Hắc Phong Thần Đạo

Chương 91: Huyết chu thôn phệ


Đọc truyện Hắc Phong Thần Đạo – Chương 91: Huyết chu thôn phệ

Đỉnh Lưu Vân Sơn vẫn mây mù che phủ, dưới tầng tầng khuấy động lại chẳng có chút dấu hiệu giãn ra từ bốn phương tám hướng hội tụ ngày càng dày đặc, sắc trời cũng vì thế mà ngày càng u ám.

Tuy là mù mịt với dân thường như đối với người tu luyện chút ít che phủ này chẳng thể làm mất tầm nhìn bọn họ được, từ xa xa vẫn thấy quang trụ kia không ngừng lập lòe. Đã ba ngày ba đêm, từ khi bắt đầu đến bây giờ vẫn chưa thấy kết thúc.

Lão quỷ khô gầy Tử Minh vẫn híp một đường tơ nhãn chăm chú, từng động tĩnh nơi xa đều không thể trượt khỏi ánh mắt của lão được. Ở bên kia, bang chủ Long Tượng bang cũng một mực âm trầm không thôi.

Hừng đông có chút le lói.

Bỗng nhiên, trong khoảnh khắc đó, mi mắt của lão quỷ giật nhẹ. Bàn tay xòe ra trước mắt, trên đó là một lệnh bài bằng đá có phong cách cổ xưa triện một chữ Vẫn. Lúc này lệnh bài đột nhiên rung lên bần bật, liền sau đó trên mặt lệnh bài xuất hiện một vết nứt. Vết nứt từ từ lan tràn rồi quỷ dị “bụp” một tiếng hóa thành bụi phấn len lỏi theo kẽ tay khô cằn mà rơi rải xuống đất.

Con mắt trắng xám bỗng lóe lên huyết sắc dữ dội, lão quỹ khàn giọng:

– Ngũ linh thiên thạch kia đã hủy, lập tức khởi động Phong tuyệt kết giới, nhân mã các phương tụ họp tiến về Lưu Vân Sơn.

Lúc này ở rừng rậm bên dưới liền liên tiếp truyền ra âm thanh sột soạt, hàng trăm ngàn người bắt đầu triển khai hành động.

Qua một khắc thời gian, lão quỷ linh quang chợt động liền kết thủ ấn điểm tới phía trước, tức thì trong không gian hiện lên một màn hào quang màu máu quỷ dị. Quang bích dựng từ mặt đất kéo thẳng lên không trung xa xôi dần dần hội tụ lại một điểm. Nếu từ thiên không nhìn lại thì toàn bộ Lưu Vân Thiên Sơn bao gồm cả bình nguyên rộng hàng trăm dặm xung quanh đều bị một màn hào quang hình nón chụp lấy. Không chỉ vậy, quang mang huyết sắc này còn thẩm thấu sâu xuống mặt đất hàng vạn trượng tạo thành cái lồng giam không một kẽ hở. Đây chính là Phong tuyệt kết giới, dùng đại lượng vật tư cùng nhân mã để tạo thành trận pháp kết giới chỉ có vào không thể ra. Bốn đại tông phái một lần bày bố cục này có thể nói là không muốn cho Lưu Vân Tông bất kỳ một cơ hội nào trốn thoát.

Tử Minh Tôn Giả nhìn vào huyết sắc bích chướng hài lòng gật đầu sau đó liền tiến nhập vào kết giới. Mấy người đang lơ lửng trên không thấy vậy liền ra hiệu cho nhân mã của mình rồi cùng hướng về đỉnh Lưu Vân mà tiến. Lúc này trong rừng liền vụt ra hàng trăm hàng ngàn đạo lưu quang, xanh có đỏ có, đủ loại màu sắc phi hành thuật từ bốn phương tám hướng tụ hội thành hai đoàn thể bay lên.

Dần dần lên cao, một bên lực lượng tà giáo do Tử Minh Tôn Giả dẫn đầu có khoảng hai nghìn người, một bên là đoàn thể chính phái do Long Kinh Thiên có nhân sỗ cũng không kém, hai đoàn thể bay tít lên cao vượt qua cả biển mây mới dần dần chia làm hai mặt áp xuống Lưu Vân Tông. Đến khi gặp phải chút cản trở do hộ sơn đại trận của Lưu Vân Tông gây ra thì họ mới tập trung dừng lại, bỗng lúc này từ mây mù bên dưới trung vang lên một giọng nói, chính thị là của Minh Dương Chân Nhân:

– Ô hay, không nghĩ tới lúc này lại có quý khách đến nhà, chúng ta không nghênh đón từ xa thật sự là thất lễ.

Long Kinh Thiên nhìn vào biển mây phủ kín hư không ngang nhiên nói:

– Nếu đã biết là khách quý thì sao không mở ra đại môn đón tiếp lại bày ra hộ sơn đại trận ở đây, chẳng hay đây là đạo đãi khách của Lưu Vân Tông hay sao?

Mây mù bên dưới dần tản sang hai bên lộ ra khung cảnh bên dưới. Chỉ thấy Minh Dương Chân Nhân đang ngự không chắp tay đứng đó, xung quanh là mấy trăm người đang phiêu phù trên không trung, có kẻ ngự không, có kẻ ngự kiếm, có người lại cưỡi vân khí, ước chừng hơn ba trăm người, những gương mặt trong Lưu Vân Tông là không thiếu một ai, tất cả đều hướng về hai đội nhân mã trên không quăng ra một cái nhìn hằn học.

Lúc này Minh Dương Chân Nhân lăng không bay lên một đoạn đứng đối diện với Long Kinh Thiên và Tử Minh Tôn Giả mới mỉm cười nói:


– Nếu đã là khách tự nhiên chúng ta sẽ tiếp đãi tận tình chu đáo…

Hắn nhìn thoáng về phía đại đội nhân mã phía sau rồi lắc đầu:

– …nhưng khách đến quá đông thật sự cái tiểu tông chúng ta khó lòng mà tiếp hết được, nếu không các vị cử một vài người đại diện xuống khách đường cùng ta uống trà nói chuyện, như vậy thế nào?

Long Kinh Thiên đảo mắt qua nhân số bên dưới, trong lòng tính toán một hai nhưng mặt vẫn cười nói:

– Tất nhiên là được, chỉ cần Minh Dương chưởng môn mở ra phòng hộ đại trận ta liền cùng vài vị ở đây tiến vào làm khách.

Minh Dương Chân Nhân nghe thế liền hào hứng:

– Thật sự là hoan nghênh các vị, có điều bản môn chật hẹp lại ngại quý khách đường xa phong rần mệt mỏi. Hay là như vậy, gần đây vài ngàn dặm có vài tòa thành thị rất là được, các vị hãy cho môn nhân đệ tử của mình trước lui về nghỉ ngơi đỡ mệt nhọc.

Long Kinh Vân khoát tay cười:

– Thật nhọc long chưởng môn, mấy môn hạ của chúng ta nghe nói cảnh sắc Lưu Vân Thiên Sơn là thiên nhiên tú lệ, phong thủy hữu tình nên một lòng muốn đến đây mở rộng tầm mắt a, vậy nên…

Long Kinh Thiên vừa nói đến đây thì bên cạnh vang lên tiếng hừ lạnh, Liễu Thanh môn chủ dáng dấp thân sĩ không nhịn được quát:

– Các ngươi cái lũ gia hỏa này lại lắm chuyện như vậy làm gì, nói thẳng là được. Hôm nay bọn ta đến đây là muốn hiệp trợ Tuyết Thần Cốc đòi nợ, các ngươi hoặc là khai trận chịu hàng còn có đường để sống, nếu như chống đối thì Lưu Vân Sơn này chắc chắn bị sang bằng, tông môn các ngươi từ nay coi như là biến mất trên thế gian.

Long Kinh Thiên bị ngắt lời có chút khó chịu hừ lạnh nhưng cũng không nói gì, lúc này Minh Dương Đạo Nhân thu lại thần thái hớn hở mà cười nhạt:

– Chẳng hay là nợ cũ gì mà cần lao sư động chúng thế này a?

Liễu Thanh cả giọng:

– Cái nợ của tổ tiên các ngươi thì các ngươi tự biết lấy, ta chỉ hỏi các ngươi có khai trận chịu hàng hay không?


Minh Dương Chân Nhân liếc nhìn Liễu Thanh cười nhạt một tiếng, hắn không đáp trả vội mà quay sang nhìn Long Kinh Thiên:

– Tuyết vực là đến đòi nợ, chẳng hay Võ Thần Đảo cũng muốn đòi nợ thuê a?

Long Kinh Vân liếc mắt khinh thường hừ lạnh:

– Không liên quan, bọn ta những danh môn chính phái này đến đây là muốn trừ diệt cái Lưu Vân Tà Tông các ngươi để trừ họa cho thế gian.

Minh Dương Chân Nhân nghe thế liền bật cười:

– Chẳng hay lúc nào chúng ta lại bị xếp vào hàng tà phái rồi.

Long Kinh Thiên một dạng hiên ngang lẫm lẫm nói:

– Thiên đại đạo lí, không chính thì tà, các ngươi không phò trợ chính nghĩa tức là tà giáo, ta tất nhiên có quyền tru diệt.

Minh Dương Chân Nhân liền vỗ tay cười lớn:

– Hay, quả nhiên rất hay một cái chính nghĩa, nhưng Long Tượng Bang cùng Diệu Nhật Tông chính khí như vậy hôm nay lại đồng hành với Tuyết Thần Cốc cùng Nguyệt Quang Thánh Giáo, chẳng phải các ngươi vẫn cho rằng họ là tà giáo hay sao? Thật là bỏ được thể diện a.

Vài người phía sau Long Kinh Thiên có chút xấu hổ cúi đầu, nhưng Long Kinh Thiên lại chẳng thấy có vấn đề gì cả:

– Một chút trùng hợp lại cùng mục tiêu, để duy trì chính nghĩa thì bọn xuẩn ngốc này coi như có chút giá trị lợi dụng, tiêu diệt các ngươi xong lại xóa bỏ bọn hắn, thanh lọc đi tất cả tà ác thì có gì mà không được.

Minh Dương Chân Nhân ra vẻ đăm chiêu:

– Nói vậy chính giáo các vị thật muốn giết tuyệt chúng ta sao?

Long Kinh Thiên đạo mạo hùng hồn:


– Dĩ nhiên là không, chỉ cần các ngươi cải tà quy chánh, một lòng hướng về chính nghĩa, quy thuận bổn bang thì tất nhiên là bảo toàn tính mạng.

Minh Dương Chân Nhân có vẻ nghiền ngẫm một lúc rồi hướng mắt về phía lực lượng tà giáo nói:

– Nếu chúng ta quy phục thì lúc này cùng nhau hợp sức trừ ma vệ đạo, không biết ý bang chủ như thế nào?

Long Kinh Thiên nhếch mép:

– Chưởng môn cũng đừng đùa nghịch thủ đoạn, để diệt trừ những tà giáo này thì riêng bồn bang đã có tính toán cả, nếu quý tông muốn hàng phục thì phải tỏ ra thành ý, trước tiên cứ mở ra trận pháp, liền sau đó lại tự phong bế tu vi môn hạ, như vậy liền chứng minh các ngươi thật tâm.

Liễu Thanh một bên lại không nhịn được nói:

– Các ngươi cái lũ cáo già này thật lắm chuyện dài dòng, Minh Dương các hạ nghĩ cũng đừng nghĩ đến chuyện phá rối sự hợp tác của chúng ta. Các ngươi có mở ra phòng hộ hay không thì bảo?

Cái từ “hợp tác” Liễu Thanh cố ý kéo dài ra có chút khó nghe, nhất là lọt vào tai mấy nhân sĩ bên chính đạo, có người chỉ cười trừ, còn Minh Dương Chân Nhân thì khinh thường trong lòng, bên ngoài vẫn thong dong trấn định:

– Thật thứ lỗi, đây là chuyện không thể nào.

Liễu Thanh khinh thường:

– Đã vậy thì chờ đợi bị diệt đi, một cái trận phòng ngự thấp kém cũng dám đem lên mặt, để xem các ngươi có thể chống chọi mấy hơi.

Nói đoạn, gã liền phất tay quát lớn:

– Cường công cho ta.

Bên phía Long Kinh Dương nói không hợp tác nhưng lại có sự ăn ý phất tay ra ý.

Đột nhiên lúc này Tử Minh Tôn Giả lại khoát tay cản lại, khinh thường nói:

– Một chút tạp kỹ không nên phí sức.

Mọi người có chút bất ngờ nhưng đều tạm thời đình chỉ tấn công. Lúc này Tử Minh Tôn Giả liền hướng Minh Dương Chân Nhân:

– Cho các ngươi mở rộng tầm mắt.


Nói xong, trên tay liền lưu chảy hàng trăm hàng ngàn thủ ấn nối tiếp nhau theo một vận luận kỳ dị. Đột nhiên tầm đó, gương mặt lão trướng phồng ra đỏ ửng như muốn nổ tung, đè nén một đoạn, khi mặt lao chuyển bầm thì bỗng nhiên há miệng phu ra một búng máu tươi.

Máu tươi tầm đó liền bám lên quang mang phòng hộ đại trận của Lưu Vân Sơn. Nhưng không như bình thường chảy xuống, từng điểm từng điểm máu tươi liền bắt đầu loang lổ bành trướng trải đều lên quang bích đại trận.

Chỗ máu tươi bám vào liền bốc lên khói xanh xèo xèo như có thứ gì bị đốt cháy. Từng chút từng chút thời gian trôi qua, quầng máu càng ngày càng mở rộng hơn, có dấu hiệu sẽ lập tức đem cái phòng hộ đại trận này bao phủ.

Minh Dương Chân Nhân nhìn một chút thủ đoạn trước mắt khẽ nhíu mày:

– Lại là huyết sắc cấm chú, thứ này không biết là gì nhưng có vẻ rất lợi hại.

Hắn có thể cảm nhận phòng hộ đại trận bị thứ huyết tinh kia ăn mòn từng chút một. Phòng hộ đại trận cơ bản của Lưu Vân Tông không phải là yếu, đối diện với công kích đồng loạt của mấy ngàn địch nhân hắn có thể tự tin kéo dài vài canh giờ, muốn phá nó nhanh hơn thì chỉ có dùng các loại thủ đoạn đặc biệt cường công khác, tỉ như thế ra siêu cường bảo bối. Nhưng trong tính toán của hắn sẽ tiêu hao được phần nào đó, dù chỉ là một chút lực lượng tổng quan của địch nhân thì sẽ càng tăng thêm được lợi thế cho bản môn. Chỉ là không ngờ Tử Minh lão quỷ kia lại học được ở đâu ra cái bản lĩnh kì lạ này, Minh Dương Chân Nhân thực sự là chưa bao giờ được chứng kiến, tuy nhiên qua khả năng ăn mòn quỷ dị kia lại để hắn suy đoán ra hẳn là một loại cấm chú huyết sát nào đó phi thường lợi hại, mà điều quan trọng là lão quỷ kia tuy phát ra có chút rườm rà nhưng có vẻ chẳng hao tổn thực lực một chút xíu nào cả.

Mặc dù hộ sơn đại trận này cũng chẳng đóng vai trò quyết định gì, mất thì thôi, nhưng thủ đoạn của Tử Minh Tôn Giả kia lại làm hắn có chút lo lắng, không hiểu lão còn có bản lĩnh gì lợi hại hơn không.

Minh Dương Chân Nhân lúc này hướng xuống chúng nhân bản môn phân phó:

– Lập tức tăng cường phòng hộ.

Nói đoạn, hắn liền tay triển đánh ra vài đạo ấn chú vào đại trận. Lúc này, những môn nhân đệ tử kia liền tập trung bay lên bình đài Lưu Vân Điện rồi tọa hạ kết ấn.

Vừa lúc đó, hộ sơn đại trận liền chấn đông một trận như muốn rũ bỏ huyết mang kia ra ngoài, tầm đó, sự ăn mòn có dấu hiệu dần dần chậm lại.

Trong ánh mắt Tử Minh Tôn Giả, những môn nhân đệ tử kia của Lưu Vân Tông xếp bằng trên bình đài kia thật chướng mắt, không có chút trật tự nào cả, thậm chí tôn ti già trẻ cũng vô cùng lộn xộn. Ban đầu lão khẽ sửng sốt một chút nhưng suy nghĩ một lát lại có phần đắc ý, trận thế hỗn loạn kia chứng tỏ bọn Lưu Vân Tông này chẳng hề có một chút kinh nghiệm đối địch, thậm chí có thể bị uy thế của lão dọa sợ nên mới lúng ta lúng túng như vậy. Nghĩ cũng phải, Lưu Vân Tông từ khi vị tổ sư khai mở đến nay đã hơn hai ngàn năm nhưng trọn thời gian đó được hưởng phước ấm của tiên tổ, một chút cường địch cũng chẳng có thì bảo sao môn nhân khá hơn cho được, thậm chí lão có thể nhận thấy rất nhiều ánh mắt rung động sợ hãi bên trong vài trăm người kia.

Cao cao khinh thường nhìn xuống, Tử Minh Tôn Giả bèn nói:

– Chỉ một chút thủ đoạn như vậy cũng muốn ngăn cản bản tôn, Lưu Vân Tông thật đến ngày hủy diệt a.

Nói đoạn, lão liền đánh thêm hàng trăm ấn quyết lên huyết mang, xuẩn xuẩn thúc động huyết quang tăng cường. Huyết quang lúc này liền loi nhoi tụ thành những tiểu trùng hình nhện, từng con từng con to cỡ ngón tay từ huyết mang trỗi dậy hướng khắp nơi trên phòng ngự trận bò tới. Một cảnh tượng dù là ai quan sát, kể cả lũ tà giáo ma nhân cũng cực kì kinh hãi, nhịn không được tâm sinh hàn ý.

Từng đàn từng đàn với số lượng vô tận tràn ra với tốc độ cực nhanh. Chỉ thấy mỗi con huyết chu đến một chỗ chỉ định lại “bụp” một tiếng lại hóa thành huyết vụ bám vào đại trận, mà tại chỗ huyết vụ vừa dán lên lại lúc nhúc sinh ra hàng đống hàng đống huyết chu bò đi. Hằng hà sa số huyết chu dần dần che lấp bầu trời, chỉ chưa đầy canh giờ, hộ sơn đại trận khổng lồ cao hàng vạn trượng của Lưu Vân Tông liền phủ đầy huyết mang.

Huyết quang lập lòe hào quang u ám khiến tốc độ ăn mòn của nó vừa đỉnh chỉ lại tăng cường. Nhìn ánh mắt lóe lên tia hoang mang của Minh Dương Chân Nhân, lại nhìn vẻ hãi hùng khiếp vía của chúng nhân, lão âm thầm cười lạnh tính toán, trong vòng hai ngày trận này chắc chắn bị phá, đến lúc đó Lưu Vân Tông mặc lão tung hoành.

Minh Dương Chân Nhân chứng kiến quang cảnh có phần kinh hãi, dường như lo sợ tâm lý môn nhân bị ảnh hưởng, hắn liền phất tay điều động vân vụ đến che lấp lại cảnh tượng đáng sợ trên đại trận. Dần dần, Lưu Vân Sơn lại chìm trong mây mù thăm thẳm.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.