe tải bây giờ. Chồng còn nói sau này có tiền rồi, họ cũng có thể mua xe2chở cô về nhà mẹ chơi.

Lý Hữu Mai nghe vậy thì như mở cờ trong bụng, vốn dĩ cô là một người có ăn có học, gả về nông thôn còn bị người ta nói bố mẹ cô chẳng có tí mặt mũi nào. Bố mẹ vất vả cho cô đi học chỉ mong cô có thể làm người thành phố, nhưng không ngờ cô vẫn gả cho một anh nông dân.

Nếu như cô0có thể ngồi ô tô về nhà mẹ, vậy thì mấy lời nói bóng nói gió kia chắc chắn không còn nữa. Thế nên cô mới bất giác gọi Chu Mộc thành ông chủ Chu.

“Cô là cô giáo của Chi Chi, lại là vợ của Đại Hải. Đại Hải gọi tôi một tiếng anh, cô cứ gọi tôi bằng anh là được.”

“Vâng, anh Chu Mộc. Mấy đứa cùng với Chi Chi đang chơi ở0ngoài sân, anh cứ đi vào đi ạ.” Lý Hữu Mai nhanh nhẹn mở cửa cho Chu Mộc, nụ cười trên khuôn mặt vô cùng chân thành.

“Bố ơi!” Tiểu Chi Chi phát hiện ra bố mình đã đến liền lao vội đến.

Chu Mộc bế con gái lên, cẩn thận lấy khăn tay lau mồ hôi trên trán con bé. Bình thường anh ta đều mang theo khăn tay, bản thân không dùng đến, chỉ3dành riêng cho con gái.

“Hôm nay chơi có vui không?” Chu Mộc hỏi.

“Vui ạ, vui lắm ạ.” Tiểu Chi Chi vui sướng lâng lâng khi được mấy bạn học khen. Lúc này cô bé hoàn toàn quên lời dặn dò của ông tú tài rằng không được để bố biết chuyện mình chơi dao.

Cô bé giãy dụa từ trên người bố đòi xuống, đi đến chỗ mà bình thường cô bé luyện tập phi dao. Lý Hướng Tiến thông minh không hề đi lên cùng, thế nhưng tên béo kia lại tự cho mình đắc ý chiếm lấy cơ hội trước.


“Chị Chi Chi, cho chị.”

Chu Mộc nhìn thấy tên béo nhà trưởng thôn đưa rất nhiều dao con cho con gái mình, khuôn mặt lập tức đen lại.

Tên béo này thật đáng ghét, đây không phải là dạy hư con gái của anh ta sao.

“Bố ơi, bố xem con này!”

Tiểu Chi Chi đứng vững, trong tay cầm dao, quay đầu lại gọi bố.

Anh ta nhìn thấy con gái mình nhấc tay, con dao trong tay rất nhanh liền bay đến chỗ tường đối diện. Trời chiều chạng vạng, ánh hoàng hôn chiếu vào bức tường ấy, lưỡi dao run rẩy dưới ánh sáng lập loè toả ra tia sáng chói mắt.

Chu Mộc kinh ngạc đến độ ngây ngốc, anh ta giống như quay trở lại tù giam nhìn thấy tên bạn tù tự xưng có sở trường phi dao. Người bạn tù ấy, cầm một cái thìa sắt cũng có thể dùng để phi dao. Có một lần cùng người khác cãi nhau, cách họ là tầm bảy tám người, rất xa, thế mà tên bạn tù vung cái thìa sắt qua bên đó lại cắm trúng vào cánh tay của người kia.

Đợi đến khi Chu Mộc phản ứng lại đã nhìn thấy con gái tung hơn mười con dao. Trên bức tường kia là cả một mảng toả sáng, các bạn học đều đang vỗ tay hò hét.

“Chi Chi lợi hại quá!”

“Làm thêm lần nữa đi!”

Chu Mộc đi về phía trước bức tường, anh ta ấn vào tường. Tuy là tường đất thế nhưng vô cùng chắc chắn, chắc cũng đã rất nhiều năm rồi. Nếu để mấy người trai tráng trong thôn ra đây đào một cái lỗ trên tường thì cũng không hề đơn dễ dàng.


Thế mà bây giờ, Chu Mộc nhìn thấy trên tường chi chít những lỗ nhỏ, ở trên còn có đầy những vết dao cắm sâu một lỗ tròn ở trong tường, chuôi dao vẫn còn đang đung đưa lắc lư. Đến độ này thì phải tập luyện bao nhiêu mới cho ra hiệu quả thế này đây…

Chu Mộc vô cùng tức giận, đây chính là cách lão tú tài dạy con gái mình thành thục nữ sao. Trước đây khi anh ta dạy con, tốt xấu gì cũng chỉ vào núi phá hoại mấy con vật nhỏ. Bây giờ con gái của anh không những đánh cả hổ, trên tay còn có thêm một món vũ khí.

“Bố ơi, Chi Chi lợi hại chứ.”

Tiểu Chi Chi nhìn bố đứng ở trước tường còn tưởng rằng bố đang kiểm tra thành quả của cô bé. Cô bé dương dương tự đắc chạy lại khoe thành tích, ai ai cũng khen cô bé, chỉ có mỗi bố là chưa khen câu nào.

Nếu như không phải tận mắt nhìn thấy, Chu Mộc hoàn toàn không dám tin, mấy hành động “vĩ đại” trên tường này lại do con gái mình làm ra. Lúc này anh ta nhìn thấy con bé đang đợi chờ lời khen thưởng của mình với nụ cười ngọt ngào vô cùng.

Chu Mộc mặt đen như than, thế nhưng anh ta chưa bao giờ tức giận với con gái, anh ta chỉ nặng nề gật đầu: “Giỏi lắm.”

Nghe thấy bố khen mình, Tiểu Chi Chi vui mừng chạy đến chỗ cô giáo khoe khoang.

“Cô ơi, cô ơi. Bố nói em rất giỏi, rất lợi hại.”

Bụng của Lý Hữu Mai đã lộ rõ, bởi vì mang thai nên khuôn mặt cũng có thêm chút tàn nhang. Tuy rằng không phải là đẹp nhưng cô lại có thêm chút ấm áp của một người mẹ.

“Đúng vậy, thế thì em phải tiếp tục cố gắng nhé.”


“Vâng ạ, cô ơi, sau này nhất định con sẽ ném chuẩn hơn.”

Tiểu Chi Chi nhận được lời cổ vũ, tỏ thái độ tích cực nói.

Chu Mộc nhìn hai cô trò hỏi đáp như vậy… Mới nãy còn nói có thể là em gái. Bây giờ anh ta đã muốn bóp chết Lý Hữu Mai, làm gì có cái nhà trẻ nào cho chơi dao? Anh đưa con gái đến nhà trẻ là để Tiểu Chi Chi có thể giống như những đứa trẻ khác, thế mà bây giờ…

Được thôi, anh ta nhìn một đám trẻ đang cầm dao ném loạn vào tường kia, quả thật là giống nhau!

Đối với một người phụ nữ đang mang thai, Chu Mộc có tức giận cũng không thể nào bộc phát ra được.

Lý Hữu Mai tựa người trên khung cửa chào tạm biệt Tiểu Chi Chi, cô lại còn làm thêm một động tác cố lên.

Tên béo đi theo phía sau gọi một tiếng Chi Chi, thấy cô bé không nghe thấy, tên nhóc lại hét khàn cả giọng: “Chị Chi Chi, ngày mai em mang dao bổ củi nhà em đến, chúng ta cùng chơi nhé.”

Vương Thuý Thuý ở trên lớp thích tên nhóc Vương Tam Bình, nghe thấy tên nhóc mang dao bổ củi đi, cô bé kích động nói: “Tớ mang dao bếp đi, dao bếp nhà tớ rất sắc, có thể chặt được xương.”

Chu Mộc quay đầu lại nhìn đám trẻ cố gắng vẫy tay trong ánh chiều tà, anh ta bế con gái nhanh chóng chạy về nhà.

Khó khăn lắm mới dỗ được con gái đi ngủ, lại nhìn thấy mấy cái lỗ chi chít trên tường nhà mình, Chu Mộc tức giận đến nỗi đuổi đánh lão tú tài. Đương nhiên Chu Mộc cũng không ra tay quá ác độc. Anh mà dùng hết sức thì có thể đập chết một con sói, lão tú tài có chạy nhanh đến mấy cũng vô dụng.

Chu Mộc tức giận phát điên.

“Đã nói là thục nữ cơ mà, lại còn dám mắng tôi không biết dạy trẻ nhỏ. Ông thì hay rồi, ông biết dạy. Con gái của tôi bây giờ bị ông dạy chơi dao tới điêu luyện kìa.”

Lão tú tài ở trong sân không chạy nổi, bị Chu Mộc chèn ép đánh cho một trận. Đương nhiên Chu Mộc cũng không đánh được bao nhiêu, lão tú tài phát hiện anh ta tức giận phát điên rồi, nhưng cũng không muốn thật sự làm gì mình. Thế nên ông nhân cơ hội đánh trả, đập cho Chu Mộc vài phát thật đau, còn đấm mấy cái vào mặt anh ta.


Tối hôm ấy, căn nhà cũ vẫn luôn yên tĩnh đột nhiên gà bay chó sủa, thi thoảng lại phát ra tiếng kêu kỳ lạ “Ai, ui”.

Điều đó làm cho mấy người nông dân thỉnh thoảng ghé qua đây nghĩ rằng có ma.

Ngày hôm sau, Tiểu Chi Chi tỉnh dậy lại thấy mặt của bố và ông đều bị thương thì vô cùng kinh ngạc.

“Bố ơi, ông ơi. Hai người làm sao vậy? Có người xấu đến đây ạ?”

Chu Mộc và lão tú tài cũng chẳng dám nói rằng họ đánh nhau, chỉ hừ hừ vài tiếng coi như mặc nhận.

Tiểu Chi Chi nhìn thấy bố và ông như thế thì ngoan ngoãn ăn bữa sáng. Cô bé càng quyết tâm hơn phải luyện tập thật tốt dao pháp, tuyệt đối không thể để người xấu đến bắt nạt bố và ông.

***

Huyện Chung Sơn, trong khách sạn Lệ Hoa, ở cuối tầng hai là một phòng ăn xa hoa, bên trong ngoại trừ phòng ngủ còn có một phòng khách lớn hình tròn. Đây là căn nhà tốt nhất của huyện này.

Lúc này có một người đàn ông đang mặc áo tắm ngồi trên sofa, có sáu, bảy người đứng trước mặt người đó.

Người đàn ông ung dung thong thả lấy một chiếc bánh bao ở trên bàn phía trước mặt, vừa ăn vừa nói: “Gọi bọn mày đến đây là để làm một việc, mau đem con nhóc kia đến cho tao.”

Người đàn ông đứng đầu tiên có chút do dự, nói: “Anh Man, nghe nói người đó ở trong nhà tù Tây Hải ra đó…”

“Xem mấy tên bọn bay nhát gan như thỏ đế, não ngu như lợn. Bọn mày không biết chọn lúc anh ta không có ở đấy, nhà anh ta có mỗi một con nhóc và một ông già cụt chân. Lũ bọn mày đến việc ấy mà cũng không làm được thì đừng có làm trong nghề này nữa.”

Bởi vì kích động mắng, nước trong bánh bao bị chảy ra rớt xuống chiếc áo tắm trắng muốt trên người hắn, lập tức nhuộm một mảng dầu lớn ở đó.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.