Đọc truyện Hắc Phong Thần Đạo – Chương 86: Toàn sơn kỳ chiêu
Phương pháp chiến đấu của nó chỉ là dựa vào ngoại công đơn thuần và đạo thuật sơ cấp để hỗ trợ. Mặc dù không quá mạnh nhưng linh hoạt hơn người tu võ đơn thuần, có điều như vậy thì uy năng kiếm kỹ cũng lụn bại. Nếu gặp tu sĩ bình thường hoặc võ giả đơn thuần hẳn là nó sẽ có lợi một chút, nhưng khi gặp phải cao thủ thì nhược điểm sẽ lộ ra ngay.
Lúc này đối đầu chính với nó chính là một kiếm tu cao thủ, không hiểu nữ lang kia là ai nhưng mặc dù không có sức mạnh của võ giả nhưng đạo thuật phát huy tinh thế cộng với kiếm chiêu uyển chuyển tạo nên một thứ đạo gia kiếm thuật thật sự lợi hại.
Sau Khổng Thương Bá thì đây mới là lần thứ hai Triệu Thiên Bình đối đầu với một đạo gia kiếm thuật cao thủ như vậy. Thậm chí so với Khổng Thương Bá lúc trước còn cao hơn một bậc. Điều này cũng không phải chỉ ra rằng nàng ta kiếm thuật cao minh hơn mà do lúc trước Khổng Thương Bá lấy luyện kiếm làm chính nên uy lực kiếm thuật không được phát huy tận tình. Nếu hai người này dốc sức với nhau một trận, chẳng biết ai sẽ hơn ai.
Triệu Thiên Bình cũng không ngờ trong đội ngũ Thiên Tước lại ẩn tàng cao thủ cận thân chiến đấu như vậy, nhưng dù sao kĩ năng của nó cũng đã tăng trưởng lên nhiều nên dù bị dồn vào cảnh khó nhưng vẫn chưa đến mức thất thủ ngay.
Còn cơ hội vung kiếm, tức là nó còn cơ hội xoay chuyển cục diện, nhưng phải nhanh.
Đột nhiên Triệu Thiên Bình dùng thân pháp Phong hành cực tốc thoát ra khỏi sự đeo bám trong phút chốc của kiếm tu kia rồi nhanh chóng tận dụng chút sơ hở để xoay ngược tấn công kiếm sĩ còn lại với thế kiếm lăng lệ ác liệt của Lạc diệp quy khư. Kiếm phân bách tướng, vô tung vô ảnh mà cực tốc cực hung khiến đối thủ trở tay không kịp phải rút về phòng thủ.
Tận dụng sơ hở, Triệu Thiên Bình đẩy mạnh thế công để nới giãn khoảng cách với cao thủ kia.
Lúc này dĩ nhiên hai tu sĩ áp trận phái tiến đến hỗ trợ, trong tay họ liên tục đánh ra từng đạo pháp thuật kết hợp nhắm thẳng hướng tới của Triệu Thiên Bình mà bắn.
Lợi dụng thân pháp lanh lẹ, Triệu Thiên Bình dễ dàng né tránh những mũi tấn công kia, thế công chẳng giảm chút nào. Nhưng lúc này đằng sau lại vang lên tiếng gió vun vút, Triệu Thiên Bình biết rằng cao thủ kia chỉ trong chốc lát sẽ lại tiếp cận quấn lấy bản thân mình.
Nhưng mục đích của nó tạm thời đạt được, đó là thu hút sự tấn công của hai tu sĩ và dựa vào việc họ phải viện thủ mà thay đổi vị trí của họ. Lúc này bốn người bao vay hình thành thế giáp công ba trước một sau.
Triệu Thiên Bình thấy vậy lại một lần nữa thay đổi hướng tấn công. Thế kiếm lại càng nhanh đến cực hạn nhắm thẳng cao thủ kiếm thuật kia mà tới.
Dù uy lực suy yếu do nội công không đủ, nhưng với kiếm chiêu thượng thừa, Triệu Thiên Bình tự lấy ưu điểm bù vào yếu điểm của mình, từng kiếm vừa đâm vừa chém lấy góc độ vi diệu hóa đi lực lượng đạo thuật của đối thủ, như thái cực xoay chuyển, từ đó mà biến nhược thành ưu, chiếm lại lợi thế.
Kiếm cần nội ngoại kết hợp uy năng mới đầy đủ, nếu thiếu một trong hai thì uy lực giảm sút, nhưng nếu một trong hai phát huy đến cực hạn thì khuyết điểm cũng thành ưu điểm. Lấy cực hạn kiếm chiêu tầng tầng lớp lớp như thiên y vô phùng san lấp đi khoảng cách nội công, từ đó mà giành lấy ưu thế.
Thiên hoa loạn trụy, Hoành sơn nhất kiếm, Tán vũ vô sắc kiếm, Bài vân kiếm, … từng chiêu nối tiếp từng chiêu như hoa rơi nước chảy không ngừng được thi triển không chút gián đoạn.
Song đối phương cũng không phải tay vừa, vài bước lùi lại bắt nhịp phòng thủ, sau đó cước bộ của nàng cũng dần dần vững chải, kiếm kỹ càng thêm mượt mà uyển chuyển, không nhanh không mạnh mà nhẹ nhàng khoan thai, ấy vậy mà lấy nhu chế cương lần lượt hóa giải từng đường kiếm sắc bén của Triệu Thiên Bình. Lấy lại nhịp độ, không một chút chần chừ nàng ta liền tụ linh khí vào kiếm, kiếm quyết lập tức mang hơi thở của hải dương bao la, lấy lực phá lực một cách không khoan nhượng.
Thế tới của Triệu Thiên Bình cũng vì thế mà bị kiềm hãm, buộc lòng nó phải gia trì thêm lên song thủ Vạn tượng ấn mới duy trì được chút ưu thế bên ngoài.
Mải lo đấu với kẻ địch trước mắt, sau lưng nó liền lộ ra sơ hở cực lớn, thế là không chút chần chờ, hai tu giả phía sau liền nhân thời cơ kích phát đạo thuật mạnh mẽ nhằm đánh úp.
Hai luồng quang mang một thanh một hồng lấy thế sấm vang chớp giật nhằm lưng nó đánh tới, tiếp sau mà một kiếm quang sắc lẹm được gia trì đạo thuật đầy uy thế chẳng chút chần chừ, đằng trước lại bị quấn lấy bởi kiếm thuật thượng thừa.
Tình cảnh lúc này có thể nói là ngàn cân treo sợi tóc, chỉ trong chốc lát nữa e rằng Mộc thân của Triệu Thiên Bình sẽ bị phanh thây.
Nhưng đột nhiên nó lại khẽ mỉm cười.
Không đợi sát chiêu ập đến, Triệu Thiên Bình liền cấp tốc ấn quyết, tất cả linh lực trong người nhanh chóng bạo khởi. Lấy cẳng tay phải làm tâm, một cơn lốc linh lực đột nhiên tỏa ra, dần dần cuốn lấy cả người nó. Thanh thế lốc xoáy so với hai đạo quang mang ập tới thì kém xa, nhưng ẩn hàm ý cảnh cuồng phong đặc dị, không hề đả phá hai luồng quang mang kia mà nương theo sức mạnh của chúng để cuốn vào vòng xoáy của mình. Hai luồng quang mang gia nhập khiến lốc xoáy linh lực bùng nổ trở thành lực lượng khủng bố nương theo mũi kiếm của Triệu Thiên Bình trở thành một mũi khoan ánh sáng khổng lồ xuyên thẳng vào kiếm tu đối diện.
Quang mang bùng nổ xóa sạch mọi thứ trên đường nó đi qua, chỉ để lại trên đất một rảnh cắt xoắn dài mấy chục trượng.
Quang mang qua đi, đối thủ cũng chẳng còn.
Triệu Thiên Bình dần dừng lại nhưng vẫn giữ tư thế đâm tới, một kích toàn lực khiến thân thể nó chẳng còn chút hơi sức, bỗng nhiên trên ngực nó lóe ra ánh kiếm. Nó nhìn thấy nhưng chẳng sức đâu mà cảm thấy đau đớn nữa, trước khi tan biến khỏi Mộc cảnh nó chỉ khẽ mỉm cười thỏa mãn mà thôi.
Cả đấu trường chìm vào kinh ngạc, có kẻ còn quên cả hô hấp. Thật sự là vô cùng kinh ngạc, bọn họ chưa từng chứng kiến một Toàn sơn đạo pháp nào như thế cả, trong trường hợp này phải nói là Toàn sơn kiếm pháp mới đúng, nhưng việc hấp thu công kích để tăng cường uy lực của chính bản thân mình như vậy là chưa từng diễn ra. Có kẻ không tin vào mắt mình mà hỏi:
– Đó chẳng phải là ấn pháp của Toàn sơn thuật sao? Nhưng thế nào lại sử dụng được như thế? Chẳng lẽ là đạo pháp khác nhưng kết ấn tương tự sao?
Một kẻ có vẻ hiểu biết nhíu mày suy nghĩ một chút rồi chậm rãi giả thích một cách không chắc chắn lắm:
– Có vẻ là Toàn sơn thật, nhưng cách vận dụng dòng xoáy linh lực như thế hẳn là do tiểu tử kia rất hiểu về đạo thuật này, trong sát na mược lực đả lực một cách cực kì chính xác.
– Hóa ra Toàn sơn còn có thể dùng theo cách này, nếu có thể học được thì uy lực không những được tăng cường mà còn có tác dụng phòng thủ nữa chứ, quả nhiên là một cách hay.
Kẻ kia không nhịn được mà tán thán nhưng nhận lại chỉ là cái lắc đầu:
– Khó, muốn phát huy ra uy lực như vậy phải có hoàn cảnh tương tự mới được. Tiểu tử họ Triệu thật không đơn giản, ban đầu hắn làm ra vẻ chiến đấu điên cuồng, những tưởng việc di chuyển tấn công nhanh một cách bất ngờ nhờ lợi thế thân pháp của hắn là để tìm đường thắng, nhưng thực chất những bước di chuyển kia lại đưa đối thủ vào cái bẫy giăng ra sẵn.
– Ý ngươi là nó đã tính toán trước.
– Có thể xem như vậy, mặc dù tình thế của nó là bị vây công cực kỳ nguy hiểm nhưng kẻ mong muốn kết thúc nhanh trận chiến lại là bên Chu phong bởi thuật kết giới của họ dù lợi hại nhưng tiêu hao cũng không ít, nếu trận chiến kéo quá dài thì dù có tiêu diệt được tiểu tử kia thì lợi thế chẳng bù tiêu hao. Mà tiểu tử họ Triệu kia lợi dụng điểm này mới lộ ra sơ hở sau khi đã dồn hai tu sĩ kia về một bên để bọn họ tung đòn tất sát vào sau lưng, khi đó mới lợi dụng Toàn sơn thay đổi chút phương hướng để đánh bại kẻ địch.
Người nghe giải thích gật gù hiểu ra nói:
– Như vậy muốn phát huy uy lực kia thì phải lợi dụng công kích từ phía sau mới được sao?
– Cũng không hẳn, trong trường hợp này do linh lực của họ Triệu quá yếu so với đối thủ nên mới phải cực khổ bố trí như thế, nếu Toàn sơn mạnh hơn hẳn sẽ có tác dụng tá lực lớn hơn. Một điều quan trọng là không ai ngờ sức bật của tiểu tử này lại lớn như vậy.
Kẻ kia sáng mắt:
– Hà hà, như vậy thức này có thể dùng phòng thủ một cách khá tốt, phải tu luyện thật kĩ mới được. Vị huynh đệ họ Triệu này cũng thú vị đấy chứ.
Kẻ còn lại nhíu nhíu mày, mặc dù hắn giải thích ra cũng tự cảm thấy rõ ràng, nhưng vẫn cảm giác thiếu thiếu gì đó, nếu thuật này có tác dụng như vậy thì trước kia hẳn phải có kẻ phát hiện ra mới đúng, thật kì lạ. Mặc dù thấy kỳ lạ nhưng hắn cũng chẳng thể giải thích.
Hắn không giải thích được, nhưng không phải ai cũng như vậy, ở một nơi khác có một nhóm người bàn tán:
– Tuy không rõ rằng nhưng đã uẩn hàm một chút ý cảnh.
– Nhưng là ý cảnh gì?
– Rất kì lạ, khó phán đoán… nhưng có thể khẳng định không phải Toàn sơn ý cảnh.
– Chẳng lẽ là đạo niệm ý cảnh, nhưng nó mới chỉ nhập môn tu luyện, thật vô lý.
– Đạo niệm nằm ở ngộ tính chứ không nằm ở tu vi, nhưng cũng không thể khẳng định được.
– Hay là trực tiếp hỏi nó?
– Có lẽ không cần, sau này sẽ biết thôi.
– Được rồi, việc trước mắt là nên hỗ trợ nó thật tốt để hoàn thành kế hoạch lần này.
– Một đám lão già lại để một đứa trẻ sắp xếp, thật chẳng hiểu nổi là nguy cơ sớm tối hay chỉ là trò đùa.
– …Triệu Thiên Bình rời khỏi Mộc nhân cảnh liền khom người chắp tay với đối thủ của mình. Hóa ra cao thủ kiếm thuật lại là một cô nương yểu điệu, nàng ta nhìn Triệu Thiên Bình khẽ gật đầu mỉm cười rồi rời đi dường như chẳng để thắng bại ở trong lòng.
– Quả nhiên là cô nương tốt, so với đám Thanh Long hôm trước thật cách nhau một trời một vực. Chẳng trách Tứ sư huynh vẫn hay khen ngợi.
Khẽ lầm bầm một chút, Triệu Thiên Bình liền quay về phần khán đài của mình để quan sát mấy sư huynh. Bạch Vân Chân Nhân nhìn nó khẽ gật đầu mỉm cười tỏ vẻ hài lòng rồi nói:
– Con làm rất tốt, nhưng không cần phải quá cố sức.
Triệu Thiên Bình hiểu sư nói cố sức là về chuyện gì, nó khẽ lắc đầu tỏ ý không sao rồi ngồi xuống. Bạch Vân Chân Nhân thấy thế đành than khẽ, lão cân nhắc một chút mới nói:
– Con bỏ công sức vì môn phái là chuyện tốt nhưng đừng nên làm vật hy sinh cho lợi ích người khác.
Triệu Thiên Bình khẽ sửng sốt rồi trong lòng đột nhiên trầm xuống, không phải tự nhiên sư phụ lại đi nhắc nhở mình như vậy, chẳng lẽ việc nó được tin tưởng ủy thác lại ẩn chứa điều gì không đúng? Triệu Thiên Bình suy nghĩ một chút, thầm phân tích lợi hại rồi mỉm cười:
– Không sao, sư phụ chẳng đã dạy rằng nên làm theo bản tâm sao. Dù sao kết quả nếu tốt đẹp thì thiệt thòi một chút cũng được, chẳng phải người cũng như vậy sao, so ra thì con chẳng là gì.
Bạch Vân Chân Nhân nghe vậy chỉ khẽ thở dài rồi ra hiệu bảo nó quan sát tiếp tục tình hình chiến đấu của mấy vị sư huynh.
Tuy Triệu Thiên Bình bị trục xuất nhưng ít nhất cũng kéo theo được một đối thủ, hơn nữa lại là cao thủ kiếm đạo không tầm thường nên tính ra chiến đội của nó có lợi thế không ít.
Mất đi mục tiêu công kích, ba nàng Thiên Tước kia liền quay lại chỗ định giới. Trận pháp vừa giải, bọn họ đã dồn một đòn tấn công cực kì mạnh mẽ lên trận hình tám người Linh Vân nhưng do đối phương phản ứng lanh lẹ nên công kích không mang lại quá nhiều hiệu quả, Chu Đại Lực chỉ xay xước một chút đã phá giải được nhờ sự hỗ trợ của mấy huynh đệ.
Tình thế chuyển đổi, vốn có lợi thế lại thất thủ khiến Thiên tước trở nên bị động hơn, nhưng họ không phải chiến đội tầm thường, thế trận nhanh chóng lại cân bằng.
Chiến đội Thiên Tước uyển chuyển phi thường trong chiến đấu, còn Hoàng Phong dưới sự chỉ huy của Linh Vân cũng vô cùng linh hoạt trong trận hình.
Cả hai kẻ tới người lui công thủ vô cùng nhịp nhàng, đây mới thực sự là chiến đấu theo kiểu tổ đội điển hình.
Triệu Thiên Bình nhìn vào không nhịn được mà nhún vai lè lưỡi.
Tính ra Vân Trung Hoàng Phong trong khả năng chiến đấu tám người lại mạnh mẽ kinh người, nếu so sánh với Lưu Vân Thái Thượng thực chẳng hề thua kém. Nếu có khác biệt thì về sự bình tĩnh thì Hoàng Phong có thua thiệt nhưng lại mạnh hơn ở khả năng linh động ứng biến. Nhiều người vừa xem vừa nghĩ nếu Lưu Vân Thái Thượng cũng đưa ra tám người thì đấu với Hoàng Phong chưa chắc đã phân được thắng bại.
– Không ngờ Hoàng phong cũng mạnh mẽ như vậy, lúc trước là đánh giá sai thực lực của bọn họ a.
– Tiến đến đây thì tất nhiên chẳng thể yếu được.
– Giả tỉ cả chín người bọn họ đều như thế thì chức quán quân khó mà nói trước được.
– Cũng chưa hẳn, nhân tố thứ chín lại mang nhiều đột biến, điều gì cũng có thể xảy ra.
Khán giả vừa xem vừa xì xào bàn tán, thỉnh thoảng lại có người không nhịn được mà hô lên.
Một chút lợi thế ban đầu của Hoàng Phong tưởng chừng như không đáng kể trước trận hình cực kỳ chặt chẽ của Thiên Tước, nhưng một tình huống cực kì bất ngờ, lão thất Dương Cửu lao vào giữa trận hình Thiên Tước rồi kích bạo lực lượng tụ tập từ trước. Một lực bạo tạc khổng lồ bất ngờ đánh úp khiến trận hình Thiên Tước lộ ra sơ hở, lúc này bảy người còn lại của Hoàng Phong như đã chuẩn bị trước lập tức dồn lực tấn công khiến Thiên Tước chỉ trong chốc lát thiệt hại đến ba người. Lấy một đổi ba, trận thế liền nghiêng hẳn về phía Hoàng phong.
Nắm chặt thời cơ, Hoàng Phong lao vào tấn công mạnh mẽ, với lợi thế hơn người, bọn họ nhanh chóng làm chủ thế trận và triệt hạ từng thành viên của Thiên Tước. Mặc dù chống trả rất ngoan cường nhưng thất bại là không thể tránh khỏi, từng người một ngã xuống, Thiên Tước cuối cùng phải nhượng lại suất chung kết cho Hoàng Phong.
Tuy không có tuyệt kỹ mạnh mẽ như trận đấu trước đó nhưng những màn đấu pháp lẫn đấu trí đa dạng vô cùng mãn nhãn của trận này càng hấp dẫn hơn nhiều.
Với kết quả này, Huyền Phong Bá Kiếm và Chu Phong Thiên Tước sẽ đấu nhau để tranh giải thưởng hạng ba, còn Lưu Vân Thái Thượng và Vân Trung Hoàng Phong sẽ có trận chiến cuối cùng để chọn ra quán quân Chiến đội.