Đọc truyện Hắc Phong Thần Đạo – Chương 98: Cảnh giới
Chân khí sinh ra, về chất lẫn số lượng thường được quyết định bởi ba yếu tố chính.
Thứ nhất là tố chất thân thể, hoặc có thể gọi là thiên phú, thiên phú càng mạnh càng có thể nhanh chóng gia tăng và tích lũy chân khí. Thiên phú có thể do bẩm sinh mạnh mẽ, hoặc có thể thông qua tập luyện nâng cao, hoặc là thông qua dược vật kích thích. Thi thoảng lại có những người sinh ra đặc biệt phù hợp với khả năng luyện võ, tỉ như tiên căn hoặc là dị linh căn của tu sĩ, võ giả cũng có thần thể. Tỉ như Chu Đại Lực thiên sinh mang thần lực, tố chất thân thể cũng mạnh mẽ kinh người, thực chất là thức tỉnh một phần huyết mạch của một loại thần thể thiên về lực lượng, gọi là Trấn Thiên Thần Thể. Thần thể uy lực kinh người, dù chỉ thức tỉnh một phần nhưng đủ khiến cho con đường võ giả thênh thang rộng mở, so với người bình thường là thuận lợi gấp trăm ngàn lần, hơn nữa còn có cơ hội cường hóa thân thể không ngừng để tìm lấy một cơ hội thức tỉnh hoàn toàn thần thể, một bước lên trời. Ngoài Trấn Thiên Thần Thể thiên về lực lượng, còn có rất nhiều loại thần thể khác, tỉ như thiên về tốc độ, khả năng phòng thủ, khả năng hồi phục các kiểu,…
Yếu tố thứ hai cũng quan trọng không kém đó là công pháp, thường thì công pháp của võ giả chứa ba phần, nội công tâm pháp để vận hành chân khí, pháp môn luyện thể để cường hóa thân thể tăng tiến ngoại công, và võ kỹ để chiến đấu. Con đường vận hành chân khí không giúp võ giả có thể dựa vào đó tăng trưởng chân khí nhanh hơn, tích lũy chân khí sâu dày hơn, lại đặt ra lộ tuyến thích hợp để tiến hành khai thông kinh lạc một cách tương đối an toàn. Công pháp càng cao thâm càng khiến ngươi tu luyện thêm thuận lợi, chân khí càng thêm hùng hậu, cơ thể càng nhiều lực lượng, võ kỹ xuất ra càng có uy lực băng thiên liệt địa.
Yếu tố thứ ba là tâm tính, tâm tính võ giả thể hiện ở khả năng lĩnh ngộ và cần cù. Không cần quá thông minh, chỉ cần ngươi hiểu những gì ngươi đang làm và cố gắng tu luyện trau dồi thì trở thành cường giả sẽ không bao giờ là điều xa vời.
Giai đoạn đầu tiên, việc rèn luyện của võ giả nhằm vào bì nhục cân cốt, thân thể là căn cơ tu luyện, căn cơ càng vững chắc thì kinh lạc càng cường kiện, sẽ giảm thiểu rất nhiều rủi ro trong việc đả thông kinh mạch, lại tạo dựng một bể chứa chân khí dồi dào, đây là giai đoạn hậu thiên võ giả, tương ứng với tu sĩ luyện khí kỳ.
Tu sĩ nắm bắt việc sử dụng linh lực, tẩy kinh phạt tủy, tích tụ linh lực vào đan điền, linh lực dần được thực thể hóa khiến uy lực càng thêm cường đại, đấy chính là Trúc cơ. Tương đương với võ giả đã cường hóa bì nhục cân cốt đến mức độ nhất định, lượng sinh đột phá dẫn đến chất biến, xem như thoát thai hoán cốt, nhờ vậy mà có được cơ sở vững chắc để bắt đầu quá trình đả thông hai đường kinh mạch cuối cùng cũng là quan trọng nhất, nhâm mạch và đốc mạch, chuẩn bị tiền đề cho việc bạo tăng chân khí, bước vào con đường cường giả, đây chính là giai đoạn Tiên thiên sơ cảnh Nhâm đốc kỳ.
Tu sĩ bước vào Chân linh kỳ, linh lực đã trở thành thực chất, lại dựa vào khả năng cô đọng và tích trữ linh lực mà phân ra sơ trung hậu kỳ. Còn võ giả lúc này bước vào giai đoạn hậu khai mở Nhâm đốc, chân khí một đường thông suốt, lộ tuyến vận công liền được hoàn thiện, chân khí thông tứ chi bách hải, sau một lộ tuyến hoàn mỹ liền cộng hưởng với cơ thể của võ giả một cách đặc biệt, từ đó sản sinh ra nội lực, đánh dấu bước phát triển vượt bậc của võ giả về sau.
Tu sĩ thông qua linh căn để luyện hóa linh khí thành linh lực, mà võ giả là dùng nội lực trực tiếp thôn phệ linh khí, tự cường đại chính bản thân mình. Điểm khác biệt nữa rất thú vị, linh lực có nguồn gốc ngoại sinh nhưng thuộc tính lại do thứ bên trong là linh căn quyết định, mà nội lực có nguồn gốc nội sinh nhưng thuộc tính lại do công pháp quyết định, tính ra, giữa hai loại lực lượng có sự cân bằng vi diệu, mà sự cân bằng này chính là nằm ở bản thân người tu luyện.
Nội lực linh hóa, võ giả có thể thông qua nội lực rèn luyện cơ thể thêm một tầng, nhờ tính nội sinh khiến nội lực so với linh lực càng thân cận với thân thể, khiến não hải cũng được lợi mà kích thích, giác quan càng thêm nhạy bén. Mà điều quan trọng đánh dấu của việc võ giả bước vào Tiên thiên trung cảnh là việc nội lực linh hóa đến mức độ có thể dẫn dắt khí cơ của thiên địa, khiến võ giả không chỉ nắm giữ được thuật ngự không mà nội lực lúc này còn có thể hóa cương, cương khí hóa hình khiến uy lực không chỉ bạo phát ở tầm cao mới mà còn có thể tùy tâm sở dục, đây chính là Cương khí kỳ.
Giai đoạn Tiên thiên trung cảnh có hai tiểu cảnh giới có chút khó phân chia rõ ràng, cũng tương tự như ba tiểu cảnh giới Dẫn khí, uẩn khí và khai linh của sơ cấp tu sĩ xen kẽ vào nhau, mà Cương khí thực chất là ngoại biến, mà nội biến là quá trình nội lực quán thông vào máu huyết, lan tràn khắp cơ thể, tuần hoàn không ngừng, sinh sinh bất tức, gọi là Tôi huyết kỳ.
Bản thân Long Kinh Thiên nằm ở hậu kỳ của giai đoạn Tiên thiên trung cảnh, không những nội lực hóa cương, chưởng lực hùng hậu, mà một thân lực lượng dung nhập nội lực thực sự là khủng bố. Mặc khác, bản thân hắn dù sinh ra không có thiên phú thần thể nhưng may mắn trong một lần trao đổi với Thiên không sa ngư lại mua đến một phần thần thể chi huyết của võ giả cảnh giới thiên không, lại dùng máu huyết đó không ngừng tế luyện khiến cơ thể không ngừng cường đại, đạt đến vô hạn tiếp cận thần thể chân chính, mà tu luyện giới thường gọi là ngụy thần thể.
Ngụy so với chính tất nhiên có nhiều hạn chế, thần thể chân chính dù không tinh thuần nhưng lại có khả năng vô hạn tôi luyện để tinh thuần, nhưng ngụy thần thể vì lý do thiếu hụt tiên thiên nên vô pháp tự tôi luyện, muốn cường hóa chỉ có thể không ngừng tế luyện máu huyết của thần thể võ giả cảnh giới cao. Nhưng máu huyết kia không phải dễ lấy, nếu là cường đoạt thì chỉ thu được một đống máu chết mà thôi, muốn nhận được thần thể chi huyết phải là võ giả tự mình trích ra, uẩn hàm ý niệm tự thân của võ giả mới khiến thần thể chi huyết giữ được linh tính, như thế mới có tác dụng cường hóa. Mà thần thể chi huyết lại đắt đỏ vô cùng, bản thân Long Kinh Thiên dốc hết tài lực, lại được tiền nhậm bang chủ hết lòng bồi dưỡng mới mua nổi một phần nhỏ máu thần thể, nhưng dù vậy vẫn là được lợi vô cùng.
Dù chưa đạt đến Thiên thiên trung đoạn đỉnh tiêm, nhưng một thân thực lực của Long Kinh Thiên so với đỉnh tiêm là không chút kém cạnh, dù bị vân trận quấy phá vẫn ung dung chiếm lợi thế trước Hư Linh trưởng lão. Mà Hư Linh trưởng lão so về chiến lực, cũng không kém Thiên Vân một chút nào. Tu sĩ kết linh lực thành đạo thai, lại nhờ thiên địa tẩy luyện mà thành đạo nguyên, đạo nguyên gắn kết thiên địa, linh lực nhờ đó mà tuần hoàn không ngớt, dù Hư Linh trưởng lão đã đến tầng thứ Đạo nguyên trung kỳ nhưng khi đối đầu với Long Kinh Thiên một lúc lâu vẫn có cảm giác tiêu hao không ngừng. Chỉ là dựa vào vô số thủ đoạn của đại thần thông tu sĩ mới miễn cưỡng không bị thất bại nhưng tình thể cũng là nguy nan sớm chiều.
Ngược với tình hình chiến đấu ở đây, vị nữ trưởng lão Thủy Tình ở một chỗ khác lại chiếm thượng phong tương đối dễ dàng, có thể nói, trong sáu cặp đấu thì chỉ có Thủy Tình trưởng lão là ngươi có phát huy được ưu thế lớn nhất. Đối thủ của nàng là Hồng Lăng Nương Nương, nữ nhân đấu với nữ nhân, tuy phong thái pha trộn chút mượt mà yểu điệu nhưng không thiếu trùng trùng sát cơ, Thủy Tình trưởng lão có tu vi Đạo nguyên trung kỳ mà nữ nhân Hồng Lăng kia chỉ là sơ kỳ, lại bị trận pháp áp chế nên dần dần rơi vào hiểm cảnh.
Thủy Tình trưởng lão dùng một thanh thất phẩm phi kiếm Long Tuyền Kiếm, đạo thuật huyễn hóa vô số kiếm quang, trùng trùng điệp điệp công kích. Dù Thiên Ma Cửu Tiết Tiên của Hồng Lăng Nương Nương đã đạt đến bát phẩm, nhưng tu vi của nàng ta vô pháp phát huy hết uy lực của nó nên chút lợi thế về mặt binh khí cũng chẳng thể giúp nàng ta chống chọi lâu. Dù sao, thực lực bản thân mới là thứ mà tu luyện giả chân chính dựa vào.
Thủy Tình trưởng lão chiếm được ưu thế lớn, lại không rảnh rỗi chơi đùa với nữ nhân này nên ra chiêu thức càng lúc càng thêm mạnh mẽ, dần bức Hồng Lăng Nương Nương vào tuyệt cảnh. Kiếm quang vô số như thiên la địa võng phủ lấy thân ảnh của Hồng Lăng Nương Nương, dù tiên ảnh của nàng ta cũng hình thành phòng ngự mạnh mẽ nhưng thi thoảng kiếm mang vẫn lọt vào đánh lên thân thể, nếu không có hộ tâm bảo giáp, bảo y phòng ngự lợi hại, e rằng lúc này nàng ta đã thành cái sàng.
Qua một lúc, hộ tâm thuẫn răng rắc phá toái, mà bảo y cũng bị xé ra hàng chục lỗ thủng, quang mang dần ảm đạm mất đi tác dụng, liền đó một kiếm mang đem vai phải của nàng xuyên thủng khiến nàng ta bị chấn bay đi một đoạn, máu tươi tràn trề. Không để nàng kịp thở dốc, lưng nàng liền siết chặt, chẳng biết lúc nào trên thân đã xuất hiện một sợi dây lấy tốc độ cực kì nhanh quấn lên thân. Quá sợ hãi, Hồng Lăng Nương Nương không nhịn được mà hô lớn:
– Sư phụ cứu ta!
Chỉ là Tử Minh Tôn Giả lúc này đang cùng người đấu pháp, dù chiếm chút ưu thế nhưng chẳng thể phân thắng bại ngay được, huống hồ còn bị đại trận ngăn trở khiến cho lão dù muốn cứu cũng nhất thời chẳng tìm ra phương vị mà cứu.
Cầu cứu nhưng không được đáp lời, nàng ta càng thêm hoảng sợ lo lắng. Chẳng mấy chốc, Phọc Tiên Tác đã trói nàng lại như đòn bánh, linh lực bị định trụ, khiến nàng ta mất đi khí cơ liền bị lôi đến trước mặt Thủy Tình trưởng lão.
– Xú lão bà, mau thả ta ra, nếu không ta… sư phụ ta sẽ không để yên cho ngươi.
Hồng Lăng Nương Nương dung nhan chật vật, dù đã bị tóm nhưng vẫn rất mạnh miệng, bởi nàng ta tin tưởng dù bản thân mình bị bắt nhưng đồng bọn rất nhanh sẽ đánh phá được cái Lưu Vân Tông này.
Thủy Tình trưởng lão chẳng thèm phản bác, nàng vung chưởng xuất ra thủ ấn phong bế lục thức của Hồng Lăng Nương Nương, sau đó thu lại dây trói rồi thả nàng xuống mặt đất. Lại như cũ, một đống rễ cây liền mọc ra cuốn lấy cả người Hồng Lăng Nương Nương kéo vào sâu trong lòng đất.
Nhìn rễ cây biến mất, Thủy Tình trưởng lão khinh thường thầm nghĩ:
– Cái loại nữ nhân điêu ngoa, nếu không phải vì cam đoan với tiểu tử kia sẽ không giết người ta liền một kiếm xẻo miệng móc lưỡi ngươi ra.
Nghĩ đoạn, Thủy Tình trưởng lão lại phi thân đi tìm đối thủ tiếp theo, dù sao đối phương vẫn còn vài kẻ tu vi cao cường không kém gì nàng, nếu không kìm chế e rằng đại trận sẽ bị đe dọa. Đại trận vân lôi lúc này chính là lá chắn cuối cùng, nếu bị tiêu diệt thì Lưu Vân Tông cũng khó mà bảo toàn.
Chiến đấu hỗn loạn, kẻ cao cường liền có đối thủ của mình, còn kẻ yếu hơn là muốn bình tọa bảo tồn thực lực, tiếc là không được. Khí cơ do đại chiến của mấy vị trưởng lão sinh ra không ngừng kích thích vân lôi trận khiến lôi điện không ngừng sinh ra, những kẻ không chịu nổi liền bị đánh rớt, nhân mã của địch nhân cũng vì thế dần dần thâm hụt.
Mà bản thân Triệu Thiên Bình thì đang không ngừng di chuyển trong trận. Đành chịu thôi, dù bản thân nó được đại trận che chắn nhưng nếu cứ ở nguyên một chỗ lại chẳng may bị người khác lần ra thì mạng nhỏ chẳng còn. Bất kì một tu luyện giả nào ở đây đều có thực lực mạnh hơn nó, tu sĩ thì ít nhất là Trúc cơ, mà võ giả kém lắm cũng là Tiên thiên sơ cảnh Nhâm đốc, chỉ cần giáp mặt một người thôi cũng khiến nó gặp nguy hiểm.
Đội một cái trận bàn to tướng trên đầu cũng là khó chịu, nhưng hết cách, nếu không dựa vào trận bàn mượn nhờ lực lượng của Ngũ hành thiên tinh kiếm thì chút linh lực của nó vô pháp duy trì việc điều khiển trận pháp. Đành rằng trận pháp ẩn chứa Lưu Vân bí pháp, những vẫn là kết hợp nhiều loại trận pháp khác nữa thành ra muốn thống ngự đại trận đòi hỏi phải tiêu hao lực lượng và tinh thần tương đối nhiều. Mà thông qua Ngũ hành Thiên tinh kiếm, Triệu Thiên Bình có thể bỏ qua nỗi lo linh lực, còn về sức mạnh tinh thần, nó không quá kém vì được rèn luyện khá nhiều, mà có trận bàn khuếch trương thành ra duy trì đại trận một thời gian dài vẫn là có thể. Cũng vì tinh lực đã dồn hết vào trận pháp nên sức chiến đấu của Triệu Thiên Bình lúc này chỉ là con số không, thành ra nó phải di chuyển, tìm đến những điểm trống người để mong bảo toàn mạng sống.
Chỉ là nhìn người ta hăng hái chiến đấu khiến nó thật hâm mộ đến đỏ mắt, tiếc là tu vi nó quá thấp a.
Triệu Thiên Bình thầm hạ quyết tâm cải thiện tu vi, có điều cũng chẳng phải lần đầu tiên nó hạ quyết tâm như vậy, thế nhưng tu vi vẫn chậm chạp như vậy.
Than thở một chút, Triệu Thiên Bình lại tập trung vào khống chế Vân lôi trận, thường thì trận pháp này có thể tự hành để đả kích địch nhân, nhưng lúc này trong trận có mấy vị sư trưởng nên nó không thể buông lỏng, hơn nữa có hai người đang rơi vào tình trạng xấu là Thiên Vân và Hư Linh trưởng lão nên nó phải chú trọng hơn vào hai trận chiến này. Lôi điện công kích dồn vào Tử Minh Tôn Giả và Long Kinh Thiên cũng là mạnh gấp bội lần so với người khác, điều này đủ để hạn chế bớt thực lực của cả hai vì nếu không khéo ăn phải một tia lôi điện cường độ cao như vậy thì ít nhiều cũng sẽ bị tổn thương. Thỉnh thoảng, Triệu Thiên Bình dựa vào Thao Thiên bí pháp diễn hóa ra một vân thủ, lại kết hợp với Thiên Phạt bí pháp hình thành một đoàn lôi quang, vân thủ chộp lấy lôi quang rồi đột ngột nện xuống đầu Tử Minh Tôn Giả khiến lão né tránh cũng khá chật vật.
Cũng thêm một điều hạn chế, nếu tu vi của Triệu Thiên Bình đạt đến Đạo thai cảnh thì việc thôi đông Lưu Vân bí pháp sẽ càng thêm thông thuận, đối phó với mấy người này hẳn không có vấn đề. Mà chỉ mượn kiếm linh chi uy để điều khiển vân khí, thiên địa chi thế sụt giảm, uy lực vì đó cũng hạn chế đi nhiều, do vậy, trận pháp này trong chiến đấu đỉnh phong bây giờ cũng chỉ đóng vai trò hỗ trợ mà thôi.
Thông qua Tỏa Thiên Nhãn, mỗi động tĩnh trong chiến đấu đều được Triệu Thiên Bình dùng Thiên diễn thế giới ghi tạc lại. Dù sao chiến đấu phong phú như thế này, nếu chăm chú học hỏi vẫn là được lợi vô cùng.
Đột nhiên lúc này, huyết mạc đang bao phủ trên trời liền vạch ra mấy đạo hào quang.