Hạc Tân

Chương 17


Đọc truyện Hạc Tân – Chương 17

Lần đầu tiên Diệp Tân nhìn thấy một chàng trai lại có thể đẹp đến như vậy.

Cậu chăm chú nhìn Trình Viêm, anh ta mặc một chiếc áo khoác lông màu nâu nhạt, rất gầy, thái độ thoạt nhìn thờ ơ lạnh nhạt, đối với khách đến hôm nay cũng tùy ý nói cười, không hề có chút nhiệt tình của chủ nhà, nhưng có lẽ mọi người đều quen biết nhau, hiểu dáng vẻ này của anh ta nên chẳng hề để ý, cười hì hì chúc mừng vài câu.

Dáng người cùng thái độ kia làm Diệp Tân đứng ở xa không khỏi nghĩ đến một từ. Khí chất.

Trình Viêm bước lại gần Tôn Thanh Hạ, đôi mắt hoạt bát đảo qua Diệp Tân: “Tôn Đại Hạc, cậu là tên lừa đảo, hóa ra đã gạt tôi nhiều năm như vậy”.

Tôn Thanh Hạ cười: “Tôi lừa cậu cái gì?”

Trình Viêm hầm hừ: “Cậu thích đàn ông, không ngờ tôi cận kề nguy hiểm bao năm nay mà không biết”.

Tôn Thanh Hạ nhéo mặt Trình Viêm, cười tủm tỉm gật đầu: “Quả thật có chút nguy hiểm”, sau đó như lấy lòng đối phương, lấy ra hộp quà tinh xảo: “Sinh nhật vui vẻ!”

Trình Viêm vừa mở quà, vừa liếc mắt lườm: “Từ nhỏ đến lớn, cái tật xấu thích nhéo mặt người của cậu vẫn không đổi là sao hả?”, tiếp đó cũng quay sang tự tay nhéo mặt Diệp Tân: “Tật xấu này cậu cũng chịu được?”

Diệp Tân đang an tĩnh đứng một bên, thình lình bị Trình Viêm sờ, giật mình thoáng lùi lại phía sau nửa bước, cảm thấy lời nói và hành động của Trình Viêm tuyệt đối không giống đàn ông 30 tuổi, càng không cần phải bàn đến khí chất gì đó.

Cậu ngượng ngùng lén nhìn Tôn Thanh Hạ, trả lời: “Có thể chịu được”.


Thái độ này rõ ràng thể hiện là cực kỳ cực kỳ thích.

Trình Viêm cúi đầu bóc hộp quà, khuôn mặt ưa nhìn bắt đầu nhăn nhó, ném bao giấy bị xé xuống đất, lảo đảo chạy về phòng bếp, oán niệm gào khóc: “A Lưu Ly, Tôn Đại Hạc cùng người yêu của cậu ta ngược chết anh rồi, Lưu Ly Lưu Ly, hôm nay anh là lớn nhất mà Lưu Ly!”

Lâm Lưu Ly đang nấu canh, không nhìn Trình Viêm, bình tĩnh nói: “Ngoan, ôm con trai của chúng ta xuống, vậy là đã toàn thắng rồi”.

“…”

Trình Viêm vẻ mặt sùng bái nhìn bà xã nhà mình.

Mà phía bên này, Diệp Tân nhìn theo bóng lưng Trình Viêm, sững sờ nói: “Anh ấy thật đẹp”.

Tôn Thanh Hạ ngẩn người, hắn đương nhiên biết người kia đẹp cỡ nào, đẹp đến mức bao kẻ trở nên phát cuồng, làm ra đủ chuyện hoang đường, nhưng từ ngữ đến bên miệng cũng chỉ một chữ “Ừ”.

Hắn nắm tay Diệp Tân, dùng sức nhéo nhéo, cười hỏi: “So với anh thì sao?”

Mặt Diệp Tân nóng bừng, muốn nói “Anh dĩ nhiên đẹp nhất”, nhưng lại thấy quá mức trắng trợn, nên tùy tiện đổi đề tài: “Anh tặng gì vậy, em chưa từng nghe anh nói qua”.

Tôn Thanh Hạ ngẩng đầu nhìn về phía phòng bếp, lại nhìn Diệp Tân: “Đồng hồ đo tay, lần trước chúng ta cùng đi mua nhớ không”.

Thân thể Diệp Tân cứng đờ, dĩ nhiên cậu không quên vụ đồng hồ đeo tay ấy. Từ lúc hai người du lịch trở về đến giờ, thời gian không hề ngắn, cậu không nghĩ tới, Tôn Thanh Hạ sớm như vậy đã chuẩn bị quà sinh nhật.

Giống như tùy thời tùy khắc luôn nhớ kỹ.

Cậu lại suy tưởng đến lời Trình Viêm nói “Từ nhỏ đến lớn…. nhéo mặt người…”, rồi ánh mắt Tôn Thanh Hạ nhìn Trình Viêm chứa đầy sự dịu dàng cùng cưng chiều….

Quá mức kỳ quái.

Cậu mơ hồ nhận ra có gì đó không hợp lý, lại không dám nghĩ nhiều.

Chẳng qua, hiện tại cũng không cho cậu thời gian để suy nghĩ.


Bởi ngay tại đây, ngay lúc này, có một vị khách không mời mà đến.

Diệp Tân không biết vì sao mọi người vừa rồi còn nói cười lại lập tức sượng ngắt. Chỉ cảm thấy Tôn Thanh Hạ buông tay cậu ra, không dấu vết nhích về phía trước, ngăn trở thân thể cùng tầm mắt cậu.

Người tới chính là Dư Viễn Sơn.

Y quen thuộc vào nhà, tìm một vị trí trống ngồi xuống, dáng vẻ như nhiều năm trước, ánh nhìn xuyên qua lớp lông mi dày, lạnh lẽo lướt qua mọi người một vòng, ngay cả động tác nhỏ của Tôn Thanh Hạ cũng không qua được mắt y: “Chẳng qua chỉ là một Dư Viễn Sơn thôi, đáng giá được mọi người cảnh giác vậy à”.

Trình Viêm từ trong bếp đi ra, thấy Dư Viễn Sơn, khuôn mặt nháy mắt lạnh xuống: “Anh tới làm gì?”

Đôi mắt lãnh đạm của Dư Viễn Sơn lóe sáng. Thực sự là lâu lắm rồi mới gặp lại.

Thời gian thật đáng sợ, sau vài năm chờ đợi, không biết y lại bỏ lỡ thứ gì thuộc về Trình Viêm rồi.

Khuôn mặt băng sơn lập tức tan thành nước: “Tôi luôn tính từng ngày trở lại, thế nào, không chào đón sao?”, trong tay còn đung đưa túi quà.

Trình Viêm không chút cảm kích, cười nhạt: “Không chào đón, cho nên anh có thể biến đi không?”

Trình Viêm nóng nảy, sao mình có thể quên khóa cổng, đáng lẽ phải thả chó canh cửa mới đúng.

Nhận ra tình huống bên ngoài không ổn, Lâm Lưu Ly từ bếp đi ra, thấy Dư Viễn Sơn liền khựng lại giây lát, môi khẽ mấp máy, sau đó lạnh nhạt nói: “Nếu đã tới thì ở lại ăn cơm đi”.

Trình Viêm nghe vậy lập tức xụ mặt, uất ức phải trái: “Lưu Ly, anh không muốn!”


Lâm Lưu Ly liếc mắt lườm Trình Viêm, Trình Viêm nhanh chóng ngoan ngoãn xịt khói, nhưng lúc ngẩng đầu lên nhìn Dư Viễn Sơn, dù không nói gì nhưng ánh mắt rõ ràng cực kỳ tức giận, dường như một khắc sau sẽ phun lửa.

Lâm Lưu Ly cười nói với mọi người: “Xin lỗi, rất nhanh sẽ xong, mọi người trò chuyện trước đi”.

Dư Viễn Sơn nhướn mày, tự động bỏ qua ánh mắt tóe lửa của Trình Viêm, hướng tầm nhìn về người núp sau Tôn Thanh Hạ, đứng dậy.

“Lần đầu gặp mặt, tôi là Dư Viễn Sơn”.

Diệp Tân là người duy nhất ở đây không quen Dư Viễn Sơn, cậu nhích người tránh khỏi bóng lưng Tôn Thanh Hạ, gật đầu: “Chào anh”.

Không có gì lạ, đây cũng chính là câu cậu nói nhiều nhất ngày hôm nay.

Tôn Thanh Hạ nhíu mày, lần nữa tiến lên che chắn Diệp Tân, giọng nói lạnh lùng, thanh âm không lớn nhưng trầm thấp mạnh mẽ, đủ để đối phương nghe được: “Tôi nói rồi, đừng phiền toái cậu ấy”.

Dư Viễn Sơn thầm giễu cợt động tác của Tôn Thanh Hạ, y ngồi xuống ghế, điều chỉnh tư thế sao cho thoải mái nhất, cũng không nhìn ai, chỉ lạnh nhạt đáp:

“Người mà cậu nói là cậu ta sao?”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.