Hắc Phong Thành Chiến Ký

Chương 2: Núi Bình Chung


Đọc truyện Hắc Phong Thành Chiến Ký – Chương 2: Núi Bình Chung

Edit: Ka

Beta: Fin

Triển Chiêu khoát tay, đem năm mũi tên ném trả lại cho thiếu niên kia.

Thiếu niên kia mở miệng hỏi, “Con hắc hổ này là của ngươi?”

Triển Chiêu gật đầu.

Tiểu Tứ Tử nhìn thấy trong tay của những người này có cung và tiễn, lại đều rất hung ác, liền tiến gần về phía Tiểu Ngũ, dáng vẻ muốn che chắn cho Tiểu Ngũ.

Nhóm thợ săn thu hồi cung và nỏ, một người lớn tuổi đi tới vỗ vỗ vai người thiếu niên kia, nói, “Thiếu chủ, chúng ta đổi chỗ khác đi?”

Thiếu niên lại liếc một cái con hắc hổ kia, hỏi Triển Chiêu, “Bao nhiêu tiền thì ngươi bán?”

Triển Chiêu còn chưa mở miệng, Tiểu Tứ Tử đã vội vàng bảo vệ Tiểu Ngũ, “Không bán Tiểu Ngũ.”

Thiếu niên nói, “Các ngươi cứ nói giá, bao nhiêu ta cũng đều có thể trả được!”

Tiểu Ngũ ngồi ở phía sau Tiểu Tứ Tử, ngoẹo đầu nhìn hắn.

Triển Chiêu đánh giá thiếu niên kia một chút, phát hiện hắn không phải là người Trung Nguyên, y không nhận ra là bộ tộc nào, cảm thấy có chút kỳ quái — Biên ải nhiều núi, kỳ trân dị thú cũng không ít, tại sao lại tới núi Hắc Phong này đi săn?

Triển Chiêu lắc lắc đầu, “Bao nhiêu tiền ta cũng không bán.”

Thiếu niên tựa hồ còn không cam lòng thì phía sau có hai vị trưởng bối tới ngăn cản hắn, “Thiếu chủ…”.

“Ngươi muốn ta bán nó để làm gì chứ?” Triển Chiêu có chút ngạc nhiên, liền hỏi.

“Để tế trời.” Thiếu niên trả lời.

Năm người phía sau hình như rất sốt ruột, ngăn không cho thiếu niên kia nói tiếp nữa.

Triển Chiêu hơi nhíu mày — Tế trời? Gia đình bình thường sẽ tế trời sao? Thiếu niên này thoạt nhìn thân phận cao hơn so với mấy vị trưởng bối kia, nhưng người này hình như không rành thế sự, tương đối đơn thuần.

Tiểu Tứ Tư vừa nghe thấy muốn bắt Tiểu Ngũ để tế trời thì sợ hãi, vội vàng kéo Tiểu Ngũ chạy đến phía sau Bạch Ngọc Đường.

Bạch Ngọc Đường chắp tay sau lưng nhìn những người kia, chú ý tới phần cánh tay của họ, thấy phía trên bao da ở cổ tay đều có một loạt thiết hoàn bằng kim màu nâu, nhíu mày, “Các ngươi là từ núi Bình Chung tới?”

“Núi Bình Chung…” Triển Chiêu lại một lần nữa đánh giá nhóm người kia.


Năm người thợ săn cảm thấy không nên ở lại nơi này lâu, nghĩ nên mang theo vị thiếu niên kia rời đi… Nhưng thiếu niên kia tiếp tục chỉ vào Tiểu Ngũ, nói, “Nó là thứ mấu chốt để cứu cha ta!”

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường liếc mắt nhìn nhau một cái — Cái gì?

Đúng lúc này, trên núi truyền tới tiếng vang “Rạt rạt”, mọi người ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy một khối “cầu” màu đen lăn xuống dưới.

“Rầm” một tiếng… Một người tứ chi ngã chổng vó nằm trên mặt đất, làm mặt đất bị lún thành một cái hố thật là to.

Tiểu Tứ Tử từ phía sau Bạch Ngọc Đường ló ra, nhìn cái người đang nằm trên mặt đất kia.

Người vừa lăn từ trên núi xuống trước mặt mọi người này, chính là Phong Khiếu Thiên.

Khi hắn xuống núi thì bị cây mây bám vào, rồi một đường lăn xuống phía dưới, may mắn hắn da dày thịt béo nên chút việc này cũng không làm sao, đổi sang người khác chắc là đã ngã chết rồi.

Phong Khiếu Thiên đứng lên phủi lá cây và bụi trên người, nhìn bốn phía, phát hiện có rất nhiều người, còn có một con hắc hổ, tất cả đều không quen.

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường tuy rằng đi qua Hắc Phong Thành, nhưng mấy lần trước đều là đi làm việc, mà quân doanh của Triệu Phổ lại cực kì lớn, có vài viên phó tướng đảm nhiệm chức trách riêng biệt, bởi vậy mà bọn Triển Chiêu đều chưa từng gặp qua, cho nên hai bên cũng không có nhận ra nhau.

Phong Khiếu Thiên liếc mấy người… ngoại tộc kia một cái, hỏi, “Núi Bình Chung kia không phải được xưng là thiên hạ kỳ trân sao? Các ngươi sao lại tới núi Hắc Phong của chúng ta săn bắn… Lại nói, núi Hắc Phong này làm gì có lão hổ hả?!” Nói xong, Phong Khiếu Thiên lại quay đầu nhìn lại Tiểu Ngũ, “Ồ! Hình dáng này…”

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường quan sát cái tên thanh niên khó đỡ(1) trước mắt này.

(1) Hổ bẹp: Tùy ngữ cảnh, hoặc là ám chỉ ngu ngốc, hoặc ám chỉ nặng nên đỡ không nổi.

Đang giằng co, phía rừng cây lại “Rầm” một tiếng, một thiếu niên mặc đồ đen chạy ra, “Cận nhi! Triển đại ca, Bạch đại ca.”

Người tới chính là vị thanh mai trúc mã của Tiểu Tứ Tử, đồ đệ của Triệu Phổ, thiếu chủ của Lang Vương bảo, Tiêu Lương.

Tiêu Lương đi ra liền ngoắc về phía bọn Triển Chiêu, “Đi thôi mọi người, tiên sinh gọi mọi người cùng vào thành đó.”

Triển Chiêu ôm lấy Tiểu Tứ Tử, đi theo Tiểu Lương Tử tiến vào rừng cây… Tiểu Ngũ cũng đi theo sau.

Nhóm thợ săn cùng Phong Khiếu Thiên đều nhìn Bạch Ngọc Đường đang ở lại phía sau.

Chỉ thấy Bạch Ngọc Đường chưa vôi rời đi, quay người lại nhìn đầm nước phía sau lưng bọn họ, nhẹ nhàng nói một tiếng, “Đi thôi.”

Phong Khiếu Thiên cùng vài người thợ săn khác cũng không hiểu được mà quay đầu lại, “Còn có người khác sao?”

Trong nháy mắt khi bọn họ quay đầu lại, chỉ nghe thấy “Ào” một tiếng vang thật lớn, một thân ảnh màu trắng thật lớn từ đầm nước bay ra…

Mọi người theo bản năng mà ngẩng mặt lên, chỉ thấy một con bạch long cực lớn nhảy ra khỏi mặt nước, mở hai cánh xông thẳng lên trời… Cái đuôi xinh đẹp còn vương bọt nước trong suốt.


Sáu người thợ săn há to miệng, nhìn bạch long đang giương cánh bay cao trên không trung, mắt cảm thấy choáng váng… Kỳ thật đây cũng chẳng phải là rồng gì, mà là trân thú Bạch Ngọc Đường nuôi dưỡng, Hải Long Tích.

Chờ bảy người phục hồi lại tinh thần, Bạch Ngọc Đường cũng đã đi rồi, rồng cũng không thấy.

“Mẹ nó!” Phong Khiếu Thiên giậm chân một cái rồi đuổi theo, “Con mẹ nó, còn mang theo cả rồng tới nữa à?”

Sáu người thợ săn kia cũng nhanh chóng đuổi theo.

Mọi người chạy lên sườn núi, vừa chạy đến một con dốc cạnh đường thì nghe thấy tiếng pháo nổ ầm ầm.

Phong Khiếu Thiên sửng sốt, hướng về phía Bắc nhìn… Chỉ thấy cửa nam của Hắc Phong Thành tinh kỳ bay phấp phới, soái kỳ Cửu Long đón gió tung bay, dưới cờ, toàn bộ ba cửa chính ở nam thành đều mở rộng.

Phong Khiếu Thiên há to miệng – Đây là…

Đúng lúc này, mọi người đều cảm thấy mặt đất rung chuyển, từ phía nam truyền tới những tiếng “Rầm rập” như sét đánh.

Phong Khiếu Thiên cực kỳ kích động, nhảy thẳng từ sườn núi xuống, đứng giữa đường phất phất tay.

Nhìn lại lúc này, chỉ thấy toàn bộ quan đạo quanh núi đều bụi bay mù mịt… sau đó vang lên tiếng vó ngựa…

Trên sườn núi, năm thợ săn kia đều bảo vệ thiếu niên ở phía sau lưng mình.

Thế nhưng, thiếu niên lại đẩy những người đang cản tầm mắt của mình ra, mở to mắt mà nhìn về phía quan đạo kia.

Đột nhiên, trong rừng chim bay tán loạn.

Theo vó sắt loạn hưởng, hàng trăm kỵ binh vai đeo cung tên chia làm hai hàng chạy ra.

Phong Khiếu Thiên đứng giữa hai hàng kỵ binh mà nhảy nhót, đoàn kỵ binh thét gào chạy qua hai bên cạnh hắn.

Phía sau đoàn kỵ binh, một con hôi mã(2) chạy tới, dừng lại trước mặt Phong Khiếu Thiên, ngồi trên đó là một thanh niên mặc trường bào màu lam nhạt, áo choàng màu lam. Hắn kéo dây cương, một tay dựa vào yên ngựa, tay kia thì vuốt ve hai bên ria mép, trêu đùa Phong Khiếu Thiên, “Đầy không phải là Khiếu Thiên sao? Lão Hạ lại phạt ngươi tới Lưu Văn Tự ăn chay cùng lão hòa thượng à?”

(2) Ngựa màu tro

Phong Khiếu Thiên nhảy tới hỏi, “Quảng ca! Có phải Nguyên soái đã trở về rồi không?”

Người kia là ai? Đó là một trong tứ đại danh tướng thủ hạ của Triệu Phổ, Thống soái của Hữu Lộc đại quân của Triệu gia quân, kế thừa đệ nhất cung của Đại Tống – U Liên cung, hữu tướng quân Long Kiều Quảng.

Long Kiều Quảng chỉ chỉ phía sau, ý tứ là — Đã trở lại rồi.


Phong Khiếu Thiên nhanh chân bỏ chạy, “Ta không ăn chay đâu! Ta muốn hồi quân doanh cơ!”

Long Kiều Quảng buồn bực, “Ngươi về quân doanh thì chạy lên núi làm gì?”

Phong Khiếu Thiên vừa chạy vừa hét, “Tìm lão hòa thượng viết thư cho Hạ mụ nói ta đã sửa đổi rồi!”

Câu còn chưa kết thúc thì đã sớm chẳng còn thấy bóng dáng của Phong Khiếu Thiên.

Long Kiều Quảng lắc đầu, ánh mắt dừng lại trên mấy người đang ở một bên sườn núi.

Hữu tướng quân hơi hơi nhướng mày… Lúc này, tiếng xe ngựa phía sau vang lên mãnh liệt.

Long Kiều Quảng giật dây cương một cái, Yêu Long Ban – tọa kỵ của hắn tung bốn vó, chạy về phía trước.

Long Kiều Quảng vừa rời đi… Quan đạo phía sau bụi bay mù mịt.

Lại có mấy trăm kỵ binh chạy qua, mang đội là một người mặc áo xanh, bởi vì tốc độ quá nhanh, cũng không thấy rõ được trang phục, ngay sau đó lại là mấy đợt kỵ binh, rồi tới xe ngựa…

Thiếu niên kia không biết nên nhìn chỗ nào khác, phía sau có một vị trưởng bối đột nhiên vỗ bả vai của hắn, ý bảo hắn nhìn qua chỗ quan đạo, thấp giọng nói, “Triệu Phổ!”

Thiếu niên cả kinh, nhanh chóng hướng về phía lộ khẩu nhìn lại.

Chỉ thấy đại đội xe ngựa chậm rãi đi trước.

Trước xe ngựa, có hai đội tầm hai trăm kỵ binh ở trái phải, là hộ kỳ binh mã(3), chính giữa là một vị quan cưỡi ngựa lưng mang một quân kỳ màu đen rất lớn, trên cờ có hình Cửu Long uốn lượn

(3) Người ngựa mang cờ, cầm cờ.

Ở phía sau cách nhóm kỵ binh không xa, phía trước xe ngựa có mấy ảnh vệ cưỡi ngựa đi tới, trong đó có một người sau lưng đeo thanh trảm mã đao màu đen còn lớn hơn cả người hắn.

Thiếu niên nhíu mày — Đao của Triệu Phổ, Tân Đình Hầu.

Ngay phía sau nhóm ảnh vệ, một con hắc mã cao to sắc bén đi tới, trên lưng ngồi một người. Người này thân hình cao lớn, mặc một thân toàn đồ đen, ăn diện tùy ý, có chút lôi thôi, nhìn kỹ thì… Đường nét khuôn mặt như đao gọt, góc cạnh rõ ràng, mũi cao mắt ưng, liếc mắt một cái là nhìn ra được người đó là hỗn huyết. Mà đáng chú ý nhất đương nhiên là đôi mắt của hắn, màu xám tối, hết sức yêu dị.

Thiếu niên trên sườn núi nhíu đôi chân mày, lầm bầm, “Hôi nhãn Tu La…”

Vị này chính là chủ soái của Triệu gia quân đầy khí phách, Cửu vương Gia của Đại Tống, Triệu Phổ, lúc này đang ngồi trên ngựa mà ngáp.

Mành xe của chiếc xe ngựa phía sau nâng lên, Tiểu Tứ Tử nhòm ra, “Cửu Cửu, chúng ta đã đến chưa? Hoàng Hoàng lại say xe rồi!”

Triệu Phổ nhìn trời rồi liếc mắt xem thường, “Đã bảo hắn đừng đi thì tốt nhất nên đừng đi! Rất nhanh sẽ tới thôi, con bảo hắn cố nhịn, đừng đem long đảm phun ra đó!”

Tiểu Tứ Tử lại chui vào, nói vào bên trong, “Hương Hương, lại xoa bóp ngực cho Hoàng Hoàng đi.”

Thiếu niên kia cảm thấy Triệu Phổ hình như không có vẻ đứng đắn, liền hỏi một vị trưởng bối ở phía sau, “Hắn thực sự lợi hại như vậy?”

Vị trưởng bối kia kéo cánh tay của thiếu niên, cỏ vẻ muốn mang hắn đi.

Gần như là cùng lúc, chỉ thấy Triệu Phổ hướng trên núi liếc mắt một cái.


Ánh mắt đối nhau, thiếu niên cả kinh, không biết là có phải là vì đôi mắt trái phải khác màu nhau không, thiếu niên bị cái nhìn này của Triệu Phổ làm cho người ngây ra một chút.

Bọn họ vừa mới quay người lại, thì một thanh âm thanh lãnh truyền đến, “Thiếu chủ núi Bình Chung tại sao lại xuất hiện ở Hắc Phong Thành?”

Bọn họ ngẩng đầu thì chỉ thấy một người trẻ tuổi mặc hắc y, tóc đen, ánh mắt lạnh lùng, dáng người hơi gầy đang đứng trước mặt bọn họ.

Đây chính là một vị khác trong tứ đại danh tướng của Triệu gia quân, gọi là Ách Lang – Tả tướng quân, Trâu Lương.

Khi nói chuyện, mười hai cao thủ mặc hắc y xuất hiện ở cạnh sáu người.

Trâu Lương khoát tay chặn lại, “Nguyên soái mời mấy vị tới trướng doanh một chuyến.”

Nói xong, thiếu niên kia cùng cả năm tùy tùng đều bị “mời” xuống sườn núi.

Trâu Lương cũng từ trên sườn núi đi xuống, lúc này, một hồng mã bước thong thả tới chỗ hắn, trên lưng ngựa là một mỹ nhân mặc đồ đỏ, tóc đỏ, nhìn xa thì khó mà phân biệt được đó là nam hay nữ, mở miệng nói mới nghe ra đó là một người nam.

Người đó đúng là đường chủ Hỏa Phượng đường Lâm Dạ Hỏa, hắn hỏi Trâu Lương, “Ai vậy?”

Trâu Lương xoay người leo lên ngựa của mình, nói, “Thiếu chủ núi Bình Chung.”

“Núi Bình Chung cùng Hắc Phong Thành không phải từ trước tới giờ không có quan hệ gì với nhau sao?” Lâm Dạ Hỏa tò mò hỏi, “Vì sao lại đột nhiên chạy tới đây?”

“Nghe nói Bình Chung vương ghét nhất người Trung Nguyên, có chuyện này sao?”

Lâm Dạ Hỏa cùng Trâu Lương quay đầu lại, Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường đi tới, ở bên trong xe ngựa, một vị thư sinh vén mành xe lên, hỏi mấy người bên ngoài.

Vị thư sinh này thanh tú tuấn mỹ, tay cầm quyển sách, mặc một kiện bào thư sinh màu trắng, khí chất phi phàm, đây chính là chủ bộ Khai Phong Phủ, thần y Công Tôn Sách.

Công Tôn dựa vào thành xe, nói, “Vùng núi Bình Chung có vị trí địa lý tương đối đặc biệt, một ngọn núi ngang qua hai con sông là Bình Xuyên và Chung Xuyên, hình thành một vùng nội địa, được xưng là thung lũng Bình Xuyên, là giao khẩu của Hắc Phong Thành, Tây Hạ và Liêu Quốc, là nơi yếu địa chiến lược. Núi Bình Chung từ nhiều bộ tộc tụ tập lại mà thành, lấy tộc Điểu Vưu là tộc chính, bởi vì núi Bình Chung này có rất nhiều kỳ trân dị thú, cho nên nam nhân ở núi Bình Chung đa số đều làm nghề săn bắn, dũng mãnh thiện chiến. Toàn bộ núi Bình Chung ước chừng có khoảng mười lăm vạn dân, Bình Chung vương là tộc trưởng của Điểu Vưu tộc, Lan Khắc Tĩnh Đạc, ông ta có hai người con trai, trưởng tử hai mươi lăm tuổi, Lan Khắc Minh, thứ tử mười tám tuổi, Lan Khắc Di.”

Tất cả mọi người bội phục mà nhìn Công Tôn, cả quãng đường chỉ thấy y ngồi lật sách, đây là ngồi xem hết tất cả mọi thứ về các tộc ở Tây Vực phải không?

“Nhìn tuổi thì hình như là Lan Khắc Di.” Triển Chiêu tò mò, “Vì sao Bình Chung vương lại không có hòa thuận cùng với Triệu Phổ?”

Công Tôn bĩu môi, “Trời mới biết, các ngươi cũng biết là Triệu Phổ là tên mồm miệng thiếu ăn đánh, chuyên gia đắc tội với người ta mà …”

“Hắt xì…” Triệu Phổ đi ở đoàn ngựa thồ phía trước đột nhiên ngửa mặt lên trời hắt xì một cái, cùng lúc vang lên với tiếng hắt xì của hắn, chính là ba tiếng pháo vang trên cổng thành, nhìn ra xa, liền thấy phó soái Hạ Nhất Hàng mang người ngựa ra khỏi thành tiếp đón hắn.

Vó ngựa của Hắc Kiêu vừa xuất quan một bước, thì phía sau “Vù” một tiếng, “bạch long” Yêu Yêu nhà Bạch Ngọc Đường đã giương cánh bay tới phía trên chỗ binh mã của Triệu Phổ.

Các tướng sĩ ở Hắc Phong Thành đi ra nghênh đón chủ soái ngửa mặt lên, nhìn bạch long trên không trung, há to miệng… Nguyên soái đã lâu không thấy, thế mà lúc về lại mang theo cả rồng về!

“Gràooo” một tiếng hổ gầm.

Các tướng sĩ lại đồng loạt cúi đầu… Chỉ thấy Tiểu Ngũ đã đến tới phía trước Triệu Phổ, bước đi mạnh mẽ uy vũ, đi vào trong thành.

Triệu Phổ lại ngáp một cái, nhìn ba chữ “Hắc Phong Thành” cực đại ở cửa nam của thành, bĩu môi một cái, “Lão tử đã về!”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.