Đọc truyện Hắc Sắc Cấm Đoạn Hệ Liệt – Chương 3Quyển 1 –
Phía Tây của đại sảnh Tăng gia là một loạt cửa sổ san sát mặt đất, đối diện với sân vườn kiểu Trung Quốc, cạnh bên đó là hồ nước rợp bóng liễu rủ đầy diễm kiều. Nếu thấy được một ngày hoàng hôn trong tiết trời không tồi, sẽ thấy từng tầng từng tầng nắng vàng đậm chảy xuống mơn man những nhành liễu, ngỡ như một làn khói nhẹ dâng lên, níu bám, lượn lờ, yên lặng ôn nhu đến không tưởng.
Tăng Vũ Sâm an vị bên cửa sổ chơi dương cầm, trong ráng chiều tà đang rung động đánh lên Fantasia của Schumann.
Hứa An Lâm hai tay đút ở túi quần mà nhìn Tăng Vũ Sâm dưới ánh mặt trời lặn. Dường như y không bao giờ có cái vẻ khi tức giận, mà hắn cũng không phải không nhận thức được rằng Tăng Vũ Sâm quả thực vô cùng hấp dẫn người khác, dù là nam hay nữ. Dưới góc chiết xạ mặt trời, y mỗi một nét nhìn đều giống ánh sáng lưu động, thứ lưu động bình lặng như thể mặt nước ngưng.
Hứa An Lâm đứng nơi đầu cầu thang, đăm chiêu ngắm nhìn Tăng Vũ Sâm. Bỗng thấy y đột nhiên ngẩng đầu lên, mỉm cười với hắn, Hứa An Lâm không khỏi cảm thấy một loại giác vị hoảng hốt khó hiểu, theo đó ùa đến chuỗi mâu thuẫn cảm xúc không thể diễn tả bằng lời.
Vùng ngoại ô Windsor Castle [1] của Luân Đôn, đêm nay bỗng nhiên điện đèn sáng trưng. Trừ bỏ thời điểm Nữ hoàng nghỉ ngơi, nơi đây buổi tối không còn du khách nhộn nhịp, bình thường cũng chỉ có hai đội hộ vệ Hoàng gia mang theo vài ánh đèn dầu thay phiên công việc với nhau mà thôi.
Nhưng giờ phút này người ở Windsor Castle lại đông như nước, những bộ quần áo ngát mùi nước hoa, những bảo vệ giữ cổng đang hướng dẫn từng dãy ôtô đắt tiền xếp hàng dài theo thứ tự đỗ trong sân lớn. Rõ ràng đêm nay thuộc về một nhân vật cực kỳ có tiếng.
Hứa An Lâm ở cửa gặp một thanh niên người Hoa mặc Âu phục thủ công Ý Brioni[2]. Loại Âu phục này thanh lịch mà không khô khan, bao lấy dáng người thon dài của người kia, phục sắc một màu trắng, nơ đen làm người thanh niên toát ra một loại sức trẻ cổ điển.
Diệp Vũ Chân mỉm cười khi thấy Hứa An Lâm đi đến, tháo găng cầm lấy tay Hứa An Lâm cười nói “Lâu lắm rồi không gặp em!”
Nếu kể đến những người Hoa có mặt trong giới thượng lưu Anh quốc, không thể không nhắc đến Diệp gia, độc quyền gần 30% thị trường tương quan với kinh tế Anh quốc. Từ đời ông cố (cụ), Diệp gia ba đời đều được Nữ hoàng sắc phong Bá tước, thậm chí ở Scotland còn có đất lãnh địa tượng trưng.
Diệp Vũ Chân là đời thứ tư, thi đấu ở Murphy Field[3], lại hoàn thành xong bằng tiến sĩ ở Oxford[4]. Trong mắt người bình thường Diệp Vũ Chân chính là phủ quanh bởi vinh quang, tuổi trẻ nhiều hứa hẹn. Hơn nữa còn đối xử với người khác rất thân thiện, mọi hành động đều tích cực hướng về phía trước. Từng thi cùng một kỳ, Hứa An Lâm coi anh ta là đối tượng để âm thầm ngưỡng mộ cũng như noi theo. Hắn không ngờ Diệp Vũ Chân chỉ mới liếc mắt một cái đã nhận ra được mình.
Diệp Vũ Chân nói chuyện phiếm vài câu với Hứa An Lâm, tình cờ đưa mắt nhìn ra Tăng Vũ Sâm đứng sau lưng hắn, ánh mắt loé lên, cười hỏi “An Lâm, vị này là?”
Hứa An Lâm ho khan một chút, đáp “Đây là… anh họ của em, Tăng Vũ Sâm.”
Tăng Vũ Sâm hôm nay ngoại lệ cũng mặc một bộ Âu phục màu đen nhưng so với người khác trông thật là lôi thôi. Cravat không thèm thắt, cũng chẳng có nơ, áo khoác mở rộng, áo trắng bên trong thì tháo tung hai cúc đầu, tự do thả ngoài quần không giắt cốt, hai tay đút túi, thần thái nhàn nhã nhìn Diệp Vũ Chân.
Diệp Vũ Chân chìa bàn tay rất sạch sẽ, móng tay chỉnh tề ra với y. Thế mà Tăng Vũ Sâm nhìn cái tay kia cả buổi rồi mới chậm rãi đưa tay cho anh ta, cầm đầu ngón tay Diệp Vũ Chân quơ quơ, sau đó ngay tức khắc lui tay về, cứ như sợ Diệp Vũ Chân làm bẩn tay y vậy.
Hứa An Lâm thấy y không lễ phép như thế, trong lòng vừa tức vừa bất đắc dĩ, hung hăng trừng mắt liếc y một cái.
Mà Diệp Vũ Chân lại không thấy nửa điểm hờn giận, đối với vị anh họ Tăng Vũ Sâm này còn có vẻ đặc biệt khách khí, chẳng những tự mình nghênh y vào sảnh, còn theo chân bọn họ nói chuyện phiếm nửa ngày mới vội vàng ra cửa tiếp khách.
Các nhân vật nổi tiếng trong đại sảnh phần lớn đều quen biết nhau, đối với Tăng Vũ Sâm cùng Hứa An Lâm lạ mắt mà có chút tò mò, lại thấy Diệp Vũ Chân đối đãi bọn họ chu đáo như thế, không khỏi càng thêm quan tâm đến lai lịch hai người nọ. Có vài vị lập tức tận dụng cơ hội đi đến thiết lập quan hệ ngoại giao.
“Hân hạnh, tôi là HSC ngân hàng Godern, rất vui được gặp cậu.”
“Hân hạnh, tôi là Tăng Vũ Sâm của Tây Luân Đôn 103.”
“Tây Luân Đôn 103… Nếu tôi không nhầm nơi đó là khu dân cư, cậu Tăng là nhà phát triển bất động sản ư?”
“Không.” Tăng Vũ Sâm thành thực nói “Bởi vì nó là sản nghiệp cực kỳ đáng giá của tôi. Ngài Godern đã báo ra sản nghiệp đáng giá của ngài, tôi đây cũng báo ra sản nghiệp đáng giá của chính tôi.”
Hứa An Lâm mặt đỏ sậm, nhìn qua vị ở ngân hàng kia cũng đang xấu hổ, hắn vội vàng nói đỡ “Ngài Godern, tôi cùng anh Diệp Vũ Chân đã từng cùng thi đấu ở Murphy Field, không hơn.”
Đến khi thiết lập quan hệ ngoại giao với mọi người xong, Hứa An Lâm mới nghiến răng nghiến lợi nói “Tăng Vũ Sâm, cậu làm ơn một ngày gác mấy cái suy nghĩ kỳ quặc của cậu sang một bên có được không thế?”
Tăng Vũ Sâm không đáp mà lại giơ cái vẻ mặt vô tội ra nhìn hắn.
Hứa An Lâm không khỏi thấy hối hận khi hôm nay đi với Tăng Vũ Sâm đến đây. Bất đắc dĩ chính là Diệp gia đích thân mời Tăng gia tham dự lễ kỷ niệm ngày sinh của lão gia Diệp, đúng là có chút không tưởng được mà.
Mà đáng ra tối nay Diệp lão gia mới là diễn viên chính, thế nhưng ông lão mặc trường bào tơ lụa Trung Quốc kia lại rõ ràng nóng lòng giới thiệu cháu trai mình với các vị nhân vật nổi tiếng, hiển nhiên sau đêm nay Diệp Vũ Chân sẽ trở thành một phần tử của tầng lớp thượng lưu Anh quốc.
Diệp Vũ Chân nói năng tao nhã, hành xử khéo léo, dễ dàng được nhóm nhân vật nổi tiếng đó công nhận. Hứa An Lâm đứng ở một góc đại sảnh cũng đủ làm cho vị đàn anh này thấy thực vui mừng, thường thường cứ một lát lại dùng ánh mắt hướng hắn chào hỏi, dù bị cả đám người vây ở giữa cũng không khiến cho mình lạc khỏi tầm mắt của Hứa An Lâm.
Vốn là người rất hấp dẫn ánh mắt người khác, trong bữa tiệc rất nhiều người đang đánh giá hắn, cúi đầu khẽ giọng nói nhỏ. Những nhân vật nổi tiếng tự nhiên biết lễ phép, cho nên phần lớn đều là liếc nhìn, rồi rất nhanh đảo mắt qua.
Đối với loại ánh mắt này, Hứa An Lâm đã sớm nhìn quen. Dù có bao nhiêu người nhìn, gương mặt hắn vẫn không thay đổi, trong một chốc ngẫu nhiên bắt gặp tầm mắt của Diệp Vũ Chân liền mỉm cười đáp lễ.
Sau đó vũ hội bắt đầu. Có vài vị rất sành điệu hoặc các mỹ nữ lả lướt tiến đến chào hỏi, đề nghị có thể cùng Hứa An Lâm nhảy không, đều bị Hứa An Lâm ngượng ngùng từ chối.
“Cậu không ra khiêu vũ sao?” Tăng Vũ Sâm lại lấy thuốc ra.
“Tôi còn là sinh viên mà.” Hứa An Lâm ưỡn ngực nghiêm mặt trả lời. Hắn quay đầu thấy thuốc lá trong tay Tăng Vũ Sâm, cau mày nói “Đừng hút thuốc ở đây!”
“Sinh viên cũng đâu phải là không được khiêu vũ.” Tăng Vũ Sâm bật cười, ngón tay thon dài của y gõ nhẹ trên hộp thuốc, đem nó thu trở về.
Hai người đang cùng nói chuyện thì Diệp Vũ Chân đi tới. Ngọn đèn thuỷ tinh trên cao trần đại sảnh chiếu lên mặt anh ta, phiếm lên một thứ ánh sáng sáng bóng nhu hoà.
“An Lâm, mời nhảy.”
“Ừm anh… Em không biết khiêu vũ.” Mặt Hứa An Lâm hơi hồng, lúng túng làm chóp mũi hắn cũng rịn ra chút mồ hôi lấm tấm.
“Không sao, đến đây, tôi dạy cho em!”
Diệp Vũ Chân hướng Tăng Vũ Sâm gật gật đầu, liền kéo tay Hứa An Lâm hoà vào sân nhảy. Anh ta xảo diệu đưa Hứa An Lâm đến một góc không sáng lắm, ở đó chậm rãi dạy hắn cách di chuyển chân. Tuy nhiên Hứa An Lâm vẫn bị căng thẳng, cả người cứng còng như xác ướp, liên tiếp hai, ba lần giẫm phải chân Diệp Vũ Chân, điều này làm cho hắn càng thêm rối loạn.
Tăng Vũ Sâm đột nhiên phun ra một ý cười. Y chậm rãi đến gần dàn nhạc, cười với nhạc trưởng nói “Vừa rồi thiếu gia Diệp bảo ngài diễn tấu Porunacabez [5].”
Nhạc trưởng lễ phép hỏi “Điệu waltz này vẫn chưa kết thúc mà, đã đổi ngay sang tango sao ạ?”
“Đúng rồi, ngay lập tức.”
Điệu nhảy mới được một nửa, bỗng âm nhạc thay đổi. Mọi người trong sảnh đều bị bất ngờ. Tăng Vũ Sâm rất tự nhiên cướp tay Hứa An Lâm từ trong tay Diệp Vũ Chân mà kéo đi.
Tăng Vũ Sâm mỉm cười “Vẫn là nên để tôi dạy cậu.” Y dắt Hứa An Lâm ra giữa sân nhảy, sau đó nhẹ giọng dìu lấy hắn “Trái, phải, trái, phải, ngưng, trái, phải, trái, phải, ngưng …” Y cười nói “Rất có năng khiếu!”
Hứa An Lâm mặt đỏ tai hồng tía lia hết cả, nhưng trước mặt bao người thế này không thể không cố cho xong, trong lòng ôm nỗi hận không thể cắn Tăng Vũ Sâm một nhát. Âm nhạc rất nhanh tới đoạn cao trào. Hắn thấy Tăng Vũ Sâm nháy mắt phải, cười nói với hắn “Giờ cậu chỉ cần trụ một chân là được rồi!”
Hắn bị Tăng Vũ Sâm giật một cái mà xoay tròn, cú xoay làm váng đầu hoa mắt. Điệu nhảy kết thúc, hắn ngay lập tức như bị mù, mãi đến khi thấy cảnh vật trước mắt không còn quay cuồng nữa mới nhận ra hai người đang đứng ngay trung tâm sảnh.
Đại sảnh ốp thuỷ tinh thật lớn, soi được cả ánh đèn lấp loá ướt át trên cao. Hắn hơi mỉm cười khi thấy bóng mình phản chiếu lại. Sân nhảy cực rộng lớn giờ chỉ còn hai người bọn họ, những người khác đều đã về chỗ ăn uống nghỉ ngơi, ở bên châu đầu ghé tai khe khẽ nói nhỏ. Diệp Vũ Chân cười cười vỗ tay với bọn hắn, những người còn lại cũng tự nhiên mà vỗ tay theo.
“Rất đơn giản phải không?” Tăng Vũ Sâm mỉm cười hỏi.
Hứa An Lâm nhịn nửa ngày, mới từ hàm răng tạm gằn một câu “Cám ơn cậu, nhờ cậu mà bây giờ người ta đều biết tôi là một thằng ngốc.”
Tăng Vũ Sâm trầm mặc một lúc, lại không sao cả cười, từ túi lấy ra hộp thuốc.
Hứa An Lâm bất thình lình quát lớn “Tôi đã nói với cậu không được hút thuốc ở đây cơ mà!” Lời vừa ra, hắn mới biết thanh âm của mình thực lớn quá, mặt càng đỏ hơn.
Nhíu mày, Tăng Vũ Sâm cất lại hộp thuốc, hai tay đút túi quần ung dung đi ra.
Y đi qua bãi cỏ của Windsor Castle, chậm rãi bước vào nhà thờ St. George[6]. Nơi giáo đường trống rỗng ấy, y đứng nhìn người đàn ông bị trói buộc trên Thánh giá nửa ngày, tự mỉm cười, lại lấy thuốc ra.
“Tăng Vũ Sâm, trước mặt Chúa cũng không nên hút thuốc.”
Tăng Vũ Sâm xoay người, bắt gặp Diệp Vũ Chân đang mỉm cười đứng khoanh tay.
“Chúa không thích câu nệ tiểu tiết của nhân loại.”
“Làm sao mà biết được?”
Tăng Vũ Sâm hơi giương khoé miệng “Người yêu thương mọi người không lý do, tự nhiên như vậy, đương nhiên sẽ không quá câu nệ ai khác.”
“Luận điệu của cậu rất là kỳ quái.” Diệp Vũ Chân bật cười sảng khoái “Mà cậu khiêu vũ thật rất đẹp.”
Tăng Vũ Sâm chậm rãi đốt thuốc, nhìn ngọn lửa đơn bạc bùng lên mà đáp lại “Diệp gia các anh mời Tăng gia chúng tôi đến, không phải chỉ để khen tôi khiêu vũ đẹp đấy chứ?”
Diệp Vũ Chân đi đến gần Tăng Vũ Sâm nói khẽ “Tôi mời cậu tới, rất đơn giản. Tôi chỉ muốn nói cho cậu, từ hôm nay trở đi Diệp gia sẽ không cùng Tăng gia hợp tác…”
“Ý của tôi là, Diệp gia sẽ không còn hợp tác với hắc đạo.” Anh ta nhìn thấy Tăng Vũ Sâm không có lấy một chút thay đổi trên nét mặt, từ tốn nhấn mạnh “Diệp gia sẽ không làm gì trái pháp luật nữa, hơn nữa sẽ vì những việc đã làm trong quá khứ mà đứng ra bồi thường tất cả.”
Tăng Vũ Sâm im lặng nửa ngày, bỗng nhiên buồn cười nói “Lão gia sẽ đau lòng chết mất thôi.”
Giật mình bởi phản ứng của Tăng Vũ Sâm, lại thoáng thấy Tăng Vũ Sâm liếm liếm môi, Diệp Vũ Chân lớn tiếng hỏi “Tăng Vũ Sâm, chẳng lẽ cậu không muốn thoát khỏi hắc đạo sao? Nên nhớ rằng hiện nay là xã hội pháp luật.”
Tăng Vũ Sâm quay qua mỉm cười với anh ta, rất đỗi thản nhiên “Nhiều khi, hắc đạo so với xã hội pháp luật cũng có tình vị con người, cũng có nguyên tắc.”
Lúc rời khỏi nhà thờ, gặp Hứa An Lâm đứng cạnh cửa lạnh lùng nhìn y, trong mắt là cả một hỗn hợp thất vọng cùng các cảm xúc phức tạp khác. Tăng Vũ Sâm chỉ mỉm cười.
E rằng đôi khi khoảng cách giữa hai người, có lẽ chỉ là một người cố gắng.
Tần suất gặp gỡ của Diệp Vũ Chân cùng Hứa An Lâm đột nhiên thường xuyên lên, thái độ của lão gia với Hứa An Lâm cũng trở nên khách sáo.
Hứa An Lâm trên danh nghĩa vẫn là vệ sĩ của Tăng Vũ Sâm, cho nên thường xuyên phải đi theo đến Đông đến Tây. Thỉnh thoảng Tăng Vũ Sâm lại đến quán ăn Trung Quốc phố người Hoa cùng Pavadi liếc mắt đưa tình, Diệp Vũ Chân liền đến mang Hứa An Lâm đi. Mà Tăng Vũ Sâm cũng chưa bao giờ muốn can thiệp vào tự do đi đứng của hắn.
Diệp Vũ Chân giữ phong độ luôn rất lịch sự chào hỏi họ, sau đó đều đi ra với Hứa An Lâm. Mỗi lần anh ta xuất hiện đều làm quán mất hết đẹp đẽ, tựa hồ càng thêm xấu xa dơ bẩn.
Pavadi đặt một ly Whisky đã trước mặt y, vẻ cười nhạo hỏi “Shiva, có hối hận vì không đi Murphy Field không?”
Tăng Vũ Sâm vươn ngón tay thon dài, tuỳ ý đảo đảo ly rượu, sau đó mới nâng lên, mỉm cười “Đôi khi em muốn một người được tự do, sẽ không đành lòng mà phải chịu khoảng cách với người ấy”. Nói xong y đem ly rượu một hơi uống sạch.
Pavadi ngẩn người nhìn Tăng Vũ Sâm. Y quay lại thấy ánh mắt cô, cười cười “Cẩn thận, đừng yêu anh.”
Pavadi thản nhiên trả lời “Anh nhắc nhở muộn quá rồi.”
Về đến nhà đã thấy lão gia, Hứa An Lâm lẫn A Quý đều đã ở đại sảnh, vài người khác trên mặt đều đủ các loại vẻ nghiêm trọng. Tăng Vũ Sâm đi qua ngồi xuống đối diện lão gia, tay theo bản năng lại sờ đến hộp thuốc, nhưng cuối cùng vẫn rút tay về.
“Vũ Sâm, chìa khoá đến rồi. Chạng vạng hôm nay chúng ta phải hành động.”
Tăng Vũ Sâm ậm ờ đáp lời.
Lão gia nói “Bởi vì phải đem cái két sắt đi nghiệm chứng chìa khoá, cho nên muốn con phụ trách cái két. Gần đây chúng ta bị Interpol để mắt, ta đã nghĩ ra một cái kế lưỡng toàn. Con cùng An Lâm chia ra mang theo hai cái két, con mang cái thật đi trước, An Lâm sẽ giả vờ để đánh lạc hướng bọn Interpol.”
Tăng Vũ Sâm cười cười “Không bằng ngài đi với ta, để An Lâm mang cái thật đi đi. Chúng ta càng phô trương thanh thế thì chúng càng bị mắc lừa, mà An Lâm yên lặng không động tĩnh mới là an toàn.”
Lão gia chần chờ một chút, gật đầu tán thành “Thế cũng được.” Đoạn quay đầu giao phó A Quý “Vậy ông cùng An Lâm đi một chuyến.”
Lão gia tiếp theo bố trí thêm một chút chi tiết, Tăng Vũ Sâm dường như không yên lòng, khi mọi người giải tán thì y đi sau cùng, chậm rãi lên lầu, gặp Hứa An Lâm đang mở cửa phòng, y đi qua hắn, đột nhiên quay đầu rất nhẹ nói nhạt một câu “Tôi yêu cậu.”
Cả người Hứa An Lâm lập tức cứng lại, bầu không khí trở nên quỷ dị vô cùng. Lát sau, Tăng Vũ Sâm dị thường thành thực nói “Thật đấy, trừ Đại Hoàng ra, tôi yêu cậu nhất!”
Hứa An Lâm tức khắc tái mặt lại, không nói lời nào, hai tay run rẩy mở nhanh cửa, sau đó hung hăng đóng sầm cửa lại trước mặt Tăng Vũ Sâm.
Nhìn cửa kia vẫn còn run run, Tăng Vũ Sâm cúi đầu nhẹ mỉm cười rồi mới chầm chậm trở về phòng mình.
Chờ đến khi Tăng Vũ Sâm đi ra, tất cả mọi người đang chờ đã không còn kiên nhẫn, lão gia tựa hồ cũng nén nhẫn nhịn.
Hứa An Lâm cứ như còn vì chuyện vừa rồi mà tức tối, cổ họng khô khốc đưa két lên xe. Ngồi trên xe, trong nháy mắt, hắn đột nhiên quay đầu tìm kiếm bóng dáng Tăng Vũ Sâm, phát hiện y đang tựa vào thành cửa ôtô, như cười như không nhìn hắn, giống như cảm thấy hắn dị thường thú vị. Hứa An Lâm nổi nóng, quay ngoắt đầu lại nhanh chóng kêu xe chạy đi.
A Quý đã lái xe đi thật xa, Hứa An Lâm vẫn còn thấy Tăng Vũ Sâm đứng bên cửa xe như thế.
Xe chạy dọc theo sông Thames, Hứa An Lâm ngồi sau trầm tư trong chốc lát, bỗng rút súng để trên đầu A Quý, lạnh lùng ra lệnh “Không được phản kháng, dừng xe lại!”
Da mặt A Quý run rẩy, đem xe đỗ lại mới khản đặc nói “Tao và lão gia đã đoán, thiếu gia không phải đứa nằm vùng…”
Cửa xe lập tức bị mở bung ra. Diệp Vũ Chân một thân Tây trang màu café cười nói “An Lâm, làm tốt lắm!”
Hứa An Lâm khẽ cười lại. Bọn họ áp giải A Quý đi ra, phía sau Hứa An Lâm đột nhiên vang lên chuông di động. Hắn tay phải vẫn giữ súng, tay trái rút điện thoại trong túi ra.
Trên màn hình hiện lên dòng chữ:
Người đáng ghét nhất trên đời.
Lần sinh nhật mười sáu tuổi của hắn, Tăng Vũ Sâm tặng điện thoại di động cho hắn cùng một cái sim. Cho tới giờ di động không biết đã đổi bao nhiêu cái, nhưng sim này vẫn như cũ, vẫn là cái trước kia.
Trên đời này kẻ đáng ghét nhất chính là Tăng Vũ Sâm. Y lúc ấy tuy rằng tặng quà cho hắn, nhưng chỉ là khúc dạo đầu thôi, rồi lại làm hắn nếm đủ mùi đau khổ. Cho nên Hứa An Lâm tình huống ấy tức giận vô cùng, số đầu tiên lưu vào máy là số của Tăng Vũ Sâm, tên được lưu chính là
Người đáng ghét nhất trên đời.
Còn rốt cuộc là bởi sự tình gì thì Hứa An Lâm dĩ nhiên không nhớ được, chỉ là hiện tại hắn nhìn dãy số này có một chút thất thần.
Ở đằng trước, A Quý bất ngờ phản kích. Ông ta quay người khống chế cổ tay Hứa An Lâm. Còn chưa đợi ông ta tiến thêm một bước hành động, Diệp Vũ Chân đã nâng tay tấn công, đánh ngất A Quý.
Anh ta nhẹ nhàng gật đầu, ý bảo Hứa An Lâm nghe điện thoại đi. Hứa An Lâm hít vào một hơi, cầm điện thoại thản nhiên alô một tiếng.
“An Lâm phải không?”
“Phải.”
“Tôi bỗng nhiên nhớ ra một tuần nữa là Giáng sinh rồi, tôi còn chưa hỏi cậu muốn quà gì.”
Nếu như bình thường, Hứa An Lâm nhất định sẽ tức giận châm chọc “Từ khi nào cậu biết trở nên tôn trọng người khác như thế?”
Từ bé đến lớn, bất kể ngày lễ trọng đại nào đều cố định thành một ngày không hay ho gì với Hứa An Lâm. Những ngày này hắn luôn bị Tăng Vũ Sâm trêu cợt một phen chán chê mới có thể “có vinh dự” nhận được quà của y. Lễ Giáng sinh đầu tiên ở Tăng gia, bởi vì rất muốn mẹ nên luôn muốn khóc, có điều mẹ lại nói nam nhi đổ máu không đổ lệ. Hắn cắn răng, cả người run rẩy chịu đựng không để nước mắt rơi ra.
Từ phía sau Tăng Vũ Sâm kéo cái cửa xe cũ hỏng ra để chui vào. Y nghiêm túc nói với Hứa An Lâm, thật lâu trước kia mẹ y đã dạy y như thế nào mới có thể không đổ lệ, chính là tìm một nơi có thể thấy được trời xanh, ngẩng cổ đối mặt với không trung, thiên thần sẽ đi ngang qua, hôn lên hai mắt cậu, cậu sẽ không còn cảm thấy mắt thật chua xót muốn rơi lệ nữa.
Vì thế Hứa An Lâm chạy ra giữa sân, ngẩng đầu nhìn không trung, lần đầu tiên phát giác phương pháp này rất tốt. Khi hắn ngửa cổ, phát hiện Tăng Vũ Sâm ở thật gần, đang mở to hai mắt quan sát hắn.
Bộ dạng bình thường của Tăng Vũ Sâm luôn vẻ không tỉnh ngủ, ánh mắt nửa mở nửa khép, bạn sẽ nghiệm ra kỳ thật con ngươi của y thật đen thật tròn thật trong suốt, giống hệt hai viên ngọc trai đen.
Tăng Vũ Sâm vẻ mặt có chút đăm chiêu nói “Thì rai phương pháp này sẽ không để lại nước mắt, nhưng vẫn còn rất nhiều nước mũi này!” Sau đó y chạy quanh sân kêu to “Mau đến xem mau, thằng nhỏ mới tới là một con ốc sên ――”
Những người ra ra vào vào sân đều bị làm cho phì cười. Đến tận khi hắn lớn, A Quý còn thường vô ý gọi hắn là con sên.
Bởi Hứa An Lâm thất thần nên thời điểm Tăng Vũ Sâm hỏi lại lần nữa, hắn bật thốt lên “Muốn nghe đàn dương cầm.”
Tăng Vũ Sâm lúc ấy im lìm trong chốc lát mới cười hỏi “Cậu muốn nghe nhạc của Beethoven, hay vẫn là Tăng Vũ Sâm đến đánh cho cậu nghe?”
“Cậu!” Hứa An Lâm quả quyết nói.
“Ừ được, một lời đã định!”
Hứa An Lâm tắt điện thoại, Diệp Vũ Chân hỏi “Cậu ta không nghi ngờ gì sao?”
Hứa An Lâm lắc lắc đầu, Diệp Vũ Chân mỉm cười, hướng những người mặc y phục màu đen xung quanh “Mọi người lại đây giới thiệu một chút. Đây là thành viên mới của tổ chức Interpol chúng ta, gọi là Hứa An Lâm. Cậu ấy nằm vùng ở Tăng gia, lần hành động này có thể thuận lợi không thể không kể đến công của cậu ấy.”
Hứa An Lâm nhìn mọi người tuy rằng không mở miệng nói chuyện nhưng là đều dùng ánh mắt tươi cười yên lặng chào hỏi với hắn, chợt cảm thấy gông xiềng trong lòng được buông lỏng.
Đúng vậy, từ nay về sau, như Diệp Vũ Chân từng nói với hắn, hắn sẽ đi dưới ánh mặt trời.
Một năm trước, hắn bị mấy người đồ đen bắt cóc, nói có một vị tiến cử người đưa hắn giới thiệu cho tổ chức Interpol. Xét thấy hắn thân phận đặc thù, hắn liền có thể tránh được rất nhiều thủ tục phức tạp, trực tiếp trở thành một thành viên của tổ chức Interpol.
Những ngày đó, hắn vẫn phỏng đoán vị tiến cử đó nhất định là người mình hay tiếp xúc, nhưng vẫn không đoán ra, một năm sau mới biết người đó là Diệp Vũ Chân.
Diệp Vũ Chân sai người đem A Quý chuyển đến xe khác, bắt gặp ánh mắt Hứa An Lâm còn theo sau A Quý mới thấp giọng an ủi “Yên tâm đi, lần này chỉ có Tăng Gia Niên là chủ mưu, người khác chỉ cần chịu làm chứng, cũng sẽ không bị sự gì… kể cả là Tăng Vũ Sâm.”
Hứa An Lâm cảm kích nhìn anh ta. Diệp Vũ Chân khẽ cầm tay hắn, sau đó cùng hắn lên xe.
Hứa An Lâm đã sớm được Tăng Gia Niên âm thầm phân phó, giữ két sắt thật sự trong tay, sẽ liên lạc với đối phương ở bờ sông Thames, nhưng lại không nói cho hắn kẻ đến đón bộ dạng ra sao, cùng địa điểm xác thực là ở chỗ nào.
Xe tiếp tục chạy theo ven bờ sông Thames, rất nhanh từ Lower Thames [7] tiến vào Upper Thames [8].
Diệp Vũ Chân lái xe, nhíu mày nói “Đi tiếp sẽ tiến vào khu du lịch, ở đó người rất nhiều, nếu phát sinh bắn nhau sẽ gây phiền toái lớn.”
Hứa An Lâm cũng sốt ruột mà tiếp lời “Cũng không còn cách nào, Tăng Gia Niên chỉ nói khi nào chúng thấy chiếc xe này mới gọi điện báo vị trí cụ thể.”
Diệp Vũ Chân đành phải lái xe tiếp tục tiến lên phía trước.
Khi tiến vào phố Victoria Embankment [9], điện thoại của Hứa An Lâm rốt cục cũng vang, hắn vội vàng nghe. Giọng một người đàn ông lạnh như băng nói “Hứa An Lâm phải không?”
Thanh âm kia có một ít quen tai nhưng Hứa An Lâm lại nhất thời nghĩ không ra người này là ai.
“Vâng.” Hắn lập tức trả lời.
“Tốt lắm, hiện cậu lên cầu Westminster [10], sau đó mang theo két sắt đi bộ vào phố York [11].”
Đối phương nói xong liền cúp máy, do đó Diệp Vũ Chân đang điều chỉnh tai nghe mini lắc đầu bảo “Thời gian quá ngắn, không thể tìm ra phương vị cuộc gọi này.”
Hai người bất đắc dĩ dừng xe lại. Hứa An Lâm mang theo két sắt ra, một trước một sau tiến vào đám người ở cửa ngõ phố York, rất nhanh trước mắt hiện ra Mắt Luân Đôn
[12]. Chỉ thấy một đám trẻ con người Hoa xì xèo thì thầm xếp hàng dài phía trước, một số đứa trong đó không kiên nhẫn chạy Đông chạy Tây đùa chơi khắp nơi.
Hứa An Lâm và Diệp Vũ Chân không hẹn mà lo lắng nhìn nhau. Lúc này điện thoại lại vang, Hứa An Lâm nhận cuộc gọi, thanh âm lạnh như băng chỉ nói “Đi mua vé Mắt Luân Đôn, sau đó đi lên.” Vẫn như trước không đợi Hứa An Lâm mở miệng nói đã kết thúc cuộc nói chuyện.
Hứa An Lâm và Diệp Vũ Chân đành phải đi mua hai vé, sau đó kiên nhẫn xếp hàng sau đám trẻ con. Nhìn bóng dáng chơi đùa của lũ trẻ, bỗng nhiên Hứa An Lâm nhớ đến lần đầu tiên tới nơi này, đi cùng hắn là Tăng Vũ Sâm.
Khi đó bọn họ cũng chỉ chừng lũ trẻ này thôi. Tăng Vũ Sâm không biết vì cái gì chọc giận hắn, hắn không chịu được đẩy ngã y luôn. Kết quả là Tăng Vũ Sâm loạng quạng, ngã xuống, hai tay y quơ loạn một phen, bám được cánh tay Hứa An Lâm cùng nhau ngã trên đất, miệng va chạm vào nhau.
Du khách bên cạnh giật nảy mình. Hai cô gái tóc vàng cuống quýt đỡ bọn họ lên, liên thanh hỏi “Are you ok?”
Tăng Vũ Sâm lúc ấy đỏ mặt, cúi đầu nhìn chằm chằm ngón tay trắng nhỏ của mình nói “Không còn cách nào khác, cậu ta chính là thích ở trước mặt mọi người mà yêu nhau.” khiến cho tất cả du khách đều cười vang.
Diệp Vũ Chân ẩy hắn một cái, Hứa An Lâm mới giật mình tỉnh lại. Hắn phát hiện khóe miệng mình đang nhếch lên trên, hiển nhiên là muốn cười, liền vội vàng hít sâu, cố tống hết tạp niệm trong đầu ra.
Diệp Vũ Chân nhẹ giọng nhắc “Điện thoại của em kêu kìa.”
Hứa An Lâm vội vàng nghe, thứ thanh âm lạnh băng kia nói “Đi vào với lũ trẻ con, đi một người, để người mặc áo café đứng chờ ở dưới.”
Hứa An Lâm nâng điện thoại lên, nói khẽ với Diệp Vũ Chân “Chúng muốn em một mình đi vào với lũ trẻ, anh phải chờ.”
Diệp Vũ Chân trầm ngâm một chút, nhìn bốn phía chung quanh nói “Không cần lo lắng, ở Mắt Luân Đôn vẫn còn mấy đợt ra vào không sợ chúng làm cái gì. Em cứ hành động bình thường cùng chúng chứng nghiệm chìa khoá, chúng ta chỉ cần chúng mở ra là được.”
Hứa An Lâm ừ một tiếng, mang két sắt tiến vào một buồng của Mắt Luân Đôn, lũ trẻ cũng một đoàn đi vào. Cửa lập tức đóng lại, liền sau đó một kẻ đồ đen nhanh chóng lách mình vào theo.
Diệp Vũ Chân thấy vậy, miệng khẽ hướng lên. Tướng mạo anh ta không tinh xảo như Hứa An Lâm nhưng vô cùng anh tuấn, ngũ quan rõ ràng làm anh ta nhìn qua rất có khí chất. Mặc dù là cười lạnh, cũng không làm mất đi vẻ tao nhã. Diệp Vũ Chân xốc áo nhẹ giọng nói “Con cá đã hợp nhau, chuẩn bị thu lưới.”
Hứa An Lâm nhìn thấy kẻ áo đen kia, mới bắt đầu đã có chút căng thẳng, nhưng thấy kẻ đó cũng chỉ nhìn ra cảnh sắc ngoài cửa sổ nên cũng không chủ động tiếp cận. Tên kia cũng nhẫn nhịn, không chủ động đi chào hỏi.
Diệp Vũ Chân đợi ước chừng hai mươi phút sau bỗng nghe thấy một trận súng nổ dày đặc. Mặt anh biến sắc, chỉ thấy buồng quay của Mắt Luân Đôn chạm đất, cửa vừa mở ra, bên trong một trận sương khói lượn lờ, bọn nhỏ thét chói tai lao ra.
Một kẻ đồ đen ôm két sắt vọt ra, tốc độ cực nhanh, lập tức lẫn ngay vào đoàn lữ khách đang kinh hoàng.
Diệp Vũ Chân lên đạn, thoáng do dự, cuối cùng vẫn quyết định thu súng, xắn áo phát mệnh lệnh “Cho người đi xem Hứa An Lâm thế nào, những người khác theo tôi truy bắt.”
Anh ta nói xong, hít sâu một hơi liền hướng tới bóng dáng kẻ kia mà đuổi theo. Kẻ áo đen chạy dọc theo sông Thames, nhìn lại thấy chưa thoát khỏi Diệp Vũ Chân, ngược lại bị đuổi càng lúc càng gần, trên mặt hơi lộ ra ý giật mình, vội quay đầu phi nhanh về phía trước.
Hai người tốc độ cực nhanh, rất nhanh theo phố York chạy tới tận khu vực gần Hays Galleria. Áo đen kia quay đầu, mồ hôi nhễ nhại thở gấp nói “Anh thắng, tôi không chạy nữa. Đáng tiếc cho một tuyển thủ điền kinh như tôi, nếu không bị vướng víu tôi nhất định có thể thắng anh rồi!”
Diệp Vũ Chân cũng thở dốc rút súng ra dí trên đầu gã “Để lại cái két trên mặt đất. Dùng hai tay ôm đầu, mau! Ta muốn kiểm tra hai tay ngươi.”
Kẻ áo đen kia kinh hãi, két trong tay nhất thời rơi xuống đất, hai tay giơ cao nói “Các anh không nói trận đấu này còn muốn mạng người, đây là phạm pháp!”
“Nằm úp sấp xuống!”
Kẻ áo đen ngoan ngoãn làm theo, vẻ mặt cầu xin “Được, tôi là muốn một chút kích thích, nhưng tôi không nghĩ phải nhiều kích thích đến thế này đâu…”
“Ngươi rốt cuộc đang nói cái gì?” Diệp Vũ Chân thật không dễ dàng ổn định hơi thở.
“Quy tắc trận đấu viết rõ ràng vậy mà. Lấy pháo làm tín hiệu, nếu tôi có thể ôm thùng chạy thắng người truy đuổi đằng sau liền tính tôi thắng, như vậy tôi sẽ được thưởng một ngàn USD Mỹ.”
Diệp Vũ Chân cắn răng hỏi “Ngươi, là, ai?”
“Tôi? Tôi là tuyển thủ điền kinh của Mỹ, tôi tham gia thế vận hội Olympic Sydney
[13] 400m thắng sáu gã. Thật mà. Tôi chỉ là lười nhiều năm không luyện tập. Lần sau tôi nhất định chạy trốn nhanh hơn, tha tôi đi…”
Diệp Vũ Chân nửa tin nửa ngờ sờ soạng nút mở két sắt, bên trong là một đống giấy vụn. Anh ta hung hăng đạp mạnh, rủa một tiếng “Shit!”, vội vội vàng vàng ra lệnh “Mau! Không cần ở lại đây, tất cả quay về Mắt Luân Đôn!”
Hứa An Lâm bị trói trên ghế ngồi trong một buồng quay của Mắt Luân Đôn. Hắn thấy Diệp Vũ Chân, cười khổ “Chúng buộc thuốc nổ trên người, nhiều lắm, em không thể phản kháng!”
Diệp Vũ Chân tháo còng tay cho hắn, an ủi “Là tôi chỉ huy sai lầm, bị chúng dụ đi, không nghĩ tới nguyên lai có tận hai nhóm trẻ con giống nhau lại ở khác buồng quay.”
“Anh nhất định… đã không tính toán đến thời gian ngồi ở Mắt Luân Đôn rồi. Một buồng quay từ lúc đóng cửa đến lúc mở cửa, ngồi một vòng cần ba mươi phút bốn mươi giây.” Hứa An Lâm thở dài một hơi rất nhỏ.
Diệp Vũ Chân sửng sốt, rồi bật cười “Không ngờ hoá ra An Lâm tính cả đến thời gian ngồi ở Mắt Luân Đôn.”
“Không phải em, là Tăng Vũ Sâm.” Hứa An Lâm hời hợt đáp.
Bởi vì lần đó Tăng Vũ Sâm đứng ở cửa nhìn hắn, vẻ mặt say mê mà huyên thuyên “Tôi cùng Tiểu Lâm Lâm từ mặt đất lên bầu trời, rồi lại quay về mặt đất, tổng cộng là ba mươi phút bốn mươi giây.”
Hứa An Lâm nghĩ đến đây, chua xót cười.
Diệp Vũ Chân hơi hơi trầm mặc, rất nhanh sau đó ra lệnh “Tổ B, lập tức tiến hành vây bắt Tăng Gia Niên cùng Tăng Vũ Sâm.”
. / .
Chú thích:
1. Lâu đài Windsor, thuộc thị trấn Windsor tại Berkshire Anh Quốc, là lâu đài lớn nhất thế giới còn có người ở. Diện tích sàn của lâu đài là 484,000 dặm vuông (44,965 mét vuông).
Cùng với Cung điện Buckingham tại Luân Đôn và Cung điện Holyrood tại Edinburgh, lâu đài Windsor là một trong những nơi ở của hoàng gia Anh. Nữ hoàng Elizabeth II dành rất nhiều kì nghỉ cuối tuần trong năm tại lâu đài này, sử dụng cho cả nhu cầu giải trí cá nhân cũng như những công việc của quốc gia.
Phần lớn vua và nữ hoàng Anh, sau đó là vua và nữ hoàng Vương Quốc Anh, đều có những ảnh hưởng trực tiếp tới việc xây dựng và phát triển của lâu đài. Nơi đây giữ nhiệm vừa là pháo đài, nhà ở, cung điện chính và đôi khi là cả nhà tù của những hoàng thân Anh. Lịch sử của tòa lâu đài có gắn chặt với lịch sử của các triều đại ở nước Anh. Khi quốc gia hòa bình thì tòa lâu đài được mở rộng và phát triển thành nhiều khu rộng lớn, nhưng khi đất nước có chiến tranh nó lại biến thành các công sự và hình dạng của nó tiếp tục phát triển cho tới ngày nay.
2. Âu phục thủ công Brioni Ý: Brioni là nhãn hiệu thời trang của Ý được thành lập năm 1945, đặc biệt với các sản phẩm hoàn toàn làm bằng tay.
3. Murphy Field: Tên gọi cũ của sân vận động Meiklejohn, ở Philadelphia, Pennsylvania, xây năm 1999 và mở cửa ngày 23/03/2000 và đến 2006 thì đổi tên. Vũ Lâm được xuất bản 06/12/2007, và trừ đi thời gian chị Hương viết thì có lẽ lúc đó nó chưa đổi tên hoặc đổi rồi mà chị không biết or không muốn sửa ;_____;
Thường có cuộc thi đấu giữa các trường đại học với nhau ở đây, nên do đó mà anh Chân và bạn Lâm gặp được nhau ^^”
4. Đại học Oxford: Là đại học lâu đời nhất trong khối Anh ngữ, trường Oxford được thành lập từ thế kỷ 11, là nơi đã đào tạo nhiều nhân vật nổi tiếng, từ nhà thám hiểm Walter Raleigh đến “ông trùm” truyền thông Rupert Murdoch. Thư viện của Đại học Oxford cũng chính là thư viện lớn thứ hai của Anh, sau Thư viện Anh (British Library), và vườn thực vật của trường cũng là khu vườn đa dạng nhất thế giới.
Đại học Oxford luôn nằm trong top 10 trường đại học hàng đầu thế giới.
5. Porunacabez (hay Por una Cabeza) là bản tango tiếng Tây Ban Nha do Carlos Gardel viết nhạc và Alfredo Le Pera viết lời, được sáng tác năm 1935, nói về 1 thương nhân du hành trên con ngựa của mình so sánh niềm đam mê về loài ngựa của bản thân với sức hút của anh ta đối với phụ nữ
6. Nhà thờ St. Georgre: Nhà thờ St. George là nơi để thờ phụng thuộc Lâu đài Windsor, Anh. Nó vừa là giáo khu độc lập của Hoàng gia Anh vừa là nhà thờ của giai cấp Garter (cấp tước cao nhất trong hàng hiệp sĩ ở Anh). Nhà thờ này được quản lý bởi Trưởng tu viện và các nghị định giáo hội.
Nhà thờ nằm trong Khu Hạ của lâu đài, một trong những nơi ở chính của Nữ hoàng Elizabeth II.
7 + 8. Đường Thames (Thames street), được chia thành Upper và Lower Thames, là một con đường lịch sử của thành phố Luân Đôn. Về phía Đông của Cầu Luân Đôn / đường King William là Lower Thames, và về phía Tây là Upper Thames.
9. Đường Victoria Embankment (Victoria Embankmants street) là một phần của Thames Embankments, chạy dọc theo bờ Bắc của sông Thames, kéo dài từ thành phố Westminter vào đến thành phố Luân Đôn.
10. Cầu Westminster bắc qua sông Thames nối liền Westminster, ngân hàng Middlesex, và Lambeth, ngân hàng Surrey.
11. Phố York thuộc Westminster, Luân Đôn W1.
12. Mắt Luân Đôn (tức The London Eye) : Mắt Luân Đôn, còn được biết đến với cái tên. Vòng quay thiên niên kỷ (Millennium Wheel), là vòng đu quay cao nhất ở châu Âu và là điểm du lịch có thu phí đông khách nhất Anh Quốc với hơn 3 triệu lượt khách một năm.
Mắt Luân Đôn nằm ở đoạn cuối phía tây của vườn Jubilee, nằm trên bờ nam của sông Thames tại Luân Đôn, giữa cầu Westminster và cầu Hungerford.
13. Thế vận hội Olympic Sydney (hay Thế vận hội Mùa hè 2000, hoặc Thế vận hội Mùa hè XXVII) là thế vận hội Mùa hè lần 27, diễn ra tại Sydney, Úc ngày 15/09, kết thúc ngày 01/10/2000. Thế Vận hội Sydney 2000 được coi là Olympic tốt nhất từ trước tới nay.
ôi xời 2 anh bé tí mà đi hẹn hò, đẹp chưa lãng mạn chưa :(((((((((((((((~~~~ mà đó có phải 1st kiss của 2 anh k O_____O
cuối cùng cũng xong đc chương này ;3;~ chú thích tởm nhở =)) cơ mà sau này đi Luân Đôn mình sẽ lấy đây làm bản đồ hệ hệ :”>