Hắc Phong Thành Chiến Ký

Chương 237: Hỏa


Đọc truyện Hắc Phong Thành Chiến Ký – Chương 237: Hỏa

Tiểu Tứ Tử đột nhiên chỉ vào tiền trang tư nhân của Thành  gia lại nói bốn cái đầu người của bốn cỗ tiêu thi kia hiện đang ở bên trong, lúc này thật là gây khó dễ cho Lâm Dạ Hỏa. Lấy tính cách của Hỏa Phượng dĩ nhiên  liền muốn chạy vào đi nhìn một chút, nhưng bên người lại còn mang theo hai đứa con nít, một con hổ và một con chó a. Mà hôm nay nhiệm vụ của Hỏa Phượng chủ yếu là chăm con nít a~.

Tiểu Lương Tử cũng muốn chạy vào liền bị Lâm Dạ Hỏa một tay lôi lại, trước tiên là mang Tiểu Tứ Tứ tìm một gian trà lâu.

Trà lầu này cách “Đệ Nhất Sòng Bạc: mà đám người Triển Chiêu đi cũng thật gần, Hỏa Phượng chạy lên lầu muốn tìm một nhã gian có chỗ quan sát tốt nhất, quyết định trước tiên phải theo dõi cái đã.

Tuy Hỏa Phượng thường ngày rất nhị, nhưng thật ra lại là người đáng tin, vào lúc này tình huống không rõ, Hắc Phong Thành lại là cứ điểm quân sự, quân doanh Triệu Phổ có quy định, Triển Chiêu phá án có kinh nghiệm, tốt nhất là tìm hai người bọn họ thương lượng một chút mới quyết định, tình huống không rõ không muốn bứt giây động rừng.

Hỏa phượng bưng ly trà vừa thò đầu ra ngoài cửa sổ nhìn một cái liền rút trở về, đưa tay rút lấy khăn trải bàn đưa ra ngăn cửa sổ.

Cái khí thế đó khiến cho tiểu nhị đang châm trà cũng giật mình.

Sau khi Lâm Dạ Hỏa ngăn cửa sổ liền híp mắt “ Ai nha! Quá nắng rồi!”

Tiểu Tứ Tử cùng Tiểu Lương Tử có chút vô lực.

Trà lâu ở Hắc Phong Thành Hắc, tiểu nhị tự nhiên là biết Tiểu Tứ Tử liền vui tươi hớn hở giới thiệu món ăn ngon cho bé.

Lâm Dạ Hỏa hỏi tiểu nhị, “Ai, tiền trang kia làm sao ban ngày cũng không mở cửa a? Muốn đổi chút ngân phiếu cũng không được.”

Tiểu nhị vừa nghe cũng gật đầu, “Ai nha ta cũng không biết như thế nào! Hôm nay mới sáng sớm cũng có nhiều người tới hỏi thăm rồi. Chúng ta ở Hắc Phong Thành, thương nhân qua lại nhiều, có người đổi nhiều ngân phiếu thì quán trà này của chúng ta cũng kinh doanh thuận lợi chút. Mà thường thì Thành lão gia lúc đóng cửa cũng thông báo trước cho chúng ta biết ba ngày a, hôm nay không biết thế nào!”

Lâm Dạ Hỏa bưng ly trà gật đầu, cùng tiểu nhị tán gẫu.

Tiểu nhị kia còn thật bát quái, đem chuyện liên quan đến tiền trang Thành gia mà mình biết  cũng nói cho Lâm Dạ Hỏa.

Tới khi trà bánh được mang lên, tiểu nhị bưng mâm trà đi xuống, Lâm Dạ Hỏa đã đại khái biết  được Tiền trang này, nói tóm lại —— là một cửa hiệu lâu đời thật bình thường, cũng không có gì khả nghi.

Lâm Dạ Hỏa thấy Tiểu Tứ Tử cùng Tiểu Lương Tử mỗi một đứa con nít đều đang cấm lấy cái bánh đậu mà ăn, liền đưa ra hai cái tay gõ đầu hai đứa một cái.

Tiểu Tứ Tử cùng Tiểu Lương Tử cũng ngẩng đầu nhìn Hỏa phượng.

Lâm Dạ Hỏa tỏ ý, “Đi đến bên cửa sổ mà ăn, một đứa một bên mà nhìn, quan sát sòng bạc cùng tiền trang.”

Tiểu Tứ Tử cùng Tiểu Lương Tử đều bĩu môi —— huynh không đi sao lại bảo bọn đệ đi?

Hỏa phượng che mặt, “Nắng a!”

Vừa nói, vừa đem hai đứa con nít kéo dậy, vỗ cái mông chạy tới bên cửa sổ, Hỏa phượng cũng tự mình đem bàn dời qua một bên, cách thật xa cửa sổ nhìn qua rèm che mà  quan sát tình huống trên đường.

“Triển đại ca cùng Bạch đại ca tới!”

Tiểu Lương Tử lanh mắt, một cái liền nhìn thấy Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường mang theo một xe hoàng kim tới cửa sòng bạc Tằng gia.

Lâm Dạ Hỏa nhìn cũng vui vẻ, “Ai nha, hai tên ngốc mang theo xe hoàng kim tới đánh bạc may mà lớp hóa trang khá tốt, nếu không sau này không cần lăn lộn nữa rồi!”

Tiểu Tứ Tử ngoẹo đầu, nhìn cánh cửa Thành gia cách đó không xa còn đang đóng, tựa hồ là đang ngẩn người.

Tiểu Lương Tử lấy cánh tay đụng đụng bé, cười hỏi, “Cận nhi, hôm nay Triển đại ca Bạch đại ca sẽ phá quán sao?”

“À..?” Tiểu Tứ Tử hồi lâu mới hoàn hồn lại, nhìn Tiểu Lương Tử một chút.

Tiểu Lương Tử lập tức biểu lộ quan tâm, “Cận nhi, đệ làm sao rồi?”

Tiểu Tứ Tử lại liếc mắt nhìn tiền trang kia một cái.

Tiểu Lương Tử liền xắn tay áo, “Cận nhi, đệ rất để ý cái Tiền trang đó a? Để ta đi dò hỏi cho đệ!”

Chẳng qua là Tiểu Lương Tử mới vừa đứng lên liền bị Tiểu Tứ Tử kéo lại.

“Không nên đi nha sẽ gặp nguy hiểm, một hồi sẽ phát hỏa a.” Tiểu Tứ Tử chậm rãi nói.

Lâm Dạ Hỏa mặt đầy khâm phục nhìn Tiểu Tứ Tử, “Ngay cả một hồi phát hỏa cũng biết?”

Tiểu Tứ Tử nhìn chung quanh một chút, “Phải chuẩn bị dập lửa a, ngay cả thủy long xa (xe cứu hỏa) nữa..”

Lâm Dạ Hỏa, nói, “Bằng không để ta đi quân doanh một chuyến đi…”

“Không được a.” Tiểu Tứ Tử nắm lấy Lâm Dạ Hỏa, “Tiểu Lâm Tử một hồi phải bắt người.”

Hỏa phượng cảm thấy khó hiểu, “Bắt ai?”

“Người phóng hỏa nha.” Tiểu Tứ Tử suy nghĩ một chút, đưa tay ra ngoài.

Lâm Dạ Hỏa cùng Tiểu Lương Tử đều không hiểu mà nhìn theo cử động của Tiểu Tứ Tử.

Chỉ thấy Tiểu Tứ Tử đưa tay đến ngoài cửa sổ, cố gắng muốn búng ngón tay, sau đó liền mếu máo.

Hỏa Phượng cùng Tiểu Lương Tử mắt liếc một cái, Tiểu Tứ Tử mới vừa rồi là cố gắng búng tay, nhưng  hình như là ngón tay quá mềm yếu rồi, đều không phát ra âm thanh a.

Ba người đều trầm mặc chốc lát, Lâm Dạ Hỏa  “Phốc” một tiếng, vội vàng che miệng.


Tiểu Tứ Tử quay đầu liếc Lâm Dạ Hỏa, Hỏa Phượng cố gắng bày ra vẻ mặt nghiêm túc —— không thể cười!

Tiểu Lương Tử chính là víu lấy khung cửa sổ mà cào cấu, trong miệng lầm bầm, “Cận nhi quá khả ái rồi! Vô địch thiên hạ đệ nhất thế gian tiểu khả ái a ~!”

Tiểu Tứ Tử lấy tay về, tìm lấy cái khăn tay xoa xoa tay, lại đưa tay ra ngoài, “Ba” một tiếng, lúc này ngược lại là vang lên.

Sau khi nghe thấy tiếng vang, Lâm Dạ Hỏa cùng Tiểu Lương Tử cũng ngước mặt nhìn bầu trời, ý kia —— có cái kỳ tích gì sắp xảy ra sao? Lại thấy trước mắt xuất hiện gương mặt, một đôi mắt  to sáng như vậy, Lâm Dạ Hỏa cùng Tiểu Lương Tử cả kinh lui về phía sau một bước, nhìn một chút mới biết được đại thúc râu quai nón trước mặt này trình là Triển Chiêu đang giả trang.

Ngũ gia đang đứng ở cách xe ngựa không xa, có chút không hiểu quay đầu nhìn. Mới vừa rồi Triển Chiêu “Hưu” một chút liền mất dạng, tình huống gì đây?

Triển Chiêu vào lúc này đang treo ở khung cửa sổ, mũi chân thì bấu lấy mái hiên.

Tiểu Tứ Tử che lỗ tai Triển Chiêu nhỏ giọng nói mấy câu.

Triển Chiêu chớp mắt, “Hiểu rồi!”

Nói xong, Triển Chiêu thoáng một cái… Mất dạng.

Bạch Ngọc Đường liền thấy Triển Chiêu ở trên nóc nhà, nhìn trái phải một chút, chợt lách người, không thấy.

Ngũ gia không nghĩ ra, ngưỡng mặt lên nhìn Lâm Dạ Hỏa đang cầm cái khăn che mặt mà lấm lét nhìn ra bên ngoài.

Lâm Dạ Hỏa nhìn Bạch Ngọc Đường một chút.

Bạch Ngọc Đường buông tay, ý kia —— tình huống gì?

Lâm Dạ Hỏa nhún vai, chỉ chỉ Tiểu Tứ Tử bên cạnh—— tình huống như vậy.

Ngũ gia cau mày —— sòng bạc ngay tại phía trước, là tiếp tục đi tới hay là chờ a? Triển Chiêu làm sao liền mất dạng?

Tiểu Lương Tử hỏi Tiểu Tứ Tử, “Cận nhi, đệ làm sao  mà chỉ một cái búng tay thì Triển đại ca đã tới rồi a?”

Tiểu Tứ Tử vui vẻ nói, “Thời điểm đệ cùng cha mới vừa vào Khai Phong Thành, Miêu Miêu cùng đệ có đặt ra một cái ước định a.”

Lâm Dạ Hỏa hỏi, ” Ứớc định cái gì a?”

Tiểu Tứ Tử: ” Miêu Miêu nói, chỉ cần đệ có thể nhìn thấy Miêu Miêu, chỉ cẩn búng tay một cái thì Miêu Miêu sẽ đến bên cạnh đệ a.”

Tiểu Tứ Tử nói xong, cười ngọt hơn, “Miêu Miêu là tốt nhất a.”

Lâm Dạ Hỏa sờ cằm, “Này nha, lại có loại ước định này! Triển Chiêu a thật không nhìn ra a~!”

Tiểu Lương Tử dậm chân, “Triển đại ca lại cướp danh tiếng của ta! Cận nhi! Đệ sau này cũng cùng ta lập cái ước định như vậy a! Ta thiên sơn vạn thủy cũng sẽ chạy tới bên cạnh đệ!”

Giọng Tiểu Lương Tử còn thật lớn, cách cửa sổ bay ra đi thật xa.

Dưới lầu cách đó không xa, Ngũ gia nhĩ lực tốt liền nghe rõ ràng, không biết làm sao lắc đầu —— đầu năm nay tiểu hài tử thật không được rồi, cũng chưa mọc đủ lông lại đi nói lời tâm tình như vậy a…

Tiểu Tứ Tử cười tủm tỉm kéo cánh tay Tiểu Lương Tử, gật đầu, “Uhm~! Tiểu Lương Tử là tốt nhất.”

Lâm Dạ Hỏa nhìn hai đứa con nít trước mắt như dưa bở cùng mật đường liền cảm thấy ngọt đau răng rồi —— Đại gia ta lăn lộn còn không bằng hai đứa con nít nha trời!.

Cứ như vậy chỉ trong chốc lát, Triển Chiêu đã trở lại.

Bạch Ngọc Đường hỏi Triển Chiêu chuyện gì xảy ra.

Triển Chiêu nhỏ giọng nói cho Ngũ gia, Tiểu Tứ Tử nói  Thành gia trang một hồi sẽ phát hỏa, bên trong còn có bốn cái đầu người của bốn cỗ thi thể kia.

Ngũ gia nhướng mày nhìn Triển Chiêu —— cái này cũng có thể đoán trước?

“Tiểu Tứ Tử nói một hồi người phóng hỏa trở lại, Lâm Dạ Hỏa sẽ đi bắt, để cho chúng ta chuẩn bị thủy long xa để dập lửa. Ta mới vừa tìm được Âu Dương Thiếu Chính để cậu ta an bài người tới.”

Bạch Ngọc Đường gật đầu một cái, đồng thời vừa nghi hoặc, “Ngươi làm sao tìm được Âu Dương Thiếu Chính?”

Triển Chiêu đưa tay sờ lỗ mũi một cái, “Âu Dương cùng Hứa Kham đi chung một chỗ mà, toàn bộ Hắc Phong Thành thì chỉ có Hứa Kham là trên người có Long Tiên Hương, quả nhiên người có tiền đều dùng đồ chơi kia mà xông áo choàng.”

Bạch Ngọc Đường cũng có chút buồn cười, cái lỗ mùi này còn thính hơn cả mèo nữa mà.

Triển Chiêu giúp xong, đối với Tiểu Tứ Tử ở xa xa gật đầu một cái.

Tiểu Tứ Tử cũng gật đầu một cái.

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường tiếp tục hướng sòng bạc mà đi.

Mà  bên này Lâm Dạ Hỏa tiếp tục theo dõi.

Chờ Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường đến trước cửa sòng bạc, Hỏa Phượng liền nghe có người gõ cửa một cái.

Ba người quay đầu, cửa mở ra, Thanh Lân đi vào.

Thanh Lân vào cửa, thấy bên cửa sổ một lớn hai nhỏ, cảm thấy thật có ý tứ.


Tiểu Lương Tử đối với  Thanh Lân mà vẫy tay.

Thanh Lân đi tới, cùng Lâm Dạ Hỏa nói, “Thủy long xa cùng đội ngũ dập lửa đều chuẩn bị xong.”

Lâm Dạ Hỏa gật đầu một cái, tỏ ý – Thanh Lân ở chỗ này trông hài tử, ta đi bên ngoài mai phục, chuẩn bị bắt người phóng hỏa.

Hỏa Phượng đi, Thanh Lân đứng ở sau lưng Tiểu Tứ Tử cùng Tiểu Lương Tử nhìn sòng bạc phía xa.

” Sòng bạc Tằng gia.” Thanh lân tự nhủ nói một câu.

Tiểu Lương Tử hỏi, “Sòng bạc này cũng là một phe cánh của lão rèm sao?”

Thanh Lân khẽ cau mày, “Ai biết được, sòng bạc cùng diêu quán(kĩ viện) ở Hắc Phong Thành thật ra thì cũng không có cái gì là trong sạch.”

Tiểu Lương Tử dẫu sao cũng là  thái tử gia của Lang Vương Bảo, rất nhiều đạo lý Tiểu Lương Tử cũng hiểu, “Đều là cùng quân doanh có liên lạc nhất định đúng không?”

Thanh Lân gật đầu một cái, “Sòng bạc, diêu quán, khách sạn, tửu lầu, loại địa phương này, dòng người dầy đặc nhất,  tin tức phức tạp nhất, bên quân doanh đều có người nằm vùng ở nơi đó, bọn họ có tin tức gì cũng sẽ thông báo cho quân doanh.”

Tiểu Lương Tử ôm cánh tay, “Cho nên nói, nếu như mấy cái sòng bạc này có vấn đề, chính là trong quân doanh có gián điệp sao?”

Thanh Lân nhìn bộ dạng tinh quái của Tiểu Lương Tử cũng thật tức cười, đưa tay sờ đầu bé một cái, “Cũng không tính là gián điệp, ta tính nói là tai họa ngầm đi. Nếu như lão rèm thật tồn tại, thế lực đó có thể so với trong tưởng tượng lớn hơn.”

Tiểu Lương Tử ngước mặt nhìn Thanh Lân, “Đúng vậy! Bởi vì đã nhiều năm như vậy, các ngươi hoàn toàn không có phát hiện qua bọn họ tồn tại, đúng không?”

Thanh Lân có chút bất ngờ nhìn Tiểu Lương Tử một chút, không hổ là con trai Tiêu Thống Hải và đồ đệ của Triệu Phổ a, góc độ suy nghĩ cũng không giống những đứa trẻ bình thường.

Mà lúc này, ở Bách Hoa Cốc xa xa, Thiên Tôn cùng Ân Hậu thu thập xong thư phòng, ra cửa, liền nhìn thấy Ngân Yêu Vương đã chờ ở trong sân rồi.

Yêu Vương hướng về phía hai người bọn họ vẫy vẫy tay, động tác rất giống khi xưa lúc dẫn hai người bọn họ xuất môn.

Thiên Tôn cùng Ân Hậu đi ra ngoài, hỏi Yêu Vương đi chỗ nào, có cần mang hành lý hay không.

Yêu Vương xua tay nói không cần, chỉ là đi xuống thị trấn dưới chân núi, rất thuận đường, lúc trở lại còn có thể thuận tiện mua ít thức ăn.

Thiên Tôn cùng Ân Hậu càng buồn bực… Thứ nhất, ba người bọn họ ở trên núi này là một gia đình, cũng không có hàng xóm. Thứ hai, dưới núi ngược lại là có một thị trấn nhỏ, nhưng không nhớ là Yêu Vương ở nơi đó có bạn bè gì a.

Thị trấn dưới chân núi này đều không có người Hán, mà đất này lại thuộc về Liêu Quốc cùng Tây Hạ, vùng đất không ai quản lý. Nhưng ngược lại rất gần với bộ tộc Đạt Đán của Triệu Phổ.

Khu vực này thương nhân lui tới thường xuyên, loại người gì cũng có, người buôn ngựa chiếm đa số, người xe tới lui nhìn có chút hỗn loạn.

Thiên Tôn cùng Ân Hậu đi theo Ngân Yêu Vương xuyên qua chợ, đến trước một ngôi miếu đổ nát.

Thiên Tôn ngưỡng mặt lên quan sát một chút ngôi miếu đổ nát này, cũng không biết đây là miếu gì, trên tường loang lổ hỗn tạp, đại môn đóng chặt, chỉ có một tấm bảng bên trên  viết một chữ —— miếu.

Ân Hậu buồn cười, còn có người đặt tên cho một căn nhà lại là “Miếu ”  a.

Ngân Yêu Vương tiến lên, đưa tay nắm vòng cửa “Ba ba ba” ba cái.

Chỉ chốc lát sau, trên cửa “Rắc rắc” một tiếng mở ra một cánh cửa sổ nhỏ, bên trong có một tiểu lão đầu gầy nhom hướng ra ngoài liếc một cái, hỏi, “Thắp hương hay là bái phật?”

Thiên Tôn cùng Ân Hậu lệch một cái đầu —— hóa ra thắp hương và bái Phật không là cùng một chuyện sao?

Yêu Vương khẽ mỉm cười, đưa tay một cái níu râu lại lão đầu kia hai cái, “Ta tới lấy đồ.”

Lão đầu bị lôi kéo “Ai ai” một tiếng, khó khăn lắm mới đem râu giành lại, thiêu mi quan sát Ngân Yêu Vương trên dưới một chút, hỏi, “Có tồn phiếu không?”

Yêu Vương lấy ra quyển sách kia, từ trong sách rút ra một tờ giấy tới, đưa cho lão đầu.

Lão đầu nhi nhận lấy liếc mắt nhìn, đưa tay, “Phí vào cửa một trăm lượng.”

Yêu Vương móc ra một trăm lượng cho hắn.

Lão đầu nhi đóng lại cách cửa sổ, mở cửa.

Yêu Vương mang Thiên Tôn cùng Ân Hậu vào miếu.

Vào cửa mới phát hiện nơi này đùng thật là “Ngôi miếu đổ nát”, trong miếu gia cảnh quá nghèo, không có gì cả, ngay cả tượng Bồ tát cũng không có, chỉ có hai gian phòng chứa củi, gỗ mục chất đống đầy sân

Lão đầu nhi để cho ba người ở trong sân chờ, hắn đi vào mở ra cửa phòng chứa củi bên tay trái, đi vào, trong chốc lát, lão đầu liền đi ra, cầm trong tay cái chìa khóa.

Hắn lại mở ra cánh cửa phòng chứa củi bên cạnh, đối với ba người ngoắc.

Ba người đi qua, lão đầu nhi đem chìa khóa giao cho Ngân Yêu Vương, nói, “Dưới tầng ba hàng thứ hai cánh cửa thứ ba, đừng mở sai, hắc hắc hắc.”

Thời điểm lão đầu nói mấy chữ “đừng mở sai”, mặt lộ vẻ cười gian, nhìn có chút muốn đánh. Giao phó xong, lão đầu liền đến trong sân, nằm trên một tấm ván, tiếp tục uống rượu, trong miệng còn ngâm nga câu hát, hàm hàm hồ hồ hát cái gì mọi người không nghe rõ, đại khái mơ hồ cũng nghe ra mấy chữ  hình như là “Ân oán tình cừu”.


Ân Hậu hơi sững sốt như vậy một chút, kinh ngạc quay mặt sang hỏi Ngân Yêu Vương đang muốn vào cửa, “Nơi này là Ân Cừu Miếu?”

Thiên Tôn đầu óc mơ hồ —— miếu gì?

Yêu Vương khẽ mỉm cười, đối với hai người bọn họ ngoắc ngoắc ngón tay, để cho hai người bọn họ đi theo vào cửa.

Trong gian phòng chứa củi thứ hai cũng là không có gì cả, bốn phía trên tường cắm một hàng cây đuốc, chính giữa trên sàn nhà có một lỗ thủng hình vuông, có bậc thang thông hướng bên dưới.

Ân Hậu đi lấy hai cây đuốc tới, lấy hỏa chiết để đốt lửa.

Yêu Vương đưa tay nhận lấy một cây, đi xuống, nhắc nhở hai người, “Một hồi đừng đụng bất kỳ đồ vật gì.”

Nấc thang đi thông dưới đáy, mỗi một tầng cũng đen thui, có một hàng một hàng ghi rõ con số tường đá, trên mỗi một mặt tường có mấy phiến cửa đá, cũng có số chữ ở trên cao.

Ba người từng tầng một đi xuống.

Ân Hậu nói, “Ta vẫn cho là Ân Cừu Miếu chỉ là một truyền thuyết.”

Thiên Tôn nghi ngờ một đường, không hiểu, “Cái gì ân cừu miếu? Không có lý do ngươi biết, ta chưa từng nghe qua a!”

Ngân Yêu Vương hỏi Ân Hậu, “Cũng đúng, ngươi từ nơi nào nghe được? Cửu đầu nói cho ngươi?”

Ân Hậu gật đầu một cái.

Ngân Yêu Vương giải thích cho hai người, “Ân Cừu Miếu là được thiết lập từ rất lâu rất lâu trước kia, là một cái kho giữ đồ đặc biệt để lưu cho hậu nhân, lão đầu lúc nãy là người giữ cửa, chỉ cần có người tới lấy hàng, là có thể thu tiền vào cửa, hắn lấy cho ngươi cái chìa khóa, nói cho ngươi vị trí cái rương giữ đồ vật, ngươi đi vào lấy là được. Nếu là mở cái rương khác hoặc là có chủ ý khác, hắn còn phải hỗ trợ nhặt xác.”

“Nhặt xác!” Thiên Tôn không hiểu.

Lúc này, bọn họ đã đi xuống dưới tầng hầm thứ ba, tìm được hàng thứ hai.

Ngân Yêu Vương đi tới trước cửa đá số ba, dùng chìa khóa mở cửa đá ra.

Trong nháy mắt chìa khóa chuyển động, Thiên Tôn cùng Ân Hậu liền nghe được bốn phương tám hướng xung quanh âm thanh các loại cơ quan khép lại truyền tới.

Thiên Tôn sáng tỏ, cái này dưới đáy thất chính là một đại cơ quan, nếu mở sai rương sẽ bị bắn thành cái rổ phải không?

Ngân Yêu Vương từ trong cửa đá lấy ra một cái hộp, đóng cửa đá lại, chỉ thấy chìa khóa kia cũng bị thu vào bên trong cửa đá.

Yêu Vương mang hai người đi ra ngoài, “Ân Cừu Miếu đã không nhận làm ăn nữa, chờ mấy phần đồ cuối cùng cũng lấy đi, đại khái sẽ đóng cửa đại cát.”

Thiên Tôn cùng Ân Hậu sự chú ý chính là ở cái rương trên tay Yêu Vương, thứ gì lại giữ tốt như vậy a?

Yêu Vương mang hai người rời đi ngôi miếu đổ nát, vừa đi vừa nói, “Cái gọi là oan oan tương báo lúc nào, ân oán loại vật này rất nhiều đều là truyện đã qua. Giống như nói ngươi cùng một người có thù oán, nhưng là ngươi thế hệ này không giải quyết được, liền đem chuyện viết rõ bạch, để lại cho hậu nhân. Nói như vậy, qua mấy thập niên thậm chí trên trăm năm, con cháu ngươi có thể tìm con cháu người ta đi báo thù.”

Ân Hậu gật đầu một cái, “Cửu đầu cũng nói như vậy.”

Thiên Tôn cảm thấy không giải thích được, “Cái này cũng được a?”

“Cho nên việc kinh doanh không tốt a, bất quá cũng coi là vô tâm xen vào a, sau đó dần dần phát triển thành công dụng khác. Phần nhiều là cất giữ đồ trọng yếu, dẫu sao nơi này cơ quan trùng trùng, không có tồn phiếu căn bản không trộm được đồ, đồ đạc có thể bảo đảm cất giữ rất lâu.” Yêu Vương vừa nói, vừa quơ quơ cái hộp trong tay, “Trước đây thật lâu, ta có người bạn, ở nha môn làm quan chức nhỏ, ghét ác như thù. Hắn bắt một đại ác nhân, cuối cùng tổng kết ra một đạo lý, thế gian có ác nhân không phải đến từ lòng người mà là tới từ việc kinh doanh.”

Thiên Tôn cùng Ân Hậu cảm thấy thật có ý tứ liền tiếp tục nghe.

“Có một vài nghề chính là vạn ác chi nguyên a, liền giống như nói bọn buôn người. Có người tốt nào sẽ đi làm cái nghề này sao? Một khi ngươi dính đến cái nghề này thì ngay lúc đó liền định đoạt ngươi phải dựa vào việc bán hài tử mà kiếm tiền.”

Thiên Tôn cùng Ân Hậu đều gật đầu, là đạo lý như vậy.

“Mỗi một cái nghề đều có một cái dây chuyền, đem các điểm cũng liên tiếp, một việc kinh doanh có thể tồn tại nữa hay không, cũng liên quan tới dây chuyền đó có tồn tại hay không.” Yêu Vương vừa đi vừa lắc cái hộp gỗ kia  ” Vị bằng hữu kia của ta đem người trong thiên hạ làm ác mà phân loại, một cái mặt quỷ đại biểu một cái nghề tội ác tày trời”.

Ân Hậu cùng Thiên Tôn đồng thời nghĩ tới cái rương sách vừa nãy.

“Mỗi một cái mặt quỷ, có cái bị chính nghĩa chi sĩ tiêu diệt, có cái theo thời kì mà biến mất… Nhưng còn có lẻ tẻ mấy cái quá giảo hoạt, cũng ẩn núp.”

Yêu Vương nói tới chỗ này, dừng lại, chạy về phía một cửa tiệm thức ăn, mua thức ăn.

Thiên Tôn cùng Ân Hậu cũng đi tới, nói buổi tối muốn ăn gà, để cho Yêu Vương mua gà mái trở về nấu canh. [Trời ơi Yêu Vương thiệt là đảm đang mà]

Tại Hắc Phong Thành, trước cửa tiệm sòng bạc Tằng gia, xe ngựa dừng lại.

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường vốn đang lo lắng mới sáng sớm mà tới sòng bạc thì rất kỳ quái, mà người đến sòng bạc “đánh bạc” thì cũng chẳng phân biệt được sớm muộn.

Mấy tiểu nhị đi tới, có chút nghi ngờ nhìn Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường.

Ngũ gia nhẹ nhàng khoát tay, vén miếng vải đen trước cửa xe ngựa  cho tiểu nhị kia nhìn một cái, một xe hoàng kim ở dưới ánh mặt trời có chút chói mắt, tiểu nhị bị chói mắt liền hít một ngụm khí lạnh.

Có mấy người liền đi vào tìm chưởng quỹ.

Trong chốc lát, chỉ thấy một người người trung niên vóc dáng hơi mập đi ra, Triển Chiêu bọn họ tự nhiên trước cũng điều tra qua, đây là Tằng gia sòng bạc đích chưởng quỹ – Tằng Thọ.

Tằng Thọ nhìn một cái xe ngựa, lại nhìn Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường, “Nhị vị lão gia…”

Không đợi chưởng quỹ nói xong, Bạch Ngọc Đường cắt đứt lời hắn, “Một vạn lượng hoàng kim, chơi một ván.”

Tằng Thọ trên dưới quan sát hai người, tựa hồ là đang tính toán có nên tiếp cuộc đánh cược này hay không.

Triển Chiêu thúc giục hắn, “Có tiếp hay không  thì nói, không dám đánh cuộc chúng ta đi ngay nhà khác.”

“Ai.”

Tằng Thọ đưa tay cản lại, đối với tiểu nhị nói, “Lầu hai mở một ván!”

Nói xong, Tằng Thọ đi vào trong tỏ ý, “Nhị vị lão gia, trên lầu mời.”


Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường lên lầu, Tằng Thọ đối với tiểu nhị vừa nháy mắt vừa phụng bồi đi lên, hỏi, “Hai vị đánh cuộc gì?”

Bạch Ngọc Đường đạo, “Liền đánh cuộc lớn nhỏ.”

Tin tức trong sòng bạc truyền đi bình thường đều rất mau, Hắc Phong Thành lại nhỏ như vậy, lập tức liền truyền ra có hai thương nhân từ bên ngoài tới mang theo xe hoàng kim tới đánh bài.

Mọi người rối rít nghị luận, một vạn lượng hoàng kim chỉ chơi một ván, vạn nhất sòng bạc thua, đây chẳng phải là ngay cả mua bán đều phải bồi đi ra ngoài? Đây là phá quán a! Từ đâu tới khách đánh bạc như vậy a, chẳng lẽ là người trong nghề?

Lâm Dạ Hỏa ở trên nóc trà lâu mai phục, chỉ thấy từng đợt từng đợt người đi bên này tham gia náo nhiệt.

Hỏa phượng nâng cằm bỉu môi, “Ai nha! Đều bị Triển tiểu miêu cùng Bạch lão ngũ chiếm hết  danh tiếng rồi, đại gia chính là quá đẹp trai cho nên không  có phương diện nào có thể hóa trang để cho ta đi làm loại chuyện này a.”

“Là quá nhị đi.”

Sau lưng thanh âm quen thuộc truyền tới.

Hỏa phượng híp mắt một cái, quay đầu nhìn, chỉ thấy Trâu Lương đáp xuống bên cạnh, ngồi xuống sau đó nằm úp xuống bên cạnh Hỏa Phượng, cũng quan sát tiền trang kia.

Lâm Dạ Hỏa nhìn hắn, hỏi, “Ngươi làm sao tới? Không phải đang cùng huynh đệ ngươi tra gian tế sao?”

“Tra xong hết rồi.” Trâu Lương nói, “Vương gia bên kia thảo dược cũng mua xong, một hồi sẽ tới.”

Lâm Dạ Hỏa nâng cằm, Trâu Lương tới mình có thể nhín chút thời giờ nhìn sự tình tiến triển bên phía sòng bạc một chút, “Nói về huynh đệ ngươi, là ra cái chủ ý gì nha? Làm gì để cho Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường đi phá quán?”

Trâu Lương từ trong lòng ngực cầm một túi giấy đưa cho Lâm Dạ Hỏa, vừa nói, “Trên đường tin tức đã truyền ra, mọi người đều cảm thấy là người trong nghề đi phá quán.”

Lâm Dạ Hỏa mở túi giấy ra, chỉ thấy bên trong có một quả đào đặc biệt đẹp.

Hỏa Phượng cười híp mắt gặm đào.

Trâu Lương nói tiếp, “Âu Dương tìm người, chuẩn bị ở vị trí chỗ tốt nhất trong Hắc Phong Thành, làm bộ mở một cái sòng bạc mới.”

Lâm Dạ Hỏa suy nghĩ một chút, cười, “Vậy mà hắn cũng nghĩ ra được, đây là muốn đánh gãy tài lộ của người ta, ép người ta chó cùng rứt giậu?”

Trâu Lương, “Mới vừa rồi Hứa Kham ở trong danh sách lọc ra ngoài một số cửa hàng kinh doanh mờ ám, hắn nói muốn mở một  cửa hàng, đặc biệt cùng mấy nhà kia đối nghịch.”

Lâm Dạ Hỏa cười một tiếng, “Ngươi đừng nói, chiêu này có chút tổn hại, nhưng quả thật là có tác dụng lớn”.

Trâu Lương gật đầu, “Ta cũng cảm thấy như vậy, vốn là một cái đầm nước đọng, lăn lộn trong  đó thì đồ vật gì cũng có thể lấy ra”.

Đang trò chuyện, phương hướng sòng bạc xa xa truyền đến một trận xôn xao.

Chỉ thấy Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường đã đi ra, đám người bên ngoài xôn xao, Tằng Thọ đi theo sau Triển Chiêu thì cúi đầu ủ rũ.

Bạch Ngọc Đường để cho ảnh vệ kéo xe đi, mà trong tay Triển Chiêu hẳn là đang cầm một tấm giấy nợ.

“Chưởng quỹ, ba ngày sau có thể gom đủ tiền thuc cuộc, chúng ta sẽ tới thu.” Nói xong, cũng đi.

Trâu Lương cảm khái, “Nhanh như vậy a?”

“Hai người bọn họ xuất thủ dĩ nhiên nhanh, đừng quên Bạch lão ngũ sau lưng lúc nào cũng có một cái linh đi theo, cái gì đánh cuộc lớn nhỏ a, muốn cái gì Bạch Ngọc Đường cũng nói được, chơi xấu tuyệt đối không thể nào bị phát hiện nha~.”

Nhìn ở cửa sòng bạc, Tằng Thọ thua cả vốn kinh doanh cũng không có tâm tư nào mà mở cửa, sai người đóng cửa sòng bạc, chính hắn liền vội vả hướng thành tây đi.

Hắn vừa đi, thì có đội ngũ thủ hạ Đổng Thiên Dực đi theo theo dõi.

Lâm Dạ Hỏa tỏ ý, “Thua lớn như vậy, ngươi đoán hắn đi chỗ nào? Mượn tiền hay là tìm người ra mặt.”

Hỏa phượng chưa nói xong, Trâu Lương đột nhiên lôi Hỏa Phượng một cái, tỏ ý nhìn ngân hàng tư nhân phương hướng.

Lâm Dạ Hỏa quay mặt sang… Chỉ thấy  tiền trang Thành gia từ phía cửa sau có hai người đang lén lút mà đi vào.

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường lên xe, vừa lúc đến trước cửa sòng bạc thứ hai, liền nghe xa xa có tiếng đồng chiêng vang lên, tựa hồ có người hô to, “Lửa cháy rồi…”

Bạch Ngọc Đường quay đầu nhìn, xa xa có khói dầy đặc bốc lên, phương vị đúng là tiền trang Thành gia.

Ngũ gia không nhịn được than thở một câu, “Thật chính xác a.”

Triển Chiêu cũng gật đầu, “Nhìn tình huống lửa chưa cháy lớn đã bị dập tắt.”

Bạch Ngọc Đường cảm thấy rất hứng thú hỏi Triển Chiêu, “Ngươi đoán bốn cái đầu người kia là của người nào?”

Triển Chiêu, “Làm một việc lớn như vậy, đem người chém đầu, kết quả lại phóng hỏa tiền trang, tựa hồ có chút uổng công vô ích a, mục đích vì sao chứ?”

Bạch Ngọc Đường cười, hỏi Triển Chiêu, “Nếu như lửa này không tắt, cuối cùng tìm được bốn cái đầu bị cháy, có thể hay không  liền đoán chính là đầu của bốn cổ tiêu thi kia?”

Triển Chiêu hiển nhiên cũng hiểu được ý của  Bạch Ngọc Đường, “Cái đó tự nhiên, Tiểu Tứ Tử thấy bốn cái đầu người đều nói là của bốn cỗ thi thể hôm qua… Trước đó, ngươi tìm được bốn cỗ tiêu thi không đầu, sau đó tìm được bốn cái đầu người, bình thường ý tưởng hẳn hợp lại ở chung với nhau a.

Ngũ gia gật đầu một cái, “Có thể  là vậy nhưng cũng có thể không phải bốn cỗ thi thể, mà là tám cỗ.”

Triển Chiêu buông tay, “Tiến hành kế hoạch như vậy nhất định là có mục đích, dù sao thi thể này và đầu người, chính giữa nhất định là có ngụ ý gì”

Đang khi nói chuyện, đã có thể thấy bảng hiệu sòng bạc “Thẩm ký”.

Trước cửa sòng bạc đứng một hàng côn đồ, phía trước là một người trung niên, trong tay còn đang nắm hai viên ngọc, nhìn bọn họ.

Triển Chiêu cánh tay nhẹ nhàng đụng Bạch Ngọc Đường một cái, “Nhà này xem ra có chuẩn bị.”

“Có chuẩn bị thì thế nào chứ?” Ngũ gia tỏ ý “Chúng ta có đổ thần a” để Triển Chiêu nhìn ra sau lưng Giao Giao đang ngồi ngáp trên xe hoàng kim. [Ghê thật Giao Giao được thăng chức thành đổ thần a =]]

Triển Chiêu bị chọc cười, vội vàng giữ lại bộ râu giả, chớ để một hồi cười quá mà bay râu …


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.