Đọc truyện Hắc Sắc Cấm Đoạn Hệ Liệt – Chương 52: Quyển 5 –
Tấm khăn ăn đã ngăn lại một lượng lớn máu tóe ra, chỉ có tên áo đen đứng tương đối gần đó bị vài giọt máu bắn vấy lên mặt, mà Diệp Vũ Chân chừng như cũng không cần rửa tay, cứ thế thả ra, Rinal ngã xuống thảm, mắt trợn lớn như sắp nứt toác.
Sự tình lần này xuất hiện bước ngoặt quá mức bất ngờ, tên áo đen quên cả việc lau vết máu trên mặt, Geoffrey lẫn Andrew trừng trộ nhìn anh không chuyển, mà anh lại chỉ cười, “Hy vọng món quà này có thể giúp các vị tin tưởng thành ý muốn hợp tác của tôi.”
Sau đó anh trả súng lại cho tên áo đen, ngồi xuống bàn ăn, cầm dao nĩa, bắt đầu thưởng thức bữa tối của mình, thế rồi mỉm cười khen, “Ngon lắm, hiềm nỗi
dùng shimofuri làm bít tết có vẻ hơi phí của, shimofuri đáng ra hợp làm sashimi nhất.”
Suốt bao lâu sau, tên áo đen mới choàng tỉnh, cất súng về rồi kính cẩn rót một ly rượu cho anh.
Anh là ai nào? Anh chính là Diệp Vũ Chân. Hắn âm thầm tự hỏi tự đáp trong
lòng.
Là người mà mới đầu tưởng chừng chỉ có vẻ ngoài cao quý và tuấn tú, một bình hoa1 mỏng manh, thế nhưng lại sẵn sàng cho bạn một đòn trí mệnh ngay tại thời điểm then chốt nhất.
Là người mà bạn lầm tưởng rằng có thể khống chế anh ta, nhưng mãi mãi chuyện đó chỉ có thể là hư vô.
Anh chính là Diệp Vũ Chân.
Hắn trộm nhìn anh ăn món bít tết, trên mặt bàn cách anh khoảng 10 cm chính là nơi anh vừa bắn chết Rinal, máu me loang lổ và một lỗ đạn sâu hun hút vẫn còn sờ sờ, hắn lại tự nhủ mình phải giữ vững sự kính nể dành cho anh. Vậy mà mấy tiếng đồng hồ trước, hắn còn thương xót thay anh nữa chứ? Hắn đúng là có mắt mà không thấy núi Thái Sơn.
Diệp Vũ Chân, muôn đời chẳng cần mượn ai đến thương xót mình!
Andrew cũng thu tay về, cắt bít tết, vừa ăn vừa cười nói cùng Geoffrey, “Này, nhà mày cũng thuộc hàng danh gia vọng tộc mà đến cả bít tết cũng không biết đường cắt à? Nhìn nữa chả mấy chốc nguội ngắt cho coi.”
1 Bình hoa: Chỉ người mặt đẹp, da mịn, dáng chuẩn.
Mặt bàn thì sờ sờ lỗ đạn, một vũng máu tổ chảng, và thứ gì đó trắng lợm giống óc người đang dinh dính, dưới chân còn chình ình nguyên một cái xác.
Geoffrey đứng vụt dậy, thả khăn ăn xuống đĩa, hít một hơi thật sâu, “Hai vị cứ ở lại ăn từ từ, bụng dạ tôi không được tốt như hai vị!”
Hắn đi rồi, nhà ăn chỉ còn lại Andrew và Diệp Vũ Chân cùng nhau ăn tối thong thả. No nê xong, Andrew mới vươn vai, “Vũ Chân, ta cho ngươi nửa tiếng tạm biệt đồng nghiệp cũ đấy.”
Rinal bị ném xuống hố đất. Anh phẩy tay, nhóm người đào hố lục tục tản đi. Lay lay cây bút Parker, anh giải thích với gương mặt chết không nhắm mắt
nọ, “Tôi chưa từng đưa cái bút nào cho C hết, giao hẹn ám hiệu cũng chưa luôn.
Cây bút ấy là câu đố C để lại, dành cho tôi, và là cái bẫy, dành cho anh.”
“Nếu giải thích hình mũi tên trên nắp bút sẽ được bính âm là Jian Tu. Mỗi đặc công đều tựa thể một mũi tên rời dây cung, giá trị không nằm ở mở đầu mà ở kết thúc. Đặt Jian Tu chồng lên đuôi của chữ Parker sẽ được bính âm tiếng Trung là: Pan Tu. Đó là điều C muốn báo cho tôi biết, rằng thân phận thực của anh… là phản – bội.”1
“Tôi sẽ không nói „see you‟ với anh đâu!” Anh đứng lên, ngẩng đầu nhìn bầu trời sao.
Nếu mỗi một linh hồn sau khi chết sẽ hóa thành một ngôi sao, anh hy vọng C
có thể là một trong những vì sao lung linh nhất.
1 Parker bính âm trong tiếng Trung là Pai Ke. Mũi tên bính âm là Jian Tu. Ghép PAI ke + jian TU
được Pai Tu, đọc giống Pan Tu có nghĩa là kẻ phản bội.
Kế đó, anh nhanh chóng về phòng, phát hiện ngoài cửa đã chẳng còn bóng dáng ai, ngay cả vị quản gia kiểu cách Anh quốc bình thường đến tầm này sẽ xuất hiện trước mặt anh cũng mất tăm mất tích, còn độc mỗi Andrew đang ngồi chễm chệ dòm anh.
“Đuổi hết mọi người đi rồi, ngươi ngủ được chưa?” Anh hỏi bâng quơ. Andrew bỗng phì cười, bước qua ôm eo anh, “Vũ Chân, tuy ta có hơi tiếc vì
ngươi không làm cảnh sát nữa, nhưng ta còn vui vì ngươi không phải gián điệp
hơn… Dù rằng thế cũng vẫn làm ta thấy tiếc.”
Anh nhướng mắt, “Người tham vọng nhiều thì lúc nào cũng thấy tiếc.”
Gã cười mỉm, “Ô hô, ngươi đang tự tổng kết bản thân mình đấy à, Vũ
Chân?”
Chợt nhiên nghe hô hấp gã nặng nề hẳn, quả nhiên chưa đầy nửa giây, anh đã bị gã đẩy xuống giường. Gã sấn lên, chụp xuống môi anh, tay gã lùa sâu vào mái tóc đen nhánh. Khó được dịp anh cũng nhiệt tình đáp lại, hai người hôn nhau một chập quay cuồng.
Tự trong lòng từng người đều theo đuổi tính toán riêng, nay tạm lui về vị thế cân bằng, đàm xong giao dịch, tay gã vươn tới, anh bị kéo khít khao vào lồng ngực gã.
Đến khi tách nhau ra, Andrew lại đột ngột thông báo một sự kiện làm anh không sao lường trước. Gã nhìn anh, chăm chú, “Nghỉ ngơi cho khỏe, ngày mai khởi hành.”
“Đi đâu?” Anh rúng động, lẽ nào Andrew chịu xác nhận địa điểm giao dịch rồi ư?
Gã không hồi đáp, nhưng chân vừa đặt ở bệ cửa, gã lại ngoái lại cười, “Tarfaya.”
Tarfaya, nơi đã thay đổi cả cuộc đời Diệp Vũ Chân.
Anh ngại cả xem Andrew đóng cửa phòng anh thế nào, con chữ kia đã chiếm
lĩnh đầu óc anh trọn vẹn.
Dường như đời anh rất có duyên với nơi ấy, lang bạt lòng vòng suốt, sau rồi lại quay về chỗ xưa.
Một nơi khi đứng tại điểm cuối, lại nhớ về điểm ban đầu. Có lẽ đây là vận mệnh. Anh buông một hơi thở dài.
Sớm tinh mơ, tinh thần anh có vẻ khoan khoái, không ai nhìn ra được anh đã thức thâu đêm.
Thậm chí gặp Andrew đang đứng tựa mình vào xe, gã còn huýt sáo đùa giỡn, “Vũ Chân, xem ra ngươi nghỉ ngơi tốt đấy.”
“Nhờ công ngươi!” Anh vừa mở cửa xe vừa nói, “Không để cho lắm người
nhòm ta ngủ nữa.”
Gã cũng xoay người ngồi xuống cạnh anh, cười bảo, “Ta tưởng Vũ Chân quen ngủ ngon giữa bao ánh mắt rồi cơ.”
“Ta đâu có tự kỷ như ngươi.”
Gã chăm chăm nhìn anh hồi lâu, khóe môi bỗng nhếch. Một nụ cười tươi lạ. Chỗ ngồi trong chiếc xe đặt làm của Andrew vô cùng rộng rãi, không chỉ bởi
gã ta lưng dài chân dài mà xe pháo vốn là một trong những địa điểm rất thuận
tiện để gã giở trò tình yêu tình báo chi đó với anh. Lúc trước Andrew phải muôn vàn cực nhọc, bước chậm từng bước một, giữa các anh quả thực đã trải qua quãng thời gian tương đối dai dẳng với đủ những phân ly, đổ vỡ và tái hợp.
Gã cười cười, kéo anh qua, ôm hờ trong ngực, rồi ngó qua đồng hồ mình thử. Xem xong, gã ôn tồn nhắc, “Còn ba mươi phút nữa.”
“Thì sao?” Anh khó hiểu.
Gã thơm thơm lỗ tai anh, mỉm cười nói, “Từ giờ đến lúc ra sân bay nhà ta phải ba mươi phút nữa. Hôm qua ngươi mệt, hôm nay bù đắp đi.”
Giang sơn dễ đổi, bản tính lưu manh khó dời. Ấy vậy mà, hiếm lạ thay, anh không hề cự nự.
Anh cứ thế nằm ngả trong lòng gã, anh biết rõ một điều rằng để gã không động thủ động cước chỉ sợ còn khó khăn hơn cả chuyện xử Lâm Long nữa. Đối với bản thân anh, mào đầu của mỗi cuộc cao trào thực ra chỉ là cái lệ làm cho có, thế nhưng dẫn dắt nhau đến bước cuối cùng, luôn là Andrew khiến anh quên khuấy đi rằng anh chỉ đang cố làm theo lệ.
Andrew là dạng điển hình của người phương Tây, coi làm tình là một công việc chính yếu trong tình yêu. Nói không thông, vậy lấy thân thể khơi thông cho nhau là tốt nhất, dù gã sau đó cũng có từ từ nghiệm ra dân tộc Diệp Vũ Chân không phải cứ lên giường vài lần là thông nổi.
Từ sau lưng anh bất giác truyền đến hơi ấm cơ thể, nếu coi như không biết người đằng sau ấy là ai thì phải công nhận, cái ôm của gã quả thực thoải mái đến mức mê muội, cánh tay dài rộng, thân nhiệt nóng hổi. Anh nhắm mắt.
Rồi sau khi nhiệm vụ kết thúc, anh sẽ ra sao, có khi nào sự ấm áp lập lờ này và sự quấy nhiễu triền miên từ Andrew sẽ biến mất hay không? Câu hỏi này lướt qua tâm trí anh bồng bềnh như một cơn gió.
Gã cúi thấp đầu, hôn lên mép môi anh, từng cúc áo anh chẳng mấy chốc được cởi bỏ, tiếp đó là thắt lưng, rồi đến khóa quần.
Mà tựa hồ hôm nay anh cũng nhiệt tình lạ. Anh đáp trả nụ hôn của gã, cũng không phản đối từng động tác khiêu khích nơi giữa hai chân anh bởi tay gã. Lưỡi hai người quấn lấy nhau như là khát khao đạt đến giáp ranh khăng khít xa xôi nhất, lại cũng tựa như một trận chiến tranh giành quyền cướp bóc, chiếm đoạt.
Andrew đảo lưỡi vòng quanh thứ nhô lên trên ngực anh, bàn tay mò vào theo cạp quần Tây nới lỏng.
Những chiếc hôn mút dạo đầu bức cho hơi thở anh gấp gáp hẳn lên, gã lại cúi xuống gặp gỡ môi anh, tay lại đồng loạt kéo xuống cả quần dài lẫn quần lót.
Anh khẽ phập phồng. Đây là lần đầu tiên anh không hề nhắm mắt khi Andrew tiến vào bên trong anh, anh bằng lặng đón lấy ánh nhìn khao khát của gã, rồi nhìn thấy gã đi vào, thấy gã có anh.
Ghế ngồi có rộng mấy cũng không thể đủ cho một người dong dỏng mở rộng cả tứ chi, vậy nên chân anh phải gác trên tay gã.
Anh chưa bao giờ nghĩ khi Andrew tiến vào, eo anh sẽ gấp thành dáng vẻ như vậy, bộ phận nối liền anh và gã làm một cứ thế hiển hiện trước tầm mắt anh thật sắc nét. Hạ thể gã sung sức tới nỗi, trong một giây chớp nhoáng, anh đã bị sinh ra tư duy nhụt chí theo phản xạ, song khoái cảm bất chợt xô bồ làm toàn thân anh mềm nhũn.
Dù lòng có hò hét bao điều không nguyện, anh cũng không tài nào bác bỏ, gã, là bạn tình chân thật duy nhất của anh. Gã dạy anh mọi điều trên chiếc giường, dục vọng, tư thái, làm anh khuất nhục, vừa nhục nhã, vừa trầm luân.
Nếu không có Andrew thì bề ngoài anh có chín chắn bao nhiêu nhưng nội tâm vẫn chưa phải người đàn ông trưởng thành. Anh thậm chí phải đồng ý rằng, nếu không có gã, ngay cả giấc mơ ướt anh cũng còn u mê.
Lúc này Andrew lật mình anh lại, hạ thể vẫn chưa hề rút ra khỏi anh. Ít khi nào gã xài đến tư thế đó, hẳn là bởi gã băn khoăn một người kiêu ngạo như anh chắc sẽ rất khó lòng đón nhận tư thế bị bắt quỳ sấp xuống.
Quan trọng hơn, nó che mất khuôn mặt anh thời khắc anh bị chiếm lĩnh, gã sẽ không thấy được cái ánh mắt ấy, cái ánh mắt bất đắc dĩ phải thỏa hiệp với hiện thực của anh làm gã cảm nhận anh đang thừa nhận: “Thôi tùy, kệ gã đi.”
Dày công khổ ải đổi lại là thành công, mặc cho chỉ là ở trên giường, Andrew cũng đủ khấp khởi lắm rồi. Do đó, thường thường là họ làm tư thế đối mặt nhau, chỉ tại những nơi đặc biệt như lô trong nhà hát hay trên xe, Andrew mới có thể áp dụng thế áp lưng nhằm giúp anh không bị khó chịu quá đối với những nơi chật hẹp.
Đầu anh gối trên nệm ghế, tự trông thấy hai chân mình quỳ, giang rộng, Andrew giữ eo anh, từng đợt công kích dồn dập từ phía sau dội đến, khoái cảm mãnh liệt lan tràn từ đầu ngón tay, ngón chân, thẩm thấu qua từng tế bào, chạy rần rật.
Là lúc trước, có lẽ anh chưa từng dám nghĩ khoái cảm sẽ khơi nguồn từ tư thế đáng thẹn tương tự. Anh và Andrew, một bên là sĩ quan cảnh sát cấp cao của
tổ chức Interpol, một bên là nhân vật cấp Vương của thế giới Mafia thuộc hàng
Most Wanted trên thế giới.
Chót cùng, anh khép làn mắt. Thị giác bị đóng rèm, nhưng không thể cách trở xúc cảm trên da thịt, anh vẫn giãy giụa trong nhục dục, cho đến khi Andrew ôm siết anh, anh mới bắn ra trong tay gã.
Anh không rõ lắm trước đó Andrew có phân phó gì cho tài xế ngồi ghế lái hay không, tóm lại lúc các anh có mặt tại sân bay tư nhân nhà Andrew, đón các anh là gương mặt phừng phừng uất giận của Geoffrey.
“Andrew, ông trễ hẹn ba mươi phút.” Vành môi hắn rẽ ra thành một khe hở, “Trần đời chưa ai dám bắt tôi chờ lâu như thế đâu.”
Andrew thở ngắn than dài, “Geoffrey, trần đời cũng chỉ có vú em của mày mới không dám bắt mày chờ lâu thôi, mày nên quen dần đi là vừa.”
Trái ngược với dự liệu, Geoffrey chẳng lấy làm giận, chỉ liếc sơ qua anh vừa mới đi từ xe xuống, rồi cười, “Nhớ lấy, đến đúng ngày phải giao nốt mảnh đĩa cuối cùng cho tôi, bằng không chớ trách tôi vô tình.”
Andrew gườm gườm nhìn bóng hắn, thở phì phì, “Gia thế cũng chỉ là cục sh1t, Vũ Chân, thấy không, mang tiếng xuất thân danh môn mà hắn còn chả được nổi nửa điểm phong độ bằng ta.”
Lờ tịt gã, khỏi thèm đếm xỉa, anh đi thẳng vào máy bay.
Andrew cũng mặc kệ thái độ gàn dở này của anh, chỉ nhíu hàng lông mày rậm, cười cười.
Bên trong máy bay có sẵn vài gương mặt xa lạ. Anh cũng chưa gặp hết từng vệ sĩ một của Andrew rồi, nhưng những kẻ này nhìn cái đã biết ngay là người thuộc nhà Geoffrey.
Andrew nhìn theo tia mắt anh, quăng một câu nhận xét vu vơ, “Geoffrey rõ là ưa bày đặt làm chòe.”
Anh im lặng. Không có sự đồng ý ngầm từ Andrew, há những kẻ này lại có khả năng xuất hiện trong máy bay nhà gã được cơ chứ?
Không ai hiểu sâu sắc hơn anh một điều rằng, Andrew chính là một con gấu
xảo quyệt hơn cả cáo, thậm chí còn nguy hiểm hơn so với Geoffrey nữa, chẳng
qua gã ém mình mà thôi.
Anh chọn chỗ ngồi cạnh cửa sổ cho mình, đáp hờ hững, “Hắn chẳng hơi đâu đi tặng vệ sĩ miễn phí cho ta.”
Gã cười khình khịch, “Ờ, đó là hiển nhiên. Ta đồ rằng đến khi hắn lấy được mảnh đĩa cuối cùng xong cũng chả hào phóng được thế này nữa đâu.”
“Vậy cất cánh đi!” Anh mỉm cười.
Ánh nhìn của gã dừng trên anh, hỏi hờ hững, “Vũ Chân, ngươi không hỏi chúng ta tới Tarfaya làm gì à?”
Anh ngẩng lên nhìn gã, cười rất bình thản, “Ta không sốt ruột.” Andrew hơi cười nhạt, đoạn búng tay cái tách, “Bay thôi.” Tarfaya…
Anh không nghĩ nó là địa điểm giao dịch. Nói gì thì nói, hàng vẫn là tận mười thùng đồ trang bị vũ khí cơ mà.
Nếu không phải Tarfaya… Vậy sẽ là Sahara đứng sau nó. Cái vùng đất hoang vu không một thế lực quốc tế nào có thể thao túng, thậm chí còn nằm ngoài cả tầm tay Thượng Đế ấy…
Muốn nắm được địa điểm giao dịch chuẩn xác, chỉ sợ anh không thể thoát thân khỏi Tarfaya. Nhưng nếu đi sâu vào lãnh thổ Sahara, anh quan sát bên ngoài khung cửa sổ, thế thì một tia hy vọng sống sót cũng sẽ không còn.
Máy bay thăng dần lên, nhập vào mây, anh nhìn xuống đại địa phía dưới, giữa lòng trời 30.000 foot, bề mặt Trái Đất có hỗn độn mấy cũng thu vào trong mắt anh rành rẽ hơn bao giờ hết.
Anh lẳng lặng ngắm nhìn tất thảy. Máy bay vụt qua trên đầu mọi thứ bên dưới, cái nhìn cũng là chớp nhoáng bay qua.
Mỗi cá thể đều như một thành phố, dáo dác truy tìm những thành phố chung
quanh.
Mà tiếc rằng, họ đang không nơi tầng cao 30.000 foot, chẳng thể trông thấy thành phố lẫn nhau được rồi.
Anh tựa đầu vào lưng ghế, kéo chụp mắt xuống, thầm nghĩ: Tarfaya, ta đến đây.
————–Hết——————