Đọc truyện Hắc Phong Thành Chiến Ký – Chương 210: Chiến trường
Edit: Ruby
Đại quân Triệu Phổ với thế tiến công mạnh đến không thể chống đỡ ào ạt tấn công, đồng thời bên trong Cuồng Thạch Thành, Cổ Liệt Dao và Trịnh Trường Không mang binh bao vây tiễu trừ gian tế Ác Đế Thành định tập kích thương khố, không ngoài dự liệu, động thủ đúng là người của Ngạo Nguyệt Đàm.
Ngạo Nguyệt Đàm Đàm chủ Tiết Lâm Nghĩa không rõ tung tích, thủ hạ của hắn bị quân binh Cuồng Thạch Thành mai phục một lưới bắt hết.
Gia Luật Tề và Lý Vinh đang ngủ giật mình tỉnh giấc vẻ mặt mờ mịt, đi đến cửa dịch quán thì phát hiện toàn thành đã giới nghiêm.
Đến khi hai vị này hiểu ra được xảy ra chuyện gì rồi, đều ngây ngốc ngồi thất thần trên bậc cửa, toàn Tây Vực đều cho rằng Triệu Phổ là đến tìm dư đảng của Ác Đế Thành, toàn Tây Vực đều cảm thấy sương mù Khiếu Lâm là yếu tố then chốt gì đó! Nhưng ai biết, cuối cùng toàn bộ Tây Vực đều bị vị gia này úp ở trong nồi… Triệu Phổ “gạt người” là chuyện bình thường, nhưng gạt một nhà hai nhà là một chuyện, một mạch gạt hết tất cả mọi người lại là chuyện khác!
Hai vị vương gia xui xẻo hai tay ôm đầu mà vỗ, sau này còn chơi thế nào nữa? Giữa người với người có còn một chút xíu tín nhiệm nào nữa không?!
Cùng lúc đó Bạch Mộc Thiên và Hiên Viên Phách thừa loạn chuẩn bị đào tẩu khỏi thành, lại ở lân cận Cuồng Thạch Lâm bị Trâu Lương mai phục chờ bọn hắn vừa vặn bắt được.
Triệu Phổ xem ra còn rất coi trọng hai tên này, đặc biệt an bài Trâu Lương đợi bọn hắn ở đây, gặp mặt thì bắt lại.
Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường chạy lên Vọng Tinh Lâu ở Bạch Lộc Trì, nhìn cánh rừng xa xa.
Tiền Thiêm Tinh đứng trên lầu, nhìn mảnh rừng cây rào rạt ngã xuống phía trước, thở dài, “Ai…”
Lão gia tử đang đau lòng thì cảm thấy có người chọc chọc bả vai mình.
Tiền Thiêm Tinh vừa mới quay đầu lại, liền nhìn thấy Bạch Long Vương đang đứng cười tủm tỉm sau lưng.
“Tiểu Bạch!”
Tiền Thiêm Tinh đầy kinh hỉ.
Bạch Nhất Thanh nhét hai tay trong tay áo, ôm cánh tay cười híp mắt, “Tiểu Tinh Tinh.”
Tiền Thiêm Tinh hớn hở hàn huyên với Bạch Long Vương, vẻ đau lòng vừa rồi chớp mắt đã tan thành mây khói.
Triệu Phổ bên kia tiến độ kinh người, khi Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường đuổi tới Thất Tinh Đàm thì thấy đại quân đã mở ra được một cái thông đạo dưới sườn núi, cây cối ngã xuống đè được không ít binh mã Ác Đế Thành.
Lúc này đại quân của Triệu Phổ đã dừng lại.
Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường ngồi trên Yêu Yêu bay qua phía trên binh mã Triệu gia quân đang thu dọn chiến trường bắt tù binh, đến phía trước.
Triệu Phổ và Thiên Tôn đang đứng trước một cái hố to, cúi đầu nhìn xuống.
Nghe thấy tiếng kêu của Yêu Yêu, Cửu vương gia ngẩng đầu, “Tới vừa đúng lúc.”
Yêu Yêu hạ xuống phía trên cái hố, đảo cánh lượn vòng, Triệu Phổ chỉ chỉ phía dưới cho Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường.
Hai người hiểu ý, nhẹ nhàng nhấn Yêu Yêu một cái… Yêu Yêu liền bay vào trong hố.
Bên bờ hố, Thanh Lân khoát tay thả mấy cái tên lệnh xuống hố, tên lệnh bốc cháy giúp cho trong động sáng như ban ngày.
Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường thấy rõ kết cấu trong động.
Đây là một huyệt động do người tạo ra, bốn phía có cầu thang xoắn vòng tròn kéo dài tới đáy hố.
Dưới đáy hố lát bằng đá phiến, bằng phẳng không có chút nước nào, hai bên có hai cửa động, cửa động hướng về phía Cuồng Thạch Thành đã bị đóng băng, mà cửa động còn lại hướng về phía núi Côn Lôn thì không bị chặn nhưng tối như mực không thấy điểm cuối.
“Năm đó binh mã của man tộc chính là thừa dịp sương mù dâng lên mà từ thông đạo này đi vào?” Bạch Ngọc Đường hỏi.
“Ngươi đoán xem đầu kia của thông đạo dẫn đến chỗ nào?” Triển Chiêu híp mắt nhìn vào trong động, “Nhân mã còn sót lại của Ác Đế Thành có phải chạy vào đó không?”
“Nhân mã còn sót lại của bọn chúng vốn đã không nhiều, phỏng chừng là đã bị bắt khi đang mai phục trong rừng rồi.” Ngũ gia vung tay ném tên lệnh vào trong động.
Trong động sáng bừng lên, Triển Chiêu nhìn vào trong nhưng không thấy một bóng người.
“Ừm.” Triển Chiêu vỗ vỗ Yêu Yêu, ý bảo bay lại gần một chút.
Yêu Yêu bay đến chỗ cửa động, Triển Chiêu nghiêng tai lắng nghe, “Có tiếng gió.”
“Hẳn là có khúc quanh, không thấy được lối ra.”
“Này!”
Lúc này bên trên truyền đến tiếng gọi của Lâm Dạ Hỏa, “Thế nào rồi?”
Bạch Ngọc Đường để Yêu Yêu bay lên.
…
Triệu Phổ nghe Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường miêu tả lại tình hình bên trong động xong, mỉm cười, “Ừm… khá tốt.”
Lâm Dạ Hỏa nhắc nhở hắn, “Không biết bên kia động có phục binh không, ngươi định đi qua như thế nào?”
Triệu Phổ nhếch miệng cười, cười đến mức khiến cho mọi người đều khó hiểu —— vị đại gia này lại muốn làm gì?
Bên này đang nói chuyện thì Long Kiều Quảng mang theo Ân Hậu, Bạch Long Vương và Tiền Thiêm Tinh chạy đến.
Triệu Phổ ý bảo muốn nói chuyện riêng với Ân Hậu.
Ân Hậu liền theo Triệu Phổ đến một bên, nghe hắn nói mấy câu, còn khoa tay múa chân mấy cái.
Tất cả mọi người tò mò nhìn sang.
Sau khi trao đổi vài câu thì Ân Hậu gật đầu, vẫy tay với Yêu Yêu.
Triển Chiêu bọn họ nguyên bản tưởng Ân Hậu muốn cưỡi Yêu Yêu bay xuống động, nhưng ai biết lão gia tử lại trực tiếp bay về phía đối diện.
Tất cả mọi người tò mò không rõ Ân Hậu qua đó làm chi.
Ân Hậu nhảy xuống khỏi lưng Yêu Yêu, ra hiệu bảo Yêu Yêu bay lên trên.
Yêu Yêu đảo cánh lượn vòng phía trên cửa động, tò mò nhìn Ân Hậu.
Bạch Ngọc Đường nghĩ nghĩ, hỏi Triệu Phổ, “Đừng nói là ngươi…”
Cửu vương gia hơi nhướng mày, “Cả đời này ta đánh trận ghét nhất chính là phải chui đường ngầm! Cái thứ như đường ngầm này dễ bị mai phục lại dễ trúng cơ quan, ngoại trừ trước sau hai hướng không còn đường trái phải nào, hơn nữa còn phải cong lưng mà đi, cho nên khi đụng trúng đường ngầm thì biện pháp tốt nhất chính là…”
Cửu vương gia nói còn chưa dứt lời thì mọi người đều cảm nhận được một cỗ nội kình mạnh mẽ.
“Oa!”
Tiểu Lương Tử kéo Tiểu Tứ Tử chạy đến xem náo nhiệt nhảy dựng lên, vội vàng ôm Tiểu Tứ Tử trốn ra phía sau Triển Chiêu bọn họ, “Sắp phóng đại chiêu rồi!”
Chỉ thấy dưới ánh trăng, ống tay áo màu đen của Ân Hậu đứng trong rừng đã hơi hơi chuyển động.
“Hoắc…” Thiên Tôn ý bảo mọi người bịt tai lại!
Nhưng Thiên Tôn nhắc nhở hơi chậm, bởi vì lúc này tất cả mọi người chỉ nghe thấy một loạt tiếng “ong ong”.
Cứ như vậy trong nháy mắt gió đêm liền ngừng thổi, thoáng cái dường như không còn thứ gì chuyển động, mọi thứ đều an tĩnh, rồi mọi người nhìn thấy Ân Hậu ở phía đối diện không nhanh không chậm vỗ một chưởng xuống mặt đất, sau đó lão gia tử nhảy lên lưng Yêu Yêu, bay về phía mọi người.
Tất cả mọi người còn đang nghi hoặc không rõ xảy ra chuyện gì… chợt cảm giác nền đất dưới chân tựa như hơi rung chuyển, sau đó từ xa xa truyền đến tiếng nổ như sấm rền, âm thanh này càng lúc càng lớn, càng lúc càng rõ ràng.
Tiểu Lương Tử ngoáy lỗ tai, “Ai nha, còn tưởng bị điếc rồi chứ.”
Đến khi Yêu Yêu đáp xuống, từng đợt tiếng sấm kia cũng biến mất.
Lâm Dạ Hỏa nhón chân nhìn về phía đối diện, nhưng nhìn một lúc lâu cũng không phát hiện ra động tĩnh gì, liền hỏi, “Có chuyện gì vậy?”
Hỏa Phượng còn chưa dứt lời thì bỗng nhiên chợt nghe thấy một loạt xao động.
Chỉ thấy giữa không trung chim bay tán loạn, một lượng lớn động vật từ hai bên trái phải rừng đang chạy như điên về phía này.
Triển Chiêu rất kinh ngạc nhìn một con gấu ngựa đang chạy nhanh như bay, “Khu rừng này thậm chí còn có cả gấu…”
Tiền Thiêm Tinh cũng gật đầu, “Chỉ có mỗi con này, khi còn bé Tử Nguyệt nhặt được từ phương bắc mang về nuôi trong khu rừng này, đã lớn như vậy rồi…”
Đại quân động vật ào ào chạy tứ tán.
Triển Chiêu nhìn Ân Hậu.
Lão gia tử mỉm cười, “Không nên tổn thương động vật vô tội…”
Đợi Ân Hậu nói xong, lại nghe thấy một tiếng vang thật lớn truyền đến.
Tiếng vang kia cực kỳ kinh thiên động địa, ngay sau đó toàn bộ núi rừng bắt đầu chấn động kịch liệt.
Lại nhìn khu rừng đối diện, toàn bộ bắt đầu hạ xuống, cây cối ngã trái ngã phải, mặt đất sụp đổ.
Mọi người mở to hai mắt nhìn mảnh rừng núi phía trước nháy mắt trở thành đất bằng, không thốt nên lời…
Triển Chiêu kinh hãi, “Đừng nói đây chính là trong truyền thuyết…”
Bạch Ngọc Đường cũng hỏi, “Ma Vương Khai Sơn Chưởng?”
Ngũ gia nói xong, Thiên Tôn và Bạch Long Vương ở một bên đều “phụt” một tiếng.
Ân Hậu hết nói nổi, “Tên khùng nào đặt cái tên khó nghe vậy?”
Chúng tiểu bối đều tò mò, “Không phải gọi bằng tên này sao?”
Tiểu Tứ Tử cũng ngước mặt hỏi, “Đúng vậy! Gọi lên nghe thật khí thế!”
Ân Hậu nhìn trời, “Ta chỉ dùng nội lực vỗ một chưởng xuống mặt đất mà thôi, cái gì mà Ma Vương Khai Sơn… có bị ngốc không?!”
Thiên Tôn ở một bên cười hớn hở giậm chân, “Tên hay lắm… ha ha ha!”
Bạch Long Vương vươn tay, nhẹ nhàng chỉ về phía rừng núi đối diện toàn bộ bị chấn sụp, giải thích, “Ân Hậu chính là đem nội lực đưa đến vị trí chân núi chấn sụp nửa phần chân núi… Nền móng bị sụp thì tất nhiên núi liền không đứng được, toàn bộ sụp xuống. Như vậy còn có thể cho động vật trong rừng có thời gian chạy trốn, tránh thương tổn sinh linh vô tội. Đương nhiên nhất định phải có nội lực cực kỳ mạnh, hơn nữa còn phải vô hình, không mượn bất luận thứ gì trợ giúp mà chỉ dựa vào nội lực mới có thể dùng một chưởng chấn sụp nửa ngọn núi. Trên đời này ngoại trừ Ân Hậu không còn ai có thể làm được.”
Thiên Tôn ở một bên nháy mắt mấy cái, vươn tay giật tóc Bạch Long Vương.
Bạch Nhất Thanh ủy ủy khuất khuất ôm đầu nhìn Thiên Tôn.
Thiên Tôn hất mặt —— hứ!
Đợi trận đất rung núi chuyển hoàn toàn chấm dứt, tất cả mọi người há hốc miệng nhìn phía trước, lại một lần nữa cảm khái sức mạnh của Ân Hậu.
Cái hố lúc trước đã không còn tồn tại, đường ngầm hoàn toàn bị sụp đổ, mặt đất cũng vùi lấp xuống… phía trước xuất hiện một đoạn dốc, cái hố lúc trước chỉ còn lại non nửa.
Nhìn đoạn dốc kia thật lâu sau, mọi người đột nhiên cảm thấy cụm từ “Khai Sơn Chưởng” mà Ngũ gia mới nói hoàn toàn không có vấn đề gì cả. Ân Hậu chính là đem nửa tòa núi chấn sụp, một ngọn núi phân thành hai!
Cửu vương gia chỉ chỉ đoạn sườn dốc, nói với Chu Tử Nguyệt, “Phái người xây dựng thành hai đoạn tường thành, kiểm kê nhân số tù binh, toàn bộ áp giải xuống dưới núi, Hắc Phong Thành sẽ có người tới hỗ trợ!”
Chu Tử Nguyệt phân công nhân thủ dựa theo lời Triệu Phổ mà làm.
Ngoài dự liệu của mọi người chính là Triệu Phổ không có thừa thắng xông lên, cũng không đi xem dưới chân núi sau khi bị san bằng là tình hình gì mà rất rõ ràng dứt khoát triệt binh, điều này khiến cho đám người Triển Chiêu tương đối không hiểu.
Nhân mã Ác Đế Thành bị bắt không ít, vì Triệu Phổ sắp đặt rất chặt chẽ cẩn thận nên số người chết rất ít, phần lớn đều bị bắt sống.
Bận rộn suốt cả một đêm thẳng đến sáng sớm ngày hôm sau, tất cả những kẻ bị bắt đều xếp thành hàng bị áp giải ra khỏi Cuồng Thạch Thành.
Hắc Phong Thành dường như đã sớm chuẩn bị, Hồng Tề Thiên và Trịnh Trường Không áp giải tù binh trở về thành.
Triệu Phổ từ trước tới nay không nặng xử phạt, tuy binh lính Ác Đế Thành phần lớn có chương văn Ác Đế, cũng có khả năng là kẻ mắc phải bệnh “Ác linh”, nhưng Cửu vương gia không phải là Bạch Quỷ Vương năm đó. Mặc kệ ngươi là hơn trăm người hay mấy vạn người, hắn sẽ không tùy tiện đào hố chôn sống người khác.
Trong quân doanh đương nhiên có một bộ phận chuyên xử lý những người này, thật ra cũng không cần quan tâm lắm.
Mọi người nghỉ ngơi một đêm, sáng hôm sau thức dậy, tối hôm qua do ảnh hưởng từ nội lực của Ân Hậu mà bị ù tai đã tiêu thất, nhưng xung quanh dường như lại trở nên rất ồn ào… trong nháy mắt, mọi người có cảm giác như trở về hắc Phong Thành.
Triển Chiêu vừa mặc y phục vừa nghiêng tai lắng nghe, cảm thấy hình như mình không nghe sai, đích thực là thanh âm binh mã hành quân, thanh thế như có chừng mười vạn binh mã đang thao luyện đi?
“Tối hôm qua bắt được bao nhiêu tù binh vậy? Sao động tĩnh lớn như thế?” Triển Chiêu hỏi Bạch Ngọc Đường đồng dạng đang có chút hoang mang.
“Nghe Âu Dương nói hình như cũng không phải nhiều người lắm… tổng cộng ở Ác Đế Thành hẳn không còn lại bao nhiêu binh lính.” Ngũ gia mở cửa, chỉ thấy mọi người ở các phòng khác trong viện cũng đang lục tục rời giường, lúc này đang ngồi cùng một chỗ ăn điểm tâm.
Triển Chiêu cũng ngồi xuống nhìn trái nhìn phải, phát hiện người trong quân doanh đều không có ai, liền hỏi Công Tôn, “Bên ngoài là động tĩnh gì?”
Công Tôn nhún vai, hắn cũng không rõ lắm.
Đang nói chuyện, Lâm Dạ Hỏa từ bên ngoài mang theo Tiểu Lương Tử luyện công đến đẫm mồ hôi chạy vào.
Tiểu Lương Tử vừa chạy vào liền hô, “Oa! Bên ngoài thật náo nhiệt!”
Đám người Triển Chiêu liếc mắt nhìn nhau, đều buông bát cháo, chạy ra ngoài nhìn.
Chạy ra ngoài hoàng cung Cuồng Thạch Thành dõi mắt nhìn ra xa, tất cả mọi người hoảng sợ, chỉ thấy xa xa bụi mù cuồn cuộn, dường như là phía Hắc Phong Thành điều động một lượng lớn binh mã, Cuồng Thạch Thành, Ma Quỷ Thành, Lang Vương Bảo, Bình Chung Thành đều có động tĩnh.
“Đây là đang làm gì?” Bạch Ngọc Đường không hiểu.
Ân Hậu quan sát một chút, gật đầu, “Như là đang chuẩn bị chiến trường.”
Mọi người soạt một tiếng quay đầu lại nhìn Ân Hậu. “Cái này phải chuẩn bị thế nào?”
Ân Hậu vươn tay chỉ về xa xa, “Lang Vương Bảo, Ma Quỷ Thành, Bình Chung Thành, hơn nữa còn có Quỷ Hải Hắc Phong Lâm, Quỷ Hải và Cuồng Thạch Thành, hình thành nửa vòng tròn hoàn chỉnh, ở phía trước Hắc Phong Thành dựng lên một bức tường thành che chắn, đây gần như là một hậu phương hoàn mỹ! Quỷ Hải và Hắc Phong Lâm chỉ có Triệu gia quân mới có thể đi vào, kẻ khác đi vào đừng nghĩ đến chuyện đi ra, đây là khu vực giảm xóc tốt nhất. Mặt khác cả bốn nhà đều có chiến lực của riêng mình, cơ động linh hoạt, mấu chốt là đối với Triệu Phổ nói gì nghe nấy.”
Nói xong, Ân Hậu lại chỉ về hướng có binh mã ra vào Hắc Phong Thành.
“Muốn xuất đại quân chỉ sợ cháy hậu viện, nhưng có tấm lá chắn này rồi, Triệu Phổ muốn xuất đại quân viễn chinh liền một chút vấn đề cũng không có, đây đích thực là vừa có thể công mà vừa có thể thủ.”
Tất cả mọi người gật đầu.
Lâm Dạ Hỏa tò mò, “Triệu Phổ làm trận thế lớn như vậy là chuẩn bị đánh một trận lớn sao?”
“Bất quá có một vấn đề!” Triển Chiêu đưa ra nghi hoặc của tất cả mọi người lúc này, “Chiến trường đã dọn xong, khí thế kinh người, nhưng kẻ địch ở đâu?”
fcs0 i